Vân Như Ý chỉ vào hàng bình phía sau hắn: "Bắt cậu không phải việc của tôi, cậu lấy trộm những hồn phách này, phải trả lại cho tôi, nếu không Thập Đại Linh Môn sẽ không tha cho cậu."

Nếu hắn không trả, chủ nhân của những hồn phách này sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Hoàng Huy và Du Minh Sinh thì không đáng tiếc.

Nhưng còn rất nhiều người bình thường.

Cha mẹ, con cái của họ ngày đêm mong ngóng họ về nhà.

"Không được." Thiếu niên sợ hãi, nhưng hắn không hề lùi bước, "Tôi không thể cho họ."

"Tôi muốn cứu A Dương, tôi nhất định phải cứu cô ấy!"

"Thiếu niên này có chấp niệm." Vân Như Ý vỗ vai tôi, "Phải dùng biện pháp mạnh thôi."

Nói xong, cô ấy vượt qua tôi lao thẳng về phía hắn.

Thiếu niên chưa từng thấy trận thế này, luống cuống ứng chiến.

Nhưng ngoài nhiếp hồn ra hắn chẳng biết làm gì cả, mà hồn phách của Vân Như Ý hắn càng không thể chạm vào.

Chưa đến ba hiệp, hắn đã bị Vân Như Ý trói chặt, ném xuống dưới chân tôi.

Thiếu niên vừa giãy giụa vừa khóc.

Nhìn mà tôi cũng mềm lòng.

"Này." Tôi ngồi xổm xuống nhìn hắn, "Cậu tên gì?"

...

Thiếu niên tên là Hà Tiểu Phi, mẹ hắn là người Minh tộc, bố là người bình thường.

Bố mẹ hắn mất trong một vụ tai nạn xe hơi năm hắn mười tuổi, từ đó hắn trở thành trẻ mồ côi.

Cùng năm đó, Hà Tiểu Phi thức tỉnh năng lực nhiếp hồn của mình, hắn sợ bị coi là dị loại, luôn cẩn thận che giấu, nhưng dù vậy, hắn vẫn bị người khác cô lập.

Chỉ vì hắn là trẻ mồ côi.

Năm mười hai tuổi, một cô bé rất xinh đẹp chuyển đến trường hắn.

Cô bé tên là Thư Dương, vừa chuyển đến đã đứng nhất toàn trường, mọi người đều rất thích cô bé.

Hà Tiểu Phi cũng thích cô bé, nhưng hắn không dám nói chuyện với cô bé.

Hắn sợ cô bé sẽ không thích hắn.

Hắn sợ, cô bé sẽ chê hắn.

Sau đó, chính Thư Dương đã chủ động tìm Hà Tiểu Phi.

"Chào bạn, mình là Thư Dương, có thể làm bạn với bạn không?"

Thư Dương xinh đẹp, lương thiện, nhiệt tình.

Dần dần, cô ấy trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới của Hà Tiểu Phi.

Hà Tiểu Phi học lực bình thường, nhưng để có thể học cùng cấp hai với Thư Dương, hắn đã cố gắng đuổi kịp, cuối cùng với thành tích đội sổ, hắn lại được làm bạn học của Thư Dương.

Đây là điều hắn cảm thấy may mắn nhất.

Ba năm cấp hai, Thư Dương kết bạn với rất nhiều người, cũng được rất nhiều người yêu thích.

Cô ấy không vì thế mà lạnh nhạt với Hà Tiểu Phi, ngược lại còn tuyên bố với mọi người rằng Hà Tiểu Phi là bạn thân nhất của cô ấy.

Cô ấy sẽ mang cơm hộp ngon cho Hà Tiểu Phi, sẽ hát cho hắn nghe, cho hắn xem những bộ phim mới mà cô ấy mới xem.

Hà Tiểu Phi nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại ở thời điểm này thì tốt biết mấy.

Nhưng thời gian vẫn không ngừng trôi, họ cũng đang lớn lên.

Nỗ lực không thể bù đắp khoảng cách giữa họ được nữa.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Năm tốt nghiệp cấp hai, Thư Dương nói cô ấy đã trúng tuyển vào trường trung học Anh Hoa! Với tư cách là học sinh đặc biệt.

Cô ấy rất vui, vì ở đó cơ sở vật chất, nguồn lực giáo dục đều thuộc hàng đỉnh cao, học ở đó, cô ấy sẽ có một tương lai tươi sáng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn rất mừng cho cô ấy.

Dù biết họ sắp phải chia xa.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Thư Dương vào trường trung học Anh Hoa, còn Hà Tiểu Phi chọn một trường dạy nghề không xa trường Anh Hoa để học.

Mỗi cuối tuần, Hà Tiểu Phi đều đến tìm Thư Dương.

Ban đầu, mọi thứ đều tốt.

Dần dần, Hà Tiểu Phi phát hiện ra có gì đó không ổn.

Thư Dương không hay cười nữa, trở nên dễ bị giật mình, ngay cả vào mùa hè cũng mặc áo dài tay, quần dài.

Trên tay cô ấy thỉnh thoảng xuất hiện vết bầm tím, hỏi cô ấy, cô ấy sẽ cười nói không sao.

Hà Tiểu Phi rất hối hận.

Hối hận vì lúc đó đã không hỏi thêm một câu.

Năm lớp 11, Thư Dương không còn gặp hắn nữa.

Cô ấy nói có quá nhiều tiết học, bài tập cũng nhiều, không có thời gian.

Hà Tiểu Phi hiểu cô ấy, vì vậy cuối tuần thỉnh thoảng sẽ đi loanh quanh gần trường Anh Hoa.

Hắn mong chờ, có thể gặp được cô ấy.

Hắn đã toại nguyện.

Chiều hôm đó, hắn vừa đi đến cổng trường Anh Hoa thì nghe thấy một trận ồn ào.

Có tiếng xe cứu thương hú còi, cũng có tiếng y tá, bác sĩ la hét.

Cuối cùng, hắn thấy có người được khiêng ra khỏi trường, nằm trên cáng, toàn thân đầy máu.

Là Thư Dương của hắn.

...

Hà Tiểu Phi nói đến cuối, mắt đỏ hoe.

Hắn quay đầu nhìn hai chiếc bình ở phía ngoài cùng bên trái, bên trong có chất màu xám đen đang cuộn trào.

Đó là hồn của Hoàng Huy và Du Minh Sinh.

"Bọn chúng đáng chết." Hà Tiểu Phi nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu không phải bọn chúng, Thư Dương sẽ không thành ra như vậy."

"Tôi muốn cứu cô ấy..."

Hồn phách trước đây của Hoàng Huy và Du Minh Sinh, Hà Tiểu Phi không thể động vào, dù sao hắn cũng chỉ là một Nhiếp Hồn Sư nửa vời.

Nhưng sau đó hắn phát hiện ra cô gái tên Khương Uyên vừa chuyển đến trường Anh Hoa rất không bình thường.

Sức mạnh của cô ta mạnh hơn hắn quá nhiều.

Sau đó vào một ngày nọ, hắn phát hiện ra trong cơ thể của Du Minh Sinh lại là một con chó, từ giây phút đó, một kế hoạch hình thành trong đầu hắn.

Hắn muốn dùng hồn của đám ác nhân này để cứu Thư Dương! Vân Như Ý "chậc" một tiếng.

"Làm tôi cũng sắp mềm lòng rồi."

Tôi nhìn Hà Tiểu Phi, giơ tay chỉ về phía sau hắn: "Cậu đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa?"

Hà Tiểu Phi ngẩn người, quay đầu nhìn lại.

Thư Dương không biết từ lúc nào đã mở mắt nhìn hắn, trong mắt ngấn lệ.

"Cậu nói với tôi những thứ này đều là hồn của chó mèo lang thang đã chết..."

Hà Tiểu Phi nắm chặt tay, không nói gì.

Tôi đi tới, chỉ vào chiếc bình đầu tiên: "Đây là hồn phách của một người mẹ trẻ ba mươi tuổi."

Các bạn theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện