Đến khi Lập Hạ và Ngộ Kiến chạy đi rất xa rồi, Phó Tiểu Tư vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Lục Chi Ngang đứng bên cạnh vặn vặn hai tay, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng rồi dạng chân ngồi trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn Phó Tiểu Tư, nét mặt bi thương.
Thật ra Lục Chi Ngang rất hiểu Phó Tiểu Tư. Từ nhỏ đến lớn, khi tức giận, Phó Tiểu Tư sẽ không nói câu nào, khuôn mặt không chút biểu cảm, đôi mắt mơ hồ không có tiêu điểm, bình lặng xem như hoạ, hoặc không thì sẽ đeo tai nghe nằm trên giường nhìn trần nhà suốt hai, ba tiếng đồng hồ. Và giờ, cậu ấy đang có bộ dạng đó. Cậu ấy đứng trước cổng khu ký túc xá, không hề nhúc nhích, giống như cây xanh vào buổi sớm. Là cây gì nhỉ? Lục Chi Ngang hiếp mắt nghĩ, vốn dĩ giờ là lúc mình nên lo lắng xem Phó Tiểu Tư có phải đang không vui, có phải đang buồn không, nhưng chẳng hiểu tại sao lại đi nghĩ xem rốt cuộc cậu ấy là cây gì. Có lẽ là cây gạo, không phô trương, hoặc có lẽ là ngọc lan, hương thơm vô ngần, còn rã hương thì sao, những cây rã hương rợp đầu mà dù đến cuối năm cũng chẳng héo tàn ấy.
"Này, Phó Rã Hương, phải vào lớp rồi."
Phó Tiểu Tư quay đầu lại nhìn cậu ta, sau đó chẳng nói câu nào mà đi thẳng, đi được hai ba bước thì bắt đầu chạy về hướng lớp học. Cậu chạy càng lúc càng nhanh, sau cùng thì y như một vận động viên điền kinh đang luyện tập. Lục Chi Ngang cuống hết cả lên, gào một tiếng rồi đuổi theo, vừa chạy vừa cảm thấy bản thân mình quả thực quá ngốc, nói không chừng cuối cùng chỉ có mình bị muộn học thôi. Đồ Phó Rã Hương xảo quyệt này, coi như cậu giỏi.
Cả một ngày nay đã đi qua như thế nào? Phó Tiểu Tư nhắm hờ mắt, cậu không nhớ nổi, chỉ nhớ rằng khi mình đột nhiên ý thức được thời gian thì lúc ấy, mặt trời đã khuất sau bức tường phủ đầy dây thường xuân trong trường rồi.
Sắp tới mùa hè, ban ngày bắt đầu dài hơn, thời gian mặt trời lặn dần muộn lại, từ 5 giờ, 5 giờ 15 phút, rồi 5 giờ 40 phút, Phó Tiểu Tư nhìn đồng hồ mới biết sắp 6 giờ rồi. Cả ngày trời bận rộn, chép những năm trang Hoá học, tới giảng đường để lấy hai đơn đề cử của giải Mỹ thuật lớn, một cái cho mình, cái còn lại cho Lục Chi Ngang. Sau đó chủ tịch Hội Học sinh lại tìm cậu bảo rằng anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, hy vọng cậu có thể tiếp quản vị trí của anh ấy. Buổi trưa, cậu tới phòng vẽ giúp thầy giáo thu dọn những bức tượng thạch cao bừa bộn, buổi chiều giáo viên môn Anh giao bài kiểm tra bất giờ, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm đau khổ. Sau đó tan học, Lục Chi Ngang trực nhật, giờ cậu ta đang quét dọn, còn chính cậu thì đang ngồi trên bệ cửa sổ ngắm mặt trời, trong lớp học chẳng còn ai ngoài hai người họ.
Và trong khoảng nghỉ giữa những việc trên, Phó Tiểu Tư đã vô số lần nhìn gương mặt đang mỉm cười của Lập Hạ và Ngộ Kiến, nghe giọng điệu trêu đùa lảnh lót mang theo sự ồn ào và thẳng thắn của con gái. Những lúc gương mặt bình thản của cậu lướt qua họ, thế giới đều chẳng có âm thanh, nhưng sau giây phút tĩnh lặng ngắn ngủi ấy, thế giới lại trở về ồn ào như cũ. Tĩnh mịch huyên náo, huyên náo tĩnh mịch, cứ đảo qua đảo lại như con lắc đồng hồ.
Những chuyển động đầy ấp cảm giác trống rỗng.
Dường như không có cậu, Lập Hạ vẫn rất ổn. Phó Tiểu Tư dựa vào khung cửa sổ thầm nghĩ. Trước đây cậu vốn cảm thấy Lập Hạ kiên cường tựa cỏ dại, có thể vươn mình ở bất kỳ đâu, còn bản thân cậu và Lục Chi Ngang lớn lên trong gia cảnh sung túc, chưa từng gặp bão tuyết cũng chẳng từng trải cuồng phong, chỉ ở trong thế giới phía sau lớp cửa kính an toàn, toả ra thứ hào quang khiến người khác cảm thấy chói mắt. Nhưng mà, những thứ đó thực sự đáng để tự hào sao? Ít nhiều cậu cũng bực dọc. Vốn dĩ là ý tốt, nhưng lại không giải thích rõ ràng. Bình thường, cậu vốn không hứng thú với chuyện của người ngoài, hiếm hoi có một lần nghĩ cho người khác thì lại khiến mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi. Phó Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn Lục Chi Ngang đang khom người quét dọn rồi nghĩ, lẽ nào đúng như Lục Chi Ngang từng nói, mình có một thế giới riêng, người khác nghe nhưng không hiểu ngôn ngữ của mình? Nhưng mình đâu phải người ngoài hành tinh.
Phó Tiểu Tư phiền muộn trong lòng, thuận tay lấy bài kiểm tra Vật lý gấp thành máy bay phi ra ngoài cửa sổ.
___________ dembuon.vn________
Thật ra Lục Chi Ngang rất hiểu Phó Tiểu Tư. Từ nhỏ đến lớn, khi tức giận, Phó Tiểu Tư sẽ không nói câu nào, khuôn mặt không chút biểu cảm, đôi mắt mơ hồ không có tiêu điểm, bình lặng xem như hoạ, hoặc không thì sẽ đeo tai nghe nằm trên giường nhìn trần nhà suốt hai, ba tiếng đồng hồ. Và giờ, cậu ấy đang có bộ dạng đó. Cậu ấy đứng trước cổng khu ký túc xá, không hề nhúc nhích, giống như cây xanh vào buổi sớm. Là cây gì nhỉ? Lục Chi Ngang hiếp mắt nghĩ, vốn dĩ giờ là lúc mình nên lo lắng xem Phó Tiểu Tư có phải đang không vui, có phải đang buồn không, nhưng chẳng hiểu tại sao lại đi nghĩ xem rốt cuộc cậu ấy là cây gì. Có lẽ là cây gạo, không phô trương, hoặc có lẽ là ngọc lan, hương thơm vô ngần, còn rã hương thì sao, những cây rã hương rợp đầu mà dù đến cuối năm cũng chẳng héo tàn ấy.
"Này, Phó Rã Hương, phải vào lớp rồi."
Phó Tiểu Tư quay đầu lại nhìn cậu ta, sau đó chẳng nói câu nào mà đi thẳng, đi được hai ba bước thì bắt đầu chạy về hướng lớp học. Cậu chạy càng lúc càng nhanh, sau cùng thì y như một vận động viên điền kinh đang luyện tập. Lục Chi Ngang cuống hết cả lên, gào một tiếng rồi đuổi theo, vừa chạy vừa cảm thấy bản thân mình quả thực quá ngốc, nói không chừng cuối cùng chỉ có mình bị muộn học thôi. Đồ Phó Rã Hương xảo quyệt này, coi như cậu giỏi.
Cả một ngày nay đã đi qua như thế nào? Phó Tiểu Tư nhắm hờ mắt, cậu không nhớ nổi, chỉ nhớ rằng khi mình đột nhiên ý thức được thời gian thì lúc ấy, mặt trời đã khuất sau bức tường phủ đầy dây thường xuân trong trường rồi.
Sắp tới mùa hè, ban ngày bắt đầu dài hơn, thời gian mặt trời lặn dần muộn lại, từ 5 giờ, 5 giờ 15 phút, rồi 5 giờ 40 phút, Phó Tiểu Tư nhìn đồng hồ mới biết sắp 6 giờ rồi. Cả ngày trời bận rộn, chép những năm trang Hoá học, tới giảng đường để lấy hai đơn đề cử của giải Mỹ thuật lớn, một cái cho mình, cái còn lại cho Lục Chi Ngang. Sau đó chủ tịch Hội Học sinh lại tìm cậu bảo rằng anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, hy vọng cậu có thể tiếp quản vị trí của anh ấy. Buổi trưa, cậu tới phòng vẽ giúp thầy giáo thu dọn những bức tượng thạch cao bừa bộn, buổi chiều giáo viên môn Anh giao bài kiểm tra bất giờ, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm đau khổ. Sau đó tan học, Lục Chi Ngang trực nhật, giờ cậu ta đang quét dọn, còn chính cậu thì đang ngồi trên bệ cửa sổ ngắm mặt trời, trong lớp học chẳng còn ai ngoài hai người họ.
Và trong khoảng nghỉ giữa những việc trên, Phó Tiểu Tư đã vô số lần nhìn gương mặt đang mỉm cười của Lập Hạ và Ngộ Kiến, nghe giọng điệu trêu đùa lảnh lót mang theo sự ồn ào và thẳng thắn của con gái. Những lúc gương mặt bình thản của cậu lướt qua họ, thế giới đều chẳng có âm thanh, nhưng sau giây phút tĩnh lặng ngắn ngủi ấy, thế giới lại trở về ồn ào như cũ. Tĩnh mịch huyên náo, huyên náo tĩnh mịch, cứ đảo qua đảo lại như con lắc đồng hồ.
Những chuyển động đầy ấp cảm giác trống rỗng.
Dường như không có cậu, Lập Hạ vẫn rất ổn. Phó Tiểu Tư dựa vào khung cửa sổ thầm nghĩ. Trước đây cậu vốn cảm thấy Lập Hạ kiên cường tựa cỏ dại, có thể vươn mình ở bất kỳ đâu, còn bản thân cậu và Lục Chi Ngang lớn lên trong gia cảnh sung túc, chưa từng gặp bão tuyết cũng chẳng từng trải cuồng phong, chỉ ở trong thế giới phía sau lớp cửa kính an toàn, toả ra thứ hào quang khiến người khác cảm thấy chói mắt. Nhưng mà, những thứ đó thực sự đáng để tự hào sao? Ít nhiều cậu cũng bực dọc. Vốn dĩ là ý tốt, nhưng lại không giải thích rõ ràng. Bình thường, cậu vốn không hứng thú với chuyện của người ngoài, hiếm hoi có một lần nghĩ cho người khác thì lại khiến mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi. Phó Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn Lục Chi Ngang đang khom người quét dọn rồi nghĩ, lẽ nào đúng như Lục Chi Ngang từng nói, mình có một thế giới riêng, người khác nghe nhưng không hiểu ngôn ngữ của mình? Nhưng mình đâu phải người ngoài hành tinh.
Phó Tiểu Tư phiền muộn trong lòng, thuận tay lấy bài kiểm tra Vật lý gấp thành máy bay phi ra ngoài cửa sổ.
___________ dembuon.vn________
Danh sách chương