Bầu không khí hội nghị như có sóng ngầm cuồn cuộn, ai nấy đều có ý đồ xấu.
Ninh Vân Phồn chẳng màng để ý, cúi mắt lật xem thư tông môn gửi tới, khóe miệng vẫn giữ nụ cười.
...
Tại Vân Thần Tông.
Mấy kẻ nào đó lúc học kiếm pháp đã huênh hoang thế nào, thì trong tiết lý thuyết cũng câm như hến thế ấy.
Khi trưởng lão gọi lên trả bài, còn hận không thể chui xuống đất.
Tất cả đều là chiến thần học lệch.
Ninh Vi quan sát một lượt, chỉ có Lục Du Bạch là còn chăm chú đọc sách, những người khác đã chìm vào giấc ngủ với đủ tư thế kỳ quặc, không biết trời trăng gì nữa.
"Rất chăm chỉ đấy Lục sư đệ."
Ninh Vi khen chân thành.
Lục Du Bạch nghe vậy quay lại, khéo léo để lộ tựa sách trong tay:
"Bàn Về Tu Dưỡng Của Một Dược Tu"
Vậy thì dược tu quá nỗ lực..
Trần Thu Trì phụ trách dạy lý thuyết cho bọn họ, đã quen với cảnh này:
"Không sao Ninh sư điệt, dù sao ta cũng không thấy gì, mọi người thông cảm cho nhau qua loa đối phó đi."
Tan ca sớm, giải phóng sớm.
Phong cách giảng dạy tùy hứng như thế khiến A Đài – kẻ từng nghe sư phụ Ninh Thanh Dã năm xưa giảng bài cảm thấy tương phản quá rõ ràng.
A Đài lặng lẽ bay ra, lên tiếng:
"Các ngươi không hiểu gì, ra ngoài không sợ thiệt thòi sao?"
"Với kiếm tu, kiếm chính là chân lý."
Yến Nghiêu dựa lưng vào ghế, lười nhác liếc sang.
Tại sao ở bên ngoài, bia miệng của Vân Thần Tông không tốt? Vì trưởng lão đều có bệnh, thân truyền đều siêu hung dữ.
A Đài mặt mày nhăn nhó, một luồng tư tưởng mới tràn vào não vị kiếm linh có chỉ số thông minh cao này.
Ninh Vi thì thầm nói thật:
"Thực ra năm xưa, chưởng môn chỉ bắt ta tu luyện và luyện kiếm, chưa từng học lý thuyết, bọn Phong Thanh Ngưng mới phải học nhiều."
Ba ngàn năm trước, vai trò của nàng là làm rạng danh tông môn.
Chỉ cần tu luyện kiếm đạo, những chuyện khác không cần nàng để ý, cũng không thể phân tâm mà để ý.
Trần Thu Trì nói với A Đài:
"Tiểu kiếm kiếm yên tâm, bọn nó đều thông minh cả, trừ Nhiếp Tuyền ra. Ra ngoài chỉ có bọn nó bắt nạt người khác."
"Ngươi gọi ai là tiểu kiếm kiếm? Bà đây là kiếm linh Thập Châu Xuân!"
A Đài hùng hổ xông tới.
Trần Thu Trì mù, nên chỉ cảm nhận được một luồng huyễn ảnh kéo dài đánh tới, khiến hắn vô cùng khiếp đảm.
"Bà cô tổ, bà cô tổ... đừng ức hiếp người tàn tật mà!"
Lúc trước nghe tin Mộ Dung Ảnh bị Thập Châu Xuân đánh tự kỷ, các trưởng lão đều cười nhạo, Trần Thu Trì cười to nhất, giờ thì hắn không cười nổi nữa.
Tiếng hét thảm đánh thức các đệ tử thân truyền.
Nhiếp Tuyền mơ màng mở mắt, ngái ngủ chép chép miệng:
"Đến giờ ăn rồi à?"
Thẩm Hàm Thanh:
"Ừ, trưa nay ăn chân giò rồng nướng."
Sở Anh:
"Tối uống canh thịt rồng."
Nhiếp Tuyền tròn mắt: "??"
Mấy chiêu âm hiểm toàn dùng cho người nhà.
Nhiếp Tuyền bàng hoàng nhận ra, sau khi nó xuất quan, tông môn không chỉ có thêm một sư tỷ hung dữ kỳ quặc nhưng khá có ma tính, mà sư huynh sư tỷ bản địa cũng trở nên tệ hại hơn.
Bọn họ vốn chẳng phải loại tốt lành gì, nhưng trước đây chỉ chơi tác chiến đơn lẻ, giờ đã biết phối hợp, học được tấn công tập thể.
"Tiểu sư thúc tìm thấy trứng ma long ở đâu vậy? Còn cất công ấp nở thành đồ đệ."
Ninh Vi hỏi Lục Du Bạch.
Trong trí nhớ của nàng chỉ có một con ma long, đã bị người ta thu phục thành ma kiếm từ lâu.
Lục Du Bạch ngập ngừng:
"Ấp nở là ngoài ý muốn, vốn dĩ hắn định nướng ăn."
Ninh Vi mím môi: "..."
Lục Du Bạch tiếp tục:
"Lúc đó tiểu sư muội còn là một em bé rồng sơ sinh, thấy hắn là gọi mẹ, đuổi theo khắp núi, buộc hắn phải nuôi lớn."
Sư thúc vốn đói bụng, làm mẹ lại trở nên kiên cường
Ninh Vi:
"Vậy Nhiếp Tuyền không phải rất quấn sư thúc sao? Con rồng nhỏ hành hung sư tôn hôm qua là ai?"
Lục Du Bạch:
"Đến tuổi nổi loạn ấy mà."
Rồng quậy phá.
Đằng sau vang lên tiếng hét của Thẩm Hàm Thanh, Nhiếp Tuyền đã cắn vào chân hắn.
Sở Anh thấy tình hình không ổn lập tức chạy trốn, ngồi xuống cạnh Ninh Vi và đẩy Lục Du Bạch ra xa.
Động tác lưu loát.
Lục Du Bạch nhìn nàng như nhìn kẻ điên, ngón tay khẽ động, một luồng kiếm khí giúp Sở sư muội chặt đứt một chân ghế.
"Á!" Sở Anh ngã, đầu đập vào bàn Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu dựa ghế khẽ cúi mắt, nghe tiếng ồn ào bên tai mà nổi cáu.
Hắn nhíu mày, sao những người này lại đánh nhau rồi?
"Kiếm là chân lý duy nhất."
Lớp học đã loạn như nồi cháo heo, Ninh Vi hóng hớt đến cùng, nhường chỗ cho Yến Nghiêu dọn dẹp sư đệ sư muội, ra hiệu mời hắn cứ tự nhiên.
Lục Du Bạch và Sở Anh tròn mắt, sư tỷ sao lại thế?
Yến Nghiêu nhìn Ninh Vi hai giây, lười nhác đứng dậy, rút linh kiếm.
Lục Du Bạch và Sở Anh đề cao cảnh giác.
Sau đó Yến Nghiêu chém về phía Ninh Vi.
Ninh Vi: ".?"
Thằng nhóc ngươi chết chắc rồi.
...
Ninh Vi lâu rồi không làm đệ tử thân truyền, giờ trở lại trải nghiệm mới thấy thói đời thật sự đổi thay.
Đệ tử thân truyền bây giờ có thể chém sư thúc, nổ tung lớp học, mà truyền ra ngoài, các trưởng lão sẽ chỉ cười nhạo vị trưởng lão đứng lớp, rồi kể lại cho chưởng môn nghe.
A Đài từng hỏi nàng làm lại một lần, tâm thái ra sao.
"Sống cũng được, chết cũng xong, chỉ làm hết sức, không nghe mệnh trời."
Ninh Vi đáp như vậy.
Đêm xuống, Thần Cung tắt đèn, Ninh Vân Phồn chưa về, Ninh Vi một mình trong căn phòng trống vắng.
Với trình độ của nàng, không cần luyện kiếm nhiều, vì ba ngàn năm trước nàng chỉ luyện kiếm, ngay cả kí ức cơ bắp cũng vượt xa nhiều kiếm tu.
Nhưng Ninh Vi quá nhàm chán, thường thích mặc đồ ngủ trắng đi dạo khắp nơi, hứng lên thì cầm Thập Châu Xuân luyện vài chiêu.
Dù hành động này của nàng rất đáng sợ.
Rừng trúc sau núi, gió thổi rì rào.
Ninh Vi vừa đến đã nghe tiếng kiếm.
Vân Thần Tông là đại tông môn kiếm tu, có người luyện kiếm đêm khuya không có gì lạ, nhưng đây là địa bàn của Đoàn Tố Dư, chỉ có Yến Nghiêu mới có thể luyện kiếm ở đây.
Ninh Vi lặng lẽ đi tới, đứng từ xa quan sát.
Thiếu niên uy phong lẫm liệt, kiếm phong tựa lưỡi dao.
Áo đen như mực, chỉ có đôi mắt lấp lánh tinh quang.
"Hắn họ Yến, nhưng phong cách giống ngươi."
A Đài hiện ra bên cạnh Ninh Vi.
Ninh Vi nghiêm túc lắc đầu:
"Yến Nghiêu chính là Yến Nghiêu, sống theo cách của chính mình mới tốt."
Trong đại hội thi kiếm, Diệp Quan Tiêu từng nói, khi sư tôn đầu tiên của hắn nhập ma, Yến Nghiêu một mình giết xuyên Độ Hà Tháp. Sau lại theo một nhân vật thâm trầm nham hiểm như Đoàn Tố Dư, con đường đi qua tối om chẳng thấy một tia sáng nào.
Nỗ lực nhiều năm là để theo bước chân ai, hay để chứng minh điều gì?
Một lúc sau, Yến Nghiêu dừng lại nghỉ ngơi.
Ngẩng lên, hắn thấy trong rừng sâu có bóng nữ tử mặc áo trắng, phía sau lơ lửng một linh thể màu xanh lá.
"?!"
Ninh Vi mặt không biểu cảm, nghiêng đầu cười ma quái.
"..." Yến Nghiêu nổi hết da gà.
Ninh Vi lại gần hắn:
"Muộn thế còn luyện kiếm, Thẩm Hàm Thanh đã mơ được mấy giấc rồi.”
Yến Nghiêu ném cho nàng một ánh mắt phức tạp, xoay linh kiếm trong tay:
"Hỏa hầu chưa đủ, đương nhiên phải siêng năng luyện tập."
Hiện tại lão tổ sống lại, với linh lực tương đương, uy lực khi xuất kiếm của Ninh Vi gấp đôi hắn, Yến Nghiêu đương nhiên sẽ tự tạo áp lực cho mình..
Hắn rất để ý chuyện này:
"Ngươi làm được, một ngày nào đó ta cũng sẽ làm được, mà ngày đó sẽ rất nhanh thôi."
"Ta dạy ngươi thứ khác nhé?"
Ninh Vi nhướng mày, đoạt lấy Phụng Dạ kiếm của Yến Nghiêu.
Phụng Dạ chỉ giãy giụa một chút rồi để Ninh Vi sử dụng.
Yến Nghiêu và A Đài nghi hoặc lùi lại, xem Ninh Vi biểu diễn một bộ kiếm pháp cực kỳ hiếm gặp.
A Đài lập tức nhận ra, kinh ngạc thốt lên:
"Ngươi thật sự để hắn học cái này?"
Yến Nghiêu: "Đây là?"
Ninh Vân Phồn chẳng màng để ý, cúi mắt lật xem thư tông môn gửi tới, khóe miệng vẫn giữ nụ cười.
...
Tại Vân Thần Tông.
Mấy kẻ nào đó lúc học kiếm pháp đã huênh hoang thế nào, thì trong tiết lý thuyết cũng câm như hến thế ấy.
Khi trưởng lão gọi lên trả bài, còn hận không thể chui xuống đất.
Tất cả đều là chiến thần học lệch.
Ninh Vi quan sát một lượt, chỉ có Lục Du Bạch là còn chăm chú đọc sách, những người khác đã chìm vào giấc ngủ với đủ tư thế kỳ quặc, không biết trời trăng gì nữa.
"Rất chăm chỉ đấy Lục sư đệ."
Ninh Vi khen chân thành.
Lục Du Bạch nghe vậy quay lại, khéo léo để lộ tựa sách trong tay:
"Bàn Về Tu Dưỡng Của Một Dược Tu"
Vậy thì dược tu quá nỗ lực..
Trần Thu Trì phụ trách dạy lý thuyết cho bọn họ, đã quen với cảnh này:
"Không sao Ninh sư điệt, dù sao ta cũng không thấy gì, mọi người thông cảm cho nhau qua loa đối phó đi."
Tan ca sớm, giải phóng sớm.
Phong cách giảng dạy tùy hứng như thế khiến A Đài – kẻ từng nghe sư phụ Ninh Thanh Dã năm xưa giảng bài cảm thấy tương phản quá rõ ràng.
A Đài lặng lẽ bay ra, lên tiếng:
"Các ngươi không hiểu gì, ra ngoài không sợ thiệt thòi sao?"
"Với kiếm tu, kiếm chính là chân lý."
Yến Nghiêu dựa lưng vào ghế, lười nhác liếc sang.
Tại sao ở bên ngoài, bia miệng của Vân Thần Tông không tốt? Vì trưởng lão đều có bệnh, thân truyền đều siêu hung dữ.
A Đài mặt mày nhăn nhó, một luồng tư tưởng mới tràn vào não vị kiếm linh có chỉ số thông minh cao này.
Ninh Vi thì thầm nói thật:
"Thực ra năm xưa, chưởng môn chỉ bắt ta tu luyện và luyện kiếm, chưa từng học lý thuyết, bọn Phong Thanh Ngưng mới phải học nhiều."
Ba ngàn năm trước, vai trò của nàng là làm rạng danh tông môn.
Chỉ cần tu luyện kiếm đạo, những chuyện khác không cần nàng để ý, cũng không thể phân tâm mà để ý.
Trần Thu Trì nói với A Đài:
"Tiểu kiếm kiếm yên tâm, bọn nó đều thông minh cả, trừ Nhiếp Tuyền ra. Ra ngoài chỉ có bọn nó bắt nạt người khác."
"Ngươi gọi ai là tiểu kiếm kiếm? Bà đây là kiếm linh Thập Châu Xuân!"
A Đài hùng hổ xông tới.
Trần Thu Trì mù, nên chỉ cảm nhận được một luồng huyễn ảnh kéo dài đánh tới, khiến hắn vô cùng khiếp đảm.
"Bà cô tổ, bà cô tổ... đừng ức hiếp người tàn tật mà!"
Lúc trước nghe tin Mộ Dung Ảnh bị Thập Châu Xuân đánh tự kỷ, các trưởng lão đều cười nhạo, Trần Thu Trì cười to nhất, giờ thì hắn không cười nổi nữa.
Tiếng hét thảm đánh thức các đệ tử thân truyền.
Nhiếp Tuyền mơ màng mở mắt, ngái ngủ chép chép miệng:
"Đến giờ ăn rồi à?"
Thẩm Hàm Thanh:
"Ừ, trưa nay ăn chân giò rồng nướng."
Sở Anh:
"Tối uống canh thịt rồng."
Nhiếp Tuyền tròn mắt: "??"
Mấy chiêu âm hiểm toàn dùng cho người nhà.
Nhiếp Tuyền bàng hoàng nhận ra, sau khi nó xuất quan, tông môn không chỉ có thêm một sư tỷ hung dữ kỳ quặc nhưng khá có ma tính, mà sư huynh sư tỷ bản địa cũng trở nên tệ hại hơn.
Bọn họ vốn chẳng phải loại tốt lành gì, nhưng trước đây chỉ chơi tác chiến đơn lẻ, giờ đã biết phối hợp, học được tấn công tập thể.
"Tiểu sư thúc tìm thấy trứng ma long ở đâu vậy? Còn cất công ấp nở thành đồ đệ."
Ninh Vi hỏi Lục Du Bạch.
Trong trí nhớ của nàng chỉ có một con ma long, đã bị người ta thu phục thành ma kiếm từ lâu.
Lục Du Bạch ngập ngừng:
"Ấp nở là ngoài ý muốn, vốn dĩ hắn định nướng ăn."
Ninh Vi mím môi: "..."
Lục Du Bạch tiếp tục:
"Lúc đó tiểu sư muội còn là một em bé rồng sơ sinh, thấy hắn là gọi mẹ, đuổi theo khắp núi, buộc hắn phải nuôi lớn."
Sư thúc vốn đói bụng, làm mẹ lại trở nên kiên cường
Ninh Vi:
"Vậy Nhiếp Tuyền không phải rất quấn sư thúc sao? Con rồng nhỏ hành hung sư tôn hôm qua là ai?"
Lục Du Bạch:
"Đến tuổi nổi loạn ấy mà."
Rồng quậy phá.
Đằng sau vang lên tiếng hét của Thẩm Hàm Thanh, Nhiếp Tuyền đã cắn vào chân hắn.
Sở Anh thấy tình hình không ổn lập tức chạy trốn, ngồi xuống cạnh Ninh Vi và đẩy Lục Du Bạch ra xa.
Động tác lưu loát.
Lục Du Bạch nhìn nàng như nhìn kẻ điên, ngón tay khẽ động, một luồng kiếm khí giúp Sở sư muội chặt đứt một chân ghế.
"Á!" Sở Anh ngã, đầu đập vào bàn Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu dựa ghế khẽ cúi mắt, nghe tiếng ồn ào bên tai mà nổi cáu.
Hắn nhíu mày, sao những người này lại đánh nhau rồi?
"Kiếm là chân lý duy nhất."
Lớp học đã loạn như nồi cháo heo, Ninh Vi hóng hớt đến cùng, nhường chỗ cho Yến Nghiêu dọn dẹp sư đệ sư muội, ra hiệu mời hắn cứ tự nhiên.
Lục Du Bạch và Sở Anh tròn mắt, sư tỷ sao lại thế?
Yến Nghiêu nhìn Ninh Vi hai giây, lười nhác đứng dậy, rút linh kiếm.
Lục Du Bạch và Sở Anh đề cao cảnh giác.
Sau đó Yến Nghiêu chém về phía Ninh Vi.
Ninh Vi: ".?"
Thằng nhóc ngươi chết chắc rồi.
...
Ninh Vi lâu rồi không làm đệ tử thân truyền, giờ trở lại trải nghiệm mới thấy thói đời thật sự đổi thay.
Đệ tử thân truyền bây giờ có thể chém sư thúc, nổ tung lớp học, mà truyền ra ngoài, các trưởng lão sẽ chỉ cười nhạo vị trưởng lão đứng lớp, rồi kể lại cho chưởng môn nghe.
A Đài từng hỏi nàng làm lại một lần, tâm thái ra sao.
"Sống cũng được, chết cũng xong, chỉ làm hết sức, không nghe mệnh trời."
Ninh Vi đáp như vậy.
Đêm xuống, Thần Cung tắt đèn, Ninh Vân Phồn chưa về, Ninh Vi một mình trong căn phòng trống vắng.
Với trình độ của nàng, không cần luyện kiếm nhiều, vì ba ngàn năm trước nàng chỉ luyện kiếm, ngay cả kí ức cơ bắp cũng vượt xa nhiều kiếm tu.
Nhưng Ninh Vi quá nhàm chán, thường thích mặc đồ ngủ trắng đi dạo khắp nơi, hứng lên thì cầm Thập Châu Xuân luyện vài chiêu.
Dù hành động này của nàng rất đáng sợ.
Rừng trúc sau núi, gió thổi rì rào.
Ninh Vi vừa đến đã nghe tiếng kiếm.
Vân Thần Tông là đại tông môn kiếm tu, có người luyện kiếm đêm khuya không có gì lạ, nhưng đây là địa bàn của Đoàn Tố Dư, chỉ có Yến Nghiêu mới có thể luyện kiếm ở đây.
Ninh Vi lặng lẽ đi tới, đứng từ xa quan sát.
Thiếu niên uy phong lẫm liệt, kiếm phong tựa lưỡi dao.
Áo đen như mực, chỉ có đôi mắt lấp lánh tinh quang.
"Hắn họ Yến, nhưng phong cách giống ngươi."
A Đài hiện ra bên cạnh Ninh Vi.
Ninh Vi nghiêm túc lắc đầu:
"Yến Nghiêu chính là Yến Nghiêu, sống theo cách của chính mình mới tốt."
Trong đại hội thi kiếm, Diệp Quan Tiêu từng nói, khi sư tôn đầu tiên của hắn nhập ma, Yến Nghiêu một mình giết xuyên Độ Hà Tháp. Sau lại theo một nhân vật thâm trầm nham hiểm như Đoàn Tố Dư, con đường đi qua tối om chẳng thấy một tia sáng nào.
Nỗ lực nhiều năm là để theo bước chân ai, hay để chứng minh điều gì?
Một lúc sau, Yến Nghiêu dừng lại nghỉ ngơi.
Ngẩng lên, hắn thấy trong rừng sâu có bóng nữ tử mặc áo trắng, phía sau lơ lửng một linh thể màu xanh lá.
"?!"
Ninh Vi mặt không biểu cảm, nghiêng đầu cười ma quái.
"..." Yến Nghiêu nổi hết da gà.
Ninh Vi lại gần hắn:
"Muộn thế còn luyện kiếm, Thẩm Hàm Thanh đã mơ được mấy giấc rồi.”
Yến Nghiêu ném cho nàng một ánh mắt phức tạp, xoay linh kiếm trong tay:
"Hỏa hầu chưa đủ, đương nhiên phải siêng năng luyện tập."
Hiện tại lão tổ sống lại, với linh lực tương đương, uy lực khi xuất kiếm của Ninh Vi gấp đôi hắn, Yến Nghiêu đương nhiên sẽ tự tạo áp lực cho mình..
Hắn rất để ý chuyện này:
"Ngươi làm được, một ngày nào đó ta cũng sẽ làm được, mà ngày đó sẽ rất nhanh thôi."
"Ta dạy ngươi thứ khác nhé?"
Ninh Vi nhướng mày, đoạt lấy Phụng Dạ kiếm của Yến Nghiêu.
Phụng Dạ chỉ giãy giụa một chút rồi để Ninh Vi sử dụng.
Yến Nghiêu và A Đài nghi hoặc lùi lại, xem Ninh Vi biểu diễn một bộ kiếm pháp cực kỳ hiếm gặp.
A Đài lập tức nhận ra, kinh ngạc thốt lên:
"Ngươi thật sự để hắn học cái này?"
Yến Nghiêu: "Đây là?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương