Tịch Mạt bởi vì những lời nói ngọt ngào của Thẩm Kỳ Nhiên mà tâm tình vui vẻ về đến nhà. Đây cũng là lần đầu tiên cô không trốn tránh mà đi thẳng đến phòng bếp cùng đầu bếp chuẩn bị điểm tâm.
"Thiếu phu nhân, người làm điểm tâm sao?" Quản gia có chút khó tin.
"Dạ!" Tịch Mạt mỉm cười. "Nếu công việc không quá bận rộn, mọi thời điểm con đều có thể học hỏi đầu bếp mấy chiêu!" Cô vừa nói vừa cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Nhìn Tịch Mạt lộ ra nụ cười đơn thuần vui vẻ, quản gia cũng cảm thấy vui lây. "Thiếu phu nhân, người cười lên thật xinh đẹp, người nên cười nhiều hơn một chút!" Lăng Vân Hiên suốt những năm tháng vừa qua luôn là một cỗ không khí lạnh lẽo tĩnh mịch. Thiếu gia thì bề bộn công việc mà trong nhà cũng không quá nhiều người, đôi khi cũng có dắt người về nhà nhưng cũng chỉ là những loại "da phấn tục trần"*, thật không đáng để vào mắt.
*là thể loại mua vui cho đàn ông.
"Không cần đối với con xưng hô xa lạ như vậy!" Tịch Mạt cười. "Người gọi tên con là được rồi!" Cô thật không thích kiểu xưng hô cung kính trên dưới như vậy. Bùi Hạo Thần cũng đã từng nói, ở nơi này cô không có quyền đưa ra quyết định.
"Nhưng người chính là thiếu phu nhân của Lăng Vân Hiên!" Quản gia tỏ ý nhắc nhở Tịch Mạt, mặc dù biết rõ cô vốn chẳng có một chút tình cảm với nơi này.
Thiếu phu nhân với thiếu gia tuyệt nhiên là hai loại người khác nhau, nếu thiếu gia là người âm trầm, lạnh lùng khó đoán thì cô gái trước mặt đây đơn thuần dễ chịu hơn nhiều, nói đúng hơn là dễ bị cái thứ gọi là tình cảm chi phối.
Tịch Mạt cười cười không lên tiếng. Rất nhanh thôi thân phận này của cô sẽ không còn tồn tại.
Bùi Hạo Thần đi vào nhà, đến phòng bếp nhìn thấy Tịch Mạt khuôn mặt vui vẻ tươi cười, hắn tựa người vào cửa không lên tiếng. Khung cảnh này tựa hồ trở về bốn năm trước, hình ảnh cô gái nhỏ ngây thơ vô tư vô lo hiện lên trong mắt hắn. Nhưng tất cả cũng rất nhanh liền tan biến khi Tịch Mạt xoay mặt nhìn thấy Bùi Hạo Thần, trong lòng hắn phút chốc liền cảm thấy mất mác.
"Thiếu gia, ngài đã về!" Quản gia tiến lên.
"Ừ." Bùi Hạo Thần gật đầu, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Hắn cả ngày bận rộn công việc đến bữa trưa cũng chưa kịp ăn. Nhìn lên trên một bàn bày biện thức ăn liền tuỳ tiện cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng.
"Ừm, mùi vị không tệ, mua ở đâu vậy?"
"À..! Là thiếu phu nhân làm!" Quản gia lên tiếng trả lời.
Bùi Hạo Thần nghe xong thiếu chút nữa thì nghẹn, câu trả lời này làm hắn không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Tịch Mạt. Đại tiểu thư của Lương gia, người đã từng ngay cả ấm nước cũng không biết nấu, thế nhưng giờ phút này lại có thể làm ra một bàn đầy mỹ vị thế này, thật ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Không để ý Bùi Hạo Thần đang ngạc nhiên nhìn mình, Tịch Mạt thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.
Bùi Hạo vừa ăn vừa đau lòng, điều này rõ ràng đã nói cho hắn biết cái gì, lại một lần nữa hắn biết được cuộc sống trong bốn năm qua của cô khổ sở thế nào. Cầm trong tay miếng bánh ngọt, hắn chăm chăm nhìn về phía Tịch Mạt.
"Những chuyện thế này để người giúp việc làm là được rồi."
" Chẳng qua chỉ là tuỳ tiện làm một chút." Tịch Mạt không ngẩng đầu, trong lòng cô không cách nào quên đươc Bùi Hạo Thần trước kia như thế nào giễu cợt cô.
"Tôi đã tìm được một nơi làm việc thích hợp, ngày mai tôi muốn đi làm."
"Cái này là thông báo?"
"Là thương lượng." Tịch Mạt ngẩng đầu. Nhiều lúc nhường đi một bước sẽ tiến lên được rất nhiều bước. Vô luận là yêu thích cá nhân hay đơn giản là tìm đường trốn tránh cô cũng phải rời khỏi đây trước khi thật sự thành kẻ trắng tay.
"Tịch Mạt. Nói chuyện với tôi nhất định phải lãnh đạm như vậy?" Bùi Hạo Thần mệt mỏi hỏi cô.
"Anh chẳng phải không thích tôi nhiều lời sao?"
Bùi Hạo Thần cũng không nói gì nữa, huống chi hiếm khi được nhìn thấy Tịch Mạt lộ ra nụ cười vui vẻ như vậy, hắn không muốn quấy rầy tâm trạng của cô. Đè xuống trong lòng không thích, hắn tỏ vẻ cao hứng thưởng thức điểm tâm trên bàn, rất nhanh liền bình tâm trở lại.
"Thích thì cứ đi." Bùi Hạo Thần gật đầu.
"Cảm ơn." Tịch Mạt khẽ cười.
Bùi Hạo Thần một bụng buồn bực. Giữa hắn và Tịch Mạt đã xa lạ đến mức mọi việc đều phải nhìn mặt nhau mà sống như vậy, rốt cuộc từ đâu lại đến nông nỗi này?
"Không cần khách khí." Bùi Hạo Thần khó chịu đứng dậy, hắn phát hiện hoá ra trong mọi chuyện, người đáng lý chẳng cần quan tâm như hắn lại luôn lâm vào trạng thái khó giữ bình tĩnh.
"Thiếu phu nhân, người làm điểm tâm sao?" Quản gia có chút khó tin.
"Dạ!" Tịch Mạt mỉm cười. "Nếu công việc không quá bận rộn, mọi thời điểm con đều có thể học hỏi đầu bếp mấy chiêu!" Cô vừa nói vừa cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Nhìn Tịch Mạt lộ ra nụ cười đơn thuần vui vẻ, quản gia cũng cảm thấy vui lây. "Thiếu phu nhân, người cười lên thật xinh đẹp, người nên cười nhiều hơn một chút!" Lăng Vân Hiên suốt những năm tháng vừa qua luôn là một cỗ không khí lạnh lẽo tĩnh mịch. Thiếu gia thì bề bộn công việc mà trong nhà cũng không quá nhiều người, đôi khi cũng có dắt người về nhà nhưng cũng chỉ là những loại "da phấn tục trần"*, thật không đáng để vào mắt.
*là thể loại mua vui cho đàn ông.
"Không cần đối với con xưng hô xa lạ như vậy!" Tịch Mạt cười. "Người gọi tên con là được rồi!" Cô thật không thích kiểu xưng hô cung kính trên dưới như vậy. Bùi Hạo Thần cũng đã từng nói, ở nơi này cô không có quyền đưa ra quyết định.
"Nhưng người chính là thiếu phu nhân của Lăng Vân Hiên!" Quản gia tỏ ý nhắc nhở Tịch Mạt, mặc dù biết rõ cô vốn chẳng có một chút tình cảm với nơi này.
Thiếu phu nhân với thiếu gia tuyệt nhiên là hai loại người khác nhau, nếu thiếu gia là người âm trầm, lạnh lùng khó đoán thì cô gái trước mặt đây đơn thuần dễ chịu hơn nhiều, nói đúng hơn là dễ bị cái thứ gọi là tình cảm chi phối.
Tịch Mạt cười cười không lên tiếng. Rất nhanh thôi thân phận này của cô sẽ không còn tồn tại.
Bùi Hạo Thần đi vào nhà, đến phòng bếp nhìn thấy Tịch Mạt khuôn mặt vui vẻ tươi cười, hắn tựa người vào cửa không lên tiếng. Khung cảnh này tựa hồ trở về bốn năm trước, hình ảnh cô gái nhỏ ngây thơ vô tư vô lo hiện lên trong mắt hắn. Nhưng tất cả cũng rất nhanh liền tan biến khi Tịch Mạt xoay mặt nhìn thấy Bùi Hạo Thần, trong lòng hắn phút chốc liền cảm thấy mất mác.
"Thiếu gia, ngài đã về!" Quản gia tiến lên.
"Ừ." Bùi Hạo Thần gật đầu, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Hắn cả ngày bận rộn công việc đến bữa trưa cũng chưa kịp ăn. Nhìn lên trên một bàn bày biện thức ăn liền tuỳ tiện cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng.
"Ừm, mùi vị không tệ, mua ở đâu vậy?"
"À..! Là thiếu phu nhân làm!" Quản gia lên tiếng trả lời.
Bùi Hạo Thần nghe xong thiếu chút nữa thì nghẹn, câu trả lời này làm hắn không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Tịch Mạt. Đại tiểu thư của Lương gia, người đã từng ngay cả ấm nước cũng không biết nấu, thế nhưng giờ phút này lại có thể làm ra một bàn đầy mỹ vị thế này, thật ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Không để ý Bùi Hạo Thần đang ngạc nhiên nhìn mình, Tịch Mạt thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.
Bùi Hạo vừa ăn vừa đau lòng, điều này rõ ràng đã nói cho hắn biết cái gì, lại một lần nữa hắn biết được cuộc sống trong bốn năm qua của cô khổ sở thế nào. Cầm trong tay miếng bánh ngọt, hắn chăm chăm nhìn về phía Tịch Mạt.
"Những chuyện thế này để người giúp việc làm là được rồi."
" Chẳng qua chỉ là tuỳ tiện làm một chút." Tịch Mạt không ngẩng đầu, trong lòng cô không cách nào quên đươc Bùi Hạo Thần trước kia như thế nào giễu cợt cô.
"Tôi đã tìm được một nơi làm việc thích hợp, ngày mai tôi muốn đi làm."
"Cái này là thông báo?"
"Là thương lượng." Tịch Mạt ngẩng đầu. Nhiều lúc nhường đi một bước sẽ tiến lên được rất nhiều bước. Vô luận là yêu thích cá nhân hay đơn giản là tìm đường trốn tránh cô cũng phải rời khỏi đây trước khi thật sự thành kẻ trắng tay.
"Tịch Mạt. Nói chuyện với tôi nhất định phải lãnh đạm như vậy?" Bùi Hạo Thần mệt mỏi hỏi cô.
"Anh chẳng phải không thích tôi nhiều lời sao?"
Bùi Hạo Thần cũng không nói gì nữa, huống chi hiếm khi được nhìn thấy Tịch Mạt lộ ra nụ cười vui vẻ như vậy, hắn không muốn quấy rầy tâm trạng của cô. Đè xuống trong lòng không thích, hắn tỏ vẻ cao hứng thưởng thức điểm tâm trên bàn, rất nhanh liền bình tâm trở lại.
"Thích thì cứ đi." Bùi Hạo Thần gật đầu.
"Cảm ơn." Tịch Mạt khẽ cười.
Bùi Hạo Thần một bụng buồn bực. Giữa hắn và Tịch Mạt đã xa lạ đến mức mọi việc đều phải nhìn mặt nhau mà sống như vậy, rốt cuộc từ đâu lại đến nông nỗi này?
"Không cần khách khí." Bùi Hạo Thần khó chịu đứng dậy, hắn phát hiện hoá ra trong mọi chuyện, người đáng lý chẳng cần quan tâm như hắn lại luôn lâm vào trạng thái khó giữ bình tĩnh.
Danh sách chương