Buổi sáng tỉnh dậy cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều, Lập Hạ đánh răng rửa mặt xong liền mở tủ lấy món điểm tâm ngọt mà hôm qua mẹ gửi đến, bánh Xuân Thảo. Đây là đặc sản của Thất Huyện, Lập Hạ đã ăn từ nhỏ đến lớn. Cứ mỗi độ xuân về, loại cỏ này lại mọc lên rất nhiều ở Thất Huyện, cả vùng sẽ trở nên xanh ngắt một màu, giống như màu xanh bỗng chốc nhấn chìm tất cả huyện thành vậy. Xuân Thảo có một sức sống rất mãnh liệt, bất kể môi trường có khắc nghiệt thế nào, chỉ cần mùa xuân tới, nó sẽ sinh trưởng vô cùng nhanh. Lập Hạ nhớ lúc mình còn nhỏ, mẹ từng nói nếu sau này lớn lên, ai có thể kiên cường như Xuân Thảo thì chắc chắn là một người rất dũng cảm.
Lập Hạ vốn có thói quen mang theo một chiếc túi nhỏ đến lớp học từ nửa năm nay. Từ lon nước quả mùa hạ, hạt thông mùa thu, đến hồng sấy mùa đông, mỗi lần nhìn biểu cảm chăm chú hơi nhíu mày lúc nếm thử những món ăn vặt quê nhà mình của Phó Tiểu Tư, nhìn bộ dạng Lục Chi Ngang vui sướng khoa chân múa tay liều chết cướp thức ăn cất vào trong túi, không chịu đưa cho Phó Tiểu Tư, Lập Hạ lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh về với khoảnh khắc giao mùa xuân - hạ trong phút chốc, trong hơi ấm ấy còn mang theo chút hơi nước.
Nhưng giờ thì sao? Lập Hạ nghĩ ngợi rồi cầm hai chiếc bánh ra, dúi một chiếc vào tay Ngộ Kiến, sau đó đeo cặp sách, kéo Ngộ Kiến đi học. Lúc xuống cầu thang, vì sợ muộn học nên cô chạy rất nhanh, khi đột nhiên nghĩ tới cảnh Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nhảy ba bước đã xuống cầu thang, trong lòng cô lại có chút xót xa. Tất cả những thứ đó mới qua đi được một ngày, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đã cách xa nhiều năm, lâu đến biển hoá nương dâu vậy.
"Này, đừng đợi nữa, sắp muộn học rồi..."
"Nói ít thôi."
"Cô nàng Lập Hạ này, sao hôm nay lại giống bọn mình, muốn đến lớp vào những giây cuối cùng thế này?"
"Không biết."
"Tiểu Tư... Tớ hỏi cậu cái này cậu đừng giận nhé, vì sao hôm qua cậu lại như vậy... Dù sao cũng có chút quá đáng đó..."
"Lười nói. Dù gì thì lát nữa cũng phải giải thích một lượt, cậu muốn nghe thì nghe cho kỹ."
7 giờ 55 phút, cách giờ vào lớp chỉ còn năm phút, chạy từ ký túc xá tới lớp phải mất tới sáu phút, mà nếu chạy thục mạng như bài kiểm tra chạy 800 mét thì sẽ mất bốn phút, lập Hạ nắm rất rõ. Vì thế, cô và Ngộ Kiến chạy như ma đuổi từ trên tầng xuống. Ngộ Kiến kéo tay Lập Hạ, nụ cười của hai người rạng rỡ như những đoá hoa diễm lệ nở rộ giữa mùa xuân, khuôn mặt thiếu nữ toả ra thứ ánh sáng xinh đẹp đến chói ló.
Ngộ Kiến, nắm tay cậu, bất luận là ở đâu, mình đều cảm thấy giống như đang chạy tới thiên đường, cậu có tin không? (Năm 1999, Lập Hạ.)
Vì cùng mặc áo khoác CK giống hệt nhau nên Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nhìn như anh em sinh đôi. Những người đi qua đều sẽ liếc nhìn hai người họ. Ở trường Thiển Xuyên số 1, phần lớn mọi người đều biết họ, vả lại đã giờ này rồi, hai người không vội lên lớp mà còn nhàn nhã ngồi đợi trước cổng Ký túc xá, càng khiến người ta chú ý hơn. Ai vội vàng chạy qua cũng đều để lại cho họ một ánh nhìn hiếu kỳ. Điều này khiến Phó Tiểu Tư cảm thấy rất khó chịu, nhưng Lục Chi Ngang lại chẳng thấy sao. Cậu ta ngồi rung chân húyt sáo, thỉnh thoảng lại kéo kéo Phó Tiểu Tư, chỉ cho cậu mấy nữ sinh dễ thương, hơn nữa lần nào cũng thêm một câu sau cùng: "Cô ấy đang thầm thích tớ đấy."
Cuộc gặp gỡ sau đó rất giống với cảnh quay chạm thường thấy trong phim. Phó Tiểu Tư nhìn thấy Lập Hạ và Ngộ Kiến chạy qua liền đứng dậy bước tới. Cuộc gặp gỡ ấy ngắn đến nổi Phó Tiểu Tư chỉ kịp thốt ra một từ "Lập...", khuôn mặt của Ngộ Kiến và Lập Hạ đã giống như những hình bóng mơ hồ mà vụt qua rồi.
Phó Tiểu Tư đứng im tại chỗ. Vẫn không có bất cứ biểu cảm gì.
Giấy phút ấy, có sợi dây thần kinh nào đó sâu trong não bộ đột nhiên đứt đoạn, khiến tư duy trở nên trống rỗng.
Khuôn mặt quen thuộc không còn bất cứ biểu cảm sinh động nào, chỉ còn một ánh nhìn lướt qua vội vàng, mặc dù cậu đã gọi một chữ trong tên mình. Nhưng đã không còn liên quan gì nữa rồi. Lập Hạ bị Ngộ Kiến kéo chạy về phía trước, khuôn mặt anh tuấn của Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang, từ giây phút mở lời khó khăn ban đầu đến kinh ngạc rồi lại bình tĩnh thản nhiên, đều giống như những tình tiết quen thuộc trong phim. Tất cả những thước phim đã từng xem đều cháy bùng lên, trong khoảnh khắc cậu thốt ra chữ "Lập", mọi thứ đã bị thiêu thành tro bụi.
Lập Hạ đau thương nghĩ. Chẳng phải chỉ vậy thôi sao, còn có thể tệ đến mức nào nữa chứ.
Lập Hạ vốn có thói quen mang theo một chiếc túi nhỏ đến lớp học từ nửa năm nay. Từ lon nước quả mùa hạ, hạt thông mùa thu, đến hồng sấy mùa đông, mỗi lần nhìn biểu cảm chăm chú hơi nhíu mày lúc nếm thử những món ăn vặt quê nhà mình của Phó Tiểu Tư, nhìn bộ dạng Lục Chi Ngang vui sướng khoa chân múa tay liều chết cướp thức ăn cất vào trong túi, không chịu đưa cho Phó Tiểu Tư, Lập Hạ lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh về với khoảnh khắc giao mùa xuân - hạ trong phút chốc, trong hơi ấm ấy còn mang theo chút hơi nước.
Nhưng giờ thì sao? Lập Hạ nghĩ ngợi rồi cầm hai chiếc bánh ra, dúi một chiếc vào tay Ngộ Kiến, sau đó đeo cặp sách, kéo Ngộ Kiến đi học. Lúc xuống cầu thang, vì sợ muộn học nên cô chạy rất nhanh, khi đột nhiên nghĩ tới cảnh Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nhảy ba bước đã xuống cầu thang, trong lòng cô lại có chút xót xa. Tất cả những thứ đó mới qua đi được một ngày, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đã cách xa nhiều năm, lâu đến biển hoá nương dâu vậy.
"Này, đừng đợi nữa, sắp muộn học rồi..."
"Nói ít thôi."
"Cô nàng Lập Hạ này, sao hôm nay lại giống bọn mình, muốn đến lớp vào những giây cuối cùng thế này?"
"Không biết."
"Tiểu Tư... Tớ hỏi cậu cái này cậu đừng giận nhé, vì sao hôm qua cậu lại như vậy... Dù sao cũng có chút quá đáng đó..."
"Lười nói. Dù gì thì lát nữa cũng phải giải thích một lượt, cậu muốn nghe thì nghe cho kỹ."
7 giờ 55 phút, cách giờ vào lớp chỉ còn năm phút, chạy từ ký túc xá tới lớp phải mất tới sáu phút, mà nếu chạy thục mạng như bài kiểm tra chạy 800 mét thì sẽ mất bốn phút, lập Hạ nắm rất rõ. Vì thế, cô và Ngộ Kiến chạy như ma đuổi từ trên tầng xuống. Ngộ Kiến kéo tay Lập Hạ, nụ cười của hai người rạng rỡ như những đoá hoa diễm lệ nở rộ giữa mùa xuân, khuôn mặt thiếu nữ toả ra thứ ánh sáng xinh đẹp đến chói ló.
Ngộ Kiến, nắm tay cậu, bất luận là ở đâu, mình đều cảm thấy giống như đang chạy tới thiên đường, cậu có tin không? (Năm 1999, Lập Hạ.)
Vì cùng mặc áo khoác CK giống hệt nhau nên Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nhìn như anh em sinh đôi. Những người đi qua đều sẽ liếc nhìn hai người họ. Ở trường Thiển Xuyên số 1, phần lớn mọi người đều biết họ, vả lại đã giờ này rồi, hai người không vội lên lớp mà còn nhàn nhã ngồi đợi trước cổng Ký túc xá, càng khiến người ta chú ý hơn. Ai vội vàng chạy qua cũng đều để lại cho họ một ánh nhìn hiếu kỳ. Điều này khiến Phó Tiểu Tư cảm thấy rất khó chịu, nhưng Lục Chi Ngang lại chẳng thấy sao. Cậu ta ngồi rung chân húyt sáo, thỉnh thoảng lại kéo kéo Phó Tiểu Tư, chỉ cho cậu mấy nữ sinh dễ thương, hơn nữa lần nào cũng thêm một câu sau cùng: "Cô ấy đang thầm thích tớ đấy."
Cuộc gặp gỡ sau đó rất giống với cảnh quay chạm thường thấy trong phim. Phó Tiểu Tư nhìn thấy Lập Hạ và Ngộ Kiến chạy qua liền đứng dậy bước tới. Cuộc gặp gỡ ấy ngắn đến nổi Phó Tiểu Tư chỉ kịp thốt ra một từ "Lập...", khuôn mặt của Ngộ Kiến và Lập Hạ đã giống như những hình bóng mơ hồ mà vụt qua rồi.
Phó Tiểu Tư đứng im tại chỗ. Vẫn không có bất cứ biểu cảm gì.
Giấy phút ấy, có sợi dây thần kinh nào đó sâu trong não bộ đột nhiên đứt đoạn, khiến tư duy trở nên trống rỗng.
Khuôn mặt quen thuộc không còn bất cứ biểu cảm sinh động nào, chỉ còn một ánh nhìn lướt qua vội vàng, mặc dù cậu đã gọi một chữ trong tên mình. Nhưng đã không còn liên quan gì nữa rồi. Lập Hạ bị Ngộ Kiến kéo chạy về phía trước, khuôn mặt anh tuấn của Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang, từ giây phút mở lời khó khăn ban đầu đến kinh ngạc rồi lại bình tĩnh thản nhiên, đều giống như những tình tiết quen thuộc trong phim. Tất cả những thước phim đã từng xem đều cháy bùng lên, trong khoảnh khắc cậu thốt ra chữ "Lập", mọi thứ đã bị thiêu thành tro bụi.
Lập Hạ đau thương nghĩ. Chẳng phải chỉ vậy thôi sao, còn có thể tệ đến mức nào nữa chứ.
Danh sách chương