"A Hoàng của tao đang cắn mày đấy."
Biểu cảm trên mặt Du Minh Sinh cứng đờ trong giây lát, hắn vô thức nhìn xuống chân.
Tôi nhìn chằm chằm hắn không nói gì.
Du Minh Sinh chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái một cách khó hiểu.
Hắn giả vờ tự nhiên lùi lại một bước: "Mang con ch.ó của mày đi đi, hôm nay tao đại phát từ bi tha cho mày một mạng."
Nói xong, hắn đẩy tôi sang một bên, tiện chân đá xác A Hoàng xuống con mương hôi thối bên cạnh.
Tôi đảo mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay Du Minh Sinh.
"Mày làm bẩn thân thể nó rồi."
Du Minh Sinh cảm thấy buồn cười: "Vậy thì sao?"
Tôi ngước mắt nhìn hắn, màu sắc của hai con ngươi gần như xám trắng: "Mày phải đền cho nó một cái khác."
Du Minh Sinh run rẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
Hắn há miệng muốn gọi người, nhưng cố gắng mãi cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà hắn khinh thường nhất, chậm rãi đưa tay về phía hắn, năm ngón tay che phủ lên mặt hắn...
Lúc này, ở đầu ngõ, đã có người đợi đến sốt ruột.
Người đó là Hoàng Huy, thiếu niên đã lén lút đi theo đến con ngõ vào buổi tối hôm trước để làm chuyện xấu.
Nếu không phải hắn mách lẻo, Du Minh Sinh cũng không nhớ đến việc đến thu thập A Hoàng của tôi.
Tự cho rằng đã lợi dụng được đại ca trường để trút giận riêng, Hoàng Huy có chút đắc ý.
Hắn liếc nhìn sâu trong ngõ: "Sao còn chưa ra?"
"Gấp cái gì?" Có người liếc hắn một cái.
Đợi thêm một lúc, Hoàng Huy hết kiên nhẫn, hắn búng tàn thuốc xuống đất, quay người đi vào ngõ: "Tao đi xem sao."
Hắn đi về phía đó vài bước, động tác đột nhiên dừng lại.
Trong con ngõ tối tăm, một người bước ra.
Hoàng Huy thở phào nhẹ nhõm: "Du thiếu."
Du Minh Sinh liếc nhìn hắn, vượt qua hắn đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua hắn, Du Minh Sinh dừng lại, mũi hắn giật giật một cách kỳ lạ.
Hoàng Huy ngẩn người: "Sao vậy?"
Lời vừa dứt, Du Minh Sinh liền đột ngột quay đầu nhào về phía hắn, lật nhào hắn xuống đất, nắm đ.ấ.m như mưa giáng xuống đầu và người hắn.
Hoàng Huy ngơ ngác, vừa che đầu vừa kêu thảm thiết.
Tiếng kêu của hắn thu hút những thiếu niên khác.
Mọi người nhìn nhau, không ai tiến lên kéo Du Minh Sinh ra.
Dù sao tính cách của Du thiếu cũng kỳ quái, hành sự ngông cuồng, mọi người đều biết.
Du Minh Sinh đánh mệt rồi, thở hổn hển bỏ đi.
Không ai biết tại sao hắn đột nhiên nổi giận với Hoàng Huy, ngay cả Hoàng Huy cũng không biết.
Nhưng tôi biết.
Bởi vì, Hoàng Huy đã bắt nạt tôi, A Hoàng đang báo thù cho tôi.
...
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đi học như thường lệ.
Các bạn trong lớp nhìn tôi, trong mắt có chút nghi hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ đều biết chuyện Du Minh Sinh dẫn một đám người đi thu thập tôi, nhưng trên mặt tôi lại không hề có một vết thương nào.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ.
Giáo viên bước vào lớp sau lưng tôi, mọi người im lặng, ánh mắt rời khỏi người tôi.
Chuông tan học vang lên, các bạn học lục tục rời khỏi lớp.
Tôi đeo cặp sách đi đến cửa lớp, liền bị mấy người chặn đường.
"Luật cũ." Người cầm đầu chỉ lên trên, "Lên sân thượng đi."
Sân thượng là nơi bọn họ mặc định là vùng ngoài vòng pháp luật.
Tôi không nói một lời, đi theo bọn họ lên sân thượng.
Bọn họ cũng không ngờ trên sân thượng đã có người rồi.
"Du... Du thiếu?"
Bọn họ không để bụng, sau một thoáng kinh ngạc, tùy tiện giải thích: "Vừa nãy không tìm thấy anh, bọn em liền mang cô ta lên trước."
Tôi quay lưng về phía bọn họ, nhìn Du Minh Sinh.
"Đừng đánh vào mặt."
Hai thiếu niên ngẩn người: "Mày còn dám mặc cả với bọn tao?"
"Tao không nói chuyện với mày." Tôi chỉ vào Du Minh Sinh, "Tao nói với nó."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám thiếu niên, Du Minh Sinh từng bước tiến lại gần, vung nắm đ.ấ.m về phía bọn họ.
...
Không ai ngờ đại ca trường Du Minh Sinh lại công khai tuyên bố sẽ mãi mãi bảo vệ Khương Uyên.
Hắn đánh một trận với những kẻ bắt nạt Khương Uyên, sau đó không rời nửa bước đi theo bên cạnh cô, trung thành như một con chó.
Buổi tối, Du Minh Sinh đi theo sau lưng tôi, đưa tôi về nhà.
Xung quanh không một bóng người, tôi quay người sờ lên đầu hắn: "A Hoàng ngoan lắm, thân thể này có dễ dùng không?"
Đầu hắn cọ xát vào lòng bàn tay tôi, phát ra tiếng ư ử.
A Hoàng đã rời đi rồi.
Tôi đi đến trước cửa nhà trọ, vừa mở cửa ra, một vật nhỏ liền nhào đến dưới chân tôi.
Đó là một con chuột bị xích ở cửa, nó nghe thấy động tĩnh liền giương nanh múa vuốt nhào tới, nhưng lại bị một sợi dây xích trói chân, chật vật ngã xuống đất.
Tôi cúi đầu nhìn nó, cười nói: "Bạn học Du, buổi tối tốt lành."
Chuột kêu chi chít loạn xạ, trông có vẻ vô cùng tức giận.
Xem kìa, người yếu đuối, ngay cả tức giận cũng trở nên đáng yêu.
Đối với sự khác thường của Du Minh Sinh, những người bạn xấu của hắn không thể dễ dàng chấp nhận.
Đại ca trường đột nhiên biến thành hộ hoa sứ giả, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
Bọn họ ban đầu đoán rằng Du thiếu ăn nhiều đồ ngon quá, thỉnh thoảng nhìn thấy một bông hoa dại nhỏ như tôi, có chút mới lạ và tò mò.
Nhưng sau đó bọn họ phát hiện, bọn họ đã nghĩ sai rồi.
Du Minh Sinh không chỉ bảo vệ tôi, mà còn thay đổi tính tình, thói quen ăn uống sinh hoạt cũng thay đổi.
Thế là bọn họ báo cáo tình hình cho Du gia.
Du gia cũng sớm phát hiện ra điều bất thường, bọn họ liền lặng lẽ tìm một dị nhân từ bên ngoài...
Bọn họ nghi ngờ Du Minh Sinh bị trúng tà.
Buổi tối thứ sáu, không có sự gây khó dễ của những kẻ bắt nạt, tôi vẫn trở về con ngõ như thường lệ.
Nhưng lại dừng bước ở đầu ngõ.
Trong ngõ có một người đứng, nhìn dáng người, có vẻ là một nữ sinh.
Biểu cảm trên mặt Du Minh Sinh cứng đờ trong giây lát, hắn vô thức nhìn xuống chân.
Tôi nhìn chằm chằm hắn không nói gì.
Du Minh Sinh chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái một cách khó hiểu.
Hắn giả vờ tự nhiên lùi lại một bước: "Mang con ch.ó của mày đi đi, hôm nay tao đại phát từ bi tha cho mày một mạng."
Nói xong, hắn đẩy tôi sang một bên, tiện chân đá xác A Hoàng xuống con mương hôi thối bên cạnh.
Tôi đảo mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay Du Minh Sinh.
"Mày làm bẩn thân thể nó rồi."
Du Minh Sinh cảm thấy buồn cười: "Vậy thì sao?"
Tôi ngước mắt nhìn hắn, màu sắc của hai con ngươi gần như xám trắng: "Mày phải đền cho nó một cái khác."
Du Minh Sinh run rẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
Hắn há miệng muốn gọi người, nhưng cố gắng mãi cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà hắn khinh thường nhất, chậm rãi đưa tay về phía hắn, năm ngón tay che phủ lên mặt hắn...
Lúc này, ở đầu ngõ, đã có người đợi đến sốt ruột.
Người đó là Hoàng Huy, thiếu niên đã lén lút đi theo đến con ngõ vào buổi tối hôm trước để làm chuyện xấu.
Nếu không phải hắn mách lẻo, Du Minh Sinh cũng không nhớ đến việc đến thu thập A Hoàng của tôi.
Tự cho rằng đã lợi dụng được đại ca trường để trút giận riêng, Hoàng Huy có chút đắc ý.
Hắn liếc nhìn sâu trong ngõ: "Sao còn chưa ra?"
"Gấp cái gì?" Có người liếc hắn một cái.
Đợi thêm một lúc, Hoàng Huy hết kiên nhẫn, hắn búng tàn thuốc xuống đất, quay người đi vào ngõ: "Tao đi xem sao."
Hắn đi về phía đó vài bước, động tác đột nhiên dừng lại.
Trong con ngõ tối tăm, một người bước ra.
Hoàng Huy thở phào nhẹ nhõm: "Du thiếu."
Du Minh Sinh liếc nhìn hắn, vượt qua hắn đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua hắn, Du Minh Sinh dừng lại, mũi hắn giật giật một cách kỳ lạ.
Hoàng Huy ngẩn người: "Sao vậy?"
Lời vừa dứt, Du Minh Sinh liền đột ngột quay đầu nhào về phía hắn, lật nhào hắn xuống đất, nắm đ.ấ.m như mưa giáng xuống đầu và người hắn.
Hoàng Huy ngơ ngác, vừa che đầu vừa kêu thảm thiết.
Tiếng kêu của hắn thu hút những thiếu niên khác.
Mọi người nhìn nhau, không ai tiến lên kéo Du Minh Sinh ra.
Dù sao tính cách của Du thiếu cũng kỳ quái, hành sự ngông cuồng, mọi người đều biết.
Du Minh Sinh đánh mệt rồi, thở hổn hển bỏ đi.
Không ai biết tại sao hắn đột nhiên nổi giận với Hoàng Huy, ngay cả Hoàng Huy cũng không biết.
Nhưng tôi biết.
Bởi vì, Hoàng Huy đã bắt nạt tôi, A Hoàng đang báo thù cho tôi.
...
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đi học như thường lệ.
Các bạn trong lớp nhìn tôi, trong mắt có chút nghi hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ đều biết chuyện Du Minh Sinh dẫn một đám người đi thu thập tôi, nhưng trên mặt tôi lại không hề có một vết thương nào.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ.
Giáo viên bước vào lớp sau lưng tôi, mọi người im lặng, ánh mắt rời khỏi người tôi.
Chuông tan học vang lên, các bạn học lục tục rời khỏi lớp.
Tôi đeo cặp sách đi đến cửa lớp, liền bị mấy người chặn đường.
"Luật cũ." Người cầm đầu chỉ lên trên, "Lên sân thượng đi."
Sân thượng là nơi bọn họ mặc định là vùng ngoài vòng pháp luật.
Tôi không nói một lời, đi theo bọn họ lên sân thượng.
Bọn họ cũng không ngờ trên sân thượng đã có người rồi.
"Du... Du thiếu?"
Bọn họ không để bụng, sau một thoáng kinh ngạc, tùy tiện giải thích: "Vừa nãy không tìm thấy anh, bọn em liền mang cô ta lên trước."
Tôi quay lưng về phía bọn họ, nhìn Du Minh Sinh.
"Đừng đánh vào mặt."
Hai thiếu niên ngẩn người: "Mày còn dám mặc cả với bọn tao?"
"Tao không nói chuyện với mày." Tôi chỉ vào Du Minh Sinh, "Tao nói với nó."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám thiếu niên, Du Minh Sinh từng bước tiến lại gần, vung nắm đ.ấ.m về phía bọn họ.
...
Không ai ngờ đại ca trường Du Minh Sinh lại công khai tuyên bố sẽ mãi mãi bảo vệ Khương Uyên.
Hắn đánh một trận với những kẻ bắt nạt Khương Uyên, sau đó không rời nửa bước đi theo bên cạnh cô, trung thành như một con chó.
Buổi tối, Du Minh Sinh đi theo sau lưng tôi, đưa tôi về nhà.
Xung quanh không một bóng người, tôi quay người sờ lên đầu hắn: "A Hoàng ngoan lắm, thân thể này có dễ dùng không?"
Đầu hắn cọ xát vào lòng bàn tay tôi, phát ra tiếng ư ử.
A Hoàng đã rời đi rồi.
Tôi đi đến trước cửa nhà trọ, vừa mở cửa ra, một vật nhỏ liền nhào đến dưới chân tôi.
Đó là một con chuột bị xích ở cửa, nó nghe thấy động tĩnh liền giương nanh múa vuốt nhào tới, nhưng lại bị một sợi dây xích trói chân, chật vật ngã xuống đất.
Tôi cúi đầu nhìn nó, cười nói: "Bạn học Du, buổi tối tốt lành."
Chuột kêu chi chít loạn xạ, trông có vẻ vô cùng tức giận.
Xem kìa, người yếu đuối, ngay cả tức giận cũng trở nên đáng yêu.
Đối với sự khác thường của Du Minh Sinh, những người bạn xấu của hắn không thể dễ dàng chấp nhận.
Đại ca trường đột nhiên biến thành hộ hoa sứ giả, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
Bọn họ ban đầu đoán rằng Du thiếu ăn nhiều đồ ngon quá, thỉnh thoảng nhìn thấy một bông hoa dại nhỏ như tôi, có chút mới lạ và tò mò.
Nhưng sau đó bọn họ phát hiện, bọn họ đã nghĩ sai rồi.
Du Minh Sinh không chỉ bảo vệ tôi, mà còn thay đổi tính tình, thói quen ăn uống sinh hoạt cũng thay đổi.
Thế là bọn họ báo cáo tình hình cho Du gia.
Du gia cũng sớm phát hiện ra điều bất thường, bọn họ liền lặng lẽ tìm một dị nhân từ bên ngoài...
Bọn họ nghi ngờ Du Minh Sinh bị trúng tà.
Buổi tối thứ sáu, không có sự gây khó dễ của những kẻ bắt nạt, tôi vẫn trở về con ngõ như thường lệ.
Nhưng lại dừng bước ở đầu ngõ.
Trong ngõ có một người đứng, nhìn dáng người, có vẻ là một nữ sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương