Cô bắt đầu chuyển tầm mắt sang những gốc rã hương, dù việc đó cũng tẻ nhạt không kém.
Những chiếc bóng luân phiên giao hòa khiến thời gian trôi qua thật nhanh. Lập Hạ ảo giác như có một dòng nước chậm rãi lướt qua mu bàn chân cô, mang tới một cảm giác mát lạnh, văng vẳng đâu đây là tiếng đàn dương cầm, nhịp điệu chậm dần khiến cô mơ màng muốn thiếp đi.
Lập Hạ vừa ngoảnh đầu lại đã thấy chàng trai gặp lúc đi học. Gương mặt ấy lấp ló giữa mái tóc của hai nữ sinh ngồi phía trước trông còn thanh tú hơn cả hai bạn nữ sinh kia. Lập Hạ nghĩ bụng mình gặp quỷ rồi. Bỗng cô nghe thấy cậu ta nói chuyện với cậu bạn ngồi bên cạnh, nhưng vì quá xa nên cô không nghe rõ giọng chỉ loáng thoáng nghe được cậu bạn kia gọi cậu ta là "chết cười" thì phải.
"Chết cười" (1)? Sao trên đời này lại có cái tên kì kỳ như vậy? Lập Hạ cảm thấy khó hiểu.
"Đúng là buồn cười muốn chết." cô lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục ngắm cây.
Vào giờ nghỉ trưa Lập Hạ không xuống căng - tin ăn cơm, cô ngồi dưới bóng cây, mang hộp cơm chuẩn bị từ nhà ra, vừa ăn vừa lật xem một cuốn tạp chí mỹ thuật vô danh. Kỳ nào cô cũng mua tạp chí này chỉ bởi vì một họa sĩ có nghệ danh là Tế Tư. Vào một ngày năm Lập Hạ học lớp 8, cô nhìn thấy bức tranh "Mùa hè mất lửa" của họa sĩ này trên tạp chí liền thích người đó luôn, dù không biết Tế Tư là nam hay nữ, tên họ, tướng mạo ra sao, người ở đâu. Nhưng cô đoán ắt hẳn đó là một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt tuấn tú, không thích sự khoa trương, thích mặc quần bò với áo sơ mi trắng, chỉ uống côca không uống nước lọc. Tất cả những điều đó đều là ảo tưởng cố chấp của thiếu nữ, nhưng Lập Hạ lại coi như thật.
Mùa hè trong bức tranh đó của Tế Tư hừng hực bốc cháy, nhuốm đỏ cả bầu trời, vài khóm lau điểm xuyết những chấm sáng, lay động theo gió. Trên bầu trời chỉ có duy nhất đôi cánh chim chao liệng xuyên qua tầng mây dày, phủ lấp những câu chuyện chưa thể kể. Thời gian trong bức tranh chậm rãi chảy trôi.
Từ đó về sau, trong mỗi kỳ tạp chí, Lập Hạ đều thấy tranh của Tế Tư. Những bức tranh ngập tràn màu sắc kia trở thành điểm nhấn trưởng thành của Lập Hạ, tựa như một loại vỗ về an ủi, hay nói đúng hơn là một sợi dây kết nối.
Cô bắt đầu say mê Tế Tư một cách kỳ lạ, đêm nào cũng không ngừng tưởng tượng, Tế Tư vuốt ve tờ giấy vẽ thế nào; người đó cuối đầu gọt bút chì ra sao; khi pha màu, làn mi người ấy có nhướng lên hay không; ban ngày người ấy sẽ thế nào, và ban đêm đi ngủ sẽ ra sao.
Những suy nghĩ đó dường như đã thành thói quen tới tận khi cô tốt nghiệp cấp hai. Cô biết tình cảm mình dành cho Tế Tư đã thành tín ngưỡng. Tranh của người ấy luôn mang tới cảm giác như đang đưa tiễn tuổi xuân. Nhiều khi Lập Hạ cảm giác Tế Tư như một người khoác lên mình tấm áo choàng đen dày nặng, đứng bên con đường ngả bóng hoàng hôn, ánh mắt nặng trĩu tiễn đưa những con người không quay trở lại, phía trên bầu trời là đàn chim dáo dác bay.
Bất giác, Lập Hạ thiếp đi, buổi trưa mùa hạ luôn mang theo hơi nóng, ánh sáng, mùi hương và cả sự lười nhác nữa, tổng thể đó khiến mí mắt cô trĩu nặng, tựa như một hợp chất kết dính cực mạnh vẫn đương nóng hôi hổi.
Hơi thở dần chậm lại, cô chìm vào giấc ngủ. Có rất nhiều buổi trưa, Lập Hạ đã đột nhiên lịm đi như thể mất đi ý thức.
Tới khi tỉnh giấc nhìn đồng hồ, cô bật thốt "Giết tôi đi!" rồi vội vàng thu gom đồ đạc, chạy về phía giảng đường.
Lập Hạ vẫn luôn phải hối hận vì tính cách bất cẩn này của mình, tính tình mà Thất Thất chưa bao giờ có. Cô ôm tập tranh, hộp cơm, túi xách và cởi áo khoác ra vì trời quá nóng, thoạt trông thật nhếch nhác. Ở góc cua tầng ba, Lập Hạ bỗng thấy phía trước có bóng người, nhưng cô thật sự không kịp phanh lại nên lập tức đâm sầm vào người ta.
Chiếc áo thun mền mại mang theo hơi lạnh, tiến thêm nữa là sẽ chạm vào làn da ấm áp. Khi đập mặt vào lưng người phía trước, Lập Hạ có thể cảm thấy hai cánh xương gồ lên ở phía sau lưng người đó. Chất vải hòa quyện hương thơm nước hoa và mùi mồ hôi, thoang thoảng mùi thơm thanh mát như hương cỏ. Lập Hạ hoảng hốt đánh rơi hết đồ xuống đất, thân hình lảo đảo vội ôm lấy eo người đó theo phản xạ. Khi chạm phải phần bụng rắn chắc của người đó, cô vội vã rụt tay, thế nhưng bàn tay vẫn nóng bừng bừng. Lập Hạ vì co người nên mất trọng tâm, lập tức ngã phịch xuống sàn.
Thật ra cả quá trình chỉ diễn ra trong một hai giây, nhưng Lập Hạ lại nhớ rõ được từng chi tiết, cô ngồi bệt xuống đất, đưa mắt nhìn hàng mi đen, đôi mắt, sống mũi của người đó.
Đó chính là gương mặt mà cô đã thấy ngoài cửa sổ xe buýt sáng nay.
* * *
(1) "Chết cười" đồng âm với Tiểu Tư.
- ---- dembuon.vn, santruyen.com----
Những chiếc bóng luân phiên giao hòa khiến thời gian trôi qua thật nhanh. Lập Hạ ảo giác như có một dòng nước chậm rãi lướt qua mu bàn chân cô, mang tới một cảm giác mát lạnh, văng vẳng đâu đây là tiếng đàn dương cầm, nhịp điệu chậm dần khiến cô mơ màng muốn thiếp đi.
Lập Hạ vừa ngoảnh đầu lại đã thấy chàng trai gặp lúc đi học. Gương mặt ấy lấp ló giữa mái tóc của hai nữ sinh ngồi phía trước trông còn thanh tú hơn cả hai bạn nữ sinh kia. Lập Hạ nghĩ bụng mình gặp quỷ rồi. Bỗng cô nghe thấy cậu ta nói chuyện với cậu bạn ngồi bên cạnh, nhưng vì quá xa nên cô không nghe rõ giọng chỉ loáng thoáng nghe được cậu bạn kia gọi cậu ta là "chết cười" thì phải.
"Chết cười" (1)? Sao trên đời này lại có cái tên kì kỳ như vậy? Lập Hạ cảm thấy khó hiểu.
"Đúng là buồn cười muốn chết." cô lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục ngắm cây.
Vào giờ nghỉ trưa Lập Hạ không xuống căng - tin ăn cơm, cô ngồi dưới bóng cây, mang hộp cơm chuẩn bị từ nhà ra, vừa ăn vừa lật xem một cuốn tạp chí mỹ thuật vô danh. Kỳ nào cô cũng mua tạp chí này chỉ bởi vì một họa sĩ có nghệ danh là Tế Tư. Vào một ngày năm Lập Hạ học lớp 8, cô nhìn thấy bức tranh "Mùa hè mất lửa" của họa sĩ này trên tạp chí liền thích người đó luôn, dù không biết Tế Tư là nam hay nữ, tên họ, tướng mạo ra sao, người ở đâu. Nhưng cô đoán ắt hẳn đó là một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt tuấn tú, không thích sự khoa trương, thích mặc quần bò với áo sơ mi trắng, chỉ uống côca không uống nước lọc. Tất cả những điều đó đều là ảo tưởng cố chấp của thiếu nữ, nhưng Lập Hạ lại coi như thật.
Mùa hè trong bức tranh đó của Tế Tư hừng hực bốc cháy, nhuốm đỏ cả bầu trời, vài khóm lau điểm xuyết những chấm sáng, lay động theo gió. Trên bầu trời chỉ có duy nhất đôi cánh chim chao liệng xuyên qua tầng mây dày, phủ lấp những câu chuyện chưa thể kể. Thời gian trong bức tranh chậm rãi chảy trôi.
Từ đó về sau, trong mỗi kỳ tạp chí, Lập Hạ đều thấy tranh của Tế Tư. Những bức tranh ngập tràn màu sắc kia trở thành điểm nhấn trưởng thành của Lập Hạ, tựa như một loại vỗ về an ủi, hay nói đúng hơn là một sợi dây kết nối.
Cô bắt đầu say mê Tế Tư một cách kỳ lạ, đêm nào cũng không ngừng tưởng tượng, Tế Tư vuốt ve tờ giấy vẽ thế nào; người đó cuối đầu gọt bút chì ra sao; khi pha màu, làn mi người ấy có nhướng lên hay không; ban ngày người ấy sẽ thế nào, và ban đêm đi ngủ sẽ ra sao.
Những suy nghĩ đó dường như đã thành thói quen tới tận khi cô tốt nghiệp cấp hai. Cô biết tình cảm mình dành cho Tế Tư đã thành tín ngưỡng. Tranh của người ấy luôn mang tới cảm giác như đang đưa tiễn tuổi xuân. Nhiều khi Lập Hạ cảm giác Tế Tư như một người khoác lên mình tấm áo choàng đen dày nặng, đứng bên con đường ngả bóng hoàng hôn, ánh mắt nặng trĩu tiễn đưa những con người không quay trở lại, phía trên bầu trời là đàn chim dáo dác bay.
Bất giác, Lập Hạ thiếp đi, buổi trưa mùa hạ luôn mang theo hơi nóng, ánh sáng, mùi hương và cả sự lười nhác nữa, tổng thể đó khiến mí mắt cô trĩu nặng, tựa như một hợp chất kết dính cực mạnh vẫn đương nóng hôi hổi.
Hơi thở dần chậm lại, cô chìm vào giấc ngủ. Có rất nhiều buổi trưa, Lập Hạ đã đột nhiên lịm đi như thể mất đi ý thức.
Tới khi tỉnh giấc nhìn đồng hồ, cô bật thốt "Giết tôi đi!" rồi vội vàng thu gom đồ đạc, chạy về phía giảng đường.
Lập Hạ vẫn luôn phải hối hận vì tính cách bất cẩn này của mình, tính tình mà Thất Thất chưa bao giờ có. Cô ôm tập tranh, hộp cơm, túi xách và cởi áo khoác ra vì trời quá nóng, thoạt trông thật nhếch nhác. Ở góc cua tầng ba, Lập Hạ bỗng thấy phía trước có bóng người, nhưng cô thật sự không kịp phanh lại nên lập tức đâm sầm vào người ta.
Chiếc áo thun mền mại mang theo hơi lạnh, tiến thêm nữa là sẽ chạm vào làn da ấm áp. Khi đập mặt vào lưng người phía trước, Lập Hạ có thể cảm thấy hai cánh xương gồ lên ở phía sau lưng người đó. Chất vải hòa quyện hương thơm nước hoa và mùi mồ hôi, thoang thoảng mùi thơm thanh mát như hương cỏ. Lập Hạ hoảng hốt đánh rơi hết đồ xuống đất, thân hình lảo đảo vội ôm lấy eo người đó theo phản xạ. Khi chạm phải phần bụng rắn chắc của người đó, cô vội vã rụt tay, thế nhưng bàn tay vẫn nóng bừng bừng. Lập Hạ vì co người nên mất trọng tâm, lập tức ngã phịch xuống sàn.
Thật ra cả quá trình chỉ diễn ra trong một hai giây, nhưng Lập Hạ lại nhớ rõ được từng chi tiết, cô ngồi bệt xuống đất, đưa mắt nhìn hàng mi đen, đôi mắt, sống mũi của người đó.
Đó chính là gương mặt mà cô đã thấy ngoài cửa sổ xe buýt sáng nay.
* * *
(1) "Chết cười" đồng âm với Tiểu Tư.
- ---- dembuon.vn, santruyen.com----
Danh sách chương