Gương mặt đó không hề có biểu cảm gì, chỉ trừ hàng mày khẽ nhíu lại. Lập Hạ nhìn thấy dầu mỡ từ hộp cơm của mình bắn lên vạt dưới áo thun của người đó, đưa mắt lên thêm chút nữa thì nhìn thấy logo hai chữ CK, liền rùng mình nghĩ bụng "Giết tôi thêm lần nữa đi!"
Cô vội vàng đứng dậy, không hiểu sao nói mãi không xong câu "Mình xin lỗi nhiều lắm."
"Mình... Mình...". Âm cuối thậm chí còn khẽ tới độ không ai nghe thấy, chỉ có tiếng tim đập rộn ràng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gương mặt ấy vẫn chẳng có biểu cảm gì, người lên tiếng lại là chàng trai đứng kế bên. Bấy giờ Lập Hạ mới nhận ra ở đây có những hai người. Ngoảnh đầu trông thấy một gương mặt còn điển trai hơn với chiếc áo thun cũng của hãng CK, cô liền như nghẹt thở. Người đó cười tít mắt nó: "A..." rồi không nói tiếp nữa, gương mặt lộ rõ vẻ chờ xem kịch hay.
Lập Hạ bỗng thấy cái tên có gương mặt hớn hở lộ liễu khi người khác gặp nạn này thật đáng ghét. Tên này cao hơn chàng trai cô thấy ngoài cửa kính xe búyt nửa cái đầu, đôi mắt cũng to hơn một chút, trông cũng điển trai hơn. Thật ra nét đẹp của hai người này không thể so bì, khi đứng trong đám đông, họ đều cực kỳ hút mắt. Chắc hẳn tên này chính là kẻ ngồi bên nói chuyện với cậu bạn lạnh lùng kia.
Chàng trai bị bẩn áo xoay người lại, buông đúng một câu "Đi thôi!" với người kế bên như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Điều này khiến Lập Hạ sửng sốt, và cả thất vọng một cách kỳ lạ. Thực ra cô cũng không biết mình đang mong đợi chuyện gì nữa, chỉ là sự bình thản ấy không khỏi khiến người khác cảm thấy hụt hẫng. Chí ít người kia cũng phải tranh luận một câu hoặc chấp nhận lời xin lỗi của cô chứ, cùng lắm thì mình giặt áo cho cậu là được chứ gì? Dù mình không có áo thun CK để đền cho cậu, nhưng bột giặt thì không thiếu.
Trong tâm trạng tức giận, Lập Hạ hét lên phía sau hai chàng trai: "Xin lỗi nhé!". Dũng khí sục sôi ấy khiến giọng cô vang vọng khắp cả tầng, tới mức chính cô cũng phải giật mình. Bóng lưng của "mặt lạnh" thoáng khựng lại rồi bước tiếp, trông thờ ơ hệt như chính gương mặt của cậu ta vậy. Nhưng kẻ bên cạnh thì ngoảnh đầu lại nhoẻn miệng cười để lộ chiếc răng nanh, vẻ mặt lại càng sung sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Lập Hạ vội vàng chạy về phía phòng học chính mình, thầm nghĩ giờ mình chắc chắn trông cực kỳ ngốc nghếch.
2 giờ 33 phút, tới muộn ba mươi phút, Lập Hạ đứng ngoài cửa thở hổn hển, gương mặt thầy giáo lộ vẻ không vui, tới muộn ngay tiết đầu của buổi học đầu tiên, trò đùa này thật quá trớn.
Thầy giáo cằn nhằn vài câu, dù không có ý trách phạt nặng nề nhưng đứng trước bao bạn học mới gặp lần đầu thế này, Lập Hạ vẫn thấy hơi xấu hổ.
Sau một phút đứng tại chỗ, cuối cùng cũng nghe được câu "Em vào đi, lần sau nhớ chú ý!" của thầy giáo, cô bèn vội vàng chạy vào lớp, liếc nhìn sơ đồ chỗ ngồi xếp theo mã số học sinh trên bảng để tìm chỗ của mình.
Lập Hạ nhét hết đồ vào hộc bàn, vừa thở phào được mấy bận đã nhìn thấy hai chàng trai vừa nãy qua khung cửa sổ, mấy giây sau, họ đã đứng trước cửa lớp. Nào ngờ thấy giáo không hề trách mắng câu nào, chỉ mỉm cười gật đầu để họ bước vào.
Cô bực bội nghĩ, thật bất công, sao lại có chuyện đến muộn hơn cả cô mà vẫn bình an vô sự vậy? Lập Hạ nhìn về phía hai chỗ ngồi còn trống duy nhất trong lớp ngay sau mình lại càng thấy khó chịu hơn, tựa như có con sâu bò lên người mà cô lại chẳng tìm ra cách bóp chết nó.
"Họ chính là hai người được tuyển thẳng từ cấp hai ấy hả?"
"Chắc vậy đó, nghe nói sau khi được tuyển thẳng, họ chẳng thèm đi học buổi nào suốt cả nửa học kỳ cuối cấp hai."
"Hình như được tuyển thẳng theo diện học sinh nghệ thuật thì phải, nhưng thành tích các môn văn hoá của họ còn cao hơn tất cả học sinh lớp thường đấy."
"Ôi mẹ ơi, đỉnh vậy!"
"Chứ sao, đã vậy còn đẹp trai nữa chứ."
"... Bó tay với cậu luôn, nhưng hết hy vọng đi, nghe nói một người đã có bạn gái rồi đấy."
"Vẫn còn một người mà, hi hi."
"Ha Ha"
"Ha ha cái con khỉ!"
...
Những tiếng bàn tán phiêu đãng trong không trung, theo luồng gió quạt truyền đi khắp cả lớp. Lập Hạ cảm thấy mấy người bạn học xung quanh thật lắm chuyện, ấy vậy mà cô vẫn không khỏi ngoảnh đầu nhìn. Đúng lúc đó, chàng trai ngoài khung cửa xe búyt bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt tinh tế ngay lập tức lọt vào mắt cô, thế nhưng đôi mắt cậu ta như không hề có tiêu cự, được phủ một lớp sương mù, chẳng thể nào biết người đó đang nhìn lên bảng hay nhìn cô. Lập Hạ vội vàng xoay người lên, bỗng nghe thấy tiếng cười từ phía sau vọng đến:
"A, là cái người hấp tấp vừa nãy đây mà."
Con người kia trước sau vẫn chẳng có phản ứng gì.
Người hấp tấp?!
Lập Hạ cảm thấy lưng mình như ướt đẫm mồ hôi, lau mãi mà không khô, rất ngứa nhưng chẳng thể làm gì, chỉ ước sao tháo được một cánh tay xuống đưa ra sau gãi cho đã.
Quạt điện vẫn không ngừng quay, tiếng vang phành phạch kéo mùa hạ ngày một dài hơn.
Phảng phất trong không khí là hương thơm nồng nàn của mùa hạ.
Ngoài khung cửa sổ lại nhuốm một màu xanh ngắt của rã hương.
____
Đọc thật chậm để cảm nhận.😃😃😃😃
Cô vội vàng đứng dậy, không hiểu sao nói mãi không xong câu "Mình xin lỗi nhiều lắm."
"Mình... Mình...". Âm cuối thậm chí còn khẽ tới độ không ai nghe thấy, chỉ có tiếng tim đập rộn ràng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gương mặt ấy vẫn chẳng có biểu cảm gì, người lên tiếng lại là chàng trai đứng kế bên. Bấy giờ Lập Hạ mới nhận ra ở đây có những hai người. Ngoảnh đầu trông thấy một gương mặt còn điển trai hơn với chiếc áo thun cũng của hãng CK, cô liền như nghẹt thở. Người đó cười tít mắt nó: "A..." rồi không nói tiếp nữa, gương mặt lộ rõ vẻ chờ xem kịch hay.
Lập Hạ bỗng thấy cái tên có gương mặt hớn hở lộ liễu khi người khác gặp nạn này thật đáng ghét. Tên này cao hơn chàng trai cô thấy ngoài cửa kính xe búyt nửa cái đầu, đôi mắt cũng to hơn một chút, trông cũng điển trai hơn. Thật ra nét đẹp của hai người này không thể so bì, khi đứng trong đám đông, họ đều cực kỳ hút mắt. Chắc hẳn tên này chính là kẻ ngồi bên nói chuyện với cậu bạn lạnh lùng kia.
Chàng trai bị bẩn áo xoay người lại, buông đúng một câu "Đi thôi!" với người kế bên như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Điều này khiến Lập Hạ sửng sốt, và cả thất vọng một cách kỳ lạ. Thực ra cô cũng không biết mình đang mong đợi chuyện gì nữa, chỉ là sự bình thản ấy không khỏi khiến người khác cảm thấy hụt hẫng. Chí ít người kia cũng phải tranh luận một câu hoặc chấp nhận lời xin lỗi của cô chứ, cùng lắm thì mình giặt áo cho cậu là được chứ gì? Dù mình không có áo thun CK để đền cho cậu, nhưng bột giặt thì không thiếu.
Trong tâm trạng tức giận, Lập Hạ hét lên phía sau hai chàng trai: "Xin lỗi nhé!". Dũng khí sục sôi ấy khiến giọng cô vang vọng khắp cả tầng, tới mức chính cô cũng phải giật mình. Bóng lưng của "mặt lạnh" thoáng khựng lại rồi bước tiếp, trông thờ ơ hệt như chính gương mặt của cậu ta vậy. Nhưng kẻ bên cạnh thì ngoảnh đầu lại nhoẻn miệng cười để lộ chiếc răng nanh, vẻ mặt lại càng sung sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Lập Hạ vội vàng chạy về phía phòng học chính mình, thầm nghĩ giờ mình chắc chắn trông cực kỳ ngốc nghếch.
2 giờ 33 phút, tới muộn ba mươi phút, Lập Hạ đứng ngoài cửa thở hổn hển, gương mặt thầy giáo lộ vẻ không vui, tới muộn ngay tiết đầu của buổi học đầu tiên, trò đùa này thật quá trớn.
Thầy giáo cằn nhằn vài câu, dù không có ý trách phạt nặng nề nhưng đứng trước bao bạn học mới gặp lần đầu thế này, Lập Hạ vẫn thấy hơi xấu hổ.
Sau một phút đứng tại chỗ, cuối cùng cũng nghe được câu "Em vào đi, lần sau nhớ chú ý!" của thầy giáo, cô bèn vội vàng chạy vào lớp, liếc nhìn sơ đồ chỗ ngồi xếp theo mã số học sinh trên bảng để tìm chỗ của mình.
Lập Hạ nhét hết đồ vào hộc bàn, vừa thở phào được mấy bận đã nhìn thấy hai chàng trai vừa nãy qua khung cửa sổ, mấy giây sau, họ đã đứng trước cửa lớp. Nào ngờ thấy giáo không hề trách mắng câu nào, chỉ mỉm cười gật đầu để họ bước vào.
Cô bực bội nghĩ, thật bất công, sao lại có chuyện đến muộn hơn cả cô mà vẫn bình an vô sự vậy? Lập Hạ nhìn về phía hai chỗ ngồi còn trống duy nhất trong lớp ngay sau mình lại càng thấy khó chịu hơn, tựa như có con sâu bò lên người mà cô lại chẳng tìm ra cách bóp chết nó.
"Họ chính là hai người được tuyển thẳng từ cấp hai ấy hả?"
"Chắc vậy đó, nghe nói sau khi được tuyển thẳng, họ chẳng thèm đi học buổi nào suốt cả nửa học kỳ cuối cấp hai."
"Hình như được tuyển thẳng theo diện học sinh nghệ thuật thì phải, nhưng thành tích các môn văn hoá của họ còn cao hơn tất cả học sinh lớp thường đấy."
"Ôi mẹ ơi, đỉnh vậy!"
"Chứ sao, đã vậy còn đẹp trai nữa chứ."
"... Bó tay với cậu luôn, nhưng hết hy vọng đi, nghe nói một người đã có bạn gái rồi đấy."
"Vẫn còn một người mà, hi hi."
"Ha Ha"
"Ha ha cái con khỉ!"
...
Những tiếng bàn tán phiêu đãng trong không trung, theo luồng gió quạt truyền đi khắp cả lớp. Lập Hạ cảm thấy mấy người bạn học xung quanh thật lắm chuyện, ấy vậy mà cô vẫn không khỏi ngoảnh đầu nhìn. Đúng lúc đó, chàng trai ngoài khung cửa xe búyt bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt tinh tế ngay lập tức lọt vào mắt cô, thế nhưng đôi mắt cậu ta như không hề có tiêu cự, được phủ một lớp sương mù, chẳng thể nào biết người đó đang nhìn lên bảng hay nhìn cô. Lập Hạ vội vàng xoay người lên, bỗng nghe thấy tiếng cười từ phía sau vọng đến:
"A, là cái người hấp tấp vừa nãy đây mà."
Con người kia trước sau vẫn chẳng có phản ứng gì.
Người hấp tấp?!
Lập Hạ cảm thấy lưng mình như ướt đẫm mồ hôi, lau mãi mà không khô, rất ngứa nhưng chẳng thể làm gì, chỉ ước sao tháo được một cánh tay xuống đưa ra sau gãi cho đã.
Quạt điện vẫn không ngừng quay, tiếng vang phành phạch kéo mùa hạ ngày một dài hơn.
Phảng phất trong không khí là hương thơm nồng nàn của mùa hạ.
Ngoài khung cửa sổ lại nhuốm một màu xanh ngắt của rã hương.
____
Đọc thật chậm để cảm nhận.😃😃😃😃
Danh sách chương