“Đại tỷ, tôi sẽ mua món này, chị tính rẻ ột chút đi. Tôi sau khi trở về sẽ giúp chị quảng cáo môt chút, khiến ấy em gái chị gái ở gần nhà đều đến chỗ chị mua hàng.”

“Ý kiến hay đó, chàng trai trẻ, cậu giúp đại tỷ kiếm thêm khách hàng. Sau này khi cậu mua thức ăn tôi sẽ tính giá thấp nhất.”

“Tôi cám ơn đại tỷ trước. Vậy hiện tại chúng ta không chỉ là quan hệ người bán người mua, mà có thể nói là bằng hữu. Tôi họ Độ, sau này chị cứ kêu tiểu Độ là được.”

“Đại tỷ họ Lý, sau này tiểu Hình cứ kêu Lý tỷ là được.”



Lộc Hàm thuận theo ánh mắt Thế Huân nhìn qua, thanh niên vẫn đang cùng nữ bán hàng nói chuyện rất lớn. Thanh niên mặt mày dài nhỏ, chính là hai mắt hướng nữ bán hàng cười đặc biệt hăng hái, hai cánh môi hé hợp bô lô ba la không ngừng, trên gương mặt còn thoáng có một lúm đồng tiền nhưng ẩn như hiện.

Người này nhìn thật quen mắt, đến tột cùng là đã gặp ở đâu!? Họ Độ!? Lộc Hàm nhíu mày, cố gắng tìm tòi trong đầu ấn tượng đối với thanh niên, thân thể lại chồm về phía trước quan sát, tập trung tinh thần nhìn chăm chú thân ảnh của thanh niên.

Không phải chỉ là bảo em ấy nhìn một chút xem người ta trả giá sao!? Giờ thì nhìn đến không dời mắt ra luôn! Thật không hỗ là MB, chỉ cần nhìn thấy đàn ông liền đi không đặng! Nhưng người nọ diện mạo có gì đẹp trai bằng mình chứ!? Con mắt đào hoa nơi nơi phóng điện câu dẫn người khác, vẻ mặt khi cười rộ lên y hệt hồ ly gian sảo, mỏ nhọn xấu xí như chim! Thế Huân vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lộc Hàm ánh mắt chuyên chú nhìn thanh niên kia, cơn giận trong lòng lặp tức dâng lên, hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, nhưng Lộc Hàm như trước chỉ chăm chú nhìn thanh niên kia, làm Thế Huân trong lòng đại hỏa, đang nghĩ có nên bước tới ngăn cản không cho cậu nhìn thanh niên kia nữa.

“Lý tỷ, thân ái nhà tôi hôm nay muốn tôi làm cá cho hắn ăn, chị cho tôi thêm 1 khối rau thơm.”

“Quên đi, một chút rau thơm ai lại lấy tiền làm gì, Lý tỷ cho ngươi. Tiểu Độ a, cậu là chàng trai tốt nha, bạn gái khẳng định ôn nhu lại xinh đẹp đi!”

“Tôi không bạn gái, chỉ có lão công. Không xinh đẹp, mà chính là đẹp trai đến kinh thiên động địa! Hắc hắc… Lão công, em nói đúng không!?”

“Khánh Thù, ban ngày ban mặt nhỏ giọng một chút.”

“Dạ! Cẩn tuân phu huấn!”

Thanh niên một bên cùng nữ bán hàng nói, một bên quay đầu hướng người đàn ông tương đối đẹp trai đứng bên cạnh cười cười, nam nhân giơ tay lên sủng nịch vò vò đầu thanh niên. Người nữ bán hàng đứng đối diện nhìn thấy hành động của cả hai, lập tức há to mồm hóa đá.

“Khánh Thù!!!” Vẫn luôn nhìn chăm chú thanh niên, đột nhiên Lộc Hàm kích động hô to một tiếng.

“Cậu là!?” Khánh Thù quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía Lộc Hàm.

“Tôi Lộc Hàm nè! ban X trường trung học XX, năm đó hai ta…” Lộc Hàm rất nhanh chạy đến trước mặt Khánh Thù, vô cùng hưng phấn giới thiệu.

“A! Lộc Hàm! Tôi nhớ ra rồi, năm đó hai chúng ta đứa ngồi trước đứa ngồi sau mà! Thiệt nhiều năm không thấy, cậu thay đổi nhiều quá, tôi nhận không ra …” Khánh Thù bừng tỉnh vỗ đầu, lập tức kích động nắm lấy bả vai Lộc Hàm.

“Khánh Thù cậu cũng thay đổi thật nhiều, nếu không phải nghe được tên của cậu, tôi cũng không nhận ra.” Vô tình gặp được bạn học cũ, Lộc Hàm cũng rất cao hứng.

“Khánh Thù, vị này chính là!?” Người vừa rồi được Khánh Thù gọi là “Lão công” ra tiếng đánh gãy hưng phấn kích động của hai người.

“Em và Lộc Hàm học chung trung học, hồi đó hai đứa là bạn thân nhất đó. Lộc Hàm, đây là ông xã của tôi Kim Chung Nhân.” Khánh Thù một bàn tay vỗ vỗ bả vai Lộc Hàm, tay kia thì nắm lấy tay Chung Nhân giơ giơ lên trước mặt cậu, không hề khó chịu hướng hai người thoải mái giới thiệu với nhau.

“Chào cậu.” Chung Nhân lịch sự hướng Lộc Hàm gật đầu.

Lộc Hàm mỉm cười đáp lễ. Tuy rằng vừa rồi nghe được Khành Thù nói chuyện với nữ bán hàng cậu cũng biết được cậu ấy và Chung Nhân là quan hệ gì rồi, nhưng giờ nghe thấy Khánh Thù không hề kiên kỵ trước mặt người quen nói ra Chung Nhân là ông xã, trong lòng Lộc Hàm vẫn là có chút kinh ngạc. Nhưng khi nhìn đến hai người đối diện tay trong tay, trong lòng Lộc Hàm lại tràn đầy hâm mộ.

“Đây là!?” Khánh Thù đột nhiên chỉ người đang đứng bên cạnh Lộc Hàm.

Lộc Hàm quay đầu, Thế Huân không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt tươi cười nhìn mình.

Nghe được Lộc Hàm và Khánh Thù nói chuyện, biết cậu lúc nãy luôn nhìn người kia bất quá chỉ vì là bạn học cũ lâu năm chưa gặp. Cơn giận trong lòng Thế Huân lập tức biến mất không thấy, lại nghe Khánh Thù nói đã có lão công là đàn ông, mơ hồ có cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Thế Huân tâm tình sung sướng tiêu sái đi đến bên cạnh Lộc Hàm, nhìn cậu cao hứng cùng Khánh Thù ôn chuyện.

Lộc Hàm xấu hổ nhìn Thế Huân, không biết nên giải thích sao với Khánh Thù về mối quan hệ của hai người. Thủ trưởng!? Đồng sự!? Bạn tốt!? Chính là phải thân thiết nhường nào thì hai người đàn ông mới có thể cùng nhau đi chợ mua thức ăn, liền nói là ông chồng nhà hàng xóm được không!? “Tôi là bạn trai của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân!” Thế Huân cười cười bước lên phía trước, đưa tay khoát lên vai Lộc Hàm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện