Buổi tối, Bùi Hạo Thần về nhà rất sớm, kì lạ là hắn không mang thêm một cô gái nào về cùng.
Trở lại Lăng Vân Hiên, Tịch Mạt đang ngồi trên ghế sofa, nghiêng người về trước chăm chú xem một quyển tạp chí, hoàn toàn không để ý Bùi Hạo Thần đã vào đến cửa. Mặc dù bình thường cô cũng sẽ như vậy nhưng hắn hôm nay lại thấy Tịch Mạt có điểm là lạ. Muốn mở miệng hỏi thăm nhưng lại nghĩ đến mới cùng cô xung đột nảy lửa hắn lại ngậm miệng, tiến lại ghế sofa ngồi xuống.
"Tịch Mạt, tôi muốn uống nước."
Tịch Mạt đem tầm mắt từ trên tạp chí dời đi, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Hạo Thần giống như đang nói: 'chính anh không có tay sao?'
"Tịch Mạt, không nên quên thân phận của em là vợ của tôi, đây không phải việc em nên làm sao!?" Mười mấy tuổi đầu hắn liền ở trong thương giới lăn lộn sinh tử, thời điểm sự nghiệp đỉnh cao thuận lợi, bên cạnh hắn liền vây quanh hàng tá các loại nữ nhân, nói cách khác, hắn đã tập hư thói quen người khác phụ thuộc vào mình. Hành động sụp mi xuống cùng thái độ không quan tâm của Tịch Mạt thật làm hắn một lần mở rộng tầm mắt.
"Anh có phải hay không muốn vừa về đến nhà tôi liền phải cung kính cởi giầy, chuẩn bị trà nước cẩn thận rồi xà vào lòng anh xoa bóp mát xa.?"
"Nghe rất hưởng thụ!" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
"Chỉ đáng tiếc anh chỉ có thể nghe mà tưởng tượng. Anh Hạo Thần, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ phải làm như vậy." Tịch Mạt khép lại quyển tạp chí trong tay, ý định muốn lên lầu. Cô sẽ không bao giờ cho phép mình bởi vì yêu mà trở nên hèn mọn như vậy trước mắt người đàn ông này, cho dù là tận cùng một đời cũng sẽ không có yêu! (Mạnh ghê chưa😂)
Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt rời đi, tựa hồ cũng không có tức giận, cô kiêu ngạo như vậy, coi như là yêu hắn thì cũng không cho phép bản thân phải cúi đầu, huống chi giờ phút này cô đang rất hận hắn. Bất quá cũng không có gì to tát, trên đời này vốn không có chuyện gì Bùi Hạo Thần muốn mà không làm được. 'Tôi đảm bảo một ngày không xa sẽ khiến em nguyện ý một lòng buông bỏ tất cả, bao gồm cả tôn nghiêm của mình.'
"Trình Diệu Tình đã tới đây?" Hắn đuổi theo Tịch Mạt hỏi.
Tịch Mạt không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Bùi Hạo Thần, cô cũng không có ý giải thích gì với hắn.
"Tịch Mạt, tôi tuyệt không thích Trình Diệu Tình cùng những chuyện liên quan đến cô ta, cho nên em tốt nhất hãy biết giữ khoảng cách."
"Tôi cũng không thích Tiêu Lăng Phong, anh có thể cùng hắn giữ khoảng cách sao?" Tịch Mạt nhướng mày hỏi ngược lại.
"Em cảm thấy tôi sẽ vì em mà đoạn tuyệt với bạn của mình sao?"
"Vậy anh tại sao lại cho là tôi sẽ vì một câu nói của anh mà cắt đứt tình bạn với chị em tâm giao đã cùng tôi lớn lên." Tịch Mạt vừa nói, tay cũng lặng lẽ nắm chặt quả đấm.
"Vậy nếu tôi nói Trình Diệu Tình thích Thẩm Kỳ Nhiên." Bùi Hạo Thần cúi đầu tiến tới gần Tịch Mạt, không cho cô tránh né hơi thở cùng nụ hôn đang 'du hành' gần sát trên môi cô.
"Cũng không có gì là không tốt!" Tịch Mạt giương mắt lên nhìn thẳng Bùi Hạo Thần. "Diệu Diệu cùng Kỳ Nhiên là tốt đẹp nhất, hai người họ ở chung một chỗ chắc chắn sẽ hạnh phúc!"
"A?" hắn nhíu mày. "Các người thế nhưng có thể nhường cả người yêu, vậy thì cô ta biết em căn bản không thích Thẩm Kỳ Nhiên." Hắn tới gần Tịch Mạt khiến cơ thể cô ngửa ra sau càng sát điểm tựa trên cầu thang. "Cái tốt đẹp mà em nói chính là thành toàn cho người khác?" Bùi Hạo Thần lạnh lùng khoét sâu vết thương làm nó không ngừng chảy máu khiến Tịch Mạt một trận đau xót.
"Bùi Hạo Thần, anh không có tư cách vũ nhục Diệu Diệu, Tiêu Lăng Phong càng không có tư cách có được cô ấy, các người đều một dạng giống nhau, không hiểu cái gì gọi là yêu cũng sẽ không bao giờ có được nó." Tịch Mạt giơ tay lên muốn đẩy Bùi Hạo Thần ra lại kịp thời ý thức được phía sau hắn là cầu thang không điểm tựa, cô dừng lại thu tay trở về liền bị Bùi Hạo Thần nhanh hơn kéo trở lại.
"Sao lại không trực tiếp đẩy tôi thẳng xuống dưới, tôi chết rồi em sẽ được giải thoát."
Trở lại Lăng Vân Hiên, Tịch Mạt đang ngồi trên ghế sofa, nghiêng người về trước chăm chú xem một quyển tạp chí, hoàn toàn không để ý Bùi Hạo Thần đã vào đến cửa. Mặc dù bình thường cô cũng sẽ như vậy nhưng hắn hôm nay lại thấy Tịch Mạt có điểm là lạ. Muốn mở miệng hỏi thăm nhưng lại nghĩ đến mới cùng cô xung đột nảy lửa hắn lại ngậm miệng, tiến lại ghế sofa ngồi xuống.
"Tịch Mạt, tôi muốn uống nước."
Tịch Mạt đem tầm mắt từ trên tạp chí dời đi, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Hạo Thần giống như đang nói: 'chính anh không có tay sao?'
"Tịch Mạt, không nên quên thân phận của em là vợ của tôi, đây không phải việc em nên làm sao!?" Mười mấy tuổi đầu hắn liền ở trong thương giới lăn lộn sinh tử, thời điểm sự nghiệp đỉnh cao thuận lợi, bên cạnh hắn liền vây quanh hàng tá các loại nữ nhân, nói cách khác, hắn đã tập hư thói quen người khác phụ thuộc vào mình. Hành động sụp mi xuống cùng thái độ không quan tâm của Tịch Mạt thật làm hắn một lần mở rộng tầm mắt.
"Anh có phải hay không muốn vừa về đến nhà tôi liền phải cung kính cởi giầy, chuẩn bị trà nước cẩn thận rồi xà vào lòng anh xoa bóp mát xa.?"
"Nghe rất hưởng thụ!" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
"Chỉ đáng tiếc anh chỉ có thể nghe mà tưởng tượng. Anh Hạo Thần, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ phải làm như vậy." Tịch Mạt khép lại quyển tạp chí trong tay, ý định muốn lên lầu. Cô sẽ không bao giờ cho phép mình bởi vì yêu mà trở nên hèn mọn như vậy trước mắt người đàn ông này, cho dù là tận cùng một đời cũng sẽ không có yêu! (Mạnh ghê chưa😂)
Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt rời đi, tựa hồ cũng không có tức giận, cô kiêu ngạo như vậy, coi như là yêu hắn thì cũng không cho phép bản thân phải cúi đầu, huống chi giờ phút này cô đang rất hận hắn. Bất quá cũng không có gì to tát, trên đời này vốn không có chuyện gì Bùi Hạo Thần muốn mà không làm được. 'Tôi đảm bảo một ngày không xa sẽ khiến em nguyện ý một lòng buông bỏ tất cả, bao gồm cả tôn nghiêm của mình.'
"Trình Diệu Tình đã tới đây?" Hắn đuổi theo Tịch Mạt hỏi.
Tịch Mạt không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Bùi Hạo Thần, cô cũng không có ý giải thích gì với hắn.
"Tịch Mạt, tôi tuyệt không thích Trình Diệu Tình cùng những chuyện liên quan đến cô ta, cho nên em tốt nhất hãy biết giữ khoảng cách."
"Tôi cũng không thích Tiêu Lăng Phong, anh có thể cùng hắn giữ khoảng cách sao?" Tịch Mạt nhướng mày hỏi ngược lại.
"Em cảm thấy tôi sẽ vì em mà đoạn tuyệt với bạn của mình sao?"
"Vậy anh tại sao lại cho là tôi sẽ vì một câu nói của anh mà cắt đứt tình bạn với chị em tâm giao đã cùng tôi lớn lên." Tịch Mạt vừa nói, tay cũng lặng lẽ nắm chặt quả đấm.
"Vậy nếu tôi nói Trình Diệu Tình thích Thẩm Kỳ Nhiên." Bùi Hạo Thần cúi đầu tiến tới gần Tịch Mạt, không cho cô tránh né hơi thở cùng nụ hôn đang 'du hành' gần sát trên môi cô.
"Cũng không có gì là không tốt!" Tịch Mạt giương mắt lên nhìn thẳng Bùi Hạo Thần. "Diệu Diệu cùng Kỳ Nhiên là tốt đẹp nhất, hai người họ ở chung một chỗ chắc chắn sẽ hạnh phúc!"
"A?" hắn nhíu mày. "Các người thế nhưng có thể nhường cả người yêu, vậy thì cô ta biết em căn bản không thích Thẩm Kỳ Nhiên." Hắn tới gần Tịch Mạt khiến cơ thể cô ngửa ra sau càng sát điểm tựa trên cầu thang. "Cái tốt đẹp mà em nói chính là thành toàn cho người khác?" Bùi Hạo Thần lạnh lùng khoét sâu vết thương làm nó không ngừng chảy máu khiến Tịch Mạt một trận đau xót.
"Bùi Hạo Thần, anh không có tư cách vũ nhục Diệu Diệu, Tiêu Lăng Phong càng không có tư cách có được cô ấy, các người đều một dạng giống nhau, không hiểu cái gì gọi là yêu cũng sẽ không bao giờ có được nó." Tịch Mạt giơ tay lên muốn đẩy Bùi Hạo Thần ra lại kịp thời ý thức được phía sau hắn là cầu thang không điểm tựa, cô dừng lại thu tay trở về liền bị Bùi Hạo Thần nhanh hơn kéo trở lại.
"Sao lại không trực tiếp đẩy tôi thẳng xuống dưới, tôi chết rồi em sẽ được giải thoát."
Danh sách chương