Edt: Mítt

Sáng sớm từng tia nắng ấm áp, cửa thành của căn cứ Thương Nhai chậm rãi mở ra, từng đợt tiểu đội dị năng giả lãnh nhiệm vụ từ trong căn cứ nối đuôi nhau mà ra.

Mọi người ở ngoài thành đợi cả đêm tràn ngập kính sợ nhìn những người trong căn cứ, trong ánh mắt càng có rất nhiều ao ước cùng hâm mộ……

Tiểu đội Sở Phi Dương hôm nay cũng giống bình thường lãnh nhiệm vụ ra cửa, ở thời điểm đi ra, bước chân Sở Phi Dương đột nhiên dừng một chút, hắn thấy được thân ảnh Lý Đào ở trong đám dị năng giả xếp hàng vào thành kia.

So sánh với ngày hôm qua, hôm nay cảm xúc của hắn hình như ổn định hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ……

Sở Phi Dương ngưng mắt, hắn chú ý tới bên cạnh Lý Đào đã không còn thân ảnh của vợ con, nhưng lại có một cậu bé tám chín tuổi đứng ở phía sau Lý Đào, hình như muốn cùng hắn vào thành.

Ở thời đại này, người vứt bỏ vợ con đã không còn giống trước đây làm người ta căm hận, trái lại, có thể dám từ bỏ tình thân, tâm ngoan thủ lạc tự tay giết chết thân nhân bị cảm nhiễm của mình, ngược lại sẽ trở thành anh hùng trong lòng mọi người.

Sở Phi Dương thu hồi ánh mắt không tiếp tục chú ý động thái của Lý Đào nữa.

Hắn không có tâm tình đi quản chuyện người khác, đồng thời, hắn cũng không có tư cách phê phán người khác đúng sai, bởi vì, hắn cũng đã từng vứt bỏ tình cảm chân thành…… là một người nhu nhược.

Xoay người, nhìn Tô Ngôn phía sau một tấc cũng không rời, đáy lòng Sở Phi Dương hơi dễ chịu một ít, Tô Vãn, anh thật xin lỗi em, nhưng mà…… em yên tâm! Anh sẽ giúp em chiếu cố thật tốt người thân duy nhất của em, lúc này, tuyệt đối sẽ không lại…… Bỏ rơi cô bé.

Sở Phi Dương mang theo người lẳng lặng rời đi.

Hắn không chú ý tới, Tô Ngôn vẫn luôn đi theo phía sau hắn, ở thời điểm rời đi thật sâu liếc mắt nhìn nơi Lý Đào đang đứng…….

Ở phía sau Lý Đào có một cậu bé thanh tú đang an tĩnh đứng đó, tuy rằng sinh tồn ở mạt thế ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng cậu bé kia thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ, đặc biệt trầm tĩnh.

Tô Ngôn hiện tại còn chưa thức tỉnh dị năng hệ thực vật của mình, nhưng cô bé trời sinh đối với tất cả sinh linh có lực tương tác rất mãnh liệt.

Vừa mới chỉ là nhìn thoáng qua, Tô Ngôn liền ở trên người cậu bé kia cảm giác được hơi thở thân thiết.

Cái loại hơi thở này giống như là hơi thở trên người tỷ tỷ, nhưng mà…… anh rể rõ ràng nói tỷ tỷ đã chết……

Tô Ngôn quay đầu lại đi theo phía sau Sở Phi Dương, con ngươi thanh triệt nhìn bóng dáng nam nhân trước mặt, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút phức tạp……

“Tôi tên Lý Đào, ba mươi hai tuổi, dị năng hệ thủy cấp 2!”

Lúc này, Lý Đào đã đi tới chỗ đăng kí ở cửa thành, hướng về phía người kiểm tra phô triển một chút dị năng hệ thủy của mình, sau đó Lý Đào thuận lợi lãnh được một cái thẻ vào thành, mà Ngạn Vũ vẫn luôn đi theo phía sau Lý Đào cũng không có bại lộ dị năng của mình, ngược lại bị Lý Đào nói thành cháu trai của hắn, xem như là người nhà của dị năng giả mà thuận lợi cùng Lý Đào tiến vào căn cứ Thương Nhai……

- ------------

Ngoài căn cứ Thương Nhai 15 kilomet, khu thất thủ.

Trương Á Mai mắt đẫm lệ nhìn con trai của mình ở trong một đám tang thi chạy tới chạy lui, nơi đi đến đều lưu lại một chuỗi âm thanh “Hô ~ hô ~ hô”.

Ở trong mắt người khác trở thành tang thi chẳng khác nào mất đi tất cả, thậm chí không thể gọi là một người.

Nhưng làm một người mẹ, Trương Á Mai lại tình nguyện để con trai của mình lấy tư thái là một tang thi mà sống sót, huống chi……

Bé sẽ không như vậy mãi, một ngày nào đó, bé sẽ giống hai tang thi bên người cậu chủ, có ý thức của mình, thậm chí có thể mở miệng nói chuyện.

Lúc này, hai con tang thi được xem làm mẫu “Tang thi”, đang ở một bên vội vàng ân ái.

......

Tô Duệ: Tiểu Vãn, em xem hiện tại anh hóa trang thành tang thi như vậy có phải rất xứng đôi với em hay không?

Tô Vãn: Xấu muốn chết! Em thật sự xấu như vậy sao?

Tô Duệ: Tiểu Vãn ở trong lòng anh là xinh đẹp nhất, tới tới tới, em không tin anh hôn em một cái! Hôn một cái!

Tô Vãn: Chết tiệt ~

Phanh!

Tô tiến sĩ bị Tô tang thi bạo lực dùng một tay ném đến trong đàn tang thi cách đó không xa ~

Thấy Tô Duệ ngã trên mặt đất, bởi vì trên người đeo rất nhiều đồ ngụy trang lung tung rối loạn, làm cho hắn lăn qua lộn lại bò dậy rất cố sức, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của hắn, Tô Vãn ở một bên không nhịn được nở nụ cười.

Tuy rằng hiện tại cô vẫn là bộ dáng nữ tang thi, nhưng mà thời điểm cô cười rộ lên, ánh mắt lại đặc biệt ôn nhu thanh triệt.

Liếc thấy Tô Vãn tươi cười, Tô Duệ dứt khoát nằm trên mặt đất giả chết, sau đó đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Tô Vãn, bày ra bộ dáng đáng thương hề hề, như cô vợ nhỏ bị khi dễ.....

Tiến sĩ L, tiết tháo của ngươi ở đâu?

Thấy hắn vẻ mặt oán phụ, Tô Vãn nhịn không được tiến lên vài bước đi đến trước người Tô Duệ, nhẹ nhàng khom lưng giơ tay xách như xách gà, đem dáng người thon dài của Tô Duệ túm lên……

Được rồi, đừng đùa nữa, anh trông chừng tiểu Lý Tưởng đi, em qua bên kia hấp thu tinh hạch.

Dùng tinh thần cùng Tô Duệ giao tiếp vài câu, Tô Vãn xoay người đi về nơi cư trú tạm thời cách đó không xa, nơi này là địa phương tạm thời của bọn họ để an cư lạc nghiệp.

Ở nơi tận cùng bên trong khu thất thủ này, có rất ít dị năng giả đi vào, Tô Vãn có thể an tâm ở chỗ này hấp thu tinh hạch, cô sắp phải thăng cấp thành tang thi cấp 3, đây là thời kì mấu chốt nhất, mình có thể thành công biến dị hay không phải xem lúc này!

Thấy Tô Vãn đi hấp thu tinh hạch, Tô Duệ đành phải không tình nguyện đi đến một bên xa xa đứng nhìn tiểu Lý Tưởng, đêm qua Ngạn Vũ cho tiểu Lý Tưởng uống một lọ thuốc, đó là virus tang thi mới nhất ở phòng thí nghiệm của Tô Duệ..

Loại virus này nhân loại một khi bị cảm nhiễm vẫn sẽ tang thi hóa, nhưng vẫn giữ lại được một ít tình cảm cùng ý thức cơ bản nhất của nhân loại.

Cho nên hiện tại tiểu Lý Tưởng vẫn giống một đứa trẻ bình thường chạy nhảy khắp nơi, đối mặt mẹ của mình, bé cũng sẽ có tính ỷ lại trời sinh, cho nên sẽ không làm thương tổn đến Trương Á Mai.

Kỳ thật dựa theo ý tưởng của Tô Duệ, muốn Trương Á Mai cũng trực tiếp tiêm vào virus mới, nhưng vị mẫu thân kia lại cự tuyệt.

Cô cũng không phải lo lắng cho an toàn của mình, cô chỉ lo một khi mình chống cự virus thất bại, biến thành tang thi không có ý thức, như vậy cô sẽ không nhìn thấy được con trai của mình, cũng không bảo hộ được bé.

Đây gọi là tình thương của mẹ, tình cảm chân thật nhất, lớn nhất nhân gian.

“Cảm ơn mọi người.”

Thấy Tô Duệ ở bên người mình đứng yên, Trương Á Mai nhịn không được nói một tiếng cám ơn, tối hôm qua một nhà ba người bọn họ hẳn là cùng nhau mất mạng, nhưng là bọn người Tô Duệ xuất hiện, thay đổi vận mệnh gia đình họ.

Trương Á Mai là một người thật bình thường, cô giống như bao người bình thường khác, sống một cuộc đời bình bình an an, đột nhiên mạt thế đến, làm tâm của cô cơ hồ hỏng mất.

Mà con trai Lý Tưởng cảm nhiễm, giống như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, ở đêm qua, Trương Á Mai thật sự tuyệt vọng.

Chính là ở giây phút tuyệt vọng cuối cùng, trời cao lại cho cô một hy vọng mới...

“Đây là loại thuốc mới nhất, có thể cho người lây nhiễm có xác suất bảo trì ý thức của nhân loại rất lớn!”

“Các người có nguyện ý trung thành với tôi, đi theo tôi cùng nhau thành lập một thế giới mới không?”

Người chưa từng chân chính trải qua tuyệt vọng, tuyệt đối sẽ không có cách nào đối với chuyện tìm được con đường sống, cảm nhận cực kì sâu sắc như thế này.

Ở mạt thế tàn khốc, người thường vẫn là quần thể lớn nhất cũng là quần thể yếu nhất, bọn họ ở giữa những đàn tang thi đau khổ giãy giụa, bọn họ bị nhóm dị năng giả xem như gánh nặng, bọn họ phải dùng hết mọi thủ đoạn, vứt bỏ tôn nghiêm, kiêu ngạo của chính mình, thậm chí còn muốn bán đứng linh hồn cùng thân thể, từ bỏ tất cả như vậy chỉ đổi lấy cơ hội kéo dài hơi tàn ở mạt thế.

Trương Á Mai không rõ, vì cái gì thế giới này lại trở thành như vậy?

Những nhóm dị năng giả cao cao tại thượng đó, bọn họ trước đây không phải cũng là người thường trong tất cả những người thường sao?

Bọn họ luôn miệng nói vì thế giới mới, vì tương lai nhân loại, bọn họ nỗ lực như thế nào đầu rơi máu chảy như thế nào, nhưng mà, bọn họ có từng chân chính quay đầu lại nhìn xem, nhìn xem những người thường bị bọn họ đạp lên dưới chân đó, sống qua những ngày như thế nào?

Thật ra, dị năng giả cũng được, tang thi biến dị cũng được, bọn họ thật lâu trước đây đều là nhân loại.

Như vậy, tương lai mặc kệ do ai thống trị, đối người thường mà nói có gì khác nhau đâu?

Trương Á Mai dưới đáy lòng thở dài một hơi, cõi lòng đầy cảm kích cùng kính sợ nhìn Tô Duệ bên người.

“Về sau…… Tiểu Tưởng nó cũng có thể giống như ngươi mở miệng nói chuyện sao?”

Trương Á Mai thật sự không mong gì nhiều, cô chỉ là muốn được lần nữa nghe con trai của mình kêu một tiếng “Mẹ”.

Tô Duệ một bên biểu tình đạm mạc liếc mắt nhìn Trương Á Mai một cái.

Nữ nhân này vừa mới ba mươi, ở mạt thế trải qua gió sương, hiện giờ thoạt nhìn đã không còn tuổi trẻ, không còn xinh đẹp, nhưng mà nữ nhân này lại làm Tô Duệ cảm thấy đặc biệt chân thành cùng ấm áp.

Đây là cái gọi là mẫu thân sao..

“Con của cô…… nó không chỉ sẽ trở nên giống người bình thường, về sau…… Nó còn sẽ trở nên rất cường đại, cường đại đến mức có thể bảo vệ cô, bảo vệ gia đình các người.”

Tô Duệ nhìn ra tiểu Lý Tưởng là một đứa trẻ thông minh, hơn nữa tuổi này của nó đúng là độ tuổi thích hợp nhất để học tập tất cả bản lĩnh.

Trương Á Mai lúc này còn không biết dưới đáy lòng Tô Duệ đã động tâm muốn thu tiểu Lý Tưởng làm đồ đệ.

Cô nghe được Tô Duệ nói, chỉ nghĩ là hắn đang an ủi mình, cho đến nhiều năm sau, khi con trai mình đứng ở chỗ cao nhất trên thế giới này, Trương Á Mai vẫn không cách nào quên được những chuyện trong rừng cây năm đó, còn có đôi "phu thê" tang thi trong rừng cây kia thường xuyên show ân ái..

Có người nói, mạt thế là thế giới tàn khốc nhất, tuyệt vọng nhất, đồng thời nó cũng là thế giới tốt đẹp nhất....

Bởi vì ở thế giới này, thời thời khắc khắc đều sẽ có kỳ tích mỹ lệ ra đời!

~~~~~~~~~~~~

Ta đi cày liên quân đêyyy.. Ngày mai sẽ lại có chương mớiiii..

Búng tymm ♥️♥️♥️♥️
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện