Kế hoạch dụ dỗ thành công, Trần Hiểu Ngưng uống được vỏn vẹn ba ly rượu nhưng lại say tới không mở nổi mắt, nằm bò trên ghế sofa.
- " Ợ...!"- Cô nấc một tiếng, đôi mắt lim dim nặng trĩu nhắm lại nhưng vẫn chưa ngủ. Hai má phủ một tầng màu đỏ như trái táo căng mọng, thật khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Đàm Hoàng Hạo vẫn rất tỉnh táo ngồi bên cạnh, hắn cẩn thận nhấc cô gối lên đùi mình, ngón tay mân mê lọn tóc của cô, ánh mắt nhìn cô hết sức chú tâm và thâm thúy như đang nghĩ gì đó.
Cảm thấy trên mặt mình như có cái gì đó di chuyển qua lại làm cô rất ngứa, đột nhiên không báo trước hé miệng cắn vào tay của hắn, miệng còn vô thức lảm nhảm.
- " Đùi gà quay thật ngon a~"
Im lặng, Đàm Hoàng Hạo mặt đen như đít nồi. Tay của hắn bị cô gặm tới hằn một dấu răng đỏ nhạt, chẳng lẽ cô thật tưởng rằng tay hắn là đùi gà thật sao?! Hắn rút tay ra khỏi miệng cô. Trần Hiểu Ngưng bất mãn cau mày lại, hai móng vuốt giữ chặt lấy tay hắn, nói linh tinh:-" Đùi gà của tôi a!"
- " Trả lời tôi, tại sao lại bỏ đi hả?"
Mục đích hắn chuốc say cô rất đơn giản, đó là bởi vì khi say, con nhóc này sẽ không tự chủ nói ra vài thứ thú vị mà hắn không biết. Cho nên, lợi dụng được lúc nào hay lúc ấy, không thể bỏ qua cơ hội này được!
Trần Hiểu Ngưng xoay ngang xoay dọc, cô đưa tay quệt mũi, hừ hừ nói:-" Ợ... nếu không phải tại mấy người, tôi mới không thèm đi trốn khắp nơi như vậy...!" Nghe giọng cô đầy sự trách móc không hề che dấu.
Đàm Hoàng Hạo đương nhiên biết "mấy người" trong miệng cô là ai. Nhưng hắn có làm gì đâu chứ, nhớ lần đầu tiên gặp lại, cô đã khăng khăng bảo vệ Tiểu Đào, có thể là do cô sợ bọn hắn cướp mất nó. Hừ, hắn mới không thèm làm chuyện bỉ ổi như vậy, U Minh Thượng lại càng không, kì phùng địch thủ của nhau, hắn tất nhiên hiểu rõ con người tên kia.
Ngoài hai người bọn hắn, hẳn là còn một chất xúc tác nữa chứ nhỉ, nếu không chắc chắn không thể nào có người lại rảnh tay đi che dấu tin tức của cô! Đàm Hoàng Hạo nhanh chóng liên hệ đến điểm này, hắn lại tiếp tục hỏi cô:-" Trước khi đi cô còn gặp chuyện gì khác nữa không?!"
- "... Ưm, không nhớ!"- Cô nhăn trán, một lát sau mới nghĩ ra mình rốt cuộc là quên mất cái gì:-" Đúng rồi, tôi có gặp tiểu thư Trầm gia a!"
- " Cô ta nói cái gì?!"- Phát hiện này làm hắn rất hứng thú, liên tục hỏi tới.
- "... Không nhớ!"- Cô chậm rãi lắc đầu, thực ra, đối với người thân, với những việc quan trọng cô sẽ nhớ mãi không quên, nhưng đối với loại người như Trầm Phỉ Phỉ, cô mới không thèm để ý đến làm gì, trực tiếp quên đi cũng được!
Đàm Hoàng Hạo giựt giựt khóe môi, cạn lời với cô. Nói con nhóc này ngốc nghếch đúng là không sai chút nào, chẳng biết nghĩ ngợi gì cho bản thân cả! Những việc cô cho là vô dụng với mình thì lại quan trọng với hắn, thế nhưng cô hoàn toàn ném ra sau đầu.
Tạm thời hắn vẫn chưa nghĩ ra câu hỏi nào khác để hỏi cô. Bởi vì những thứ hắn muốn biết thì cô lại chẳng nhớ gì cả.
- " Đưa tôi về nhà, tiểu bảo bối của tôi còn ở chỗ U Minh Thượng, tôi phải đi đón nó về."- Trần Hiểu Ngưng có say cũng không quên việc này. Trước lúc cô đến đây, U Minh Thượng đã tới nhà rồi đem tiểu bảo bối đi. Hắn nói rằng hắn muốn cho cô bé về nhà mình chơi một chút, cô không phản đối. Cho nên bây giờ thời gian cũng đã rất muộn rồi, cô phải đón cô bé về nhà ngủ a!
- "..."- Đàm Hoàng Hạo không đáp lời, hắn ngang nhiên ôm cô đi vào phòng ngủ.
Thấy hắn không làm như ý muốn của mình, Trần Hiểu Ngưng phồng má, hai tay cào lên ngực hắn, bất mãn nói:-" Cho tôi về a! Tôi không muốn ở đây."
- " Tại sao?"
- " Tại sao gì chứ, không muốn chính là không muốn!"
Đáng lẽ ra, tiểu bảo bối U Minh Thượng đã trông giữ, hắn định để cô yên lành ngủ ở đây một đêm. Nhưng bây giờ, hắn thay đổi chủ ý....
- " Ợ...!"- Cô nấc một tiếng, đôi mắt lim dim nặng trĩu nhắm lại nhưng vẫn chưa ngủ. Hai má phủ một tầng màu đỏ như trái táo căng mọng, thật khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Đàm Hoàng Hạo vẫn rất tỉnh táo ngồi bên cạnh, hắn cẩn thận nhấc cô gối lên đùi mình, ngón tay mân mê lọn tóc của cô, ánh mắt nhìn cô hết sức chú tâm và thâm thúy như đang nghĩ gì đó.
Cảm thấy trên mặt mình như có cái gì đó di chuyển qua lại làm cô rất ngứa, đột nhiên không báo trước hé miệng cắn vào tay của hắn, miệng còn vô thức lảm nhảm.
- " Đùi gà quay thật ngon a~"
Im lặng, Đàm Hoàng Hạo mặt đen như đít nồi. Tay của hắn bị cô gặm tới hằn một dấu răng đỏ nhạt, chẳng lẽ cô thật tưởng rằng tay hắn là đùi gà thật sao?! Hắn rút tay ra khỏi miệng cô. Trần Hiểu Ngưng bất mãn cau mày lại, hai móng vuốt giữ chặt lấy tay hắn, nói linh tinh:-" Đùi gà của tôi a!"
- " Trả lời tôi, tại sao lại bỏ đi hả?"
Mục đích hắn chuốc say cô rất đơn giản, đó là bởi vì khi say, con nhóc này sẽ không tự chủ nói ra vài thứ thú vị mà hắn không biết. Cho nên, lợi dụng được lúc nào hay lúc ấy, không thể bỏ qua cơ hội này được!
Trần Hiểu Ngưng xoay ngang xoay dọc, cô đưa tay quệt mũi, hừ hừ nói:-" Ợ... nếu không phải tại mấy người, tôi mới không thèm đi trốn khắp nơi như vậy...!" Nghe giọng cô đầy sự trách móc không hề che dấu.
Đàm Hoàng Hạo đương nhiên biết "mấy người" trong miệng cô là ai. Nhưng hắn có làm gì đâu chứ, nhớ lần đầu tiên gặp lại, cô đã khăng khăng bảo vệ Tiểu Đào, có thể là do cô sợ bọn hắn cướp mất nó. Hừ, hắn mới không thèm làm chuyện bỉ ổi như vậy, U Minh Thượng lại càng không, kì phùng địch thủ của nhau, hắn tất nhiên hiểu rõ con người tên kia.
Ngoài hai người bọn hắn, hẳn là còn một chất xúc tác nữa chứ nhỉ, nếu không chắc chắn không thể nào có người lại rảnh tay đi che dấu tin tức của cô! Đàm Hoàng Hạo nhanh chóng liên hệ đến điểm này, hắn lại tiếp tục hỏi cô:-" Trước khi đi cô còn gặp chuyện gì khác nữa không?!"
- "... Ưm, không nhớ!"- Cô nhăn trán, một lát sau mới nghĩ ra mình rốt cuộc là quên mất cái gì:-" Đúng rồi, tôi có gặp tiểu thư Trầm gia a!"
- " Cô ta nói cái gì?!"- Phát hiện này làm hắn rất hứng thú, liên tục hỏi tới.
- "... Không nhớ!"- Cô chậm rãi lắc đầu, thực ra, đối với người thân, với những việc quan trọng cô sẽ nhớ mãi không quên, nhưng đối với loại người như Trầm Phỉ Phỉ, cô mới không thèm để ý đến làm gì, trực tiếp quên đi cũng được!
Đàm Hoàng Hạo giựt giựt khóe môi, cạn lời với cô. Nói con nhóc này ngốc nghếch đúng là không sai chút nào, chẳng biết nghĩ ngợi gì cho bản thân cả! Những việc cô cho là vô dụng với mình thì lại quan trọng với hắn, thế nhưng cô hoàn toàn ném ra sau đầu.
Tạm thời hắn vẫn chưa nghĩ ra câu hỏi nào khác để hỏi cô. Bởi vì những thứ hắn muốn biết thì cô lại chẳng nhớ gì cả.
- " Đưa tôi về nhà, tiểu bảo bối của tôi còn ở chỗ U Minh Thượng, tôi phải đi đón nó về."- Trần Hiểu Ngưng có say cũng không quên việc này. Trước lúc cô đến đây, U Minh Thượng đã tới nhà rồi đem tiểu bảo bối đi. Hắn nói rằng hắn muốn cho cô bé về nhà mình chơi một chút, cô không phản đối. Cho nên bây giờ thời gian cũng đã rất muộn rồi, cô phải đón cô bé về nhà ngủ a!
- "..."- Đàm Hoàng Hạo không đáp lời, hắn ngang nhiên ôm cô đi vào phòng ngủ.
Thấy hắn không làm như ý muốn của mình, Trần Hiểu Ngưng phồng má, hai tay cào lên ngực hắn, bất mãn nói:-" Cho tôi về a! Tôi không muốn ở đây."
- " Tại sao?"
- " Tại sao gì chứ, không muốn chính là không muốn!"
Đáng lẽ ra, tiểu bảo bối U Minh Thượng đã trông giữ, hắn định để cô yên lành ngủ ở đây một đêm. Nhưng bây giờ, hắn thay đổi chủ ý....
Danh sách chương