"Tịch Mạt!" Nhìn Tịch Mạt từ từ ngồi xổm xuống, Thẩm Kỳ Nhiên lo lắng tiến lên. "Thế nào rồi? Em có chỗ nào không thoải mái?"
"Em không sao!" Nhìn Thẩm Kỳ Nhiên bộ dạng vội vàng hấp tấp, Tịch Mạt lắc đầu một cái. "Có thể là do quá mệt mỏi!" Cô lau mồ hôi trên trán một chút, sau đó hướng người sang phía khác, mấy phần muốn kéo ra khoảng cách với Thẩm Kỳ Nhiên.
Sắc mặt Thẩm Kỳ Nhiên có chút trắng bệt, anh nhìn ra được Tịch Mạt trong khoảng thời gian này rất lạ, có phải hay không anh đã làm gì không tốt?
"Tịch Mạt, thật xin lỗi, nếu không phải anh quá xúc động cũng sẽ không có những tin tức như vậy trên báo chí..." Anh cho là Tịch Mạt tránh né mình vì lý do lần trước họ lên báo, những tin tức hình ảnh kia đã ảnh hưởng không nhỏ đến anh và Tịch Mạt. Trong thời khắc quan trọng như thế anh càng phải nên bảo vệ cô gái nhỏ này, nhưng anh đã quên mất một điều rằng trong bốn năm sóng gió, Tịch Mạt nhỏ của anh sớm đã trưởng thành.
"Đừng suy nghĩ dại dột, đó không phải lỗi của anh!" Tịch Mạt lắc đầu một cái. Chuyện này Thẩm Kỳ Nhiên cũng là người bị hại, cô không tin Thẩm gia đối với tin tức như vậy không có một chút chấn động.
Tịch Mạt lãnh đạm khác thường khiến Thẩm Kỳ Nhiên có chút khó hiểu.
"Tịch Mạt, em làm sao vậy?" Anh lo lắng hỏi.
"Em không sao!" Tịch Mạt lắc đầu một cái đứng lên. "Em phải về."
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên kéo cô lại. "Tại sao phải về?"
Tịch Mạt không biết nên nói gì, chỉ biết thời điểm này nếu cứ tiếp tục đối mặt với anh trái tim sẽ rất đau.
"Em đừng đi!" Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ giọng nói. "Thật lâu mới nhìn thấy em, có thể nán lại đây một chút không? Anh thật sự rất nhớ em!" Anh thử thăm dò, nhẹ nhàng ôm lấy Tịch Mạt.
"Tịch Mạt, anh rất nhớ em!" Thẩm Kỳ Nhiên nhắm lại hai mắt bày tỏ tư niệm trong lòng mình.
Nghe được những lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên, nước mắt của Tịch Mạt lại không cách nào kiềm chế được, nó thấm ướt cả một mảng vai của anh làm tim anh như bị bị xé rách đến phát đau.
"Tịch Mạt, em làm sao vậy? Có phải hay không có chỗ nào không thoải mái? Anh dẫn em đi bác sĩ! Đừng khóc!" Thẩm Kỳ Nhiên hốt hoảng lau nước mắt trên mặt cô. "Đừng khóc!"
"Anh đã từng có người phụ nữ khác?" Nghe thanh âm lo lắng của Thẩm Kỳ Nhiên, Tịch Mạt cảm thấy càng thêm uất ức.
Thẩm Kỳ Nhiên bàn tay cứng lại. "Tịch Mạt....!"
"Trả lời em." Tịch Mạt nghẹn ngào. Cô nhìn thẳng vào mắt của người con trai đối diện, người mà trong lòng cô vẫn luôn hoài niệm là tốt đẹp nhất lại chính là một vương tử chỉ yêu thích "sự sạch sẽ" thôi sao?" (Cái này ko trách dc đâu chị Mạt😩)
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên khẽ cau mày. "Em làm sao lại hỏi ra vấn đề như vậy?" Anh tổn thương mà hỏi ngược lại.
"Em chỉ muốn biết chuyện này có phải thật hay không?" Tiếng khóc của Tịch Mạt đã vang lên thanh âm.
"Bùi Hạo Thần đã nói những điều này với em?" Thẩm Kỳ Nhiên mất mác hỏi ngược. "Tịch Mạt, em thà tin hắn chứ không tin anh?"
"Tin?" Cô thật sự không biết mình còn có thể tin tưởng người nào nữa.
"Em chỉ muốn nghe chính miệng anh nói." Tịch Mạt chớp mắt một cái rồi lại mở to nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kỳ Nhiên nhưng chờ anh một hồi lâu vẫn không thấy người mở miệng. Tịch Mạt cười khẽ một cái lau đi nước mắt trên mặt. "Em hiểu rồi, em làm sao có tư cách hỏi những điều này. Em hiểu rất rõ!" Tịch Mạt gật đầu. "Thật xin lỗi!"
"Tại sao lại xin lỗi?" Thẩm Kỳ Nhiên cầm lấy bả vai Tịch Mạt. "Tịch Mạt, em chính là người có tư cách nhất để hỏi, nếu như em không tin tưởng mà phải chính miệng anh nói em mới tin vậy anh sẽ nói cho em biết!" Anh nghiêm túc nhìn Tịch Mạt. "Anh không có người phụ nữ nào khác, chưa từng có!" Thẩm Kỳ Nhiên lời nói nghiêm túc khẳng khái.
Nghe những lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên, nước mắt của Tịch Mạt càng rơi đến lợi hại. "Ô...ô...." Tịch Mạt ôm lấy anh mà khóc lớn. "Thật xin lỗi, em không muốn như vậy. Chẳng qua là...là...trong lòng em cảm thấy rất hỗn loạn...."
"Anh hiểu, anh biết rõ, Tịch Mạt đừng khóc!" Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng lau đi nước mắt của cô. "Đừng khóc nữa có được hay không?" Anh nâng cằm Tịch Mạt lên, nhẹ nhàng trên mặt cô lau đi nước mắt. "Đứa ngốc này, muốn thế nào mới tin tưởng anh là chỉ yêu một mình em!?" Nhìn Tịch Mạt nước mắt loang lổ khắp mặt, Thẩm Kỳ Nhiên trong lòng đau đến khó chịu. Ở trên mặt cô những nơi còn vương lại nước mắt, anh từng điểm từng điểm hôn nhẹ một cái, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
"Em không sao!" Nhìn Thẩm Kỳ Nhiên bộ dạng vội vàng hấp tấp, Tịch Mạt lắc đầu một cái. "Có thể là do quá mệt mỏi!" Cô lau mồ hôi trên trán một chút, sau đó hướng người sang phía khác, mấy phần muốn kéo ra khoảng cách với Thẩm Kỳ Nhiên.
Sắc mặt Thẩm Kỳ Nhiên có chút trắng bệt, anh nhìn ra được Tịch Mạt trong khoảng thời gian này rất lạ, có phải hay không anh đã làm gì không tốt?
"Tịch Mạt, thật xin lỗi, nếu không phải anh quá xúc động cũng sẽ không có những tin tức như vậy trên báo chí..." Anh cho là Tịch Mạt tránh né mình vì lý do lần trước họ lên báo, những tin tức hình ảnh kia đã ảnh hưởng không nhỏ đến anh và Tịch Mạt. Trong thời khắc quan trọng như thế anh càng phải nên bảo vệ cô gái nhỏ này, nhưng anh đã quên mất một điều rằng trong bốn năm sóng gió, Tịch Mạt nhỏ của anh sớm đã trưởng thành.
"Đừng suy nghĩ dại dột, đó không phải lỗi của anh!" Tịch Mạt lắc đầu một cái. Chuyện này Thẩm Kỳ Nhiên cũng là người bị hại, cô không tin Thẩm gia đối với tin tức như vậy không có một chút chấn động.
Tịch Mạt lãnh đạm khác thường khiến Thẩm Kỳ Nhiên có chút khó hiểu.
"Tịch Mạt, em làm sao vậy?" Anh lo lắng hỏi.
"Em không sao!" Tịch Mạt lắc đầu một cái đứng lên. "Em phải về."
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên kéo cô lại. "Tại sao phải về?"
Tịch Mạt không biết nên nói gì, chỉ biết thời điểm này nếu cứ tiếp tục đối mặt với anh trái tim sẽ rất đau.
"Em đừng đi!" Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ giọng nói. "Thật lâu mới nhìn thấy em, có thể nán lại đây một chút không? Anh thật sự rất nhớ em!" Anh thử thăm dò, nhẹ nhàng ôm lấy Tịch Mạt.
"Tịch Mạt, anh rất nhớ em!" Thẩm Kỳ Nhiên nhắm lại hai mắt bày tỏ tư niệm trong lòng mình.
Nghe được những lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên, nước mắt của Tịch Mạt lại không cách nào kiềm chế được, nó thấm ướt cả một mảng vai của anh làm tim anh như bị bị xé rách đến phát đau.
"Tịch Mạt, em làm sao vậy? Có phải hay không có chỗ nào không thoải mái? Anh dẫn em đi bác sĩ! Đừng khóc!" Thẩm Kỳ Nhiên hốt hoảng lau nước mắt trên mặt cô. "Đừng khóc!"
"Anh đã từng có người phụ nữ khác?" Nghe thanh âm lo lắng của Thẩm Kỳ Nhiên, Tịch Mạt cảm thấy càng thêm uất ức.
Thẩm Kỳ Nhiên bàn tay cứng lại. "Tịch Mạt....!"
"Trả lời em." Tịch Mạt nghẹn ngào. Cô nhìn thẳng vào mắt của người con trai đối diện, người mà trong lòng cô vẫn luôn hoài niệm là tốt đẹp nhất lại chính là một vương tử chỉ yêu thích "sự sạch sẽ" thôi sao?" (Cái này ko trách dc đâu chị Mạt😩)
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên khẽ cau mày. "Em làm sao lại hỏi ra vấn đề như vậy?" Anh tổn thương mà hỏi ngược lại.
"Em chỉ muốn biết chuyện này có phải thật hay không?" Tiếng khóc của Tịch Mạt đã vang lên thanh âm.
"Bùi Hạo Thần đã nói những điều này với em?" Thẩm Kỳ Nhiên mất mác hỏi ngược. "Tịch Mạt, em thà tin hắn chứ không tin anh?"
"Tin?" Cô thật sự không biết mình còn có thể tin tưởng người nào nữa.
"Em chỉ muốn nghe chính miệng anh nói." Tịch Mạt chớp mắt một cái rồi lại mở to nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kỳ Nhiên nhưng chờ anh một hồi lâu vẫn không thấy người mở miệng. Tịch Mạt cười khẽ một cái lau đi nước mắt trên mặt. "Em hiểu rồi, em làm sao có tư cách hỏi những điều này. Em hiểu rất rõ!" Tịch Mạt gật đầu. "Thật xin lỗi!"
"Tại sao lại xin lỗi?" Thẩm Kỳ Nhiên cầm lấy bả vai Tịch Mạt. "Tịch Mạt, em chính là người có tư cách nhất để hỏi, nếu như em không tin tưởng mà phải chính miệng anh nói em mới tin vậy anh sẽ nói cho em biết!" Anh nghiêm túc nhìn Tịch Mạt. "Anh không có người phụ nữ nào khác, chưa từng có!" Thẩm Kỳ Nhiên lời nói nghiêm túc khẳng khái.
Nghe những lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên, nước mắt của Tịch Mạt càng rơi đến lợi hại. "Ô...ô...." Tịch Mạt ôm lấy anh mà khóc lớn. "Thật xin lỗi, em không muốn như vậy. Chẳng qua là...là...trong lòng em cảm thấy rất hỗn loạn...."
"Anh hiểu, anh biết rõ, Tịch Mạt đừng khóc!" Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng lau đi nước mắt của cô. "Đừng khóc nữa có được hay không?" Anh nâng cằm Tịch Mạt lên, nhẹ nhàng trên mặt cô lau đi nước mắt. "Đứa ngốc này, muốn thế nào mới tin tưởng anh là chỉ yêu một mình em!?" Nhìn Tịch Mạt nước mắt loang lổ khắp mặt, Thẩm Kỳ Nhiên trong lòng đau đến khó chịu. Ở trên mặt cô những nơi còn vương lại nước mắt, anh từng điểm từng điểm hôn nhẹ một cái, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Danh sách chương