"Bụp." Tịch Mạt bị ném mạnh lên ghế sofa, cô cảm thấy đau đớn nhưng thanh âm sắp phát ra lại nhanh chóng nuốt trở về. Tịch Mạt ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần tức giận, biết hết thảy những dịu dàng trước đó đều là giả dối, cô tại sao lại có thể ngây thơ bởi vì hắn một đêm chăm sóc liền tin tưởng hắn thiện lương như vậy!
Bùi Hạo Thần hung hăng nhìn chằm chằm Tịch Mạt.
"Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Trách cứ tôi quấy rầy cô cùng Thẩm Kỳ Nhiên thâm tình mật ý à?" Hắn thô lỗ nắm chặt cổ tay Tịch Mạt, cô dám nói lời yêu với Thẩm Kỳ Nhiên. Nghĩ như vậy, tay Bùi Hạo Thần càng thêm dùng sức khiến Tịch mạt đau đớn rên lên.
"Lương Tịch Mạt, không nhớ rõ lời tôi đã nói hay sao? Tránh xa Thẩm Kỳ Nhiên ra một chút." Hắn tiến lại gần Tịch Mạt.
Cô nhìn Bùi Hạo Thần đầy phẫn hận cũng không khuất phục mở miệng trả lời hắn.
'Tịch Mạt, cô nên biết tôi ghét nhất chính là lừa gạt cùng phản bội, nếu không muốn Thẩm Kỳ Nhiên rước thêm phiền toái thì hãy cách xa hắn ra một chút." Bùi Hạo Thần lạnh hùng uy hiếp. "Đồ của tôi, dù không cần nữa cũng chỉ có tôi tự tay hủy diệt, sẽ không cho bất cứ kẻ nào sở hữu được nó."
"Rước thêm phiền toái?" Tịch mạt chê cười. "Anh Hạo Thần, anh chắc chắn nhất định đấu thắng Kỳ Nhiên?" Cô nhíu mày. Tịch Mạt trong mọi thời khắc đều ghét đến tận xương tủy lời uy hiếp của Bùi Hạo Thần.
"Phải nói là cả nhà Thẩm gia cộng thêm một tên Thẩm Kỳ Nhiên, dù ông ngoại tôi có ở xa không kịp về chi viện đi nữa nhưng em có biết cái gì gọi là 'thà làm ngọc vỡ' chưa ? Bùi Hạo Thần cười. (S: Nếu suy nghĩ theo câu nói của BHT thì chính là huỷ hoại cuộc đời Tịch Mạt cũng ko cho chỉ vs a Nhiên ở bên nhau😭😭 ác ghê👿 lúc này trở lại xưng hô, bắt đầu móc nhau)
"Bùi Hạo Thần, anh tuyệt đối là một kẻ điên." Tịch Mạt tỉnh táo khẳng định.
"Tôi thừa nhận!" hắn gật đầu. "Cho nên Tịch Mạt của tôi, em không nên cùng một kẻ phát điên so đo kiên nhẫn." Hắn lạnh lùng hất tay Tịch mạt, buộc cô xoay mặt nhìn thẳng vào hắn.
"Anh Hạo Thần, thật khó cho anh khi thậm chí còn tự biết rõ bản thân...rằng mình bị điên."
"Như vậy chúng ta mới xứng đôi! Em chẳng phải cũng tự biết bản thân rất dơ bẩn sao?"
"Bẩn?' Tịch mạt khóe miệng khơi lên một nụ cười. "Bùi Hạo Thần, tôi thật muốn biết người nào trong chúng ta mới là kẻ bẩn, anh đã ngủ qua bao nhiêu cô gái chắc hẳn anh là người biết rõ nhất chứ?"
"Thế nào? Em ghen?"
"Thật nực cười!" Tịch Mạt cười khinh. "Anh cùng cô gái khác luôn ở kế phòng tôi 'tặng phần thưởng' cho tôi, anh cảm thấy tôi sẽ ghen sao?" (biết 'phần thưởng' Mạt tỷ nói là gì rồi ha)
Bùi Hạo Thần nụ cười cứng đờ, cô dám xem thường hắn như vậy.
"Chẳng lẽ em một chút cũng không quan tâm? Tịch Mạt, tôi là chồng của em!" Bùi Hạo Thần nhắc nhở. Chẳng lẽ có người thập phần ham muốn muốn giữ lấy hắn cô cũng không đối hoài để ý?
"Thật xin lỗi. Anh Hạo Thần, tôi chưa bao giờ có ý định xem anh là chồng của tôi." Tịch Mạt nói cực kì tỉnh táo.
"Nhưng là Tịch Mạt, chuyện chúng ta là vợ chồng không thể nào thay đổi được." Hắn cười. "Không nên ép tôi làm chút gì đó nhắc nhở em chúng ta chính là quan hệ gì!"
Quả nhiên Tịch Mạt thân thể co rúm lại, trong mắt xẹt qua nồng đậm sợ hãi.
"Không cần đối với Thẩm Kỳ Nhiên ôm lấy ảo tưởng, giả như Thẩm gia bọn họ cũng sẽ không cho phép một người đã có chồng như em làm dâu nhà họ."
Tịch Mạt thân thể bởi vì Bùi Hạo Thần nói mà đau đến phát run.
"Nghỉ ngơi thật tốt!" Nhẹ vỗ vỗ lên má Tịch Mạt. " Đàn ông một khi 'đói bụng' sẽ ăn quàng những thứ ở trước mắt họ cho nên Tịch Mạt, em không nên ép tôi làm ra nhưng chuyện gây tổn thương cho em, tôi phần lớn đều chơi qua phụ nữ không phải là xử nữ nên cũng không cần quan tâm em có phải hay không bị người đàn ông khác chơi đùa qua, hiểu không?" Hắn hừ lạnh rồi cười khẽ hôn lên trán Tịch Mạt, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng bởi vì Bùi Hạo Thần rời khỏi mà an tĩnh trở lại. Tịch Mạt ngồi trên sofa nhìn hết gian phòng một lượt, cô cảm thấy rất đau buồn. Tay nắm chặt góc váy, cô nghiêng người ngã xuống sofa cuộn thành một đoàn.
Bùi Hạo Thần hung hăng nhìn chằm chằm Tịch Mạt.
"Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Trách cứ tôi quấy rầy cô cùng Thẩm Kỳ Nhiên thâm tình mật ý à?" Hắn thô lỗ nắm chặt cổ tay Tịch Mạt, cô dám nói lời yêu với Thẩm Kỳ Nhiên. Nghĩ như vậy, tay Bùi Hạo Thần càng thêm dùng sức khiến Tịch mạt đau đớn rên lên.
"Lương Tịch Mạt, không nhớ rõ lời tôi đã nói hay sao? Tránh xa Thẩm Kỳ Nhiên ra một chút." Hắn tiến lại gần Tịch Mạt.
Cô nhìn Bùi Hạo Thần đầy phẫn hận cũng không khuất phục mở miệng trả lời hắn.
'Tịch Mạt, cô nên biết tôi ghét nhất chính là lừa gạt cùng phản bội, nếu không muốn Thẩm Kỳ Nhiên rước thêm phiền toái thì hãy cách xa hắn ra một chút." Bùi Hạo Thần lạnh hùng uy hiếp. "Đồ của tôi, dù không cần nữa cũng chỉ có tôi tự tay hủy diệt, sẽ không cho bất cứ kẻ nào sở hữu được nó."
"Rước thêm phiền toái?" Tịch mạt chê cười. "Anh Hạo Thần, anh chắc chắn nhất định đấu thắng Kỳ Nhiên?" Cô nhíu mày. Tịch Mạt trong mọi thời khắc đều ghét đến tận xương tủy lời uy hiếp của Bùi Hạo Thần.
"Phải nói là cả nhà Thẩm gia cộng thêm một tên Thẩm Kỳ Nhiên, dù ông ngoại tôi có ở xa không kịp về chi viện đi nữa nhưng em có biết cái gì gọi là 'thà làm ngọc vỡ' chưa ? Bùi Hạo Thần cười. (S: Nếu suy nghĩ theo câu nói của BHT thì chính là huỷ hoại cuộc đời Tịch Mạt cũng ko cho chỉ vs a Nhiên ở bên nhau😭😭 ác ghê👿 lúc này trở lại xưng hô, bắt đầu móc nhau)
"Bùi Hạo Thần, anh tuyệt đối là một kẻ điên." Tịch Mạt tỉnh táo khẳng định.
"Tôi thừa nhận!" hắn gật đầu. "Cho nên Tịch Mạt của tôi, em không nên cùng một kẻ phát điên so đo kiên nhẫn." Hắn lạnh lùng hất tay Tịch mạt, buộc cô xoay mặt nhìn thẳng vào hắn.
"Anh Hạo Thần, thật khó cho anh khi thậm chí còn tự biết rõ bản thân...rằng mình bị điên."
"Như vậy chúng ta mới xứng đôi! Em chẳng phải cũng tự biết bản thân rất dơ bẩn sao?"
"Bẩn?' Tịch mạt khóe miệng khơi lên một nụ cười. "Bùi Hạo Thần, tôi thật muốn biết người nào trong chúng ta mới là kẻ bẩn, anh đã ngủ qua bao nhiêu cô gái chắc hẳn anh là người biết rõ nhất chứ?"
"Thế nào? Em ghen?"
"Thật nực cười!" Tịch Mạt cười khinh. "Anh cùng cô gái khác luôn ở kế phòng tôi 'tặng phần thưởng' cho tôi, anh cảm thấy tôi sẽ ghen sao?" (biết 'phần thưởng' Mạt tỷ nói là gì rồi ha)
Bùi Hạo Thần nụ cười cứng đờ, cô dám xem thường hắn như vậy.
"Chẳng lẽ em một chút cũng không quan tâm? Tịch Mạt, tôi là chồng của em!" Bùi Hạo Thần nhắc nhở. Chẳng lẽ có người thập phần ham muốn muốn giữ lấy hắn cô cũng không đối hoài để ý?
"Thật xin lỗi. Anh Hạo Thần, tôi chưa bao giờ có ý định xem anh là chồng của tôi." Tịch Mạt nói cực kì tỉnh táo.
"Nhưng là Tịch Mạt, chuyện chúng ta là vợ chồng không thể nào thay đổi được." Hắn cười. "Không nên ép tôi làm chút gì đó nhắc nhở em chúng ta chính là quan hệ gì!"
Quả nhiên Tịch Mạt thân thể co rúm lại, trong mắt xẹt qua nồng đậm sợ hãi.
"Không cần đối với Thẩm Kỳ Nhiên ôm lấy ảo tưởng, giả như Thẩm gia bọn họ cũng sẽ không cho phép một người đã có chồng như em làm dâu nhà họ."
Tịch Mạt thân thể bởi vì Bùi Hạo Thần nói mà đau đến phát run.
"Nghỉ ngơi thật tốt!" Nhẹ vỗ vỗ lên má Tịch Mạt. " Đàn ông một khi 'đói bụng' sẽ ăn quàng những thứ ở trước mắt họ cho nên Tịch Mạt, em không nên ép tôi làm ra nhưng chuyện gây tổn thương cho em, tôi phần lớn đều chơi qua phụ nữ không phải là xử nữ nên cũng không cần quan tâm em có phải hay không bị người đàn ông khác chơi đùa qua, hiểu không?" Hắn hừ lạnh rồi cười khẽ hôn lên trán Tịch Mạt, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng bởi vì Bùi Hạo Thần rời khỏi mà an tĩnh trở lại. Tịch Mạt ngồi trên sofa nhìn hết gian phòng một lượt, cô cảm thấy rất đau buồn. Tay nắm chặt góc váy, cô nghiêng người ngã xuống sofa cuộn thành một đoàn.
Danh sách chương