Bùi Hạo Thần lạnh lùng nhìn Tịch Mạt, hắn nắm chặt quả đấm phát ra âm thanh răng rắc. Nhất là lúc này Tịch Mạt bộ dáng lả lơi, từng câu nói của cô đâm vào tim hắn đau nhói nhưng trông cô lại ngược lại rất nhẹ nhõm cùng lạnh nhạt. Có phải hay không cô thật sự có người đàn ông khác?
"Em có người đàn ông khác?" Bùi Hạo Thần căng thăng hỏi.
"Nói thừa." Tịch Mạt chê cười. "Không phải đã nói rồi sao? Tôi từng có bao nhiêu người đàn ông vây quanh thật nhớ không rõ, anh không phải đã từng nói tôi không có đàn ông là sống không nổi sao?" Đau đớn thể xác khiến cô lựa chọn cách hung hăng đáp trả lại. "Tôi hiện tại trở về trả lời anh một vấn đề. Cái đó của anh Hạo Thần kì thật kỹ thuật cực kỳ tốt, làm tôi rất vui vẻ!" Tịch Mạt tiến lại gần Bùi Hạo Thần cười khẽ.
Bùi Hạo Thần ngực như bị nghẹn lại muốn phun ra ngụm máu
Nhẹ nhàng nhìn hắn, Tịch Mạt ngồi trên thành bồn tắm, vuốt ve gò má vẫn còn sưng đỏ nhưng cô tựa hồ cũng không cảm thấy đau mà càng tăng thêm vẻ uỷ mị tự nhiên.
"Tịch Mạt, em có thể dời tay xuống một chút nữa?" Bùi Hạo Thần cắn răng nghiến lợi nói. Tịch Mạt càng không thèm để ý hắn càng tức giận mà không kiềm chế được.
"Tôi cũng cảm thấy nên như vậy!" Tịch Mạt đứng dậy. "Đàn ông nào cũng thích phũ nữ chủ động đi!" Cô nhẹ giọng nói, sau đó như nghĩ ra điều gì đó lại gật đầu một cái. "Anh Hạo Thần, tôi sẽ nhớ kỹ những lời anh dạy bảo. Anh biết Tịch Mạt từ nhỏ đến lớn đều nghe lời anh nhất mà!"
"Từ nhỏ đến lớn?" Bùi Hạo Thần trong ngực buồn bực. "Lương Tịch Mạt, làm sao em lại biến thành thế này?" Hắn ảo não hỏi. "Những thứ này là bốn năm trước em học được sao?"
"Bằng không như thế nào?" Tịch Mạt hỏi. "Anh cho là tôi phải học lễ nghi phép tắc, anh cảm thấy tôi sẽ có cuộc sống của một thiên kim đại tiểu thư sao?" Cô giễu cợt cười. "Hay là tôi có thể đối với người khác vênh mày hất mặt mà sai khiến?" Cô tiến lại gần hắn.
"Cho nên em đã đi làm cái công việc hèn hạ thấp kém này?" Hắn rống giận
"Thấp kém?" Tịch Mạt hỏi ngược lại. "Vậy anh nói cho tối biết cái gì gọi là cao quý hả Bùi Hạo Thần. Tại sao anh không nói thẳng ra tôi chính là ra ngoài bán thân?"
"Em...."
"Tôi nói cho anh biết, tôi có thật đi ra ngoài bán thân, bất cứ ai cũng có thể làm nhục xem thường tôi nhưng chỉ riêng Bùi Hạo Thần anh là không có tư cách, bởi vì tất cả kết cục ngày hôm nay chính anh đã hại Lương thị phải phá sản, bức chết ba mẹ tôi." Tịch Mạt hô to, đáy mắt nước mắt đang không ngừng rơi xuống, giây sau liền xoay người lướt qua trước mặt Bùi Hạo Thần, không thèm để ý đến hắn đang chăm chăm nhìn về phía cô. Tịch Mạt thay quần áo lại vô tình phơi bày lại những dấu vết xanh tím kia, rõ là đang tức giận đến cực độ, sau khi nhìn thấy những điểm ấn kí trên người cô Bùi Hạo Thần lại nguôi đi phần náo, hắn cười tiến lại gần Tịch Mạt.
"Em nói xem, nếu để Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thấy những dấu vết này sẽ có cảm tưởng gì?" Ánh mắt hắn linh xảo quan sát Tịch Mạt.
"Bùi Hạo Thần, anh không phải đã dùng hết biện pháp để làm tôi đau rồi sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không thèm để ý bởi vì dù sao tôi cũng sớm bị tàn phá thân thể, một lần hay nhiều lần thì có gì khác nhau?" Tịch Mạt cười chua xót, chẳng qua là nụ cười khiêu khích che giấu sự bi thương cùng tuyệt vọng, xen lẫn cả một chút sợ hãi.
Cô nắm lấy quần áo có chút phát run, một dãy những sợ hãi khi nhớ lại chuyện cũ một lượt cuốn tới như cuộn phim. Cô vội vàng rời khỏi ánh mắt của Bùi Hạo Thần, thân thể run rẩy tựa hồ ý thức được chuyện mới xảy ra, cảm giác như bị điện giật. Tịch Mạt chán ghét vỗ mạnh lên thân thể, một cổ buồn nôn từ cổ họng như muốn xông lên mũi.
Cử động của cô lại một lần nữa chọc giận Bùi Hạo Thần.
"Chê tôi bẩn?" Hắn tiến lên nắm lấy cằm cô. "Lương Tịch Mạt, vậy hãy để cho chúng ta cùng xem, ai mới thật sự là người bẩn."
"Anh muốn làm gì?" Nhìn Bùi Hạo Thần ánh mắt hung ác, Tịch Mạt thanh âm bất giác run rẩy.
"Em không phải nguyện ý làm một con điếm sao? Vậy tôi sẽ thành toàn cho em." Hắn áp sát vào Tịch Mạt, lành lạnh khí tức nguy hiểm phả lên mặt cô.
"Em có người đàn ông khác?" Bùi Hạo Thần căng thăng hỏi.
"Nói thừa." Tịch Mạt chê cười. "Không phải đã nói rồi sao? Tôi từng có bao nhiêu người đàn ông vây quanh thật nhớ không rõ, anh không phải đã từng nói tôi không có đàn ông là sống không nổi sao?" Đau đớn thể xác khiến cô lựa chọn cách hung hăng đáp trả lại. "Tôi hiện tại trở về trả lời anh một vấn đề. Cái đó của anh Hạo Thần kì thật kỹ thuật cực kỳ tốt, làm tôi rất vui vẻ!" Tịch Mạt tiến lại gần Bùi Hạo Thần cười khẽ.
Bùi Hạo Thần ngực như bị nghẹn lại muốn phun ra ngụm máu
Nhẹ nhàng nhìn hắn, Tịch Mạt ngồi trên thành bồn tắm, vuốt ve gò má vẫn còn sưng đỏ nhưng cô tựa hồ cũng không cảm thấy đau mà càng tăng thêm vẻ uỷ mị tự nhiên.
"Tịch Mạt, em có thể dời tay xuống một chút nữa?" Bùi Hạo Thần cắn răng nghiến lợi nói. Tịch Mạt càng không thèm để ý hắn càng tức giận mà không kiềm chế được.
"Tôi cũng cảm thấy nên như vậy!" Tịch Mạt đứng dậy. "Đàn ông nào cũng thích phũ nữ chủ động đi!" Cô nhẹ giọng nói, sau đó như nghĩ ra điều gì đó lại gật đầu một cái. "Anh Hạo Thần, tôi sẽ nhớ kỹ những lời anh dạy bảo. Anh biết Tịch Mạt từ nhỏ đến lớn đều nghe lời anh nhất mà!"
"Từ nhỏ đến lớn?" Bùi Hạo Thần trong ngực buồn bực. "Lương Tịch Mạt, làm sao em lại biến thành thế này?" Hắn ảo não hỏi. "Những thứ này là bốn năm trước em học được sao?"
"Bằng không như thế nào?" Tịch Mạt hỏi. "Anh cho là tôi phải học lễ nghi phép tắc, anh cảm thấy tôi sẽ có cuộc sống của một thiên kim đại tiểu thư sao?" Cô giễu cợt cười. "Hay là tôi có thể đối với người khác vênh mày hất mặt mà sai khiến?" Cô tiến lại gần hắn.
"Cho nên em đã đi làm cái công việc hèn hạ thấp kém này?" Hắn rống giận
"Thấp kém?" Tịch Mạt hỏi ngược lại. "Vậy anh nói cho tối biết cái gì gọi là cao quý hả Bùi Hạo Thần. Tại sao anh không nói thẳng ra tôi chính là ra ngoài bán thân?"
"Em...."
"Tôi nói cho anh biết, tôi có thật đi ra ngoài bán thân, bất cứ ai cũng có thể làm nhục xem thường tôi nhưng chỉ riêng Bùi Hạo Thần anh là không có tư cách, bởi vì tất cả kết cục ngày hôm nay chính anh đã hại Lương thị phải phá sản, bức chết ba mẹ tôi." Tịch Mạt hô to, đáy mắt nước mắt đang không ngừng rơi xuống, giây sau liền xoay người lướt qua trước mặt Bùi Hạo Thần, không thèm để ý đến hắn đang chăm chăm nhìn về phía cô. Tịch Mạt thay quần áo lại vô tình phơi bày lại những dấu vết xanh tím kia, rõ là đang tức giận đến cực độ, sau khi nhìn thấy những điểm ấn kí trên người cô Bùi Hạo Thần lại nguôi đi phần náo, hắn cười tiến lại gần Tịch Mạt.
"Em nói xem, nếu để Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thấy những dấu vết này sẽ có cảm tưởng gì?" Ánh mắt hắn linh xảo quan sát Tịch Mạt.
"Bùi Hạo Thần, anh không phải đã dùng hết biện pháp để làm tôi đau rồi sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không thèm để ý bởi vì dù sao tôi cũng sớm bị tàn phá thân thể, một lần hay nhiều lần thì có gì khác nhau?" Tịch Mạt cười chua xót, chẳng qua là nụ cười khiêu khích che giấu sự bi thương cùng tuyệt vọng, xen lẫn cả một chút sợ hãi.
Cô nắm lấy quần áo có chút phát run, một dãy những sợ hãi khi nhớ lại chuyện cũ một lượt cuốn tới như cuộn phim. Cô vội vàng rời khỏi ánh mắt của Bùi Hạo Thần, thân thể run rẩy tựa hồ ý thức được chuyện mới xảy ra, cảm giác như bị điện giật. Tịch Mạt chán ghét vỗ mạnh lên thân thể, một cổ buồn nôn từ cổ họng như muốn xông lên mũi.
Cử động của cô lại một lần nữa chọc giận Bùi Hạo Thần.
"Chê tôi bẩn?" Hắn tiến lên nắm lấy cằm cô. "Lương Tịch Mạt, vậy hãy để cho chúng ta cùng xem, ai mới thật sự là người bẩn."
"Anh muốn làm gì?" Nhìn Bùi Hạo Thần ánh mắt hung ác, Tịch Mạt thanh âm bất giác run rẩy.
"Em không phải nguyện ý làm một con điếm sao? Vậy tôi sẽ thành toàn cho em." Hắn áp sát vào Tịch Mạt, lành lạnh khí tức nguy hiểm phả lên mặt cô.
Danh sách chương