Bỏ qua thắc mắc trong đầu mình, cô bước sát tới cánh cửa rồi nhấn chuông.
Tựa như tất cả đã được sắp đặt, cô vừa nhấn chuông thì đã có người ra mở cửa. Hai bên lối đi đều có vệ sĩ đứng nghiêm trang tạo cảm giác vô cùng áp bách.
Hừ! Thần thần bí bí, hắn giết người hay cướp của mà phải canh giữ nghiêm ngặt như tội phạm vậy chứ?! Cô bĩu môi nghĩ thầm, vừa theo sát người kia vừa nhìn ngó xung quanh.
Người nọ chỉ dẫn cô tới tầng hai sau đó rời đi.
- " Này! Này! Anh còn chưa cho tôi biết phòng của tên kia ở đâu a!"- Cô vẫy tay gọi nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, một đường thẳng đi ra ngoài.
Trần Hiểu Ngưng nhếch môi, nói thầm:-" Đúng là chủ nào tớ nấy, khó hiểu như nhau!"
Nói đi nói lại thì rốt cuộc bây giờ cô vẫn phải tự thân vận động đi tìm Đàm Hoàng Hạo.
Căn phòng đầu hành lang cô đã nhìn qua, có ánh đèn nhưng không có người.
Phòng thứ hai chứa đầy kệ sách, có thể là hắn thường hay tới đây đọc sách đi. Phòng thứ ba, giống như những căn phòng bình thường khác, tuy nhiên cũng không có người.
Phòng thứ tư...
Trần Hiểu Ngưng phồng má trợn mắt. Tất cả những căn phòng này đều không khóa, nhưng lại chẳng có ai bên trong, nói rõ chủ nhân của nó đang muốn cô lục lọi từng nơi một để tìm ra hắn, đây là đang trêu đùa cô sao?
Đến nơi cuối hành lang, đây là căn phòng duy nhất có đặc điểm khác với chỗ khác, đó là nó không có ánh đèn.
Cô rón rén mở cửa rồi nhìn vào. Trong không khí dường như có như không một mùi rượu thoang thoảng làm cô khó chịu nhăn mũi.
Xem ra nhiều khả năng Đàm Hoàng Hạo sẽ ở đây. Cô cũng không biết vì sao lại nghĩ như thế, nhưng trực giác nhạy cảm của phụ nữ đã mách bảo, không muốn tin cũng không thể.
Lần mò một hồi mới tìm thấy công tắc bật đèn, cô lập tức nhanh tay ấn xuống.
Đàm Hoàng Hạo ngồi trên ghế sofa giữa phòng, quần áo hết sức lộn xộn. Chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn nới rộng cổ áo, cà vạt vứt ở một bên, bộ dạng nhìn có chút xộc xệch nhưng lại mang theo sự ngông cuồng mị hoặc. Quả nhiên là yêu nghiệt!
Chiếc bàn trước mặt còn đặt một vài chai rượu, rõ ràng là hắn vừa mới uống!
Cô vẫn đứng đó, ngẩn người ra nhìn hắn. Đàm Hoàng Hạo nheo mắt, hắn lạnh lùng mở miệng:-" Có gì thì nói nhanh, sau đó cô có thể đi khỏi đây!"
Nói xong, hắn lại bình tĩnh cầm chai rượu lên dốc một ngụm.
Trần Hiểu Ngưng vì câu nói không hề khách sáo của hắn làm tỉnh, cô không biết lấy sức lực và can đảm ở đâu mà bước nhanh tới trước mặt hắn giành lấy chai rượu kia.
Đàm Hoàng Hạo nhướng nhướng lông mày, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cô:-" Ha? Đây là muốn uống rượu cùng với tôi sao?!"
Bị hỏi vặn lại khiến Trần Hiểu Ngưng rơi vào lúng túng. Một câu nói của hắn liền làm đảo ngược tình thế, rõ ràng là cô không muốn cho hắn uống rượu, từ khi nào lại biến thành cô muốn uống rượu cùng với hắn?
Đàm Hoàng Hạo dùng chiêu đấu võ mồm này thật sự quá cao thâm, cô thừa nhận mình đấu không lại hắn.
- " Tôi..."- Cô định lên tiếng để sửa lại ý của mình nhưng hắn cũng phát hiện ra điểm này, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hơi trầm xuống nói:-" Nếu không uống thì cô có thể biến khỏi mắt tôi được rồi!"
- " Anh..."- Trần Hiểu Ngưng nghẹn tới mức muốn giậm chân nhưng không làm gì được hắn, đành phải ngồi xuống ghế, mở nắp chai rượu rồi đổ ra ly.
Hừ, vài ly rượu thì đã sao, mặc dù tửu lượng của cô rất kém nhưng khoảng thời gian đi làm ở nhà hàng cũng tiến triển được một chút, ít ra còn không đến nỗi tệ hại như trước kia!
Đàm Hoàng Hạo âm thầm kéo khóe môi nhìn cô.
Trần Hiểu Ngưng vẻ mặt thấy chết không sờn, liều mình dốc một ngụm vào miệng. Ngay lập tức, cô ho sặc sụa liên hồi, khuôn mặt cũng nhanh chóng đỏ ửng.
Trời ạ, rượu này sao có thể nặng tới như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng của cô a! Cái tên Đàm Hoàng Hạo chết tiệt, biết cô kém cỏi về phương diện này còn ép cô uống rượu nặng như thế, đúng là hiếp người quá đáng!
Tựa như tất cả đã được sắp đặt, cô vừa nhấn chuông thì đã có người ra mở cửa. Hai bên lối đi đều có vệ sĩ đứng nghiêm trang tạo cảm giác vô cùng áp bách.
Hừ! Thần thần bí bí, hắn giết người hay cướp của mà phải canh giữ nghiêm ngặt như tội phạm vậy chứ?! Cô bĩu môi nghĩ thầm, vừa theo sát người kia vừa nhìn ngó xung quanh.
Người nọ chỉ dẫn cô tới tầng hai sau đó rời đi.
- " Này! Này! Anh còn chưa cho tôi biết phòng của tên kia ở đâu a!"- Cô vẫy tay gọi nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, một đường thẳng đi ra ngoài.
Trần Hiểu Ngưng nhếch môi, nói thầm:-" Đúng là chủ nào tớ nấy, khó hiểu như nhau!"
Nói đi nói lại thì rốt cuộc bây giờ cô vẫn phải tự thân vận động đi tìm Đàm Hoàng Hạo.
Căn phòng đầu hành lang cô đã nhìn qua, có ánh đèn nhưng không có người.
Phòng thứ hai chứa đầy kệ sách, có thể là hắn thường hay tới đây đọc sách đi. Phòng thứ ba, giống như những căn phòng bình thường khác, tuy nhiên cũng không có người.
Phòng thứ tư...
Trần Hiểu Ngưng phồng má trợn mắt. Tất cả những căn phòng này đều không khóa, nhưng lại chẳng có ai bên trong, nói rõ chủ nhân của nó đang muốn cô lục lọi từng nơi một để tìm ra hắn, đây là đang trêu đùa cô sao?
Đến nơi cuối hành lang, đây là căn phòng duy nhất có đặc điểm khác với chỗ khác, đó là nó không có ánh đèn.
Cô rón rén mở cửa rồi nhìn vào. Trong không khí dường như có như không một mùi rượu thoang thoảng làm cô khó chịu nhăn mũi.
Xem ra nhiều khả năng Đàm Hoàng Hạo sẽ ở đây. Cô cũng không biết vì sao lại nghĩ như thế, nhưng trực giác nhạy cảm của phụ nữ đã mách bảo, không muốn tin cũng không thể.
Lần mò một hồi mới tìm thấy công tắc bật đèn, cô lập tức nhanh tay ấn xuống.
Đàm Hoàng Hạo ngồi trên ghế sofa giữa phòng, quần áo hết sức lộn xộn. Chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn nới rộng cổ áo, cà vạt vứt ở một bên, bộ dạng nhìn có chút xộc xệch nhưng lại mang theo sự ngông cuồng mị hoặc. Quả nhiên là yêu nghiệt!
Chiếc bàn trước mặt còn đặt một vài chai rượu, rõ ràng là hắn vừa mới uống!
Cô vẫn đứng đó, ngẩn người ra nhìn hắn. Đàm Hoàng Hạo nheo mắt, hắn lạnh lùng mở miệng:-" Có gì thì nói nhanh, sau đó cô có thể đi khỏi đây!"
Nói xong, hắn lại bình tĩnh cầm chai rượu lên dốc một ngụm.
Trần Hiểu Ngưng vì câu nói không hề khách sáo của hắn làm tỉnh, cô không biết lấy sức lực và can đảm ở đâu mà bước nhanh tới trước mặt hắn giành lấy chai rượu kia.
Đàm Hoàng Hạo nhướng nhướng lông mày, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cô:-" Ha? Đây là muốn uống rượu cùng với tôi sao?!"
Bị hỏi vặn lại khiến Trần Hiểu Ngưng rơi vào lúng túng. Một câu nói của hắn liền làm đảo ngược tình thế, rõ ràng là cô không muốn cho hắn uống rượu, từ khi nào lại biến thành cô muốn uống rượu cùng với hắn?
Đàm Hoàng Hạo dùng chiêu đấu võ mồm này thật sự quá cao thâm, cô thừa nhận mình đấu không lại hắn.
- " Tôi..."- Cô định lên tiếng để sửa lại ý của mình nhưng hắn cũng phát hiện ra điểm này, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hơi trầm xuống nói:-" Nếu không uống thì cô có thể biến khỏi mắt tôi được rồi!"
- " Anh..."- Trần Hiểu Ngưng nghẹn tới mức muốn giậm chân nhưng không làm gì được hắn, đành phải ngồi xuống ghế, mở nắp chai rượu rồi đổ ra ly.
Hừ, vài ly rượu thì đã sao, mặc dù tửu lượng của cô rất kém nhưng khoảng thời gian đi làm ở nhà hàng cũng tiến triển được một chút, ít ra còn không đến nỗi tệ hại như trước kia!
Đàm Hoàng Hạo âm thầm kéo khóe môi nhìn cô.
Trần Hiểu Ngưng vẻ mặt thấy chết không sờn, liều mình dốc một ngụm vào miệng. Ngay lập tức, cô ho sặc sụa liên hồi, khuôn mặt cũng nhanh chóng đỏ ửng.
Trời ạ, rượu này sao có thể nặng tới như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng của cô a! Cái tên Đàm Hoàng Hạo chết tiệt, biết cô kém cỏi về phương diện này còn ép cô uống rượu nặng như thế, đúng là hiếp người quá đáng!
Danh sách chương