"Mẫn Thụy! Mẹ nó tối qua mày bắt nạt ai?" Trên đỉnh đầu là giọng nói nén giận, làm Mẫn Thụy sợ tới nỗi giật mình một cái.
"Em......" Mẫn Thụy rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Không phải anh cũng ghét con bé Lý Tiểu Ngư sao? Em đang giúp anh."
Nghiêm Viêm chỉ vào gã chửi ầm lên: "Một nữ sinh, mẹ nó mày còn có mặt mũi bắt nạt người ta, không phải tao đã nói với mày rồi sao? Đừng có động vào cô ấy!"
Mẫn Thụy càng nghe trong lòng càng hụt hẫng, nói như thế nào gã và Nghiêm Viêm cũng là anh em lớn lên từ nhỏ, sao lại có thể vì Lý Tiểu Ngư, mà đối xử với gã như vậy, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Anh Viêm, không phải anh thích con bé Lý Tiểu Ngư kia chứ?"
Dứt lời, không khí ngừng trôi vài giây, Nghiêm Viêm một chân đá vào lưng Mẫn Thụy, vẻ mặt tối tăm, nếu xem nhẹ sau tai đỏ bừng, "Muốn chết sao?"
Mẫn Thụy vừa thấy sắc mặt này của Nghiêm Viêm, vội vàng nói: "Anh Viêm đừng giận, em không biết, em cũng không làm gì nó, không tin anh xem nó có bị thương không."
Nghiêm Viêm cười lạnh một tiếng: "Nói toàn bộ chuyện tối qua cho tao, nếu không nói hết để tao phát hiện ra, mày nhất định phải chết."
Mẫn Thụy đứng lên, móc một gói thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Nghiêm Viêm một cây, mới kể lại mọi chuyện.
Cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Mẫn Thụy mới được dừng lại, vuốt vuốt cái cổ tím bầm, đau khổ bức: "Anh nhìn cổ em này, chính là bị kẻ điên kia bóp, quá tàn nhẫn, em cảm thấy hôm qua mình sẽ chết ở đó luôn."
Nghiêm Viêm nhíu mày, nhìn lướt qua cổ gã, gõ gõ điếu thuốc, hút một ngụm mới dí xuống đất, nói: "Mày nói kẻ điên kia cứu Lý Tiểu Ngư?"
Mẫn Thụy gật đầu: "Em cảm thấy Lý Tiểu Ngư quen kẻ điên đó."
"Được rồi được rồi, đi đi học, giữa trưa lại nói." Nghiêm Viêm bước về phía trước một bước, dừng chân liếc nhìn Mẫn Thụy, trong mắt lạnh băng đến tận xương, "Đừng có động vào cô ấy!"
Mẫn Thụy gật đầu như đảo tỏi: "Không dám không dám."
Nhìn bóng dáng Nghiêm Viêm đi xa, Mẫn Thụy mới vội vàng bước ra, suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi xẹt qua.
Gã chưa từng thấy Nghiêm Viêm quan tâm nữ sinh nào như vậy, biểu tình kia giống như Mẫn Thụy đã phạm phải tội ác tày trời, không phải thích thì còn là gì? Nhưng mà cũng không đúng a, Lý Tiểu Ngư làm vậy với bọn họ, làm người căm ghét như vậy, sao Nghiêm Viêm có thể thích nó.
Thật là làm người khó hiểu.
Giữa trưa tan học, Lý Tiểu Ngư và Nhị Nữu ăn trưa xong đi tới quầy bán quà vặt, Nhị Nữu muốn mua que cay, hôm nay ba trộm cho một nguyên, không dám nói cho mẹ biết.
Chỉ muốn ăn que cay một lần.
Lý Tiểu Ngư không quá thích que cay, cô thích ăn kẹo, đặc biệt là kẹo cứng vị trái cây, ngọt ngào rất ngon.
Mà Nhị Nữu luôn nhắc nhở cô, ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng, Tiểu hoa gần nhà cũng thích ăn kẹo, bây giờ bị sâu răng, buổi tối sẽ đau, rất nhiều lần Nhị Nữu nghe thấy, không thể ngủ yên.
Lý Tiểu Ngư liếm liếm răng hàm, không có cảm giác gì, tiếp tục ăn kẹo của mình.
Đi vào quầy bán quà vặt, nhìn thấy mấy nam sinh đang ngồi xổm hút thuốc, mây khói lượn lờ, đôi mắt nhìn những nữ sinh đi ngang qua.
Một người đi ra, kia mấy nam sinh vội vàng đứng lên, cười nịnh kêu: "Anh Viêm."
Có vài nữ sinh đi ngang qua đều nhìn trộm Nghiêm Viêm, Nghiêm Viêm thuộc loại đẹp trai tà mị, một đôi mắt hẹp dài nheo lại có thể mê hoặc làm người thần hồn điên đảo, còn nhỏ tuổi mà khí thế trên người lại kiệt ngạo, khi đánh nhau càng đáng sợ, trong trường không ai dám bắt nạt hắn.
Cha Nghiêm Viêm làm nghề gì/là ai???
"Em......" Mẫn Thụy rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Không phải anh cũng ghét con bé Lý Tiểu Ngư sao? Em đang giúp anh."
Nghiêm Viêm chỉ vào gã chửi ầm lên: "Một nữ sinh, mẹ nó mày còn có mặt mũi bắt nạt người ta, không phải tao đã nói với mày rồi sao? Đừng có động vào cô ấy!"
Mẫn Thụy càng nghe trong lòng càng hụt hẫng, nói như thế nào gã và Nghiêm Viêm cũng là anh em lớn lên từ nhỏ, sao lại có thể vì Lý Tiểu Ngư, mà đối xử với gã như vậy, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Anh Viêm, không phải anh thích con bé Lý Tiểu Ngư kia chứ?"
Dứt lời, không khí ngừng trôi vài giây, Nghiêm Viêm một chân đá vào lưng Mẫn Thụy, vẻ mặt tối tăm, nếu xem nhẹ sau tai đỏ bừng, "Muốn chết sao?"
Mẫn Thụy vừa thấy sắc mặt này của Nghiêm Viêm, vội vàng nói: "Anh Viêm đừng giận, em không biết, em cũng không làm gì nó, không tin anh xem nó có bị thương không."
Nghiêm Viêm cười lạnh một tiếng: "Nói toàn bộ chuyện tối qua cho tao, nếu không nói hết để tao phát hiện ra, mày nhất định phải chết."
Mẫn Thụy đứng lên, móc một gói thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Nghiêm Viêm một cây, mới kể lại mọi chuyện.
Cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Mẫn Thụy mới được dừng lại, vuốt vuốt cái cổ tím bầm, đau khổ bức: "Anh nhìn cổ em này, chính là bị kẻ điên kia bóp, quá tàn nhẫn, em cảm thấy hôm qua mình sẽ chết ở đó luôn."
Nghiêm Viêm nhíu mày, nhìn lướt qua cổ gã, gõ gõ điếu thuốc, hút một ngụm mới dí xuống đất, nói: "Mày nói kẻ điên kia cứu Lý Tiểu Ngư?"
Mẫn Thụy gật đầu: "Em cảm thấy Lý Tiểu Ngư quen kẻ điên đó."
"Được rồi được rồi, đi đi học, giữa trưa lại nói." Nghiêm Viêm bước về phía trước một bước, dừng chân liếc nhìn Mẫn Thụy, trong mắt lạnh băng đến tận xương, "Đừng có động vào cô ấy!"
Mẫn Thụy gật đầu như đảo tỏi: "Không dám không dám."
Nhìn bóng dáng Nghiêm Viêm đi xa, Mẫn Thụy mới vội vàng bước ra, suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi xẹt qua.
Gã chưa từng thấy Nghiêm Viêm quan tâm nữ sinh nào như vậy, biểu tình kia giống như Mẫn Thụy đã phạm phải tội ác tày trời, không phải thích thì còn là gì? Nhưng mà cũng không đúng a, Lý Tiểu Ngư làm vậy với bọn họ, làm người căm ghét như vậy, sao Nghiêm Viêm có thể thích nó.
Thật là làm người khó hiểu.
Giữa trưa tan học, Lý Tiểu Ngư và Nhị Nữu ăn trưa xong đi tới quầy bán quà vặt, Nhị Nữu muốn mua que cay, hôm nay ba trộm cho một nguyên, không dám nói cho mẹ biết.
Chỉ muốn ăn que cay một lần.
Lý Tiểu Ngư không quá thích que cay, cô thích ăn kẹo, đặc biệt là kẹo cứng vị trái cây, ngọt ngào rất ngon.
Mà Nhị Nữu luôn nhắc nhở cô, ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng, Tiểu hoa gần nhà cũng thích ăn kẹo, bây giờ bị sâu răng, buổi tối sẽ đau, rất nhiều lần Nhị Nữu nghe thấy, không thể ngủ yên.
Lý Tiểu Ngư liếm liếm răng hàm, không có cảm giác gì, tiếp tục ăn kẹo của mình.
Đi vào quầy bán quà vặt, nhìn thấy mấy nam sinh đang ngồi xổm hút thuốc, mây khói lượn lờ, đôi mắt nhìn những nữ sinh đi ngang qua.
Một người đi ra, kia mấy nam sinh vội vàng đứng lên, cười nịnh kêu: "Anh Viêm."
Có vài nữ sinh đi ngang qua đều nhìn trộm Nghiêm Viêm, Nghiêm Viêm thuộc loại đẹp trai tà mị, một đôi mắt hẹp dài nheo lại có thể mê hoặc làm người thần hồn điên đảo, còn nhỏ tuổi mà khí thế trên người lại kiệt ngạo, khi đánh nhau càng đáng sợ, trong trường không ai dám bắt nạt hắn.
Cha Nghiêm Viêm làm nghề gì/là ai???
Danh sách chương