Thẩm Kỳ Nhiên đưa Tịch Mạt đến một sàn nhảy khiêu vũ, đây là nơi làm việc mà cô mong muốn nhất. Hai người đến đúng lúc một nhóm những chàng trai cô gái đang tụ họp nồng nhiệt thể hiện yêu thương bằng những điệu nhảy, họ vui vẻ nói chuyện rất rôm rả. Tịch Mạt nhìn một vòng xung quanh, cô đảo mắt đến những người có mặt trong phòng, chăm chú xem họ biểu diễn cảm thấy trong lòng thật ấp áp, có một cảm giác sắp đạt được thành tựu.
Thấy Tịch Mạt nội tâm phát ra sự thích thú khi ở nơi này, Thẩm Kỳ Nhiên tâm tình cũng tốt lên hẳn. Vốn định nhã ý mời tất cả mọi người một bữa cơm nhưng ai nấy nếu rất thức thời, họ mập mờ đá mắt nhắc nhở nhau rồi nhanh chóng khéo léo từ chối.
"Kỳ Nhiên, cảm ơn anh!" Tịch Mạt ngẩng đầu thâm tình nhìn anh, cô thật lòng rất biết ơn người đàn ông này.
"Nha đầu ngốc, đã nói không được khách khí với anh!" Thẩm Kỳ Nhiên xoa lên tóc Tịch Mạt, đây là lần đầu tiêu từ lúc cô quay về anh được nhìn thấy nụ cười vui vẻ thật sự của Tịch Mạt. 'Bốn năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến em thay đổi như vậy, thâm chí đối với anh cũng phải che giấu nội tâm thật sự của mình.'
"Kỳ Nhiên, em mời anh ăn cơm."
"Em trở về bên anh, làm bạn gái anh được không?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
Tịch Mạt sửng sốt một chút, trong lòng của cô quả thật từng có tồn tại ý nghĩ này nhưng lớn hơn hết lúc này là bởi vì công việc thuận lợi mà trở nên cao hứng.
"Tịch Mạt..." Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên vô lực phát hiện giữa bọn họ thực chất là quan hệ gì? Đã từng là người yêu sao?
"Tịch Mạt, anh yêu em cho nên chuyện anh làm căn bản không cần em báo đáp!"
Tịch Mạt ở nội tâm bị dằn xéo đau đớn.
"Kỳ Nhiên, em không phải có ý đó." Cô kéo tay áo Thẩm Kỳ Nhiên. "Thật xin lỗi, cho em một chút thời gian có được không? Chỉ là... chỉ là... em vẫn chưa thích ứng được.."
Nhìn Tịch Mạt bộ dáng lúng túng không biết làm sao, anh đau lòng đưa tay kéo Tịch Mạt ôm vào ngực, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
"Ô..." Tịch Mạt cứng đơ người.
"Tịch Mạt, em không cần nói xin lỗi với anh, bất kể em làm cái gì anh cũng sẽ không trách em!" Biết Tịch Mạt trong tiềm thức bài xích đụng chạm của anh nên rất nhanh anh đã rời đi môi cô. Thẩm Kỳ Nhiên nâng cằm Tịch Mạt dịu dàng nói. "Ở trước mặt anh không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, không cần tỏ ra kiên cường, em hãy là chính em, có biết không?"
"Kỳ Nhiên" Tịch Mạt đáy mắt có chút ướt át. Nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, cô càng cảm thấy hối hận bốn năm trước không tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện liền hồ đồ rời đi, hối hận đã ngu ngốc trúng kế của Bùi Hạo Thần. Cô nắm chặt quả đấm, môi gần như bị cắn nát. 'Bùi Hạo Thần, anh phá hủy tất cả của tôi, tôi tuyệt sẽ không tha thứ cho anh.'
"Nha đầu ngốc!" Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng càng ôm chặt Tịch Mạt. "Không phải muốn mời anh ăn cơm sao, chúng ta đi thôi. Anh từ sáng đến giờ chưa dùng điểm tâm, hiện tại đã đói lắm rồi!" Anh dịu dàng cười kéo Tịch Mạt ngồi vào trong xe, không quên giúp cô thắt dây an toàn.
Tịch Mạt quay mặt nhìn Thẩm Kỳ Nhiên bộ dáng chuyên tâm lái xe.
"Kỳ Nhiên, bốn năm nay sao anh lại không tìm một cô gái thích hợp với mình."
"Thích hợp với anh chỉ có em!" Thẩm Kỳ Nhiên lời nói cực kì nghiêm túc. "Anh một mực muốn chờ em vì anh tin nhất định em sẽ trở về!"
"Vậy nếu em không trở về?"
"Anh vẫn sẽ chờ!" Thẩm Kỳ Nhiên xoay mặt nhìn cô. "Tịch Mạt, không dám nói anh sẽ chờ em cả đời nhưng anh dám chắc sẽ chờ em dài lâu." 3
"Anh ngốc!"Tịch Mạt nước mắt đã lưng tròng. "Kỳ Nhiên, anh biết chuyện đã xảy ra có thể cả đời em cũng sẽ không quên được!?"
"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chúng ta sẽ cùng nhau quên đi mọi chuyện, không lẽ em không tin anh thật sự quan tâm em?"
"Em dĩ nhiên tin tưởng!" Tịch Mạt gật đầu. Đời này kiếp này người cô duy nhất không hoài nghi tình cảm đối với mình chính là Thẩm Kỳ Nhiên. Nhưng hiện tại chưa nói đến Bùi Hạo Thần có buông tay hay không, mà nói đến Thẩm gia liệu còn có thể tiếp nhận cô hay không? Thẩm gia trong giới thương lưu là 'danh gia vọng tộc', bọn họ cư nhiên cần một người con dâu gia thế trong sạch mà cha cô lại là tội nhân, cô lại càng thất bại khi là người đã từng có chồng.
"Tịch Mạt, em không cần phải suy nghĩ quá nhiều, anh không quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ cần cùng em ở chung một chỗ là tốt rồi!"
Thấy Tịch Mạt nội tâm phát ra sự thích thú khi ở nơi này, Thẩm Kỳ Nhiên tâm tình cũng tốt lên hẳn. Vốn định nhã ý mời tất cả mọi người một bữa cơm nhưng ai nấy nếu rất thức thời, họ mập mờ đá mắt nhắc nhở nhau rồi nhanh chóng khéo léo từ chối.
"Kỳ Nhiên, cảm ơn anh!" Tịch Mạt ngẩng đầu thâm tình nhìn anh, cô thật lòng rất biết ơn người đàn ông này.
"Nha đầu ngốc, đã nói không được khách khí với anh!" Thẩm Kỳ Nhiên xoa lên tóc Tịch Mạt, đây là lần đầu tiêu từ lúc cô quay về anh được nhìn thấy nụ cười vui vẻ thật sự của Tịch Mạt. 'Bốn năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến em thay đổi như vậy, thâm chí đối với anh cũng phải che giấu nội tâm thật sự của mình.'
"Kỳ Nhiên, em mời anh ăn cơm."
"Em trở về bên anh, làm bạn gái anh được không?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
Tịch Mạt sửng sốt một chút, trong lòng của cô quả thật từng có tồn tại ý nghĩ này nhưng lớn hơn hết lúc này là bởi vì công việc thuận lợi mà trở nên cao hứng.
"Tịch Mạt..." Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên vô lực phát hiện giữa bọn họ thực chất là quan hệ gì? Đã từng là người yêu sao?
"Tịch Mạt, anh yêu em cho nên chuyện anh làm căn bản không cần em báo đáp!"
Tịch Mạt ở nội tâm bị dằn xéo đau đớn.
"Kỳ Nhiên, em không phải có ý đó." Cô kéo tay áo Thẩm Kỳ Nhiên. "Thật xin lỗi, cho em một chút thời gian có được không? Chỉ là... chỉ là... em vẫn chưa thích ứng được.."
Nhìn Tịch Mạt bộ dáng lúng túng không biết làm sao, anh đau lòng đưa tay kéo Tịch Mạt ôm vào ngực, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
"Ô..." Tịch Mạt cứng đơ người.
"Tịch Mạt, em không cần nói xin lỗi với anh, bất kể em làm cái gì anh cũng sẽ không trách em!" Biết Tịch Mạt trong tiềm thức bài xích đụng chạm của anh nên rất nhanh anh đã rời đi môi cô. Thẩm Kỳ Nhiên nâng cằm Tịch Mạt dịu dàng nói. "Ở trước mặt anh không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, không cần tỏ ra kiên cường, em hãy là chính em, có biết không?"
"Kỳ Nhiên" Tịch Mạt đáy mắt có chút ướt át. Nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, cô càng cảm thấy hối hận bốn năm trước không tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện liền hồ đồ rời đi, hối hận đã ngu ngốc trúng kế của Bùi Hạo Thần. Cô nắm chặt quả đấm, môi gần như bị cắn nát. 'Bùi Hạo Thần, anh phá hủy tất cả của tôi, tôi tuyệt sẽ không tha thứ cho anh.'
"Nha đầu ngốc!" Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng càng ôm chặt Tịch Mạt. "Không phải muốn mời anh ăn cơm sao, chúng ta đi thôi. Anh từ sáng đến giờ chưa dùng điểm tâm, hiện tại đã đói lắm rồi!" Anh dịu dàng cười kéo Tịch Mạt ngồi vào trong xe, không quên giúp cô thắt dây an toàn.
Tịch Mạt quay mặt nhìn Thẩm Kỳ Nhiên bộ dáng chuyên tâm lái xe.
"Kỳ Nhiên, bốn năm nay sao anh lại không tìm một cô gái thích hợp với mình."
"Thích hợp với anh chỉ có em!" Thẩm Kỳ Nhiên lời nói cực kì nghiêm túc. "Anh một mực muốn chờ em vì anh tin nhất định em sẽ trở về!"
"Vậy nếu em không trở về?"
"Anh vẫn sẽ chờ!" Thẩm Kỳ Nhiên xoay mặt nhìn cô. "Tịch Mạt, không dám nói anh sẽ chờ em cả đời nhưng anh dám chắc sẽ chờ em dài lâu." 3
"Anh ngốc!"Tịch Mạt nước mắt đã lưng tròng. "Kỳ Nhiên, anh biết chuyện đã xảy ra có thể cả đời em cũng sẽ không quên được!?"
"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chúng ta sẽ cùng nhau quên đi mọi chuyện, không lẽ em không tin anh thật sự quan tâm em?"
"Em dĩ nhiên tin tưởng!" Tịch Mạt gật đầu. Đời này kiếp này người cô duy nhất không hoài nghi tình cảm đối với mình chính là Thẩm Kỳ Nhiên. Nhưng hiện tại chưa nói đến Bùi Hạo Thần có buông tay hay không, mà nói đến Thẩm gia liệu còn có thể tiếp nhận cô hay không? Thẩm gia trong giới thương lưu là 'danh gia vọng tộc', bọn họ cư nhiên cần một người con dâu gia thế trong sạch mà cha cô lại là tội nhân, cô lại càng thất bại khi là người đã từng có chồng.
"Tịch Mạt, em không cần phải suy nghĩ quá nhiều, anh không quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ cần cùng em ở chung một chỗ là tốt rồi!"
Danh sách chương