Du Minh Sinh ngậm một điếu thuốc, lười biếng khoát tay: "Cút đi."

"Cảm ơn Du thiếu!"

Bọn họ tranh nhau bỏ chạy khỏi sân thượng.

Tôi nhìn mấy cậu ấm cô chiêu trước mặt, từng bước lùi về phía sau.

"Đi, trước tiên làm cho cô ta ngoan ngoãn lại."

Tôi bị đá ngã xuống đất, bọn họ không chút lưu tình đ.ấ.m đá tôi túi bụi.

Tôi dùng cánh tay che đầu, trong lòng dường như có một ngọn lửa đang cháy.

Tim đập càng lúc càng nhanh, có âm thanh gì đó trong đầu tôi gào thét.

Phản kháng đi!

Tại sao mày không phản kháng!

Hình như, tôi còn nghe thấy tiếng của những người bạn cũ.

"Giá trị ác niệm của Khương Uyên tăng lên rồi..."

"Có phải cô ấy sắp nhớ ra rồi không?"

"Diêm Vương đã hạ phong ấn, sẽ không nhớ ra đâu..."

Tôi bị người ta đá vào đầu, m.á.u mũi trào ra.

Nhìn tôi mặt đầy m.á.u trông thảm hại, những kẻ hành hung cuối cùng cũng hết hứng thú.

Sau khi bọn họ đi, tôi hoàn hồn lại, tập tễnh bước xuống sân thượng.

Tôi thuê một căn phòng nhỏ trong con hẻm gần trường.

Chỗ ở không lớn, nhưng đủ để tôi và A Hoàng sinh sống.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, A Hoàng từ cửa đứng lên, vẫy đuôi chạy đến đón tôi.

Cái cảm giác khác lạ luôn vây quanh trong lòng tôi cuối cùng cũng tan biến.

Tôi ngồi xổm xuống, mặc cho A Hoàng nhào vào lòng tôi.

"A Hoàng, ngoan."

Những gì phải chịu đựng trên sân thượng ngày hôm đó, chỉ là sự khởi đầu cho việc tôi bị bắt nạt.

Có Du Minh Sinh dẫn đầu, tôi liền trở thành đối tượng để mọi người ở trường trung học Anh Hoa có thể bắt nạt.

Đây là quy tắc bất thành văn của bọn họ.

Giáo viên nhắm mắt làm ngơ, căn bản không có ý định quản.

Trong khoảng thời gian bị bắt nạt này, bạn bè của tôi trở nên rất kỳ lạ.

"A Uyên, đừng giận đừng giận, bọn họ sẽ gặp báo ứng thôi."

"A Uyên, hít thở sâu, bớt giận đi."

Bọn họ hình như... rất sợ tôi tức giận.

Chiều tối, tôi mình đầy thương tích về nhà, lờ mờ cảm thấy có người đang theo dõi mình.

Tôi tăng nhanh bước chân, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn.

Nhưng hắn lại không thèm giấu giếm, trực tiếp chạy đến kéo tôi vào trong hẻm.

"Mẹ nó! Du ca không hiểu phong tình, khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại không dùng.

"Tiện cho tao rồi, ha ha ha ha."

Hắn thấp giọng chửi rủa, đè tôi xuống đất.

"Gâu gâu gâu!" Một tiếng chó sủa truyền đến, thiếu niên kia toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con ch.ó vàng hung dữ lao về phía hắn.

Thiếu niên sợ hãi bò dậy bỏ chạy.

A Hoàng tiến lại gần cọ cọ thân mật vào cổ tôi.

"A Hoàng..." Tôi đưa tay xoa đầu nó, lẩm bẩm tự nói, "Nếu mày không đến, có lẽ tao đã g.i.ế.c hắn rồi……"

Đó là sự thôi thúc ẩn giấu trong lòng, không thể kìm nén được.

Chiều hôm sau, tôi ngồi trong lớp học, chuông tan học đã reo từ lâu, nhưng Du Minh Sinh và đám người kia vẫn chưa đến tìm tôi……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sao? Đây là mệt mỏi chán chường rồi, hôm nay đại phát từ bi tha cho tôi sao?

Trong lòng tôi khẽ động, lập tức đứng dậy, nắm lấy cặp sách chạy về nhà.

Trước đây, chỉ cần tôi đi đến đầu ngõ là A Hoàng sẽ chạy ra đón tôi.

Nhưng hôm nay, trong ngõ vắng lặng.

Tôi từng bước đi vào trong ngõ.

Có người dựa vào bên trong hút thuốc, thấy tôi, khẽ nhướng mày.

"Du thiếu, nó về rồi."

Tôi nhìn về phía trước, chỉ thấy Du Minh Sinh ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt hắn là A Hoàng đang hấp hối.

Miệng và tứ chi của A Hoàng đều bị trói lại.

Đôi mắt nó đen láy nhìn tôi, trong mắt chỉ có hình ảnh của tôi.

"Về rồi à?" Du Minh Sinh cười, "Nghe nói con ch.ó của mày hung lắm, không ngờ lại dễ bị đánh đến vậy."

Vừa nói, hắn vừa dí tàn thuốc vào người A Hoàng.

A Hoàng đau đớn run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử.

Giọng tôi khàn đặc: "Trả nó lại cho tôi."

"Cũng được thôi." Du Minh Sinh hếch cằm, "Quỳ xuống cầu xin tao đi."

Tôi nhìn hắn chằm chằm, im lặng không nói gì.

"Sao? Nhiều người thế này ngại à?" Du Minh Sinh vẫy tay với đám thiếu niên thiếu nữ đang đứng xem, bọn họ khoác vai nhau cười đùa rồi đi ra khỏi ngõ.

Thấy tôi vẫn không động đậy, nụ cười trên mặt hắn biến mất.

Du Minh Sinh bước đến trước mặt tôi, giơ tay tát vào mặt tôi một cái: "Xương cốt mày cũng cứng thật đấy."

Hắn chán ghét nhấc A Hoàng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, hắn ném mạnh nó xuống đất.

Tôi loạng choạng ngã xuống đất.

Nhìn thân thể run rẩy của A Hoàng dần mất đi sinh khí, tôi đưa tay sờ lên mắt.

Một chất lỏng ấm nóng, xa lạ, tan ra trên đầu ngón tay tôi.

Bên tai vang lên tiếng kêu the thé: "Khóc rồi! Khóc rồi! Khương Uyên khóc rồi!"

"Xong đời rồi xong đời rồi, giá trị ác niệm đầy rồi!"

"Cô ấy nhớ ra rồi sao?"

"Đúng vậy." Tôi nhìn vào một điểm hư không, cười nói, "Nhớ ra rồi."

Tôi không có ký ức trước sáu tuổi, bởi vì tôi không phải người của thế giới này.

Tôi đến từ Minh tộc, là con gái của Minh Vương, Khương Uyên.

Vì phạm lỗi, tôi bị phạt đến thế giới này để sám hối, bây giờ giá trị ác niệm đã đầy, phong ấn mà Minh Vương đặt trong thức hải của tôi đã bị phá vỡ.

Nhìn tôi tự nói chuyện một mình với không khí, Du Minh Sinh cau mày.

"Mày đang nói chuyện với ai vậy?"

Tôi chỉ vào bà thím đang bỏ chạy trên không trung: "Nói chuyện với bà ta đó, mày không thấy sao?"

"Giả thần giả quỷ!" Du Minh Sinh cảm thấy bị tôi trêu đùa, cả người trở nên cáu kỉnh, hắn giận dữ xông về phía tôi.

Đưa tay túm lấy cổ áo tôi.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn định ném tôi vào tường.

Nhưng, động tác của hắn dừng lại.

Tôi nắm lấy cổ tay hắn, từng chút một gỡ tay hắn ra.

Du Minh Sinh nhìn tôi, đau đớn khiến hắn không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.

"Mày..."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi ra hiệu cho hắn nhìn xuống, trên mặt đất trống trải, ánh mắt tôi dịu dàng hơn một chút, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện