Lại chỉ vào chiếc bình thứ hai:

"Đây là hồn phách của một bà lão nhặt rác bảy mươi tuổi...

"Đây là hồn phách của một đứa trẻ ba tuổi...

"Còn cái này nữa..."

"Câm miệng!" Hà Tiểu Phi gầm lên với tôi, "Đừng nói nữa! Tôi bảo cô câm miệng!"

Tôi liếc hắn một cái, dời tầm mắt nhìn Thư Dương: "Cô muốn hy sinh những người này để đổi lấy mười mấy năm tuổi thọ sao?"

Thư Dương vừa khóc vừa lắc đầu: "Tôi không muốn, tôi không muốn!"

Hà Tiểu Phi lao tới nắm lấy tay cô ấy: "Tôi có thể cứu cậu, cậu phải tin tôi."

Thư Dương không ngừng khóc.

Khóc đến nhức cả đầu tôi.

"Được rồi." Tôi quay đầu hất cằm về phía Vân Như Ý, "Những hồn phách này cô mang đi đi, trả chúng về vị trí cũ, nhiệm vụ của cô chắc là hoàn thành rồi chứ?"

"Ừ." Vân Như Ý tiến lên vung tay một cái, bỏ những chiếc bình đó vào túi Càn Khôn, cô ấy ném chiếc bình cuối cùng cho tôi, "Du Minh Sinh, giao cho cô."

Vừa thấy Vân Như Ý sắp đi, Hà Tiểu Phi phát điên lao tới: "Cô không thể đi, tôi chỉ còn thiếu một chút nữa là thành công rồi!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi giơ tay cản hắn lại: "Thành công? Cậu nằm mơ à?"

"Nghịch Hồn Thuật mà cậu lấy được từ mẹ cậu, ngoài người Minh tộc ra, người khác căn bản không thể thi triển được, cậu chỉ là một Nhiếp Hồn Sư... Cậu bé, bỏ cuộc đi."

"Cô lừa tôi..." Hà Tiểu Phi ngơ ngác nhìn tôi, "Cô lừa tôi."

Trong lúc hắn ngẩn người, Vân Như Ý đã sớm chạy mất dạng.

Hà Tiểu Phi và Thư Dương ôm nhau, khóc đến xé lòng xé phổi.

Thật là một đôi uyên ương khổ mệnh.

"Được rồi, đừng khóc nữa." Tôi lẩm bẩm một tiếng, "Tôi có nói là không cứu cô ấy đâu."

...

Sáng sớm hôm sau, sau một ngày mệt mỏi, cuối cùng tôi cũng về đến nhà trọ.

Trước cửa có một bóng người cao lớn đang ngồi xổm, cúi đầu, giống như một con ch.ó lớn cô đơn.

Tôi đứng trước mặt hắn xoa đầu hắn: "A Hoàng."

Hắn ôm eo tôi, lo lắng cọ tới cọ lui.

Tôi dừng lại một chút: "A Hoàng, thân thể này, hình như không thể cho mày dùng được rồi."

Vì Du Minh Sinh là người sống, tôi đổi hồn hắn với A Hoàng, nếu chuyện này bị người Minh tộc phát hiện, tôi cũng không xong đâu.

Động tác của hắn không dừng lại, dường như căn bản không quan tâm.

Thật là một con ch.ó ngốc.

Đại ca trường học Du Minh Sinh xin nghỉ ốm, mấy ngày rồi không đến trường.

Ngay cả tên tay sai Hoàng Huy của hắn cũng đã lâu không xuất hiện ở trường.

Mọi người đều đoán già đoán non liệu có chuyện gì xảy ra với bọn họ.

Xảy ra chuyện thì không đến nỗi, chỉ là sau khi hồn phách trở về vị trí cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.

Ngoài ra, lúc ta thao tác đã "vô tình" lỡ tay, nên trí lực của bọn họ có thể bị tổn hại.

Cho dù chữa khỏi, cũng sẽ thỉnh thoảng làm ra mấy hành động kiểu như chảy nước miếng hay gì đó.

...

Trên sân thượng trường học, Vân Như Ý ngồi bên cạnh tôi nhìn đỉnh đầu tôi.

"Con cún nhỏ này của cô thật là quấn người."

Nơi người khác không nhìn thấy, hồn phách của A Hoàng đang lơ lửng trên đỉnh đầu tôi, duỗi móng ôm lấy tôi.

"Đúng vậy, quấn người lắm."

Tuy rằng không thể tìm cho nó một thân thể, nhưng tôi vẫn có thể nuôi dưỡng hồn phách của nó.

Hiện giờ, nó cũng có bạn bè rồi.

"A Hoàng, qua chơi đi!" Những người bạn quỷ của tôi gọi nó, A Hoàng vừa nghe thấy, liền nhảy nhót bay qua.

Vân Như Ý lại hỏi tôi: "Thư Dương đâu?"

Ta ngậm kẹo mút, giọng nói mơ hồ: "Vẫn đang tìm thân thể cho cô ấy..."

Hiện tại cách duy nhất có thể cứu Thư Dương, chính là tìm cho cô ấy một thân thể khỏe mạnh, lại bị mất hồn.

Loại thân thể này cũng dễ tìm, những người thực vật nằm viện mấy năm, cơ bản đều là vậy.

Nhưng, vẫn chưa đến lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đang nói chuyện, phía đông đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.

Đó là hướng cổng trường Trung học Anh Hoa.

Vân Như Ý đứng lên, nheo mắt nhìn: "Hình như... có tai nạn xe cộ."

……

Người duy nhất bị thương trong vụ tai nạn xe cộ, là một nữ sinh của trường Trung học Anh Hoa.

Thật trùng hợp, người này tôi cũng quen biết.

Cô ta là người trước đây bắt nạt tôi hăng hái nhất, cũng là bạn gái của Du Minh Sinh, Lê Giai.

Nghe nói lúc cô ta được đưa lên xe cứu thương, đã mất ý thức rồi.

Thật đáng thương.

Một tháng sau, vào một buổi tối, tôi mang hồn phách của Thư Dương đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh VIP, người cô gái cắm đầy ống.

Gia đình có quyền có thế, có thể giữ được mạng của cô ta, cho cô ta môi trường điều dưỡng tốt nhất.

Nhưng điều này không ngăn cản được cô ta trở thành một người thực vật.

Hồn phách của cô ta bị va chạm tan nát, đời này không tỉnh lại được nữa.

Tôi nhìn cô ta vài giây, quay đầu nhìn Thư Dương: "Vào đi, phúc khí của cô ở phía sau đấy."

Thư Dương nhìn tôi thật sâu, thân thể hóa thành một đám khói xám, chậm rãi tiến vào thân thể Lê Giai.

Phiên ngoại

Vân Như Ý lại đến tìm tôi.

Cô ấy quả nhiên rất thông minh: "Vậy Lê Giai có thù oán gì với cô thế, vụ tai nạn xe cộ ở cổng trường là do cô giở trò đúng không?"

Cô ấy nói đúng.

Quả thật là ôi giở trò.

Lúc Lê Giai lái xe sang phóng nhanh đến cổng trường, bạn quỷ của tôi ở hàng ghế sau đã làm mặt quỷ với cô ta.

Lê Giai giật mình hoảng sợ, mới đ.â.m vào xe tải đi ngang qua.

Còn về thù hận... đương nhiên là có.

Đó là chuyện khi tôi vừa mới vào Trung học Anh Hoa không lâu.

Tôi bị người ta chặn ở nhà vệ sinh, ướt sũng toàn thân, co rúm trong buồng vệ sinh không dám ra ngoài.

Không biết đợi bao lâu, có hai nữ sinh vào nhà vệ sinh hút thuốc.

Một trong số đó là Lê Giai.

Cô ta cũng không ngờ trong nhà vệ sinh còn có người khác, nói chuyện liền không chút kiêng dè.

Một nữ sinh khác nói về tôi: "Con nhỏ Khương Uyên kia trông cũng thanh thuần đấy, cậu không sợ Du ca thích nó à?"

Lê Giai cười lạnh: "Nó dám tranh với tao? Du Minh Sinh sẽ không thích nó đâu."

Giọng nói dừng lại một chút, cô ta giọng quái dị hỏi nữ sinh kia một câu: "Cậu biết bố mẹ nuôi của nó c.h.ế.t như thế nào không?"

"Nghe nói là lúc nhặt rác bị xe tải đ.â.m chết."

"Hừ..." Lê Giai không nói gì nữa.

Lúc này tôi đã ý thức được có gì đó không đúng.

Sau này, trí nhớ khôi phục.

Lúc hấp thụ hồn phách của Du Minh Sinh, tôi tiện thể xem qua ký ức của hắn.

Quả nhiên, tôi phát hiện ra bí mật của hắn và Lê Giai.

Cái c.h.ế.t của bố mẹ nuôi tôi không phải là tai nạn, mà là cố ý g.i.ế.c người.

Lê Giai cãi nhau với Du Minh Sinh, lái xe ra ngoài trong đêm mưa, trong cơn giận dữ đã đ.â.m thẳng vào đôi vợ chồng già đang nhặt phế liệu bên đường.

Họ đ.â.m liên tiếp mấy lần, cho đến khi cả hai người hoàn toàn tắt thở.

Cô ta tìm Du Minh Sinh đến giúp thu dọn tàn cuộc, dùng thế lực của hai nhà đè ép chuyện này xuống, còn tìm một tài xế xe tải ra đầu thú...

Bọn họ chưa bao giờ, coi trọng mạng sống của đôi vợ chồng già kia.

Giống như trong mắt bọn họ, những học sinh diện đặc cách của Trung học Anh Hoa này cũng chưa bao giờ là người, chỉ là đồ chơi cho họ tiêu khiển.

Bọn họ, đáng c.h.ế.t biết bao.

Vân Như Ý nhìn ta, thở dài: "Cô làm như vậy, sẽ không vi phạm quy định chứ?"

"Vi phạm chứ." Tôi cười cười, "Thì sao? Tôi là tiểu ma nữ của Minh tộc, thành thật bổn phận không có trong từ điển của tôi."

Tôi phạm sai lầm. Minh Vương lại muốn xóa trí nhớ của ta rồi.

Thật phiền phức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện