Bùi Hạo Thần cứ như vậy đem Tịch Mạt đẩy ngã xuống giường, ngay sau đó cả người cũng ép xuống.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn làm gì?" Tịch Mạt hoảng sợ giãy dụa. "Buông tôi ra."
"Thả cô ra!?" Bùi Hạo Thần thô lỗ đè ép cánh tay Tịch Mạt. "Thả cô ra làm gì? Thả cô ra để cô đi tìm Thẩm Kỳ Nhiên sao?" Hắn tức giận hỏi.
"Lương Tịch Mạt, tại sao mỗi lần tôi quyết định muốn cùng cô hảo hảo cùng một chỗ thì cô luôn 'ban tặng' cho tôi những thứ không thể bất ngờ hơn như vậy. Hửm?" Hắn dùng lực nắm chặt cằm Tịch Mạt. Cô thế nhưng ở ngoài đường phố cùng Thẩm Kỳ Nhiên anh anh em em.
"Bùi Hạo Thần, nếu là người thông minh, thì không phải chỉ đơn giản qua mấy tờ báo lá cải mà có thể lấy cớ để tranh luận?" Tịch Mạt hỏi. "Bất quá chỉ là một cái ôm, có gì đáng ngạc nhiên đến vậy?" Cô giễu cợt.
"Bất quá một cái ôm?" Bùi Hạo Thần hỏi ngược lại. "Lương Tịch Mạt, cô nói nghe thật nhẹ nhàng. Vậy cô còn muốn như thế nào? Phải đợi các người làm đến chuyện không nên làm tôi mới có quyền được lên tiếng sao?" Hắn rống giận.
"Bùi Hạo Thần, tôi đã bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh chưa?" Tịch Mạt hỏi. "Anh cùng người phụ nữ khác mọi thời điểm đều có thể làm chuyện đó, tôi đã nói cái gì anh sao?"
"Cho nên ý của cô là tôi không có tư cách hỏi đến cô?" Hắn dùng sức mấy phần nắm chặt cằm Tịch Mạt. "Bởi vì tôi đã làm, cho nên cô cũng muốn tìm một người làm chuyện này với mình?"
"Vậy chờ tôi tìm được người nhất định sẽ làm cho anh xem, hiện tại thì buông tôi ra." Tịch Mạt kịch liệt giãy dụa cũng không cách nào đẩy được Bùi Hạo Thần.
"Lời không biết xấu hổ như vậy cô cũng nói được sao?" Bùi Hạo Thần tức giận, cô dám cả gan nói những lời vô liêm sĩ như vậy. Cô chẳng lẽ muốn cùng Thẩm Kỳ Nhiên làm những chuyện này? Nghĩ đến đây, tay hắn liền dùng thêm mấy phần lực, Tịch Mạt cơ hồ cảm giác xương mình sắp bị niết đến gãy.
"Anh Hạo Thần, nếu nói đến không biết xấu hổ thì tôi còn phải học hỏi anh nhiều không phải sao?" Tịch Mạt giễu cợt, nhìn đến Bùi Hạo Thần bộ dáng phẫn nộ đến cực điểm, cô đột nhiên có cảm giác thành tựu khi đã thành công đả kích được hắn. (Uk, chị sẽ thấy hậu quả cho tội nghịch ngu nè😂)
"Cô..." Bùi Hạo Thần dịch tay đến cổ Tịch Mạt hơi dùng sức bóp xuống. "Cô không có đàn ông sống không nổi phải không?" Tròng mắt hắn hiện lên tơ máu đỏ ngầu, sự căm phẫn đã lên đến đỉnh điểm.
"Khụ...khụ...." Tịch Mạt bị bóp cổ bất ngờ ho khang.
"Lương Tịch Mạt, cô muốn cùng Thẩm Kỳ Nhiên ở chung một chỗ...được thôi...trừ phi tôi chết!" Hắn nghiến răng nói từng lời một.
"Vậy thì tôi chờ anh chết chúng tôi sẽ lại được ở cùng nhau."
"Được, rất tốt." Bùi Hạo Thần giận đến bật cười, nụ cười ám hiệu sự nguy hiểm. "Vậy trước khi tôi chết sẽ hảo hảo thoả mãn cô để tránh cô phải mất công đi tìm người đàn ông khác." Hắn vừa nói tay vừa ngăn chặn bàn tay Tịch Mạt đang cố che chắn trước ngực. Theo tiếng la hét giãy dụa kịch liệt, quần áo trên người cô nhanh chóng bay biến thành vải vụn.
"Bùi Hạo Thần, anh làm gì vậy?" Tịch Mạt sợ hãi hét lớn.
"Giữ lấy vợ tôi!" Bùi Hạo Thần tàn nhẫn cười khẩy. "Em không phải 'khó nhịn' à? Hôm nay tôi liền hảo hảo mà thoả mãn em, tôi muốn xem xem em thế nào bề ngoài giả dạng thuần khiết. Rốt cuộc thế nào là linh hồn trinh nguyên trong sáng."
"Bùi Hạo Thần, anh khốn kiếp, buông tôi ra, buông ra." Tịch Mạt mạnh mẽ giãy dụa.
"Chờ em thoã mãn tôi tôi tự nhiên sẽ thả em ra!" Hắn cười nhẹ. Cúi đầu thô bạo hôn lên môi Tịch Mạt. Tay đã nới nhẹ với vùng cổ đáng thương của cô nhưng trên đó đã xuất hiện vết bầm xanh nhàn nhạt chói mắt.
"Ô...." Tịch Mạt cố sức giằng ra nhưng lực đạo của Bùi Hạo Thần thật sự quá lớn, cô có giãy đến cỡ nào cũng không vùng thoát ra được. Bùi Hạo Thần suồng sã tứ phía gặm nuốt môi cô, ngay chiếc cổ nhiễm vết bầm đáng thương cũng chung số phận.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn làm gì?" Tịch Mạt hoảng sợ giãy dụa. "Buông tôi ra."
"Thả cô ra!?" Bùi Hạo Thần thô lỗ đè ép cánh tay Tịch Mạt. "Thả cô ra làm gì? Thả cô ra để cô đi tìm Thẩm Kỳ Nhiên sao?" Hắn tức giận hỏi.
"Lương Tịch Mạt, tại sao mỗi lần tôi quyết định muốn cùng cô hảo hảo cùng một chỗ thì cô luôn 'ban tặng' cho tôi những thứ không thể bất ngờ hơn như vậy. Hửm?" Hắn dùng lực nắm chặt cằm Tịch Mạt. Cô thế nhưng ở ngoài đường phố cùng Thẩm Kỳ Nhiên anh anh em em.
"Bùi Hạo Thần, nếu là người thông minh, thì không phải chỉ đơn giản qua mấy tờ báo lá cải mà có thể lấy cớ để tranh luận?" Tịch Mạt hỏi. "Bất quá chỉ là một cái ôm, có gì đáng ngạc nhiên đến vậy?" Cô giễu cợt.
"Bất quá một cái ôm?" Bùi Hạo Thần hỏi ngược lại. "Lương Tịch Mạt, cô nói nghe thật nhẹ nhàng. Vậy cô còn muốn như thế nào? Phải đợi các người làm đến chuyện không nên làm tôi mới có quyền được lên tiếng sao?" Hắn rống giận.
"Bùi Hạo Thần, tôi đã bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh chưa?" Tịch Mạt hỏi. "Anh cùng người phụ nữ khác mọi thời điểm đều có thể làm chuyện đó, tôi đã nói cái gì anh sao?"
"Cho nên ý của cô là tôi không có tư cách hỏi đến cô?" Hắn dùng sức mấy phần nắm chặt cằm Tịch Mạt. "Bởi vì tôi đã làm, cho nên cô cũng muốn tìm một người làm chuyện này với mình?"
"Vậy chờ tôi tìm được người nhất định sẽ làm cho anh xem, hiện tại thì buông tôi ra." Tịch Mạt kịch liệt giãy dụa cũng không cách nào đẩy được Bùi Hạo Thần.
"Lời không biết xấu hổ như vậy cô cũng nói được sao?" Bùi Hạo Thần tức giận, cô dám cả gan nói những lời vô liêm sĩ như vậy. Cô chẳng lẽ muốn cùng Thẩm Kỳ Nhiên làm những chuyện này? Nghĩ đến đây, tay hắn liền dùng thêm mấy phần lực, Tịch Mạt cơ hồ cảm giác xương mình sắp bị niết đến gãy.
"Anh Hạo Thần, nếu nói đến không biết xấu hổ thì tôi còn phải học hỏi anh nhiều không phải sao?" Tịch Mạt giễu cợt, nhìn đến Bùi Hạo Thần bộ dáng phẫn nộ đến cực điểm, cô đột nhiên có cảm giác thành tựu khi đã thành công đả kích được hắn. (Uk, chị sẽ thấy hậu quả cho tội nghịch ngu nè😂)
"Cô..." Bùi Hạo Thần dịch tay đến cổ Tịch Mạt hơi dùng sức bóp xuống. "Cô không có đàn ông sống không nổi phải không?" Tròng mắt hắn hiện lên tơ máu đỏ ngầu, sự căm phẫn đã lên đến đỉnh điểm.
"Khụ...khụ...." Tịch Mạt bị bóp cổ bất ngờ ho khang.
"Lương Tịch Mạt, cô muốn cùng Thẩm Kỳ Nhiên ở chung một chỗ...được thôi...trừ phi tôi chết!" Hắn nghiến răng nói từng lời một.
"Vậy thì tôi chờ anh chết chúng tôi sẽ lại được ở cùng nhau."
"Được, rất tốt." Bùi Hạo Thần giận đến bật cười, nụ cười ám hiệu sự nguy hiểm. "Vậy trước khi tôi chết sẽ hảo hảo thoả mãn cô để tránh cô phải mất công đi tìm người đàn ông khác." Hắn vừa nói tay vừa ngăn chặn bàn tay Tịch Mạt đang cố che chắn trước ngực. Theo tiếng la hét giãy dụa kịch liệt, quần áo trên người cô nhanh chóng bay biến thành vải vụn.
"Bùi Hạo Thần, anh làm gì vậy?" Tịch Mạt sợ hãi hét lớn.
"Giữ lấy vợ tôi!" Bùi Hạo Thần tàn nhẫn cười khẩy. "Em không phải 'khó nhịn' à? Hôm nay tôi liền hảo hảo mà thoả mãn em, tôi muốn xem xem em thế nào bề ngoài giả dạng thuần khiết. Rốt cuộc thế nào là linh hồn trinh nguyên trong sáng."
"Bùi Hạo Thần, anh khốn kiếp, buông tôi ra, buông ra." Tịch Mạt mạnh mẽ giãy dụa.
"Chờ em thoã mãn tôi tôi tự nhiên sẽ thả em ra!" Hắn cười nhẹ. Cúi đầu thô bạo hôn lên môi Tịch Mạt. Tay đã nới nhẹ với vùng cổ đáng thương của cô nhưng trên đó đã xuất hiện vết bầm xanh nhàn nhạt chói mắt.
"Ô...." Tịch Mạt cố sức giằng ra nhưng lực đạo của Bùi Hạo Thần thật sự quá lớn, cô có giãy đến cỡ nào cũng không vùng thoát ra được. Bùi Hạo Thần suồng sã tứ phía gặm nuốt môi cô, ngay chiếc cổ nhiễm vết bầm đáng thương cũng chung số phận.
Danh sách chương