Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần, tay chân có chút luống cuống.
"Em chính là quan tâm tôi có phải hay không?" Bùi Hạo Thần nắm chặt tay Tịch Mạt kéo đến trước ngực mình. "Tại sao lại không phải là vẻ mặt chán ghét?" Hắn mập mờ sáp lại gần, cô chỉ có thể nghiêng đầu tránh né. "Tịch Mạt, thật ra trong lòng em vẫn luôn thích tôi!" Hắn ung dung nói.
"Bệnh thần kinh, buông tôi ra." Tịch Mạt kêu to. Hai người mập mờ quấn lấy nhau tựa trên cầu thang, người hầu trong nhà sớm đã thức thời rời khỏi từ lâu.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn làm gì?" Tịch Mạt có chút khẩn trương.
"Làm gì?" Hắn nắm lấy cằm cô. "Tịch Mạt, em là người phụ nữ của tôi, nghĩ xem tôi muốn làm gì?" Bùi Hạo Thần ngả nghớn, vốn là chỉ muốn trêu chọc cô thế nhưng trong một khắc, hắn phát hiện mình có một chút không khống chế được. Hắn nghiêng người trực tiếp hôn lên môi Tịch Mạt, chặt đến mức không một khẽ hở.
"Ô..." Tịch Mạt cố sức giùng giằng, Bùi Hạo Thần vươn tay kéo cô ôm chặt vào lòng dùng sức hôn. Hắn rất ít khi hôn một người con gái nào cho dù là vui đùa thoáng qua, hắn hiện tại đã biết hôn thật ra lại rất tuyệt vời!
Cánh môi mềm mại xúc cảm làm Bùi Hạo Thần luyến tiếc không muốn rời đi, hắn hôn mỗi lúc một sâu khiến Tịch Mạt hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
"Ưm..." Tịch Mạt càng giãy dụa Bùi Hạo Thần càng dùng sức, thậm chí lưỡi của hắn đã thần tốc tiến quân cạy mở hàm răng cô, cưỡng chế day dưa đầu lưỡi Tịch Mạt. Hắn cố định thật chặt thân thể cô lên vách tường, thân thể mềm mại trong ngực càng làm cho hắn ý loạn tình mê không thể khống chế.
Tịch Mạt cau mày, mấy lần muốn cắn vào lưỡi của Bùi Hạo Thần đều bị hắn linh xảo tránh né. Hắn đưa bàn tay không đứng đắn trên thân thể Tịch Mạt mà dao động, cô bởi vì thế mà sợ đến phát run.
"Kỹ xảo hôn của tôi phải hay không hơn hẳn Thẩm Kỳ Nhiên!?" Bùi Hạo Thần thản nhiên hỏi, đây là lần đầu tiên có một cô gái được hắn hôn mãnh liệt như vậy mà lại không có cảm giác gì. Hắn đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc Tịch Mạt năm 16 tuổi, hắn đã tỉ mỉ giúp cô chuẩn bị quà sinh nhật, thời điểm cô chạy đến với gương mặt ngượng ngùng nói cho hắn biết Thẩm Kỳ Nhiên hôn cô rồi! Nghĩ tới Bùi Hạo Thần lại cảm thấy tức giận, hắn bất ngờ tiếp tục cạy mở răng cô dùng sức mà hôn.
"Ư..." Tịch Mạt đánh Bùi Hạo Thần, nơi quấn quýt giữa hai cánh môi đã nồng mùi máu tươi càng làm cô muốn nôn mửa.
"Lương Tịch Mạt, trong mắt của em chỉ nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên thôi sao? Hừ! Một ngày vẫn còn tôi ở đây thì các người có yêu nhau thế nào cũng đừng hòng ở chung một chỗ, tôi đảm bảo." Đem Tịch Mạt hai tay cố định lên vách tường, Bùi Hạo Thần tức giận đưa tay với vào trong áo cô mà tùy tiện xoa bóp. Hắn vốn là người có kinh nghiệm nên rốt cuộc vẫn chiến thắng khiến Tịch Mạt thân thể theo đụng chạm của hắn mà run rẩy.
"Ưm...Ah..."Tịch Mạt đáy mắt tuyệt vọng mà chảy nước mắt. Cô ra sức giãy dụa đổi lấy Bùi Hạo Thần hôn càng thô bạo hơn.
"Ô..." Tịch Mạt nức mở nghẹn ngào, cô từ bỏ chống cự để mặc Bùi Hạo Thần thác loạn trên thân thể mình.
Tựa thân thể lên vách tường, cô nhắm lại hai mắt, tay nắm chặt quả đấm chấp nhận bị lăng nhục. 'Lương Tịch Mạt, đây chính là vận mệnh của ngươi.'
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần hô hấp có chút xốc xếch, nhìn hai mắt Tịch Mạt vô lực tuyệt vọng, hắn bất chợt run rẩy giật mình vội buông cô ra.
"Anh còn muốn nữa không?" Tịch Mạt ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bùi Hạo Thần.
Trong lòng hắn cảm thấy cả kinh: 'Chính mình là đang làm cái gì?'
"Nếu anh không muốn nữa làm phiền anh tránh ra." Tịch mạt giơ tay lên lau vội nước mắt, cô muốn thật nhanh rời khỏi đây lại bị Bùi Hạo Thần bắt trở lại.
"Lương Tịch Mạt, đây chính là cảnh cáo tôi dành cho em." Đè xuống trong lòng áy náy, Bùi Hạo Thần mở miệng uy hiếp. "Đừng ngu ngốc chọc giận tôi, tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu."
"Tôi đã biết." Tịch Mạt nhẹ nhàng gật đầu.
"Em chính là quan tâm tôi có phải hay không?" Bùi Hạo Thần nắm chặt tay Tịch Mạt kéo đến trước ngực mình. "Tại sao lại không phải là vẻ mặt chán ghét?" Hắn mập mờ sáp lại gần, cô chỉ có thể nghiêng đầu tránh né. "Tịch Mạt, thật ra trong lòng em vẫn luôn thích tôi!" Hắn ung dung nói.
"Bệnh thần kinh, buông tôi ra." Tịch Mạt kêu to. Hai người mập mờ quấn lấy nhau tựa trên cầu thang, người hầu trong nhà sớm đã thức thời rời khỏi từ lâu.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn làm gì?" Tịch Mạt có chút khẩn trương.
"Làm gì?" Hắn nắm lấy cằm cô. "Tịch Mạt, em là người phụ nữ của tôi, nghĩ xem tôi muốn làm gì?" Bùi Hạo Thần ngả nghớn, vốn là chỉ muốn trêu chọc cô thế nhưng trong một khắc, hắn phát hiện mình có một chút không khống chế được. Hắn nghiêng người trực tiếp hôn lên môi Tịch Mạt, chặt đến mức không một khẽ hở.
"Ô..." Tịch Mạt cố sức giùng giằng, Bùi Hạo Thần vươn tay kéo cô ôm chặt vào lòng dùng sức hôn. Hắn rất ít khi hôn một người con gái nào cho dù là vui đùa thoáng qua, hắn hiện tại đã biết hôn thật ra lại rất tuyệt vời!
Cánh môi mềm mại xúc cảm làm Bùi Hạo Thần luyến tiếc không muốn rời đi, hắn hôn mỗi lúc một sâu khiến Tịch Mạt hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
"Ưm..." Tịch Mạt càng giãy dụa Bùi Hạo Thần càng dùng sức, thậm chí lưỡi của hắn đã thần tốc tiến quân cạy mở hàm răng cô, cưỡng chế day dưa đầu lưỡi Tịch Mạt. Hắn cố định thật chặt thân thể cô lên vách tường, thân thể mềm mại trong ngực càng làm cho hắn ý loạn tình mê không thể khống chế.
Tịch Mạt cau mày, mấy lần muốn cắn vào lưỡi của Bùi Hạo Thần đều bị hắn linh xảo tránh né. Hắn đưa bàn tay không đứng đắn trên thân thể Tịch Mạt mà dao động, cô bởi vì thế mà sợ đến phát run.
"Kỹ xảo hôn của tôi phải hay không hơn hẳn Thẩm Kỳ Nhiên!?" Bùi Hạo Thần thản nhiên hỏi, đây là lần đầu tiên có một cô gái được hắn hôn mãnh liệt như vậy mà lại không có cảm giác gì. Hắn đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc Tịch Mạt năm 16 tuổi, hắn đã tỉ mỉ giúp cô chuẩn bị quà sinh nhật, thời điểm cô chạy đến với gương mặt ngượng ngùng nói cho hắn biết Thẩm Kỳ Nhiên hôn cô rồi! Nghĩ tới Bùi Hạo Thần lại cảm thấy tức giận, hắn bất ngờ tiếp tục cạy mở răng cô dùng sức mà hôn.
"Ư..." Tịch Mạt đánh Bùi Hạo Thần, nơi quấn quýt giữa hai cánh môi đã nồng mùi máu tươi càng làm cô muốn nôn mửa.
"Lương Tịch Mạt, trong mắt của em chỉ nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên thôi sao? Hừ! Một ngày vẫn còn tôi ở đây thì các người có yêu nhau thế nào cũng đừng hòng ở chung một chỗ, tôi đảm bảo." Đem Tịch Mạt hai tay cố định lên vách tường, Bùi Hạo Thần tức giận đưa tay với vào trong áo cô mà tùy tiện xoa bóp. Hắn vốn là người có kinh nghiệm nên rốt cuộc vẫn chiến thắng khiến Tịch Mạt thân thể theo đụng chạm của hắn mà run rẩy.
"Ưm...Ah..."Tịch Mạt đáy mắt tuyệt vọng mà chảy nước mắt. Cô ra sức giãy dụa đổi lấy Bùi Hạo Thần hôn càng thô bạo hơn.
"Ô..." Tịch Mạt nức mở nghẹn ngào, cô từ bỏ chống cự để mặc Bùi Hạo Thần thác loạn trên thân thể mình.
Tựa thân thể lên vách tường, cô nhắm lại hai mắt, tay nắm chặt quả đấm chấp nhận bị lăng nhục. 'Lương Tịch Mạt, đây chính là vận mệnh của ngươi.'
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần hô hấp có chút xốc xếch, nhìn hai mắt Tịch Mạt vô lực tuyệt vọng, hắn bất chợt run rẩy giật mình vội buông cô ra.
"Anh còn muốn nữa không?" Tịch Mạt ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bùi Hạo Thần.
Trong lòng hắn cảm thấy cả kinh: 'Chính mình là đang làm cái gì?'
"Nếu anh không muốn nữa làm phiền anh tránh ra." Tịch mạt giơ tay lên lau vội nước mắt, cô muốn thật nhanh rời khỏi đây lại bị Bùi Hạo Thần bắt trở lại.
"Lương Tịch Mạt, đây chính là cảnh cáo tôi dành cho em." Đè xuống trong lòng áy náy, Bùi Hạo Thần mở miệng uy hiếp. "Đừng ngu ngốc chọc giận tôi, tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu."
"Tôi đã biết." Tịch Mạt nhẹ nhàng gật đầu.
Danh sách chương