Bùi Hạo Thần đi xe hơi dạo trên đường phố, mười mấy phút trước hắn vừa thuận lợi thành công một vụ làm ăn với đối tác, tâm tình cực kì tốt nhưng kì lạ là điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Tịch Mạt. Lúc này Tịch Mạt có thể là vẫn chưa về nhà, hắn lấy điện thoại ra gọi cho cô muốn cùng cô ăn mừng nhưng bỗng chốc lúc đó lại nhìn thấy hai đôi thân ảnh quen thuộc. Hắn cau mày khẩn cấp dừng xe lại, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên lôi kéo Tịch Mạt vào một nhà hàng, mà nhà hàng đó cũng là nơi mà cô thích đến nhất.
Hắn dừng xe lại, trong lòng rõ ràng tự nói với bản thân không liên hệ tới mình càng không nên để ý tới, nhưng chính là cố tình không khống chế được bản thân mà bước xuống xe. Xuyên qua cửa sổ sát đất, hắn nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên thân mật giúp Tịch Mạt ngồi xuống, nhìn cô cười một cách dịu dàng, ngọt ngào mà đối với hắn hiển nhiên chưa từng có. Bùi Hạo Thần nắm chặt quả đấm 'Lương Tịch Mạt, ngay cả một cái nhìn cô cũng không cho tôi vậy mà hướng người đàn ông khác lại cười đến vui vẻ như vậy.'
Tịch Mạt yên vị ngước nhìn anh bưng đồ uống từng bước đến gần cô. Thẩm Kỳ Nhiên một thân áo sơ mi trắng vẫn giống như xưa phong thái ưu nhã, ở nơi này đối diện nhau trong một buổi chiều hoàng hôn mà cùng nhau thưởng thức mỹ vị (ở đây ý chỉ thức ăn ngon)
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên giơ tay ở trước mặt cô quơ quơ mấy cái. "Nếm thử một chút xem mùi vị có thay đổi không." Anh dịu dàng cười.
"Cảm ơn!"
"Tịch Mạt, đừng khách sáo với anh được không?" Thẩm Kỳ Nhiên cầm tay cô. "Anh dẫn em đến đây chính là muốn cho em biết nơi này hết thảy đều không thay đổi, anh cũng như vậy, chưa từng thay đổi! Bất kể trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, anh đều trước sau như một mà yêu em!" Thẩm Kỳ Nhiên thâm tình nhìn cô, đem tay cô để lên môi hôn nhẹ. "Tịch Mạt, trở lại bên cạnh anh, được không?"
"Kỳ Nhiên!" Tịch Mạt nhìn anh không biết thế nào để trả lời.
"Anh hiểu rõ điều này sẽ gây khó khăn cho em. Chuyện của Bùi Hạo Thần, tất cả hãy để cho anh giải quyết, anh sẽ không làm cho em phải chịu một chút ủy khuất nào về sau. Em sẽ không phải một mình đối mặt khó khăn nữa, anh sẽ dùng cả đời này hảo hảo yêu thương chăm sóc em!" Thẩm Kỳ nhiên lời nói thâm tình lay động Tịch Mạt.
Tịch Mạt cúi đầu, lời tỏ tình đột ngột của anh khiến cô không biết phải làm sao. 'Bùi Hạo Thần sẽ buông tay sao? Coi như hắn nguyện ý buông tay liệu cô có đáp ứng không? Nếu không đáp ứng vậy còn anh thì sao, khổ lòng nhiều năm chờ đợi cô, hao tổn biết bao nhiêu tâm sức.' Tịch Mạt bất giác rút tay, trong nháy mắt lòng cô trăm mối ngổn ngang.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên khó hiểu nhìn cô. "Em không phải muốn cùng anh ở một chỗ sao? Hay em đã không còn yêu anh nữa?"
"Không phải..." Tịch Mạt vội vàng phủ nhận. "em yêu anh!"
Bùi Hạo Thần bước chân cứng đờ, tâm đang giãy dụa có nên đi tới chỗ cô hay không lại nghe được cô hướng Thẩm Kỳ Nhiên mà tỏ bày tâm ý.
Yêu?
Hắn nắm chặt quả đấm phát ra tiếng kêu 'răng rắc'.
"Thân ái, sao cậu lại ở nơi này?" Đè xuống lửa giận trong lòng, Bùi Hạo Thần tiến lên thân mật ôm Tịch Mạt. "Em quả nhiên là ở đây!" Hắn đang cười nhưng chỉ có cô mới thấy trong mắt hắn chính là hàn băng.
"Anh Hạo Thần." Thẩm Kỳ Nhiên cứng đờ cười một cái nhìn hắn ôm bả vai Tịch Mạt, biểu hiện công khai làm đau nhói hai mắt anh.
"Kỳ Nhiên, cảm ơn cậu đã chăm sóc Tịch Mạt." Hắn cười ôm cô đứng dậy.
"Công việc gần đây bận rộn không có thời gian dành cho em!" Hắn vừa nói, anh mắt vẫn không quên hướng về phía Thẩm Kỳ Nhiên mà khiêu khích. "Chúng ta đi thôi." Hắn hôn nhẹ lên má cô một cái, đắc ý ôm Tịch Mạt rời đi.
Hắn dừng xe lại, trong lòng rõ ràng tự nói với bản thân không liên hệ tới mình càng không nên để ý tới, nhưng chính là cố tình không khống chế được bản thân mà bước xuống xe. Xuyên qua cửa sổ sát đất, hắn nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên thân mật giúp Tịch Mạt ngồi xuống, nhìn cô cười một cách dịu dàng, ngọt ngào mà đối với hắn hiển nhiên chưa từng có. Bùi Hạo Thần nắm chặt quả đấm 'Lương Tịch Mạt, ngay cả một cái nhìn cô cũng không cho tôi vậy mà hướng người đàn ông khác lại cười đến vui vẻ như vậy.'
Tịch Mạt yên vị ngước nhìn anh bưng đồ uống từng bước đến gần cô. Thẩm Kỳ Nhiên một thân áo sơ mi trắng vẫn giống như xưa phong thái ưu nhã, ở nơi này đối diện nhau trong một buổi chiều hoàng hôn mà cùng nhau thưởng thức mỹ vị (ở đây ý chỉ thức ăn ngon)
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên giơ tay ở trước mặt cô quơ quơ mấy cái. "Nếm thử một chút xem mùi vị có thay đổi không." Anh dịu dàng cười.
"Cảm ơn!"
"Tịch Mạt, đừng khách sáo với anh được không?" Thẩm Kỳ Nhiên cầm tay cô. "Anh dẫn em đến đây chính là muốn cho em biết nơi này hết thảy đều không thay đổi, anh cũng như vậy, chưa từng thay đổi! Bất kể trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, anh đều trước sau như một mà yêu em!" Thẩm Kỳ Nhiên thâm tình nhìn cô, đem tay cô để lên môi hôn nhẹ. "Tịch Mạt, trở lại bên cạnh anh, được không?"
"Kỳ Nhiên!" Tịch Mạt nhìn anh không biết thế nào để trả lời.
"Anh hiểu rõ điều này sẽ gây khó khăn cho em. Chuyện của Bùi Hạo Thần, tất cả hãy để cho anh giải quyết, anh sẽ không làm cho em phải chịu một chút ủy khuất nào về sau. Em sẽ không phải một mình đối mặt khó khăn nữa, anh sẽ dùng cả đời này hảo hảo yêu thương chăm sóc em!" Thẩm Kỳ nhiên lời nói thâm tình lay động Tịch Mạt.
Tịch Mạt cúi đầu, lời tỏ tình đột ngột của anh khiến cô không biết phải làm sao. 'Bùi Hạo Thần sẽ buông tay sao? Coi như hắn nguyện ý buông tay liệu cô có đáp ứng không? Nếu không đáp ứng vậy còn anh thì sao, khổ lòng nhiều năm chờ đợi cô, hao tổn biết bao nhiêu tâm sức.' Tịch Mạt bất giác rút tay, trong nháy mắt lòng cô trăm mối ngổn ngang.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên khó hiểu nhìn cô. "Em không phải muốn cùng anh ở một chỗ sao? Hay em đã không còn yêu anh nữa?"
"Không phải..." Tịch Mạt vội vàng phủ nhận. "em yêu anh!"
Bùi Hạo Thần bước chân cứng đờ, tâm đang giãy dụa có nên đi tới chỗ cô hay không lại nghe được cô hướng Thẩm Kỳ Nhiên mà tỏ bày tâm ý.
Yêu?
Hắn nắm chặt quả đấm phát ra tiếng kêu 'răng rắc'.
"Thân ái, sao cậu lại ở nơi này?" Đè xuống lửa giận trong lòng, Bùi Hạo Thần tiến lên thân mật ôm Tịch Mạt. "Em quả nhiên là ở đây!" Hắn đang cười nhưng chỉ có cô mới thấy trong mắt hắn chính là hàn băng.
"Anh Hạo Thần." Thẩm Kỳ Nhiên cứng đờ cười một cái nhìn hắn ôm bả vai Tịch Mạt, biểu hiện công khai làm đau nhói hai mắt anh.
"Kỳ Nhiên, cảm ơn cậu đã chăm sóc Tịch Mạt." Hắn cười ôm cô đứng dậy.
"Công việc gần đây bận rộn không có thời gian dành cho em!" Hắn vừa nói, anh mắt vẫn không quên hướng về phía Thẩm Kỳ Nhiên mà khiêu khích. "Chúng ta đi thôi." Hắn hôn nhẹ lên má cô một cái, đắc ý ôm Tịch Mạt rời đi.
Danh sách chương