Edt: Mítt

Gió núi gào thét, rừng cây âm u.

Tô Duệ vẫn mang theo ngụy trang "Tang thi" phức tạp rườm rà, lúc này Trương Á Mai đã vỗ tiểu Lý Tưởng đi vào giấc ngủ.

Mà Tô Duệ vẫn luôn lẳng lặng canh giữ ở bên người Tô Vãn, hắn cảm giác được tinh thần lực của Tô Vãn đã đạt tới một cái bình cảnh....

Tinh thần lực tràn đầy nóng lòng đột phá rồi lại tìm không thấy điểm giới hạn!

Đêm nay cô sẽ thăng cấp, co biến dị hay không, không người nào biết.

Trên người Tô Vãn tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, lúc này toàn bộ thân thể của cô bị ánh sáng màu xanh bao phủ, thân thể cao lớn lúc đầu hiện giờ đã bắt đầu biến hóa càng gần với thân hình của người bình thường.

Mơ mơ hồ hồ, có thể nhìn rõ ra, hình dáng thanh tú tinh xảo trước đây.

Tô Duệ lẳng lặng nhìn Tô Vãn, càng nhìn hắn đột nhiên nhíu mày thật sâu....

Tinh thần lực Tô Vãn dao động ở trên diện rộng, ánh sáng trên người lúc mạnh lúc yếu, xuyên thấu qua tầng ánh sáng kia, Tô Duệ nhìn thấy khuôn mặt Tô Vãn có chút vặn vẹo.....

~~~

“Tôi trước nay chưa từng yêu em.”

Trong hoa viên nở đầy hoa, thanh âm của nam nhân trước sau như một ôn nhã êm tai, nhưng lời nói lại làm người ta tổn thương tới tận xương tủy.

Chưa từng yêu!

Thẳng thắng đến buồn cười cỡ nào!

Trước kia ôn nhu che chở là cái gì?

Trước kia triền miên ân ái tính là cái gì?

“Anh……”

Tô Vãn cảm giác được thanh âm của mình đang run rẩy.

“Đừng, đừng nói giỡn.”

“Tôi không nói giỡn.”

Ánh mắt nam nhân mát lạnh mà bình thản dừng ở trên mặt Tô Vãn...

“Tiểu Vãn, đây là thiệp mời kết hôn của tôi cùng Tần Thanh, ngày hôn lễ đến sớm một chút!"

Hôn lễ, thiệp mời, đỏ tươi như máu..

Ta cực khổ làm tất cả cũng cầu không được, người khác không làm gì cả cũng có thể dễ dàng đạt được như vậy.

Vì cái gì anh hết lần này đến lần khác lôi tôi ra khỏi vực sâu địa ngục, rồi lại nháy mắt xoay người làm tôi ngã vào hắc ám vĩnh hằng?

Tô Vãn ta……

Sẽ không tha thứ!

Tuyệt, không, tha, thứ!

Ta không đạt được, người khác cũng đừng mơ tưởng…… Mơ tưởng……

~~~~~

“Tiểu Vãn!”

“Tiểu Vãn!”

“Anh là Tô Duệ! Em nghe thấy không?”

Ánh lửa tươi đẹp, màu máu đỏ tươi, khi Tô Vãn hoảng hốt lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.

Ôn nhu như vậy, thân thiết như vậy.

Làm trái tim lạnh băng của cô, lại chậm rãi có nhiệt độ ấm áp..

Tô Duệ……

Tô Duệ…….

Bên trong ánh lửa, một thân ảnh thon dài từ trong ngọn lửa chậm rãi đi ra, nghênh diện mà tới, vô cùng nóng rực mà ấm áp.

Hắn là……

Tô Vãn đột nhiên mở mắt....

Rừng cây âm u, gió lạnh gào thét.

Tô Duệ lẳng lặng đứng trước mặt cô, ánh mắt tràn đầy nôn nóng cùng kinh hoảng.

Đáy mắt Tô Vãn hằng lên tia máu, cô há miệng thở dốc.

“Em……”

“Em thành công rồi.”

Tô Duệ nhìn Tô Vãn, trái tim đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng rơi xuống rồi.

Cô thành công thăng cấp!

Tô Vãn lúc này cũng không có vẻ vui sướng, cô có chút mờ mịt, ở thời điểm vừa mới thăng cấp cô phảng phất lại trở về quá khứ, lại gặp được nam nhân kia.

Từ Sách……

Tô Vãn nhẹ nhàng rũ mắt.

Lần nữa nhớ tới tất cả chuyện cũ, thì ra tâm cũng không đau giống như tưởng tượng.

Nam nhân kia, thì ra vẫn luôn ở đáy lòng cô, là căm hận mà cô không thể quên được.

Hiện tại Tô Vãn bỗng nhiên cảm thấy, người kia hình như cũng không giống trong tưởng tượng làm người ta khó quên như vậy.

Ít nhất……

Cô đã có chút không nhớ nổi bộ dáng của hắn.

Thời gian vội vàng, được nhớ kỹ, chỉ còn lại không cam lòng của năm đó quấn quanh trong tim, làm người ta hít thở không thông!

Tựa như dưới ánh lửa đầy trời năm đó, lời thề “Tuyệt không tha thứ” làm ràng buộc duy nhất giữa cô với hắn…….

“Em làm sao vậy?”

Thấy Tô Vãn vẫn luôn rũ mi mắt không nói lời nào, Tô Duệ nhịn không được tiến lên một bước, muốn chạm vào bả vai Tô Vãn.

“Em không có việc gì.”

Tô Vãn nâng mặt lên, hướng về phía Tô Duệ cười cười.

“Anh đoán xem…… em biến dị ra dị năng như thế nào?”

“A?”

Tô Duệ hơi trầm ngâm một chút.

“Chắc sẽ không giống nguyên chủ vẫn là hệ chữa khỏi chứ?”

“Không phải hệ chữa khỏi, là hệ ảo thuật!”.

Cùng loại với dị năng hệ tinh thần, tác dụng chủ yếu là lợi dụng nhược điểm trong nhân tâm, có thể biến hóa ra tình cảnh gần như chân thật nhất!

Ảo thuật nha……

Tô Duệ bình tĩnh nhìn Tô Vãn.

“Tiểu Vãn em quả nhiên là lợi hại nhất! Thời điểm em vừa mới thăng cấp có phải tiến vào ảo cảnh hay không? Có nhìn thấy anh hay không? Có hay không?”

“Không có!”

Trước ánh mắt cười như không cười của Tô Duệ, Tô Vãn lạnh lùng quay mặt đi.

“Sao có thể sẽ nhìn thấy anh, không có khả năng.”

“A.”

Thấy cô nóng lòng biện giải, ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, lại cười hì hì đến cọ bên cạnh Tô Vãn....

“Anh trông chừng cho em hơn nửa buổi tối rồi, trời lại lạnh như vậy, em cho anh mượn dựa một chút, để anh ấm áp trong chốc lát.”

“Em là tang thi.”

Tô Vãn không thể không bình tĩnh trần thuật sự thật này.....

Tang thi là không có nhiệt độ cơ thể!

Tiến sĩ chỉ số thông minh siêu phàm kia của anh đâu?

Mặc kệ Tô Vãn mặt lạnh như thế nào, Tô Duệ vẫn làm theo ý mình dựa vào đầu vai Tô Vãn, đôi tay gắt gao quấn lấy cánh tay của cô....

Từ sau khi ở thế giới Phương Tử Mộ nếm thử thất bại của tổng tài phúc hắc, Tô Duệ liền dựa vào thế công của Tư Đồ đại thiếu gia không biết xấu hổ liều mạng show ân ái, một lần thử đã chạm đến được một chút điểm phòng bị của Tô Vãn.

Cái gọi là liệt nữ sợ triền lang, Tô đại tướng quân cảm thấy mình đã tìm được bí quyết truy thê mới rồi...

Thời thời khắc khắc quấn lấy cô, từng phút từng giây show ân ái!

Cái gọi là không thích show ân ái ~ tuyệt đối không phải là chân ái!

Tô tướng quân tin tưởng vững chắc, chân ái đều do show ân ái mà ra!

Đêm tối, đã qua hơn phân nửa.

Tô Vãn hơi nghiêng đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt Tô Duệ đang ngủ say.

Khuôn mặt anh tuấn phi phàm trước kia, đã sớm bị hắn lăn lộn thay đổi hoàn toàn, nhưng chính Tô Duệ như vậy, làm Tô Vãn cảm thấy an tâm.

Nhìn khuôn mặt xanh lá dữ tợn kia, càng nhìn, Tô Vãn cũng nhịn không được thấp thấp nở nụ cười……

Sáng sớm, Tô Vãn là bị người nháo tỉnh.

Cô hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy tiểu tang thi Lý Tưởng ngồi xổm trước người mình dùng móng tay thật dài hết lần này tới lần khác muốn đút vào trong túi áo của mình.

Trong túi áo phồng lên, là tinh hạch tối qua Tô Vãn hấp thu còn dư.

“Nhóc muốn?”

Tô Vãn nhìn đôi mắt Lý Tưởng đen như mực, thấp giọng hỏi một câu.

“Hô ~ hô.”

Tiểu Lý Tưởng gật gật đầu, thật là tiểu gia hỏa thông minh!

Trương Á Mai ở một bên nhìn Tô Vãn cùng con trai mình đối thoại, cô nhịn không được giật mình mở to hai mắt nhìn.

“Ngươi…… Ngươi…… Có thể nói?”

"Rất nhanh, con trai của cô cũng sẽ lại lần nữa mở miệng.”

Tô Vãn không xem khuôn mặt kinh ngạc kích động của Trương Á Mai, cô lấy ra một viên tinh hạch cấp thấp nhất, ở trước mặt tiểu Lý Tưởng quơ quơ.

“Tiểu gia hỏa, nhóc biết thứ này là thứ tốt, nhưng nhóc biết cách hấp thu không?”

Làm cách nào giảng dạy cho tiểu Lý Tưởng cách hấp thu tinh hạch, thật đúng là nan đề, bởi vì tuổi tác của cậu bé quá nhỏ, ý thức cũng không phải toàn diện, trước mắt Tô Vãn căn bản không cách nào giao tiếp được với cậu bé.

“Anh có thể dạy nó.”

Tô Duệ ở bên cạnh không biết đã thức dậy từ khi nào, ánh mắt cũng dừng ở trên người tiểu Lý Tưởng....

A, đứa nhỏ này cốt cách làm người ta ngạc nhiên, là một nhân tài luyện võ, thuận tiện……

Cứu vớt thế giới gì đó, sẽ hoàn toàn dựa vào nó cùng tiểu Ngạn Vũ!

Tô tướng quân tỏ vẻ, mình chỉ cần phụ trách show ân ái thì tốt rồi!

Tiểu Lý Tưởng: Sư phụ, người thật cmn đủ rồi!

Ngạn Vũ: Khụ khụ, kỳ thật con cũng cảm thấy, cứu vớt thế giới gì đó, cái nhiệm vụ vĩ đại này, giao cho một mình tiểu Lý Tưởng cũng có thể thành công nha! Tô Ngôn, em từ từ đợi anh a~

Tiểu Lý Tưởng: Đã tính tốt là làm thế giới đổi chủ, làm vương của tang thi đâu? Toàn là những người vô nhân tính mà! Uy! Em gái bên kia, em đứng lại a ~~

~~~~~~~~~~~~

Lóe ra được 1 ít chuyện xưa của Vãn tỷ rồi nhaaa.. =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện