Khi về đến nhà, Hà Phương còn chưa về, đồng hồ trên tường đã chỉ đến số 8, bật đèn, phòng khách sáng ngời.

Lý Tiểu Ngư kéo hắn vào phòng, sợ hắn ngại, trấn an nói: "Đừng sợ, ở đây chỉ có tớ và mẹ tớ, mẹ tớ rất tốt, cậu đừng sợ."

Đôi mắt hắn nhìn xung quanh, mũi ngửi ngửi, hơi nhíu mày.

Trong phòng này toàn là mùi của đồ ăn, không khó ngửi, ngửi rồi còn muốn ngửi tiếp.

Lý Tiểu Ngư không để ý người mình đang bẩn, tìm đồ khắp nơi.

Trong nhà không có nhiều thuốc, chỉ tìm được một chút thuốc hạ sốt, Lý Tiểu Ngư xé quần áo không cần nữa ra, muốn băng bó cho hắn.

Đi vào phòng cô, bảo hắn ngồi lên ghế, cởi quần áo của hắn ra.

Cơ thể hắn run lên, thần kinh căng chặt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chạm vào ngực mình, nhu nhược tinh tế, gập một cái là gãy, mà khi bàn tay kia chạm vào làn da hắn, tê tê dại dại rất thoải mái.

Nhưng cái tay kia bỗng nhiên dừng lại, Lý Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn vết thương trên ngực hắn dần dần biến mất.

"Này......" Lý Tiểu Ngư dùng sức xoa xoa mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, không nhịn được duỗi tay sờ sờ.

Hắn cầm lấy bàn tay đang sờ lung tung kia, mạnh mẽ giữ lại.

Lý Tiểu Ngư cúi đầu là đối diện với đôi mắt xám kia, u ám lan tràn.

"Làm sao vậy?" Cô không hiểu hỏi.

Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, hắn đột nhiên buông tay cô ra, nhanh chóng từ cửa sổ nhảy ra ngoài, biến mất.

Đột nhiên chỉ còn lại một mình Lý Tiểu Ngư hơi ngây người, không gian yên tĩnh thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gà gáy và vài tiếng có sủa, bàn tay đang nâng lên vẫn còn ở giữa không trung, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác.

Chạy chậm đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tối tăm chỉ nhìn thấy vài ánh đèn, đó là ánh đèn trong phòng nhà người khác, mặt trăng treo trên cao, bị mây đen che khuất.

Lý Tiểu Ngư gọi vài tiếng: "Này, này ~"

Đáp lại cô là bóng đêm tĩnh mịch.

*

Đi học như ngày thường, nhưng Lý Tiểu Ngư không nói chuyện tối qua cho Nhị Nữu biết, cô sợ Nhị Nữu lo lắng, mà nói cho thầy chủ nhiệm biết.

Đêm đó bị bắt nạt thành như vậy, Lý Tiểu Ngư cũng không phải người nhịn được, huống chi cô còn là lớp phó kỷ luật.

Chuông vào lớp còn chưa vang lên chủ nhiệm lớp đã tức giận đi vào phòng học, phê bình Mẫn Thụy một trận.

Vô cùng đau đớn nói với gã: "Bạn học Mẫn Thụy, em cũng dám bắt nạt bạn học cùng lớp, em có biết điều quan trọng nhất trong một lớp là gì không? Là đoàn kết! Là hữu ái!"

"Tôi sẽ phê bình em trước toàn trường, gọi điện thoại cho phụ huynh của em, để bọn họ nhìn xem, em đã làm những chuyện gì!"

Dứt lời, cả lớp sôi nổi quay đầu nhìn Mẫn Thụy, ánh mắt đều mang theo kinh ngạc và không hiểu.

Người bị bắt nạt là ai? Tuy rằng chủ nhiệm lớp chưa nói, có vài người cũng biết, ai không biết người Mẫn Thụy ghét nhất là ai, có thể bị hắn dạy dỗ, người kia còn có thể nói với chủ nhiệm lớp, chỉ có một.

Đó chính là, Lý Tiểu Ngư.

Nhưng Mẫn Thụy ngồi cuối cùng ban đầu cũng không cảm thấy khẩn trương hay sợ hãi, nhưng cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như dao từ người ngồi bên cạnh, lại như đang ngồi trên đống lửa.

Kết thúc tiết đầu tiên, giáo viên vừa đi ra ngoài, cổ áo Mẫn Thụy đã bị người ta nhấc lên, một đường kéo tới WC, bị ném xuống sàn nhà lạnh băng.

Tặng @ZLY0102 với đáp án nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện