Tròng phòng làm việc đơn giản, các thành viên chào hỏi Tịch Mạt có vẻ dè dặt. Sau khi cô thay quần áo lại nghe bọn họ xì xào bàn tán, Tịch Mạt biết họ nhất định đã nhìn thấy Bùi Hạo Thần. Phòng làm việc từ trên cao nhìn xuống, đứng ở gần cửa cổ có thể thấy được rất xa. Tịch Mạt âm thầm cười khổ, đồng thời cũng vì Bùi Hạo Thần 'nhọc lòng' mà tự đáy lòng than thầm một tiếng.
"Tịch Mạt, thân thể đã khá hơn chút nào chưa? Nếu không thoải mái, không cần gắp gáp tới đây cũng được!" Người đang đi tới là bạn của của Thẩm Kỳ Nhiên, y là đoàn trưởng của club này, Tề Tử Hằng.
"À, tôi không sao, đã gây thêm phiền toái cho đoàn trưởng và mọi người, thật là ngại!"
"Em không cần khách khí như vậy!" Tề Tử Hằng cười cười. "Tại tiệc sinh nhật của Kỳ Nhiên, anh đứng xa xa đã gặp qua em." Y nỗ lực muốn kéo gần khoảng cách của hai người, làm cho Tịch Mạt không phải đè nén bản thân khi ở nơi này. "Em là bạn của Kỳ Nhiên cho nên chúng ta cũng coi là bạn bè đi! Có cần trợ giúp gì cứ nói, tất cả mọi người ở đây rất dễ gần!"
"Dạ!" Tịch Mạt gật đầu một cái.
Đúng vậy, cô đang rất cần sự trợ giúp thế nhưng không một ai có thể giúp được cả. Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần đều cùng một dạng không phải người lương thiện. Diệu Tình làm sao có thể cùng hắn ở chung một chỗ, Diệu Tình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để cho cô ấy, một thiên kim tiểu thư lại đi làm người tình của kẻ khác. Tiêu Lăng Phong ngay từ bốn năm trước vốn đã có vị hôn thê rồi. Soi bản thân trong gương lớn, cô dốc sức mà khiêu vũ cho đến khi có người ở phía sau vỗ lên vai một cái.
"Lương tiểu thư, chị có phải hay không có tâm sự? Em gọi chị mấy tiếng rồi!" Cô gái đôi mắt to tròn đang hướng Tịch Mạt nói chuyện là một đứa trẻ còn nhỏ, cô mơ hồ nhớ được cô bé này tên gọi Tiểu Vũ.
"À, tôi không sao!" Tịch Mạt lắc đầu một cái. "Gọi chị là Tịch Mạt được rồi!"
"Ừm, đến giờ ăn cơm, chúng ta có thể cùng đi hoặc muốn ăn gì em mua giúp chị."
"Cảm ơn Tiểu Vũ, bất quá chị hiện tại không có khẩu vị."
"Ya! Chị vẫn còn nhớ tên em!" Tiểu Vũ giật mình. "Haha, đi thôi!" Tiểu Vũ nhiệt tình đem Tịch Mạt kéo ra ngoài. "Có gì cần giúp đỡ chị nhất định phải lên tiếng a!"
Tịch Mạt có chút không hiểu, bất quá chỉ là nhớ đúng cái tên mà thôi, có cần hưng phấn như vậy không?
Tiểu Vũ xung phong nhận việc gọi món, cô gọi ra rất nhiều món ăn ngon, hết thảy cả buổi trưa cũng đều ba hoa vừa ăn vừa nói. Tịch Mạt nhàn nhạt cười, cô rất hâm mộ sư hồn nhiên trong sáng vô ưu vô lo của cô bé này.
Quá lâu không có khiêu vũ, bốn năm trước sau khi rời đi cô cũng không một lần luyện tập qua nên có rất nhiều động tác cũng đã dần quên mất, thân thể tựa hồ cũng cứng ngắc. Tịch Mạt gần như dốc hết sức, hết cả buổi chiều đều không ngừng nghỉ luyện tập, ngay cả nước cũng không buồn uống. Theo động tác xoay người, mồ hôi trên trán thuận thế chảy xuống, dưới ánh đèn sáng rực phát ra một tia kì dị.
"Tịch Mạt!" Đột nhiên có người kéo thân thể cô xoay lại. "Em cứ chăm chú khiêu vũ nên không chú ý xung quanh gì cả!" Thẩm Kỳ Nhiên từng li từng tí từ phía sau ôm lấy Tịch Mạt. "Anh cho là em sẽ không tới nữa, Tịch Mạt, đã xảy ra chuyện gì sao?" Mấy ngày nay cô không xuất hiện cũng không thể liên lạc được. Mới vừa nhận được điện thoại của Tề Tử Hằng nói cô đang điên cuồng khiêu vũ anh liền tức tốc chạy tới.
"Không có không có!" Trong mắt Tịch Mạt một tia loé lên. "Yên tâm đi!" Cô vừa nói vừa gỡ tay Thẩm Kỳ Nhiên ra, xoay người nhìn anh một chút, hương thơm thoang thoảng cùng hơi thở quen thuộc làm lòng Tịch Mạt càng thêm nặng nề.
"Tịch Mạt!" Nhìn cánh tay nhẹ nhàng bị gỡ ra làm lòng Thẩm Kỳ Nhiên nảy lên một tia mất mác. "Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì có được không? Không nên cứ như vậy xa lánh anh, anh thật sự rất muốn giúp em!"
Theo lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên, Tịch Mạt ngẩng đầu lên đau lòng nhìn anh, càng nhìn anh thì lời nói của Bùi Hạo Thần lại lởn vởn khắc sâu trong tâm trí cô: "Thẩm Kỳ Nhiên thích sạch sẽ, cậu ta chỉ chơi qua xử nữ."
Tịch Mạt trong lòng một hồi đau đớn đến nhói tim. Theo bản năng giơ tay ngăn trước ngực mình, cả người bất lực ngồi xổm xuống sàn.
"Tịch Mạt, thân thể đã khá hơn chút nào chưa? Nếu không thoải mái, không cần gắp gáp tới đây cũng được!" Người đang đi tới là bạn của của Thẩm Kỳ Nhiên, y là đoàn trưởng của club này, Tề Tử Hằng.
"À, tôi không sao, đã gây thêm phiền toái cho đoàn trưởng và mọi người, thật là ngại!"
"Em không cần khách khí như vậy!" Tề Tử Hằng cười cười. "Tại tiệc sinh nhật của Kỳ Nhiên, anh đứng xa xa đã gặp qua em." Y nỗ lực muốn kéo gần khoảng cách của hai người, làm cho Tịch Mạt không phải đè nén bản thân khi ở nơi này. "Em là bạn của Kỳ Nhiên cho nên chúng ta cũng coi là bạn bè đi! Có cần trợ giúp gì cứ nói, tất cả mọi người ở đây rất dễ gần!"
"Dạ!" Tịch Mạt gật đầu một cái.
Đúng vậy, cô đang rất cần sự trợ giúp thế nhưng không một ai có thể giúp được cả. Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần đều cùng một dạng không phải người lương thiện. Diệu Tình làm sao có thể cùng hắn ở chung một chỗ, Diệu Tình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để cho cô ấy, một thiên kim tiểu thư lại đi làm người tình của kẻ khác. Tiêu Lăng Phong ngay từ bốn năm trước vốn đã có vị hôn thê rồi. Soi bản thân trong gương lớn, cô dốc sức mà khiêu vũ cho đến khi có người ở phía sau vỗ lên vai một cái.
"Lương tiểu thư, chị có phải hay không có tâm sự? Em gọi chị mấy tiếng rồi!" Cô gái đôi mắt to tròn đang hướng Tịch Mạt nói chuyện là một đứa trẻ còn nhỏ, cô mơ hồ nhớ được cô bé này tên gọi Tiểu Vũ.
"À, tôi không sao!" Tịch Mạt lắc đầu một cái. "Gọi chị là Tịch Mạt được rồi!"
"Ừm, đến giờ ăn cơm, chúng ta có thể cùng đi hoặc muốn ăn gì em mua giúp chị."
"Cảm ơn Tiểu Vũ, bất quá chị hiện tại không có khẩu vị."
"Ya! Chị vẫn còn nhớ tên em!" Tiểu Vũ giật mình. "Haha, đi thôi!" Tiểu Vũ nhiệt tình đem Tịch Mạt kéo ra ngoài. "Có gì cần giúp đỡ chị nhất định phải lên tiếng a!"
Tịch Mạt có chút không hiểu, bất quá chỉ là nhớ đúng cái tên mà thôi, có cần hưng phấn như vậy không?
Tiểu Vũ xung phong nhận việc gọi món, cô gọi ra rất nhiều món ăn ngon, hết thảy cả buổi trưa cũng đều ba hoa vừa ăn vừa nói. Tịch Mạt nhàn nhạt cười, cô rất hâm mộ sư hồn nhiên trong sáng vô ưu vô lo của cô bé này.
Quá lâu không có khiêu vũ, bốn năm trước sau khi rời đi cô cũng không một lần luyện tập qua nên có rất nhiều động tác cũng đã dần quên mất, thân thể tựa hồ cũng cứng ngắc. Tịch Mạt gần như dốc hết sức, hết cả buổi chiều đều không ngừng nghỉ luyện tập, ngay cả nước cũng không buồn uống. Theo động tác xoay người, mồ hôi trên trán thuận thế chảy xuống, dưới ánh đèn sáng rực phát ra một tia kì dị.
"Tịch Mạt!" Đột nhiên có người kéo thân thể cô xoay lại. "Em cứ chăm chú khiêu vũ nên không chú ý xung quanh gì cả!" Thẩm Kỳ Nhiên từng li từng tí từ phía sau ôm lấy Tịch Mạt. "Anh cho là em sẽ không tới nữa, Tịch Mạt, đã xảy ra chuyện gì sao?" Mấy ngày nay cô không xuất hiện cũng không thể liên lạc được. Mới vừa nhận được điện thoại của Tề Tử Hằng nói cô đang điên cuồng khiêu vũ anh liền tức tốc chạy tới.
"Không có không có!" Trong mắt Tịch Mạt một tia loé lên. "Yên tâm đi!" Cô vừa nói vừa gỡ tay Thẩm Kỳ Nhiên ra, xoay người nhìn anh một chút, hương thơm thoang thoảng cùng hơi thở quen thuộc làm lòng Tịch Mạt càng thêm nặng nề.
"Tịch Mạt!" Nhìn cánh tay nhẹ nhàng bị gỡ ra làm lòng Thẩm Kỳ Nhiên nảy lên một tia mất mác. "Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì có được không? Không nên cứ như vậy xa lánh anh, anh thật sự rất muốn giúp em!"
Theo lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên, Tịch Mạt ngẩng đầu lên đau lòng nhìn anh, càng nhìn anh thì lời nói của Bùi Hạo Thần lại lởn vởn khắc sâu trong tâm trí cô: "Thẩm Kỳ Nhiên thích sạch sẽ, cậu ta chỉ chơi qua xử nữ."
Tịch Mạt trong lòng một hồi đau đớn đến nhói tim. Theo bản năng giơ tay ngăn trước ngực mình, cả người bất lực ngồi xổm xuống sàn.
Danh sách chương