Thế Huân cảm giác như từ sau khi cùng Quan Lâm chia tay, không! Cho dù là trước kia cùng Quan Lâm cùng một chỗ, cũng rất ít khi có thể giống tối qua ngủ đến kiên định an tâm. Thế Huân là người ngủ không sâu, hơi có chút xíu động tĩnh sẽ bị đánh thức, trước kia cùng Quan Lâm ngủ cùng một giường tuy là không an ổn, nhưng anh lại luyến tiếc cảm giác ấm áp khi hai người cộng chẩm (cùng giường). Sau khi cùng Quan Lâm chia tay, một người ngủ một cái giường lớn quả thật thanh tĩnh, nhưng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn tịch mịch.

Thế Huân mở mắt ra, gương mặt say ngủ của Lộc Hàm gần trong gang tấc, chỉ cần Thế Huân chu môi, là có thể chạm vào da thịt bóng loáng nhẵn nhụi kia, nhưng anh không muốn đánh thức người đang ngủ say trong lòng kia. Tối hôm qua còn lo lắng Lộc Hàm sẽ có thói quen xấu gì, nhưng người ta nghiêm chỉnh cả đêm an ổn ngủ không hề nhúc nhích, ngược lại là anh đưa tay đem cậu ôm lấy, kéo vào trong ngực ngủ cả một đêm. Thân thể trong ngực ấm áp kề sát bên trái tim, ấm áp, trong lòng dâng lên cảm giác kiên định lại an tâm, vừa mở mắt đã đến hừng đông, Thế Huân cả đêm ngủ thực ngon.

Khi Lộc Hàm ngủ, hàng mi không quá dày rẽ ra, ở đáy mắt hình thành một vòng bóng râm, cái mũi nhỏ tròn, hô hấp nhè nhẹ, môi cánh hoa nhẹ mân, một bên khóe miệng thoáng vểnh lên, như là đang mơ thấy mộng đẹp, giữa yên bình lại mang vài phần cười khẽ. Thế Huân nhìn đến đắm chìm, cánh tay ôm lấy Lộc Hàm kìm lòng không được mà siết lại một chút.

“Ngô… Đối… Thực xin lỗi, em… Em lặp tức đi làm bữa sáng…” Kết quả cánh tay Thế Huân vừa động, Lộc Hàm liền từ từ tỉnh dậy. Mới vừa tỉnh ngủ đại não còn chưa kịp phản ứng, mờ mịt mở to mắt, đầu mơ mơ màng màng quay trái quay phải, kết quả nhìn đến Thế Huân ở kế bên đã tỉnh dậy, cậu lập tức liền luống cuống, lo lắng muốn từ trong ngực Thế Huân bò ra đi nấu bữa sáng cho anh.

Lộc Hàm trong lòng ảo não muốn chết, vốn là gần đây vì luôn nấu bữa sáng cho Thế Huân, thân thể đã hình thành thói quen, mỗi ngày không cần báo thức cũng đúng giờ tỉnh dậy, nhưng tối qua quả thực được Thế Huân ôm quá thoải mái, nhất thời tham luyến liền không cẩn thận ngủ quên. Tối hôm qua Thế Huân đối với mình tốt như vậy, quan hệ của hai người tựa hồ cũng đã tiến thêm một bước, nhưng mình hôm nay lại dậy muộn làm chậm trễ thời gian nấu bữa sáng, Thế Huân có thể hay không cảm thấy mình làm biếng, có thể hay không cho rằng chỉ cần anh có chút tốt, chính mình liền được sủng mà kiêu… Lộc Hàm càng nghĩ càng sợ, động tác cũng càng thêm bối rối, nhưng làm sao cũng tránh thoát khỏi ôm ấp của Thế Huân, chỉ có thể ở trong ngực Thế Huân mà lung tung vặn vẹo thân thể.

“Hô… Đừng nhúc nhích, để tôi ôm thêm chút nữa.” Thế Huân cố ý sử dụng một chút lực ở cách tay không cho Lộc Hàm rời đi, nhưng không nghĩ tới cậu giãy dụa vặn vẹo càng ngày càng lợi hại. Đang an tĩnh hoàn hảo ôm cậu, Lộc Hàm vừa động như thế, thân thể không ngừng cọ xát vào bộ vị mấu chốt của Thế Huân, vài cái liền cọ cứng rắn. Thế Huân hít sâu một hơi, gắt gao đè lại thân thể Lộc Hàm, đem người chặt chẽ cố định vào trong ngực.

“Ân…” Cảm giác được thứ cương cứng của Thế Huân kề sát bắp đùi mình, Lộc Hàm lập tức không dám lộn xộn.

Thế Huân cũng chỉ là ôm chặt Lộc Hàm, không có tiến hành động tác tiếp theo. Anh sợ hãi đè ép chính mình, lại luyến tiếc rời đi thân thể ấm áp của Lộc Hàm.

Đợi khi Thế Huân áp chế dục vọng buông ra Lộc Hàm, cậu lúc này mới nhớ đến bữa sáng, nhanh chóng đứng lên, vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế, xuống giường mang dép lê vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ.

Tiếng dép lê xoạch xoạch càng ngày càng xa, trong chăn còn lưu lại nhiệt độ của Lộc Hàm, Thế Huân híp mắt lại, khóe miệng không thể ức chế câu lên.

Bởi vì đã trễ, lo lắng Thế Huân sẽ đói bụng, Lộc Hàm không dám tốn quá nhiều thời gian, từ tủ lạnh lấy sữa ra hâm nóng, lại chiên thêm hai cái trứng. Lúc Lộc Hàm đem bữa sáng đặt lên bàn cơm, Thế Huân cũng vừa lúc từ phòng ngủ đi ra, đi đến trước bàn, thản nhiên quét mắt qua bữa sáng đơn giản hơn ngày thường rất nhiều, sau đó ngồi vào ghế bưng sữa lên uống.

“Đối… Thực xin lỗi, hôm nay hơi trễ, nên bữa sáng làm rất đơn giản. Cơm trưa em nhất định nấu ngon một chút, nhưng … Nếu anh có chuyện ra ngoài, em buổi tối sẽ nấu mấy món ngon…” Ngày thường Thế Huân ăn sáng đều thật cao hứng, nhưng hôm nay lại không nói được một lời, nhất định là chê mình nấu quá đơn giản rồi… Lộc Hàm trong lòng không yên bất an suy nghĩ, lo lắng hướng Thế Huân cam đoan, muốn bù lại một chút khuyết điểm của mình.

“Không có việc gì, ăn no là được rồi. Tôi hôm nay không ra ngoài, cả ngày đều ở nhà. Em không phải nói cơm trưa sẽ nấu ngon một chút sao, vậy ăn xong bữa sáng cùng đi chợ mua chút thức ăn đi.” Thế Huân mỉm cười đánh gãy lời nói của Lộc Hàm, buông ly sữa trong tay chăm chú nhìn cậu.

“A… Ân, được!” Lộc Hàm sửng sốt một chút, lập tức gật đầu thật mạnh, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều cười lên.

“Bữa sáng đều nguội, nhanh ăn đi.” Nhìn nụ cười sáng lạn như vậy, Thế Huân tựa hồ cảm thấy ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ so ra còn kém hơn.

“Đại tỷ, đồ này của chị cũng mắc quá đi, sạp phía đông kia bán có 2 khối, chị lại bán 3 khối, rẻ hơn một chút đi!”

“Chàng trai trẻ, cậu xem xem đồ của tôi toàn là đồ tươi, tiền nào của nấy thôi!”

“Thì tôi cũng thấy đồ chỗ chị tươi nên mới đến đây mua, đương nhiên cũng là bởi vì đại tỷ người nhìn rất hòa khí, mặt mũi hiền lành, vừa nhìn đã biết là người công bằng. Đại tỷ, nhìn chị chắc chưa đến 40 đi!?”

“Làm gì có!? Sắp 50 rồi!”

“Sao có thể a! Nếu có người nói chị 50 chắc chắn tôi sẽ không tin!”



“Em xem, công phu kỳ kèo mặc cả của người kia so với em còn lợi hại hơn.” Ăn xong điểm tâm hai người cùng nhau đến chợ mua thức ăn, Lộc Hàm cuối đầu lựa lựa chọn chọn, Thế Huân đứng bên cạnh hết nhìn đông lại ngó tây, nhìn đến một thanh niên cùng một nữ bán hàng trả giá đến hăng say, cảm thấy thật thú vị liền đưa tay khều Lộc Hàm, ý bảo cậu cùng nhau nhìn qua
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện