Từ biệt Trần Huyện lệnh, Hoắc Dần và hộ vệ Bính, Đinh trở về phủ.
Đến phủ nha Tri phủ Hoắc Dần cũng không bày dáng vẻ, để hai người kia trở về nghỉ ngơi thật tốt, mình đi hậu viện.
Còn chưa đi vào trong viện, Hoắc Dần đã nghe thấy Thẩm Miểu đang hát điệu hát dân gian, khóe miệng hắn chậm rãi giương lên một đường cong, thả nhẹ bước chân, liếc mắt nhìn Thẩm Miểu nằm trên ghế dựa, cầm một cái cành liễu ném vào trong hồ.
Hoắc Dần đi tới sau lưng Thẩm Miểu nàng cũng không phát hiện, hắn mím môi, tâm tư chơi đùa nổi lên, vì vậy lập tức đè Thẩm Miểu ở trên ghế dựa dọa Thẩm Miểu giật mình.
Thẩm Miểu theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng sức Hoắc Dần lớn hơn nàng, hai tay bị giữ ở trên đầu, Thẩm Miểu muốn xoay người, cố tình đối phương đè bả vai của nàng, làm nàng không có cách nào nhúc nhích được.
“Ai?! Dám càn rỡ ở phủ Tri phủ!”
Hoắc Dần hạ người xuống, hạ thấp giọng nói vào bên tai Thẩm Miểu: “Tiểu nương tử, dáng dấp thật duyên dáng.”
Thẩm Miểu liếc mắt nhìn tay áo rơi đến trên mặt, lập tức nhận ra đối phương, trên tay của nàng cũng thả lỏng, mang theo oán giận nói: “Đừng làm rộn, làm ta hoảng sợ.”
Hoắc Dần không buông Thẩm Miểu ra, nhưng hơi sức trong tay giảm chút, hắn chen vào bên cạnh Thẩm Miểu, hai người đều dựa vào ở lạnh trên ghế, Thẩm Miểu lập tức mở miệng: “Người ngươi cao to như thế sao còn chen vào làm gì?”
Hoắc Dần nói: “Cùng ngủ với nàng một lát, mấy ngày nữa sẽ phải vào kinh thành, chúng ta tâm sự.”
Thẩm Miểu nhìn hai tay mình vẫn bị đối phương nắm lấy, liếc mắt nói: “Vậy ngươi cũng phải buông ta ra đã chứ.”
“Không thả, ta thích thấy nàng như thế.”
Thẩm Miểu: “. . . . . .”
Hoắc Dần duy trì cái tư thế này, ngước đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao, đột nhiên hỏi Thẩm Miểu: “Hôm nay nàng đi tìm thần Thổ Địa nhỉ?”
Thẩm Miểu sửng sốt: “Ngươi hỏi A Ất rồi hả?”
Hoắc Dần lắc đầu, từ từ thở ra một hơi: “Ta thấy hôm nay tâm tình của nàng tốt, nên đoán.”
Thẩm Miểu giật giật khóe miệng, phát hiện hắn buông mình ra, vì vậy thu tay trở về, từ từ xoay một vòng, cuối cùng là có thể nhìn thấy gương mặt của Hoắc Dần, chỉ là khi hai người ở gần nhau như thế, nàng rụt lui về phía sau, kết quả Hoắc Dần đưa tay ôm hông của nàng.lê quý đôn
Trong cặp mắt kia mang nét cười, khiến Thẩm Miểu không nhịn được miệng đắng lưỡi khô, hắn nói: “Đừng để té xuống.”
Trong khẩu khí có chút trêu đùa.
Thẩm Miểu dời tầm mắt, trả lời hắn: “Ta là đi tìm thần Thổ Địa rồi.”
Hoắc Dần mặc kệ Thẩm Miểu có nhìn mình hay không, cặp mắt kia vẫn luôn ngắm nhìn nàng: “Vậy. . . . . . Nàng hỏi ông ấy xem chúng ta có thể thành thân hay không sao?”
“Ta ta ta. . . . . . Sao ta lại phải hỏi điều này chứ?!” Mặt của Thẩm Miểu chợt đỏ lên, nàng nói lớn: “Ai nói ta muốn gả cho ngươi? Đều là ngươi đơn phương!”
“Thật sự là ta đơn phương?” Hoắc Dần hé miệng cười cười, tiến lại gần nàng chút: “Ta cũng không thích làm người khác khó chịu.”
Thẩm Miểu nâng mí mắt nhìn hắn, vừa mới đối diện với tầm mắt của đối phương, đã chợt bị hôn một cái, trong nháy mắt Thẩm Miểu cà lăm: “Ngươi ngươi ngươi. . . . . . đây còn gọi là không làm người khác khó chịu hả?”
Hoắc Dần đưa tay vuốt sợi tóc bên tai Thẩm Miểu, mí mắt hé mở, đứng dậy đưa tay đặt ở bên kia ghế dựa, vây lấy nàng ở trong vòng tay mình, khóe miệng mang theo ý cười: “Nàng thật sự là đệ nhất miệng nói một nẻo tim nghĩ một đường.”
Nói xong, liền nhắm hai mắt lại, chính xác không nhầm hôn lên đôi môi Thẩm Miểu, tay Thẩm Miểu ở trên ghế dựa giật giật, cuối cùng lựa chọn thả lỏng tay.
Vừa hôn xong, Hoắc Dần nhẹ nhàng đặt ở trên người của Thẩm Miểu, nghiêng mặt nhìn mặt nước bị cá phá hỏng gây nên những tầng gợn sóng, hắn khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Lần này đi kinh thành, cũng không biết có bao nhiêu hung hiểm.”truyện được edit bởi hoa hồng diễn đàn lê quý đôn
Thẩm Miểu nhìn trên đỉnh đầu đầy sao, từ từ giơ tay lên, do dự một lát đặt ở trên lưng của Hoắc Dần, nói: “Ngươi sẽ không có chuyện gì, trời xanh sẽ chiếu cố ngươi.”
Hoắc Dần cúi đầu cười ra tiếng, nhắm hai mắt lại, chỉ mong, lần này đi không có nguy hiểm, được trời xanh chiếu cố.
Trần Huyện lệnh trở lại phủ Huyện lệnh, đã là chuyện ngày kế tiếp.
Buổi chiều hôm qua ông ta có chút say rượu, mơ mơ màng màng ngủ một đêm ở trong khách điếm, hôm nay buổi sáng đầu óc tỉnh táo, trong lòng bắt đầu sợ.
Hoắc Dần tâm cơ thâm trầm như vậy, cũng may ông ta không xui xẻo như Từ huyện lệnh, nếu như ông ta biểu hiện ra chút không đúng sẽ lập tức bị Hoắc Dần bắt được nhược điểm.
Trần Huyện lệnh lắc đầu, sao ông ta không nghĩ tới, Tri phủ đại nhân này, chính là ông chủ Thẩm ngồi cùng một bàn cơm với ông ta, thương lượng phương thức thuê tòa nhà theo tháng để đội binh vào ở lúc trước.
Chuyện này dù như thế nào cũng phải báo lên trên, để bên trên cảnh giác, lại nói rõ ràng những chuyện xảy ra trong mấy tháng này, để tam hoàng tử chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Hoắc Dần đến Ngô Châu khí thế như thế, chỉ sợ là đại hoàng tử nắm được tin tức ghê gớm gì đó, nếu như không đề phòng thêm, trong triều thay đổi, tam hoàng tử sẽ nguy hiểm.
Trần Huyện lệnh suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, viết hai phong thư, một sai người đưa đến Chu Sơn, một sai người đưa đến kinh thành.
Ngày Hoắc Dần nhận được phong thư của Trần Huyện lệnh, còn được tin tức ngoài ý muốn, sau khi hộ vệ Ất trở lại mang theo một người, người nọ mặc y phục binh lính, tóc có chút xốc xếch, cánh tay bị thương, hẳn là đã động thủ với hộ vệ Ất, nhưng mà hiển nhiên hắn không phải là đối thủ của đối phương.
Hộ vệ Ất ném người tới trước mặt Hoắc Dần, Hoắc Dần a một tiếng thật dài: “Là ngươi.”
Người nọ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Dần còn có chút sững sờ, chờ khi nhớ ra nơi này là phủ nha Tri phủ thì mới bừng tỉnh hiểu ra, liền tranh thủ đầu dập đầu trên đất, trong miệng không ngừng nói: “Tiểu nhân ra mắt đại nhân! Tiểu nhân có mắt không tròng! Không biết đại nhân, tiểu nhân ngu xuẩn!”
Hoắc Dần từ từ nâng chung trà lên hừ một tiếng, người này không phải là người đuổi theo hắn một đoạn dài ngày đó, làm hại hắn đưa tất cả tiền trên người cho đối phương sao? Kẻ buôn người vẫn còn tiếp tục dập đầu, hộ vệ Ất đứng ở một bên nói: “Đại nhân, người này là thuộc hạ nhìn thấy lúc chặn phong thư kia, gã mặc y phục binh lính nhìn thấy thuộc hạ thì bỏ chạy, cho nên thuộc hạ mới bắt gã về.”
“Bắt về là tốt, bắt trở lại rất đúng.” Hoắc Dần gật đầu, liếc mắt nhìn phong thư hộ vệ Ất đưa tới, mở bao bì sau đó nhìn lướt qua nội dung bên trong, chừng ba tờ giấy, viết tất chuyện hắn làm sau khi vào Ngô Châu và cả mặc lợi mặc hại trong đó nữa, chỉ là phong thư này gửi cho Hạ tướng quân, một phong thư khác, chỉ sợ là gửi cho tam hoàng tử trong triều rồi.
Hoắc Dần thu hồi phong thư, nói với hộ vệ Ất: “Người này phải trông cho cẩn thẩn, ngày mai cùng nhau dẫn vào kinh thành.”
“Dạ!”
Phần lớn Hoắc Dần đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, còn thiếu chứng cớ này, chặn được phong thư giao cho tam hoàng tử kia, hắn trực tiếp cho người ta đưa đến trong tay đại hoàng tử, đến lúc đó đại hoàng tử chuẩn bị làm thế nào đều là chuyện của huynh đệ bọn họ.
Lần này Hoắc Dần chỉ muốn đàng hoàng diệt phỉ, lấy công lao với triều đình rồi lại trở về Ngô Châu yên tâm chờ đợi mà thôi.
Hôm sau trời vừa sáng, Hoắc Dần đã lên thớt ngựa, đi theo ở đằng sau chính là một đoàn người sơn phỉ trùng trùng điệp điệp.
Hơn hai ngàn binh chỉ tổn thất chút ít, cho nên Hoắc Dần cũng chỉ mang đi hơn năm trăm người làm canh chừng sơn phỉ, những ngày này sơn phỉ đều chưa từng được ăn cơm, mỗi người đói bụng đến xanh xao vàng vọt, đi bộ cũng có chút lao lực.
Lương trại chủ nhìn thấy Hoắc Dần cưỡi ngựa, tay cũng không nâng lên được, chỉ cảm thấy tức giận vô cùng, ngửa mặt lên trời kêu một câu: “Lý Thủ Tài đã hại ta rồi!”
Hoắc Dần dời tầm mắt, trong khoảnh khắc kêu lên một tiếng này, Lương trại chủ đang ở đi theo trong đám người hình như nhìn thấy Lý Thủ Tài cũng bị bắt.
Lý Thủ Tài cúi thấp đầu, vẫn còn đang đưa tay lau nước mắt, ngàn vạn lần không nên tin tên họ Thẩm kia, ai có thể nghĩ tới thân phận thật sự của ông chủ Thẩm đa mưu túc trí kia là người của quan gia chứ?
Đám người Hoắc Dần đến, cũng có không ít bách tính vây xem, lúc này mới nói với dân chúng: “Năm đầu tiên bổn quan nhậm chức đã tiêu diệt Lộc Phong Trại, Từ huyện lệnh cấu kết sơn phỉ, cùng với thương nhân Lý Thủ Tài gieo họa dân chúng, hôm nay Từ huyện lệnh, Lý Thủ Tài, Lộc Phong Trại đều đã bắt được, dân chúng Ngô Châu có thể yên tâm rồi, chỉ cần có bổn quan ở đây, ác nhân không cách nào hung hăng ngang ngược được.”
Bách tính Ngô Châu nghe những lời này, lập tức giơ tay lên quơ múa: “Hoắc đại nhân anh minh!”
Còn có mấy tiểu thư và nha hoàn ra cửa, nhìn thấy Hoắc Dần có phong thái trác tuyệt, dùng khăn tay bụm mặt nói: “Hoắc thiếu gia rất đẹp trai!”
Hoắc Dần nghe câu này, không ngờ tiểu thư nhà ai gan lớn như vậy, vì vậy nhìn cô nương kia một cái, chỉ một cái nhìn này, cô nương lập tức nhảy dựng tại chỗ mấy lần, lôi kéo người bên cạnh nói: “Khi trở về ta sẽ nói với mẫu thân ta, ta muốn gả cho Hoắc thiếu gia.”
Những người bên cạnh cười nàng: “Nếu như ngươi muốn gả, vẫn phải để người ta đồng ý đã.”
Hoắc Dần thu hồi ánh mắt, mới vừa ngẩng đầu ưỡn ngực chuẩn bị lên đường, tầm mắt nhìn tới xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Miểu.
Bên cạnh sông Hộ Thành ngoài thành, Thẩm Miểu ngồi trên tảng đá, trong tay là cành liễu bẻ từ trên cây xuống, sắc mặt có chút khó coi, nàng vừa ném vào trong sông, vừa nói: “Hoắc thiếu gia rất đẹp trai ~”
Giọng điệu này, hình như là học vị tiểu thư kia nói.
Thẩm Miểu hứ một tiếng, vốn nàng chuẩn bị đi tiễn Hoắc Dần ra thành, dù sao cũng là đi kinh thành, lần này đi khi nào có thể trở về cũng không biết, nàng có thể không đi tiễn ư?
Chỉ là vừa đến, đã nghe những lời đó của vị tiểu thư kia, cố tình Hoắc Dần còn nở nụ cười, nháy mắt với vị tiểu thư kia.
Thẩm Miểu đá đá chân, hừ một tiếng: “Rõ ràng chính là đồ lưu manh!”
Hoắc Dần ra khỏi thành vẫn không nhìn thấy Thẩm Miểu, liền muốn ra khỏi sông Hộ Thành để tìm, báo cho hộ vệ Ất, Bính, Đinh, để cho bọn họ dẫn mọi người đi kinh thành trước, đợi lát nữa hắn sẽ chạy nhanh tới hợp lại.
Mấy hộ vệ biết đại nhân nhà bọn họ luyến tiếc phu nhân tương lai, muốn đi gặp một lần, cho nên ba người họ lộ ra vẻ mặt đã hiểu, chọc cho Hoắc Dần liếc mỗi người một cái, lúc này mới cưỡi ngựa rời đi.
Hoắc Dần vừa tới trên bờ sông thì lập tức nhìn thấy Thẩm Miểu, trong lòng hắn còn có chút nghi ngờ, tiểu Hà Thần này bình thường đợi ở trong nước gọi cũng gọi không ra sao hôm nay đứng ở trên bờ sông, cách ăn mặc này hiển nhiên là rất phí tâm tư, không lẽ muốn đi tìm hắn?
Cũng đã qua thời giờ lên đường rồi có thể tới tìm ai?
Hoắc Dần xuống ngựa, đi về phía Thẩm Miểu, vừa mới đến gần, đã nghe thấy câu Thẩm Miểu oán trách.
“Nếu nhiều người thích như vậy, ngươi cứ đi cưới đi, cưới về từng người một Hoắc phu nhân nhất định sẽ rất vui vẻ.” Thẩm Miểu ngắt lá trên cành liễu đến không còn một lá: “Cần gì tới quấn lấy ta? Ngoài miệng nói muốn ở cùng với ta, đảo mắt một cái đã liếc người khác!”
“Đôi mắt kia là phải moi ra mới được.” Hoắc Dần đứng ở sau lưng nàng, phụ họa một câu.
Thẩm Miểu cứng ngắc, xoay người từ từ nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Dần đang nở nụ cười, vành mắt cong cong, cười nói: “Nàng tiễn ta?”
Thẩm Miểu nhíu mày: “Không có.”
Hoắc Dần xuy mà cười một tiếng, lắc đầu, cũng lười vạch trần người miệng nói một đường tim nghĩ một nẻo kia.
Hắn nhìn cây trâm nàng cài trên đầu, là đồ trang sức hắn đưa lúc muốn giả làm phu thê với nàng, ý nghĩa của cây trâm, có lẽ Tiểu Hà Thần đã hiểu đại biểu gì rồi.
Hoắc Dần nói: “Ta định tới gặp nàng một lúc, hiện tại gặp được rồi, phải đi.”
Thẩm Miểu sửng sốt, tiến lên đi hai bước, cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút mới nói: “Vậy. . . . . . Vậy ngươi đi đường cẩn thận chút.”
Hoắc Dần giang hai tay ra với nàng, không nói lời nào, cứ đứng như vậy, gương mặt Thẩm Miểu đột nhiên đỏ lên, do do dự dự, vẫn đi tới nhẹ nhàng ôm eo đối phương.
Hoắc Dần đưa tay đỡ cây trâm trên đầu nàng, nói: “Ta sẽ trở về nhanh thôi.”
“Còn lâu ta mới quan tâm đấy.”
Hoắc Dần cười khẽ: “Trở lại sẽ cưới nàng ngay.” Thẩm Miểu há mồm muốn phản bác, đành nuốt xuống lời nói, chuyện này. . . . . . Nàng vẫn rất quan tâm rất quan tâm.
Đến phủ nha Tri phủ Hoắc Dần cũng không bày dáng vẻ, để hai người kia trở về nghỉ ngơi thật tốt, mình đi hậu viện.
Còn chưa đi vào trong viện, Hoắc Dần đã nghe thấy Thẩm Miểu đang hát điệu hát dân gian, khóe miệng hắn chậm rãi giương lên một đường cong, thả nhẹ bước chân, liếc mắt nhìn Thẩm Miểu nằm trên ghế dựa, cầm một cái cành liễu ném vào trong hồ.
Hoắc Dần đi tới sau lưng Thẩm Miểu nàng cũng không phát hiện, hắn mím môi, tâm tư chơi đùa nổi lên, vì vậy lập tức đè Thẩm Miểu ở trên ghế dựa dọa Thẩm Miểu giật mình.
Thẩm Miểu theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng sức Hoắc Dần lớn hơn nàng, hai tay bị giữ ở trên đầu, Thẩm Miểu muốn xoay người, cố tình đối phương đè bả vai của nàng, làm nàng không có cách nào nhúc nhích được.
“Ai?! Dám càn rỡ ở phủ Tri phủ!”
Hoắc Dần hạ người xuống, hạ thấp giọng nói vào bên tai Thẩm Miểu: “Tiểu nương tử, dáng dấp thật duyên dáng.”
Thẩm Miểu liếc mắt nhìn tay áo rơi đến trên mặt, lập tức nhận ra đối phương, trên tay của nàng cũng thả lỏng, mang theo oán giận nói: “Đừng làm rộn, làm ta hoảng sợ.”
Hoắc Dần không buông Thẩm Miểu ra, nhưng hơi sức trong tay giảm chút, hắn chen vào bên cạnh Thẩm Miểu, hai người đều dựa vào ở lạnh trên ghế, Thẩm Miểu lập tức mở miệng: “Người ngươi cao to như thế sao còn chen vào làm gì?”
Hoắc Dần nói: “Cùng ngủ với nàng một lát, mấy ngày nữa sẽ phải vào kinh thành, chúng ta tâm sự.”
Thẩm Miểu nhìn hai tay mình vẫn bị đối phương nắm lấy, liếc mắt nói: “Vậy ngươi cũng phải buông ta ra đã chứ.”
“Không thả, ta thích thấy nàng như thế.”
Thẩm Miểu: “. . . . . .”
Hoắc Dần duy trì cái tư thế này, ngước đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao, đột nhiên hỏi Thẩm Miểu: “Hôm nay nàng đi tìm thần Thổ Địa nhỉ?”
Thẩm Miểu sửng sốt: “Ngươi hỏi A Ất rồi hả?”
Hoắc Dần lắc đầu, từ từ thở ra một hơi: “Ta thấy hôm nay tâm tình của nàng tốt, nên đoán.”
Thẩm Miểu giật giật khóe miệng, phát hiện hắn buông mình ra, vì vậy thu tay trở về, từ từ xoay một vòng, cuối cùng là có thể nhìn thấy gương mặt của Hoắc Dần, chỉ là khi hai người ở gần nhau như thế, nàng rụt lui về phía sau, kết quả Hoắc Dần đưa tay ôm hông của nàng.lê quý đôn
Trong cặp mắt kia mang nét cười, khiến Thẩm Miểu không nhịn được miệng đắng lưỡi khô, hắn nói: “Đừng để té xuống.”
Trong khẩu khí có chút trêu đùa.
Thẩm Miểu dời tầm mắt, trả lời hắn: “Ta là đi tìm thần Thổ Địa rồi.”
Hoắc Dần mặc kệ Thẩm Miểu có nhìn mình hay không, cặp mắt kia vẫn luôn ngắm nhìn nàng: “Vậy. . . . . . Nàng hỏi ông ấy xem chúng ta có thể thành thân hay không sao?”
“Ta ta ta. . . . . . Sao ta lại phải hỏi điều này chứ?!” Mặt của Thẩm Miểu chợt đỏ lên, nàng nói lớn: “Ai nói ta muốn gả cho ngươi? Đều là ngươi đơn phương!”
“Thật sự là ta đơn phương?” Hoắc Dần hé miệng cười cười, tiến lại gần nàng chút: “Ta cũng không thích làm người khác khó chịu.”
Thẩm Miểu nâng mí mắt nhìn hắn, vừa mới đối diện với tầm mắt của đối phương, đã chợt bị hôn một cái, trong nháy mắt Thẩm Miểu cà lăm: “Ngươi ngươi ngươi. . . . . . đây còn gọi là không làm người khác khó chịu hả?”
Hoắc Dần đưa tay vuốt sợi tóc bên tai Thẩm Miểu, mí mắt hé mở, đứng dậy đưa tay đặt ở bên kia ghế dựa, vây lấy nàng ở trong vòng tay mình, khóe miệng mang theo ý cười: “Nàng thật sự là đệ nhất miệng nói một nẻo tim nghĩ một đường.”
Nói xong, liền nhắm hai mắt lại, chính xác không nhầm hôn lên đôi môi Thẩm Miểu, tay Thẩm Miểu ở trên ghế dựa giật giật, cuối cùng lựa chọn thả lỏng tay.
Vừa hôn xong, Hoắc Dần nhẹ nhàng đặt ở trên người của Thẩm Miểu, nghiêng mặt nhìn mặt nước bị cá phá hỏng gây nên những tầng gợn sóng, hắn khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Lần này đi kinh thành, cũng không biết có bao nhiêu hung hiểm.”truyện được edit bởi hoa hồng diễn đàn lê quý đôn
Thẩm Miểu nhìn trên đỉnh đầu đầy sao, từ từ giơ tay lên, do dự một lát đặt ở trên lưng của Hoắc Dần, nói: “Ngươi sẽ không có chuyện gì, trời xanh sẽ chiếu cố ngươi.”
Hoắc Dần cúi đầu cười ra tiếng, nhắm hai mắt lại, chỉ mong, lần này đi không có nguy hiểm, được trời xanh chiếu cố.
Trần Huyện lệnh trở lại phủ Huyện lệnh, đã là chuyện ngày kế tiếp.
Buổi chiều hôm qua ông ta có chút say rượu, mơ mơ màng màng ngủ một đêm ở trong khách điếm, hôm nay buổi sáng đầu óc tỉnh táo, trong lòng bắt đầu sợ.
Hoắc Dần tâm cơ thâm trầm như vậy, cũng may ông ta không xui xẻo như Từ huyện lệnh, nếu như ông ta biểu hiện ra chút không đúng sẽ lập tức bị Hoắc Dần bắt được nhược điểm.
Trần Huyện lệnh lắc đầu, sao ông ta không nghĩ tới, Tri phủ đại nhân này, chính là ông chủ Thẩm ngồi cùng một bàn cơm với ông ta, thương lượng phương thức thuê tòa nhà theo tháng để đội binh vào ở lúc trước.
Chuyện này dù như thế nào cũng phải báo lên trên, để bên trên cảnh giác, lại nói rõ ràng những chuyện xảy ra trong mấy tháng này, để tam hoàng tử chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Hoắc Dần đến Ngô Châu khí thế như thế, chỉ sợ là đại hoàng tử nắm được tin tức ghê gớm gì đó, nếu như không đề phòng thêm, trong triều thay đổi, tam hoàng tử sẽ nguy hiểm.
Trần Huyện lệnh suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, viết hai phong thư, một sai người đưa đến Chu Sơn, một sai người đưa đến kinh thành.
Ngày Hoắc Dần nhận được phong thư của Trần Huyện lệnh, còn được tin tức ngoài ý muốn, sau khi hộ vệ Ất trở lại mang theo một người, người nọ mặc y phục binh lính, tóc có chút xốc xếch, cánh tay bị thương, hẳn là đã động thủ với hộ vệ Ất, nhưng mà hiển nhiên hắn không phải là đối thủ của đối phương.
Hộ vệ Ất ném người tới trước mặt Hoắc Dần, Hoắc Dần a một tiếng thật dài: “Là ngươi.”
Người nọ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Dần còn có chút sững sờ, chờ khi nhớ ra nơi này là phủ nha Tri phủ thì mới bừng tỉnh hiểu ra, liền tranh thủ đầu dập đầu trên đất, trong miệng không ngừng nói: “Tiểu nhân ra mắt đại nhân! Tiểu nhân có mắt không tròng! Không biết đại nhân, tiểu nhân ngu xuẩn!”
Hoắc Dần từ từ nâng chung trà lên hừ một tiếng, người này không phải là người đuổi theo hắn một đoạn dài ngày đó, làm hại hắn đưa tất cả tiền trên người cho đối phương sao? Kẻ buôn người vẫn còn tiếp tục dập đầu, hộ vệ Ất đứng ở một bên nói: “Đại nhân, người này là thuộc hạ nhìn thấy lúc chặn phong thư kia, gã mặc y phục binh lính nhìn thấy thuộc hạ thì bỏ chạy, cho nên thuộc hạ mới bắt gã về.”
“Bắt về là tốt, bắt trở lại rất đúng.” Hoắc Dần gật đầu, liếc mắt nhìn phong thư hộ vệ Ất đưa tới, mở bao bì sau đó nhìn lướt qua nội dung bên trong, chừng ba tờ giấy, viết tất chuyện hắn làm sau khi vào Ngô Châu và cả mặc lợi mặc hại trong đó nữa, chỉ là phong thư này gửi cho Hạ tướng quân, một phong thư khác, chỉ sợ là gửi cho tam hoàng tử trong triều rồi.
Hoắc Dần thu hồi phong thư, nói với hộ vệ Ất: “Người này phải trông cho cẩn thẩn, ngày mai cùng nhau dẫn vào kinh thành.”
“Dạ!”
Phần lớn Hoắc Dần đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, còn thiếu chứng cớ này, chặn được phong thư giao cho tam hoàng tử kia, hắn trực tiếp cho người ta đưa đến trong tay đại hoàng tử, đến lúc đó đại hoàng tử chuẩn bị làm thế nào đều là chuyện của huynh đệ bọn họ.
Lần này Hoắc Dần chỉ muốn đàng hoàng diệt phỉ, lấy công lao với triều đình rồi lại trở về Ngô Châu yên tâm chờ đợi mà thôi.
Hôm sau trời vừa sáng, Hoắc Dần đã lên thớt ngựa, đi theo ở đằng sau chính là một đoàn người sơn phỉ trùng trùng điệp điệp.
Hơn hai ngàn binh chỉ tổn thất chút ít, cho nên Hoắc Dần cũng chỉ mang đi hơn năm trăm người làm canh chừng sơn phỉ, những ngày này sơn phỉ đều chưa từng được ăn cơm, mỗi người đói bụng đến xanh xao vàng vọt, đi bộ cũng có chút lao lực.
Lương trại chủ nhìn thấy Hoắc Dần cưỡi ngựa, tay cũng không nâng lên được, chỉ cảm thấy tức giận vô cùng, ngửa mặt lên trời kêu một câu: “Lý Thủ Tài đã hại ta rồi!”
Hoắc Dần dời tầm mắt, trong khoảnh khắc kêu lên một tiếng này, Lương trại chủ đang ở đi theo trong đám người hình như nhìn thấy Lý Thủ Tài cũng bị bắt.
Lý Thủ Tài cúi thấp đầu, vẫn còn đang đưa tay lau nước mắt, ngàn vạn lần không nên tin tên họ Thẩm kia, ai có thể nghĩ tới thân phận thật sự của ông chủ Thẩm đa mưu túc trí kia là người của quan gia chứ?
Đám người Hoắc Dần đến, cũng có không ít bách tính vây xem, lúc này mới nói với dân chúng: “Năm đầu tiên bổn quan nhậm chức đã tiêu diệt Lộc Phong Trại, Từ huyện lệnh cấu kết sơn phỉ, cùng với thương nhân Lý Thủ Tài gieo họa dân chúng, hôm nay Từ huyện lệnh, Lý Thủ Tài, Lộc Phong Trại đều đã bắt được, dân chúng Ngô Châu có thể yên tâm rồi, chỉ cần có bổn quan ở đây, ác nhân không cách nào hung hăng ngang ngược được.”
Bách tính Ngô Châu nghe những lời này, lập tức giơ tay lên quơ múa: “Hoắc đại nhân anh minh!”
Còn có mấy tiểu thư và nha hoàn ra cửa, nhìn thấy Hoắc Dần có phong thái trác tuyệt, dùng khăn tay bụm mặt nói: “Hoắc thiếu gia rất đẹp trai!”
Hoắc Dần nghe câu này, không ngờ tiểu thư nhà ai gan lớn như vậy, vì vậy nhìn cô nương kia một cái, chỉ một cái nhìn này, cô nương lập tức nhảy dựng tại chỗ mấy lần, lôi kéo người bên cạnh nói: “Khi trở về ta sẽ nói với mẫu thân ta, ta muốn gả cho Hoắc thiếu gia.”
Những người bên cạnh cười nàng: “Nếu như ngươi muốn gả, vẫn phải để người ta đồng ý đã.”
Hoắc Dần thu hồi ánh mắt, mới vừa ngẩng đầu ưỡn ngực chuẩn bị lên đường, tầm mắt nhìn tới xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Miểu.
Bên cạnh sông Hộ Thành ngoài thành, Thẩm Miểu ngồi trên tảng đá, trong tay là cành liễu bẻ từ trên cây xuống, sắc mặt có chút khó coi, nàng vừa ném vào trong sông, vừa nói: “Hoắc thiếu gia rất đẹp trai ~”
Giọng điệu này, hình như là học vị tiểu thư kia nói.
Thẩm Miểu hứ một tiếng, vốn nàng chuẩn bị đi tiễn Hoắc Dần ra thành, dù sao cũng là đi kinh thành, lần này đi khi nào có thể trở về cũng không biết, nàng có thể không đi tiễn ư?
Chỉ là vừa đến, đã nghe những lời đó của vị tiểu thư kia, cố tình Hoắc Dần còn nở nụ cười, nháy mắt với vị tiểu thư kia.
Thẩm Miểu đá đá chân, hừ một tiếng: “Rõ ràng chính là đồ lưu manh!”
Hoắc Dần ra khỏi thành vẫn không nhìn thấy Thẩm Miểu, liền muốn ra khỏi sông Hộ Thành để tìm, báo cho hộ vệ Ất, Bính, Đinh, để cho bọn họ dẫn mọi người đi kinh thành trước, đợi lát nữa hắn sẽ chạy nhanh tới hợp lại.
Mấy hộ vệ biết đại nhân nhà bọn họ luyến tiếc phu nhân tương lai, muốn đi gặp một lần, cho nên ba người họ lộ ra vẻ mặt đã hiểu, chọc cho Hoắc Dần liếc mỗi người một cái, lúc này mới cưỡi ngựa rời đi.
Hoắc Dần vừa tới trên bờ sông thì lập tức nhìn thấy Thẩm Miểu, trong lòng hắn còn có chút nghi ngờ, tiểu Hà Thần này bình thường đợi ở trong nước gọi cũng gọi không ra sao hôm nay đứng ở trên bờ sông, cách ăn mặc này hiển nhiên là rất phí tâm tư, không lẽ muốn đi tìm hắn?
Cũng đã qua thời giờ lên đường rồi có thể tới tìm ai?
Hoắc Dần xuống ngựa, đi về phía Thẩm Miểu, vừa mới đến gần, đã nghe thấy câu Thẩm Miểu oán trách.
“Nếu nhiều người thích như vậy, ngươi cứ đi cưới đi, cưới về từng người một Hoắc phu nhân nhất định sẽ rất vui vẻ.” Thẩm Miểu ngắt lá trên cành liễu đến không còn một lá: “Cần gì tới quấn lấy ta? Ngoài miệng nói muốn ở cùng với ta, đảo mắt một cái đã liếc người khác!”
“Đôi mắt kia là phải moi ra mới được.” Hoắc Dần đứng ở sau lưng nàng, phụ họa một câu.
Thẩm Miểu cứng ngắc, xoay người từ từ nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Dần đang nở nụ cười, vành mắt cong cong, cười nói: “Nàng tiễn ta?”
Thẩm Miểu nhíu mày: “Không có.”
Hoắc Dần xuy mà cười một tiếng, lắc đầu, cũng lười vạch trần người miệng nói một đường tim nghĩ một nẻo kia.
Hắn nhìn cây trâm nàng cài trên đầu, là đồ trang sức hắn đưa lúc muốn giả làm phu thê với nàng, ý nghĩa của cây trâm, có lẽ Tiểu Hà Thần đã hiểu đại biểu gì rồi.
Hoắc Dần nói: “Ta định tới gặp nàng một lúc, hiện tại gặp được rồi, phải đi.”
Thẩm Miểu sửng sốt, tiến lên đi hai bước, cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút mới nói: “Vậy. . . . . . Vậy ngươi đi đường cẩn thận chút.”
Hoắc Dần giang hai tay ra với nàng, không nói lời nào, cứ đứng như vậy, gương mặt Thẩm Miểu đột nhiên đỏ lên, do do dự dự, vẫn đi tới nhẹ nhàng ôm eo đối phương.
Hoắc Dần đưa tay đỡ cây trâm trên đầu nàng, nói: “Ta sẽ trở về nhanh thôi.”
“Còn lâu ta mới quan tâm đấy.”
Hoắc Dần cười khẽ: “Trở lại sẽ cưới nàng ngay.” Thẩm Miểu há mồm muốn phản bác, đành nuốt xuống lời nói, chuyện này. . . . . . Nàng vẫn rất quan tâm rất quan tâm.
Danh sách chương