"Báo cáo".

"Vào đi".

Vừa bước vào phòng Lập Hạ đã thấy thầy chủ nhiệm ở ngay phía trước, ngồi cạnh thầy là một người đàn ông trung niên mặc bộ comple thẳng thớm, kế bên là một cô gái. Khi hai người họ ngoảnh đầu lại, Lập Hạ liền thầm thét lên trong bụng: "Gặp quỷ rồi!"

Lý Yên Nhiên đứng dậy cất tiếng trước: "Chào cậu, Lập Hạ".

Tâm trạng của Lập Hạ rất tệ.

Sau khi ra khỏi phòng giáo vụ, mấy đầu ngón tay của cô vẫn bấu chặt vào nhau, vì dồn sức mà những khớp xương hơi trắng bệch.

Những lời nói đó vẫn vang vọng mãi trong tâm trí cô, tựa như những mũi kim tẩm kịch độc đen sì đâm thẳng vào lồng ngực yếu đuối của cô; nó cũng tựa như loài vi khuẩn độc hại xâm chiếm mọi cơ quan nội tạng, không ngừng sinh trưởng, hút cạn đào khoét bên trong, chỉ cần một làn gió thoảng qua cũng đủ khiến cơ thể này chỉ còn là một cái vỏ.

Sau đó, tâm trí cô lại tràn đầy những chuyện hỗn loạn phức tạp.

Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ ngừng ghét những kẻ nhà giàu tự cho mình là người lương thiện. Hừ, đều là lũ ảo tưởng khốn kiếp hết! Người mặc comple là ba của Lý An Nhiên, gọi Lập Hạ tới phòng giáo vụ để bày tỏ cái mà ông ta gọi là sự quan tâm, thực chất chỉ là sự "bố thí" từ kẻ bề trên.

Lập Hạ thấy người đàn ông đó đưa tay ra, bên trên là một phong thư, không cần hỏi cô cũng biết chắc bên trong chứa tiền. Cô đứng yên ở đó không đưa tay ra nhận, bỗng thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ. Một người khác đứng bên cạnh trông có vẻ là trợ lý bỗng lên tiếng: "Còn từ chối gì nữa, hoàn cảnh nhà cô có khá giả gì đâu."

Câu này khiến Lập Hạ suýt thì hất tung cái bàn ngay lập tức.

Từ trước tới nay cô chưa từng tâm sự với ai về chuyện gia đình, thế nhưng hẳn là ba của Lý An Nhiên đã điều tra cô, chí ít cũng đã xem sơ yếu lý lịch lúc nhập học của cô. Dòng chữ "đơn thân" đỏ chói ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm trí cô. Hoặc có thể thầy chủ nhiệm đã nói cho họ biết. Nói chung cái cảm giác bị người khác xé rách vỏ bọc này chẳng dễ chịu chút nào.

Lập Hạ cố kìm nén, sau khi chắc chắn sẽ không rơi một giọt nước mắt nào mới dám ngẩng đầu lên đáp lời:

"Cảm ơn chú, mặc dù hoàn cảnh nhà cháu không được tốt nhưng cũng chưa đến mức xin người khác giúp. Số tiền này cháu không cần, chú giữ lại đi. Cháu nghĩ trợ lý nhà chú cần số tiền này để đi học bổ túc hơn đấy ạ, học cách ăn nói lịch sự gì cũng được, nếu không thì khập khiễng với phong thái của chú lắm, cẩn thận lại khiến chú bị mất mặt đấy ạ."

Nói xong Lập Hạ liền ra khỏi phòng. Khi đi, cô còn nghe thấy tiếng người đó cười gượng nói với chủ nhiệm lớp: "Việc Yên Nhiên được bầu chọn làm học sinh ba tốt (1) cấp thành phố lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đúng không? Thầy thấy đấy, Yên Nhiên nhà tôi thích giúp đỡ bạn học lắm. À phải rồi, công ty tôi đang định tặng thêm cho nhà trường vài bộ thiết bị dạy học.."

Lập Hạ cuối đầu xông thẳng ra ngoài, cô cảm thấy nếu mình còn ở lại nhất định sẽ nôn mất. Vừa bước ra, cô đã đâm sầm vào ai đó, khiến cả hai đều kêu "A" một tiếng. Người này có vóc dáng rất cao, vì cô chỉ đụng tới ngực cậu ta thôi. Một mùi hương thoang thoảng, xộc vào mũi cô, hình như là mùi sữa tắm. Cô không ngẩng đầu xem người mình đâm phải là ai, chỉ khẽ nói xin lỗi rồi cất bước, bởi vì cô sợ chỉ cần mình ngẩng đầu lên, nước mắt sẽ tuôn rơi xuống. Nếu người này mà thấy chắc chắn sẽ sợ lắm, nói không chừng cô lại phải vào phòng giáo vụ một lần nữa.

Người phía sau không ngừng gọi cô lại nhưng Lập Hạ không quan tâm, cắm đầu cắm cổ chạy về phòng học.

Suốt một buổi chiều, Lập Hạ đều chìm trong cảm giác khó chịu, tựa như có một tầng sáp bịt kín mọi lỗ chân lông trên người cô vậy. Cảm giác ngột ngạt và mệt mỏi chi phối toàn thân Lập Hạ, tất cả mạch máu lông tơ đều bị tắc nghẽn, chỉ cần khẽ động đậy là đau đớn toàn thân.

Lập Hạ nằm nhoài ra bàn, mặt trời dần ngả về tây chiếu rọi ánh nắng vào lớp học khiến mắt cô hoa lên, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại sẽ thấy một màu đỏ như máu trải dài vô tận. Lập Hạ sực nhớ ra một câu thoại đã đọc trước kía: Nhắm mắt lại ta mới có thể thấy một thế giới sạch sẽ nhất.

Lập Hạ nhắm mắt lại, hai gò đã ướt đẫm từ bao giờ.

Khi tan học, cô thu dọn sách vở rồi bắt đầu chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh như bút chì, tẩy, màu vẽ, giá vẽ. Cô sắp xếp được một nửa rồi mới chợt nhớ ra buổi sáng, thầy giáo đã thông báo lớp học vẽ sẽ tạm nghĩ hôm nay, vì thế bàn tay đang nhét bút chì vào ba lô bỗng khựng lại giữa không trung.

Làm gì bây giờ? Cô chẳng muốn làm gì cả. Hầu hết mọi người đã rời khỏi lớp rồi, mà cô lại không muốn về ngay lúc này. Tâm trạng không vui khiến người cô nặng trịch, Lập Hạ bèn ngồi xuống ghế, ngón tay vẽ bừa những đường cong lên mặt bàn. Viết mãi viết mãi cuối cùng chỉ còn hai chữ lặp đi lặp lại "Chết đi!". Thế nhưng rốt cuộc mình đang rủa ai chết, Lập Hạ cũng không biết nữa. Có thứ gì đó đè nén cô tựa như dòng nước bị bịt lại quá lâu, chỉ trực chờ phun trào ngay lập tức.

* * *

(1) Tư tưởng, đạo đức tốt, học tập tốt, sức khoẻ tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện