Phía sau vọng tới tiếng bước chân vội vàng, cô vừa ngoảnh đầu lại đã thấy Lục Chi Ngang hớt hải chạy đến.
Lục Chi Ngang cười chào cô, "Có thấy Tiểu Tư đâu không?"
"Vừa xuống dưới... Không phải hôm nay là ngày cậu trực nhật à? Sao làm nhanh thế, không phải trốn việc chứ?"
Lập Hạ vừa nói xong đã thấy hối hận, bởi cô và Lục Chi Ngang cũng chưa thân thiết tới mức ấy. Cậu nói đùa có phần gượng gạo, sững lại giữa không gian. May thay Lục Chi Ngang không để ý, chỉ ngáp một cái rồi lại gần nói thầm với cô:
"Cậu mà giữ bí mật thì tớ sẽ mời cậu uống coca."
Lập Hạ thở phào.
Mỗi khi nói chuyện với Lục Chi Ngang, cô đều cảm thấy rất thoải mái, nhưng mỗi lần thấy Phó Tiểu Tư cô lại căng thẳng một cách kỳ lạ.
Lục Chi Ngang ló đầu ra ngoài lan can, Lập Hạ cũng nghiêng người theo cậu ta, sau đó cô nhìn thấy dưới tán rã hương cạnh lối lên cầu thang dưới tầng trệt, Phó Tiểu Tư đang tựa hẳn người lên chiếc xe đạp địa hình, một chân chống đất, phần lớn cơ thể đều được chiếc xe chống đỡ. Cậu vẫn đeo tai nghe, sợi dây tai nghe màu trắng buông thõng từ tai men theo cổ, thả rơi trước ngực và biến mất giữa những nếp gấp quần áo.
Ánh nắng xuyên qua tán rã hương ngày càng móng, hắt lên chiếc áo sơ mi trắng của cậu, rồi từ từ toả ta xung quanh.
Lục Chi Ngang bỗng kêu lên mấy tiếng kỳ quái rồi vội vàng chạy xuống dưới, vì tới muộn sẽ bị giáo viên mắng. Trước khi đi cậu ta còn ngoảnh đầu mỉm cười chào cô, rồi còn nói thêm một câu:
"Thật ra Tiểu Tư đã giúp tớ dọn nửa lớp đấy, nếu không sao nhanh thế được."
Rồi tà áo trắng ấy cũng lập tức biến mất nơi khúc quanh, thậm chí còn biến mất nhanh hơn cả Tiểu Tư. Mỗi lần đi cầu thang Lục Chi Ngang đều đi rất nhanh, mười hai bậc mà chỉ nhảy vài bước là xong.
Câu cuối của cậu ta khiến tâm trí Lập Hạ bỗng hiện ra một bức tranh.
Cô như nhìn thấy Phó Tiểu Tư cúi người quét lớp, mái tóc che khuất phân nửa khuôn mặt, xương bả vai gồ lên, vẽ nên những đường cong ẩn hiện dưới áo sơ mi, càng tôn lên vẻ mảnh khảnh của cậu. Lập Hạ vốn nghĩ tiểu thiếu gia như Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang chưa bao giờ biết quét dọn là gì, nhưng xem ra cô đã nhầm.
Thực ra nghĩ kỹ lại, đến bây giờ cô vẫn chưa thấy hai người họ bộc lộ tính xấu thường thấy ở hội con nhà giàu.
Cô lại vươn người dõi theo bóng lưng trên chiếc xe đạp của hai người họ.
Lục Chi Ngang cứ xoa đầu mãi, chắc là bị cốc đầu rồi.
- -----
"Lập Hạ!"
Cô ngoảnh đầu lại nhìn thấy Thất Thất đang chạy tới, trong cái thời tiết này mà Thất Thất vẫn có thể mặc váy, Lập Hạ thật bái phục.
Kết thúc thời gian thể dục theo đài hàng sáng, đoàn học sinh bắt đầu về lớp, sân vận động chật ních người đi lại ngược xuôi. Thất Thất vừa chen lấn vừa hét "Cho qua!", chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi đã tới cạnh Lập Hạ.
"Cậu đúng là vì nghĩa quên thân". Lập Hạ liếc chiếc váy Thất Thất đang mặc mà nói, một lúc sau Thất Thất mới hiểu ra liền đánh cô một cái.
"Nữ sinh lớp tớ ai cũng mặc vậy đấy, có giống như lớp A3 các cậu đâu, ai cũng ăn mặc công thức như phương trình hoá học ấy."
"Lớp A7 các cậu cũng đâu kém phần, người nào người nấy trông y hệt Lý Thanh Chiếu (1), không những gầy như que củi mà còn vàng vọt xanh xao hơn cả hoa hiên vàng nữa. Tuy con gái lớp tớ không phải Triệu Phi Yến (2), nhưng chí ít trông cũng phúc hậu nhé."
"Thôi chịu thua, cậu sang chuyên Văn học đi. Chân đã khỏi chưa?"
"Khỏi từ lâu rồi, may mà vết thương không sâu." Lập Hạ bỗng nhớ đến chuyện gì đó, bèn hỏi: "Đúng rồi, hội diễn văn nghệ này cậu làm gì hả Thất Thất? Vẽ mẫu đơn hay vẽ tôm nương?"
"Chị đây không thèm làm mấy trò nhạt nhẽo đó. Tớ sắp vẽ tôm nương được năm năm rồi đó, vẽ nữa chắc tớ thành Tề Bạch Thạch (3) luôn quá. Cậu đoán thử đi?"
"Lằng nhằng, không nói thì thôi." Lập Hạ cưới tít mắt, vẻ chắc chắn Trình Thất Thất sẽ phải nói cho mình nghe.
"Tớ sẽ hát đó." Quả nhiên không giữ bí mật được mà.
"Thật á?" Mắt Lập Hạ sáng ngời, trực giác vẫn luôn mách bảo cô rằng Thất Thất là một người hoàn mỹ, ngay cả cô cũng cực kỳ thích cô bạn này, huống chi là bao thanh niên đầy máu nghệ thuật trong lớp A7.
"Tớ còn biết lần này cậu sẽ vẽ nhé."
"... Sao cậu biết?"
Lập Hạ sững sờ, cô mới chỉ hạ quyết tâm sẽ vẽ tranh thôi, còn chưa kịp kể với ai, sao Thất Thất lại biết được? "Hứ, không nói cho cậu đâu."
Lập Hạ toan nói, bỗng tiếng loa vang lên: "Lập Hạ lớp 10A3, mời em tới phòng giáo vụ ngay lập tức, lớp 10A3..."
Lập Hạ nghe vậy cau mày, chuyện gì vậy? Cô nghĩ nát óc không ra.
Bước qua dãy hành lang dài ngập sắc xanh, hai bên là khung cửa kính cao rộng, ánh nắng chiếu xuống tạo nên những khối sáng khổng lồ hình chữ nhật in dấu trên sàn, ở giữa là bóng của khung cửa phân ra hai mảng sáng tối rõ ràng.
- -----
(1) Lý Thanh Chiếu, hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác giả chuyên sáng tác Từ nổi tiếng thời nhà Tống. Bà là người đứng đầu trường phái Uyển Ước với lối dùng từ hoa mỹ, được người đời xưng tụng là Thiên Cổ đệ nhất tài nữ.
(2) Triệu Phi Yến là hoàng hậu thời nhà Hán, nổi tiếng với dung mạo xinh đẹp và thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển.
(3) Bậc thầy hội hoạ đứng đầu trường phái quốc hoạ Trung Hoa, nổi tiếng với các tác phẩm màu nước đầy sức sống. Ông vẽ tranh tôm đạt đến độ siêu phàm nhờ việc nuôi tôm và dành nhiều thời gian để quan sát chúng.
Lục Chi Ngang cười chào cô, "Có thấy Tiểu Tư đâu không?"
"Vừa xuống dưới... Không phải hôm nay là ngày cậu trực nhật à? Sao làm nhanh thế, không phải trốn việc chứ?"
Lập Hạ vừa nói xong đã thấy hối hận, bởi cô và Lục Chi Ngang cũng chưa thân thiết tới mức ấy. Cậu nói đùa có phần gượng gạo, sững lại giữa không gian. May thay Lục Chi Ngang không để ý, chỉ ngáp một cái rồi lại gần nói thầm với cô:
"Cậu mà giữ bí mật thì tớ sẽ mời cậu uống coca."
Lập Hạ thở phào.
Mỗi khi nói chuyện với Lục Chi Ngang, cô đều cảm thấy rất thoải mái, nhưng mỗi lần thấy Phó Tiểu Tư cô lại căng thẳng một cách kỳ lạ.
Lục Chi Ngang ló đầu ra ngoài lan can, Lập Hạ cũng nghiêng người theo cậu ta, sau đó cô nhìn thấy dưới tán rã hương cạnh lối lên cầu thang dưới tầng trệt, Phó Tiểu Tư đang tựa hẳn người lên chiếc xe đạp địa hình, một chân chống đất, phần lớn cơ thể đều được chiếc xe chống đỡ. Cậu vẫn đeo tai nghe, sợi dây tai nghe màu trắng buông thõng từ tai men theo cổ, thả rơi trước ngực và biến mất giữa những nếp gấp quần áo.
Ánh nắng xuyên qua tán rã hương ngày càng móng, hắt lên chiếc áo sơ mi trắng của cậu, rồi từ từ toả ta xung quanh.
Lục Chi Ngang bỗng kêu lên mấy tiếng kỳ quái rồi vội vàng chạy xuống dưới, vì tới muộn sẽ bị giáo viên mắng. Trước khi đi cậu ta còn ngoảnh đầu mỉm cười chào cô, rồi còn nói thêm một câu:
"Thật ra Tiểu Tư đã giúp tớ dọn nửa lớp đấy, nếu không sao nhanh thế được."
Rồi tà áo trắng ấy cũng lập tức biến mất nơi khúc quanh, thậm chí còn biến mất nhanh hơn cả Tiểu Tư. Mỗi lần đi cầu thang Lục Chi Ngang đều đi rất nhanh, mười hai bậc mà chỉ nhảy vài bước là xong.
Câu cuối của cậu ta khiến tâm trí Lập Hạ bỗng hiện ra một bức tranh.
Cô như nhìn thấy Phó Tiểu Tư cúi người quét lớp, mái tóc che khuất phân nửa khuôn mặt, xương bả vai gồ lên, vẽ nên những đường cong ẩn hiện dưới áo sơ mi, càng tôn lên vẻ mảnh khảnh của cậu. Lập Hạ vốn nghĩ tiểu thiếu gia như Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang chưa bao giờ biết quét dọn là gì, nhưng xem ra cô đã nhầm.
Thực ra nghĩ kỹ lại, đến bây giờ cô vẫn chưa thấy hai người họ bộc lộ tính xấu thường thấy ở hội con nhà giàu.
Cô lại vươn người dõi theo bóng lưng trên chiếc xe đạp của hai người họ.
Lục Chi Ngang cứ xoa đầu mãi, chắc là bị cốc đầu rồi.
- -----
"Lập Hạ!"
Cô ngoảnh đầu lại nhìn thấy Thất Thất đang chạy tới, trong cái thời tiết này mà Thất Thất vẫn có thể mặc váy, Lập Hạ thật bái phục.
Kết thúc thời gian thể dục theo đài hàng sáng, đoàn học sinh bắt đầu về lớp, sân vận động chật ních người đi lại ngược xuôi. Thất Thất vừa chen lấn vừa hét "Cho qua!", chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi đã tới cạnh Lập Hạ.
"Cậu đúng là vì nghĩa quên thân". Lập Hạ liếc chiếc váy Thất Thất đang mặc mà nói, một lúc sau Thất Thất mới hiểu ra liền đánh cô một cái.
"Nữ sinh lớp tớ ai cũng mặc vậy đấy, có giống như lớp A3 các cậu đâu, ai cũng ăn mặc công thức như phương trình hoá học ấy."
"Lớp A7 các cậu cũng đâu kém phần, người nào người nấy trông y hệt Lý Thanh Chiếu (1), không những gầy như que củi mà còn vàng vọt xanh xao hơn cả hoa hiên vàng nữa. Tuy con gái lớp tớ không phải Triệu Phi Yến (2), nhưng chí ít trông cũng phúc hậu nhé."
"Thôi chịu thua, cậu sang chuyên Văn học đi. Chân đã khỏi chưa?"
"Khỏi từ lâu rồi, may mà vết thương không sâu." Lập Hạ bỗng nhớ đến chuyện gì đó, bèn hỏi: "Đúng rồi, hội diễn văn nghệ này cậu làm gì hả Thất Thất? Vẽ mẫu đơn hay vẽ tôm nương?"
"Chị đây không thèm làm mấy trò nhạt nhẽo đó. Tớ sắp vẽ tôm nương được năm năm rồi đó, vẽ nữa chắc tớ thành Tề Bạch Thạch (3) luôn quá. Cậu đoán thử đi?"
"Lằng nhằng, không nói thì thôi." Lập Hạ cưới tít mắt, vẻ chắc chắn Trình Thất Thất sẽ phải nói cho mình nghe.
"Tớ sẽ hát đó." Quả nhiên không giữ bí mật được mà.
"Thật á?" Mắt Lập Hạ sáng ngời, trực giác vẫn luôn mách bảo cô rằng Thất Thất là một người hoàn mỹ, ngay cả cô cũng cực kỳ thích cô bạn này, huống chi là bao thanh niên đầy máu nghệ thuật trong lớp A7.
"Tớ còn biết lần này cậu sẽ vẽ nhé."
"... Sao cậu biết?"
Lập Hạ sững sờ, cô mới chỉ hạ quyết tâm sẽ vẽ tranh thôi, còn chưa kịp kể với ai, sao Thất Thất lại biết được? "Hứ, không nói cho cậu đâu."
Lập Hạ toan nói, bỗng tiếng loa vang lên: "Lập Hạ lớp 10A3, mời em tới phòng giáo vụ ngay lập tức, lớp 10A3..."
Lập Hạ nghe vậy cau mày, chuyện gì vậy? Cô nghĩ nát óc không ra.
Bước qua dãy hành lang dài ngập sắc xanh, hai bên là khung cửa kính cao rộng, ánh nắng chiếu xuống tạo nên những khối sáng khổng lồ hình chữ nhật in dấu trên sàn, ở giữa là bóng của khung cửa phân ra hai mảng sáng tối rõ ràng.
- -----
(1) Lý Thanh Chiếu, hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác giả chuyên sáng tác Từ nổi tiếng thời nhà Tống. Bà là người đứng đầu trường phái Uyển Ước với lối dùng từ hoa mỹ, được người đời xưng tụng là Thiên Cổ đệ nhất tài nữ.
(2) Triệu Phi Yến là hoàng hậu thời nhà Hán, nổi tiếng với dung mạo xinh đẹp và thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển.
(3) Bậc thầy hội hoạ đứng đầu trường phái quốc hoạ Trung Hoa, nổi tiếng với các tác phẩm màu nước đầy sức sống. Ông vẽ tranh tôm đạt đến độ siêu phàm nhờ việc nuôi tôm và dành nhiều thời gian để quan sát chúng.
Danh sách chương