Hoắc Dần mời các quan viên ăn cơm, dĩ nhiên Thẩm Miểu không thể đi.
Chỉ là Hoắc Dần có chính sự hắn muốn làm, Thẩm Miểu có thể thanh nhàn một ngày, không cần bị hắn lôi kéo chạy khắp nơi, muốn trở về sông, tìm Thần Thổ Địa, nói một chút chuyện giữa nàng và Hoắc Dần.
Hoắc Dần ra cửa chỉ dẫn theo hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh, hộ vệ Ất vẫn đi theo sau lưng Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu nói muốn ra khỏi thành thì hộ vệ Ất đã đoán được nàng muốn đi đâu, vừa điều khiển xe ngựa vừa căng thẳng đến run cả chân.
Ra khỏi thành, Thẩm Miểu vén màn xe, nàng tựa vào bên cạnh xe còn chưa nói muốn đi đâu, chỉ thấy hộ vệ Ất đã quen thuộc dẫn nàng đi hướng miếu Thổ Địa ở sông Hộ Thành ngoại thành, khóe miệng nâng lên.
“Huynh biết thân phận của ta rồi nhỉ?”
Thẩm Miểu đột nhiên mở miệng, dọa hộ vệ Ất giật mình, tay hắn nắm dây cương không nhịn được run rẩy, âm thanh còn phát run: “Biết, biết, biết, biết.”
Thẩm Miểu cười hắc hắc: “Huynh đừng sợ, ta là thần tiên, sẽ không ăn thịt người.”
Trái tim hộ vệ Ất đập thình thịch liên hồi: “Ta không sợ, là kính sợ.”
Thẩm Miểu đưa tay chống cằm: “Đúng rồi, như huynh đây mới là biểu hiện khi người bình thường nhìn thấy thần tiên, huynh xem đại nhân nhà huynh ấy, khi tiểu tử kia biết ta là Hà Bá. . . . . . Ngoại trừ năm hắn ba tuổi ra, sau mỗi một năm đều không xem ta là thần tiên mà đối xử.”
Trong lòng hộ vệ Ất bắt đầu nghĩ tới, những lời kia hắn có nên nói với Thẩm Miểu hay không? Thứ nhất, đối phương là Hà Bá, cuộc sống riêng của Hà Bá hắn có thể chõ mồm vào à?
Thứ hai, người đối phương nói là Hoắc Dần, Hoắc Dần là đại nhân nhà hắn, cuộc sống riêng của đại nhân nhà hắn, hắn có thể quở trách ư?
Thẩm Miểu sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, kể tất cả nỗi khổ sau khi gặp phải Hoắc Dần cho hộ vệ Ất nghe, nói xong còn đưa tay vỗ vỗ bả vai hộ vệ Ất nói: “Cũng may mà mấy người các ngươi có thể chịu đựng được hắn, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ nửa đêm cạo sạch tóc hắn để trả thù sao?”diễnđàn✪lê✪quýđôn
Hộ vệ Ất nuốt nước miếng, vừa run chân vừa trả lời Thẩm Miểu: “Thật ra thì con người đại nhân rất tốt, bốn huynh đệ chúng ta vốn đã là người bước một chân vào trong quan tài, bởi vì dính dáng vào phân tranh trong triều, bị người phái đi ám sát lục hoàng tử, lại bị người của lục hoàng tử phát hiện, thành tử tù, nếu như không phải đại nhân đã cứu chúng ta, chỉ sợ chúng ta đã sớm bị mất mạng rồi.”
“Hả? Hắn cứu các ngươi khỏi tay lục hoàng tử như thế nào?”
Hộ vệ Ất thở ra một hơi thật dài, nói: “Trời sanh tính của lục hoàng tử ham bài bạc, đại nhân và hắn đánh cuộc cứu tính mạng bốn huynh đệ chúng ta.”diễnđàn✪lê✪quýđôn
“Các ngươi vốn là tay sai dưới tay đại hoàng tử sao?” Thẩm Miểu hỏi.
Hộ vệ Ất quay đầu lại nhìn nàng, nghĩ thầm người nọ là thần tiên, còn là phu nhân tương lai, không có gì không thể nói, vì vậy gật đầu nói: “Vâng, vốn là tử thị được đại hoàng tử nuôi dưỡng, đại hoàng tử nuôi tổng cộng hơn năm mươi tử thị, mấy người chúng ta chỉ tương đối xui xẻo, sai khi được đại nhân cứu, bởi vì nhiệm vụ vẫn chưa xong, bị đại hoàng tử giết.”
“Lại là Hoắc Dần cứu các ngươi?” Thẩm Miểu hỏi.
Hộ vệ Ất gật đầu: “Đúng vậy, cho nên nói, tuy có lúc đại nhân nói chuyện làm người ta không thoải mái, nhưng người quả thật không tệ, mấy huynh đệ chúng ta đi theo ngài, chưa bao giờ hối hận.”
Thẩm Miểu híp mắt, cũng không biết là có phải ở chung với Hoắc Dần quá lâu rồi hay không, cho nên có nhiều ý định, hoặc giả là nàng hiểu rất rõ Hoắc Dần, bốn hộ vệ này trái lại rất đơn thuần.
Hoắc Dần làm như vậy, rất dễ nhận thấy là sợ mình ở kinh thành lại bị hãm hại lần nữa, cho nên mới dùng loại phương pháp này thu mua bốn người, để cho bọn họ bảo vệ mình. . . . . .
Lời này vẫn không nói ra, Thẩm Miểu đưa tay phẩy phẩy gió, tránh cho sau khi nói ra chọc cho hộ vệ Ất khóc.
Xe ngựa chạy đến trên bờ sông, hộ vệ Ất đỡ Thẩm Miểu xuống xe, Thẩm Miểu nhìn thấy miếu Thổ Địa, để hộ vệ Ất đợi nàng ở trên xe, mình đi tới miếu Thổ Địa.
Mới vừa đi tới bên cạnh miếu Thổ Địa, Thẩm Miểu đã nghe thấy thần Thổ Địa mở miệng: “Ngươi trở về làm gì? Trực tiếp vào ở Hoắc gia không phải tốt hơn sao?”
Thẩm Miểu đi tới ngồi xuống trước mặt miếu Thổ Địa, hai tay ôm đầu gối cái, trợn tròn hai mắt nhìn về phía bóng nho nhỏ trong miếu thờ.
“Ngài tức giận à?”
“Ta đâu dám giận ngươi? Ngươi trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, muốn bay ta cũng không ngăn được.”
Thẩm Miểu thở dài: “Ta biết ngay ngài tức giận, vậy ngài nói xem làm sao bây giờ, ta. . . . . . Ta biết rõ động lòng là không đúng, nhưng loại chuyện tình cảm như vậy, không phải ta nói khống chế là có thể khống chế đúng không?”
Thần Thổ Địa đi ra khỏi miếu thờ, vóc dáng thấp bé ngẩng đầu lên liền quở trách Thẩm Miểu: “Ngươi biết rõ tiểu tử kia Hoắc gia là một kẻ lưu manh, ngươi còn đồng lòng với hắn, ngươi có biết nếu thần tiên muốn thành thân với người phàm có bao nhiêu khó khăn không? Ngày sau nếu hắn phụ ngươi...ngươi đến nơi nào khóc đây?”
Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt, không quan tâm đến chuyện thần Thổ Địa nói, chỉ cảm thấy: “Thì ra là thần tiên thật sự có thể thành thân với người phàm?”
“Không thể!” Thần Thổ Địa cau mày: “Vậy phải bị Thiên kiếp, đánh ba mươi đạo sấm sét vào trên người ngươi, đánh cho ngươi thần hồn rời thân thể, ngươi mang theo thân thể mang bệnh đi theo tiểu tử Hoắc gia thành thân, ngươi nguyện ý?”
Bả vai Thẩm Miểu run một cái, đưa tay vồ gương mặt một lát: “Vậy. . . . . . Cũng không phải là không thể mà.”
“Ngươi điên ư?!” Râu ria của thần Thổ Địa cũng bị tức dựng cả lên, liều mạng đánh cây gậy trên mặt đất.
Cách đó không xa nghe âm thanh, hộ vệ Ất nhìn về phía Thẩm Miểu, nhìn thấy một ông lão có lẽ cao tới đầu gối người, hộ vệ Ất lập tức đưa tay che miệng.
A! Đây chính là thần Thổ Địa! Hắn liên tiếp nhìn thấy nhiều thần tiên thật kích động mà! Quả nhiên đi theo đại nhân có chỗ tốt, về sau tuổi thọ còn có thể kéo dài một chút ....!
Thẩm Miểu mím môi, rụt bả vai lại: “Chẳng lẽ không có biện pháp sao? Trước đó ngài nói với ta qua Hoắc Dần hắn có tiên duyên, tiên duyên của hắn sẽ không phải là ta chứ? Nếu như trong vận mệnh nhất định có tiên duyên, vậy chắc không thể không ở cùng với ta chứ?”
Thần Thổ Địa lắc đầu: “Chắc chắn là Nguyệt Lão gây phiền toái cho ta, thần tiên và người phàm ở chung một chỗ, ông ta muốn hại ngươi đấy! Đợi thêm mấy mươi năm nữa không được sao? Chờ Hoắc Dần sống hết kiếp này, đến lúc đó các ngươi. . . . . . là có thể rồi.”
Thẩm Miểu nhìn thần Thổ Địa chằm chằm, chỉ thấy ông lão đi vòng quanh vài vòng vẫn không dừng lại, chỉ lo lầm bầm lầu bầu, Thẩm Miểu hỏi ông: “Thổ Địa gia, ông đang nói gì vậy?”
Thần Thổ Địa trợn mắt nhìn Thẩm Miểu: “Trời ơi, ngươi muốn thành thân là thành thân sao!”
“Ngài đồng ý?!” Thẩm Miểu lập tức nở nụ cười.
Thần Thổ Địa quăng quải trượng mở rộng hai tay ra: “Vậy thì ta còn có thể làm sao nữa? Chẳng lẽ lôi ngươi đi để bị thiên lôi đánh hả!”
“Ta ngay cả Thiên Lôi cũng không phải chịu đánh?!” Đây quả thực là từng chuyện từng chuyện vui mừng ngoài ý muốn.
Thần Thổ Địa thở dài: “Vốn là duyên phận của ngươi, tính ra cũng phải hơn bảy mươi năm sau mới đến, ai ngờ đến chỉ sợ Nguyệt Lão kia uống nhiều quá hoặc đầu óc hư, kéo ngươi lên phía trước, vậy thì không thể làm gì khác hơn là như thế. Hoắc Dần hắn có tiên duyên, nếu như ngươi muốn để hắn cưới ngươi, vậy thì phải bày tốt bàn cúng cho hắn, chuẩn bị vật phẩm giống nhau nhưng cũng không thể ít, tế ông trời, lạy cả vùng đất, được trời xanh chấp thuận, các ngươi mới có thể thành thân.”
Thẩm Miểu không để ý những thứ này, khoát tay áo: “Dù sao đến lúc đó hỏi lại ngài... Ngài hiểu biết nhiều mà, cũng chỉ có thể vất vả ngài thôi.”
Thần Thổ Địa: “. . . . . . Ta tạo nghiệt gì đây sao lại mang ngươi về chứ.”
Thẩm Miểu cười hắc hắc: “Vậy ta có thể. . . . . . để ngài làm cao đường*, bưng trà cho ngài?” (*người ngồi để tân nương tân lang bái trong lễ thành thân, thường là cha mẹ, không có cha mẹ thì có thể là người lớn bên nhà gái hoặc nhà trai)
Thần Thổ Địa nhướng mày: “Nếu không ngươi còn muốn mời ai? Nguyệt Lão sao?”
“Có thể không?”
“Không được! Hai ngày trước ta với ông ta bởi vì chuyện của ngươi mà đánh một trận, không muốn nhìn thấy ông ta.”
Thẩm Miểu gật đầu: “Được được được, ngài là ông nội của ta, là ông nội ruột của ta, ngài nói gì thì chính là cái đó.”
Thần Thổ Địa a một tiếng, hai tay chắp sau lưng, từ từ đi vào trong miếu, vẫn không quên quay đầu lại lườm nàng một cái, coi như là cảnh cáo: “Hi vọng hắn không chịu ngươi... ngươi đừng hối hận.”
Thẩm Miểu mím môi, nắm hai tay, trợn tròn hai mắt hít sâu một hơi, tuy trong lòng rất không nắm chắc, nhưng Hoắc Dần đã nhiều lần bày tỏ trong lòng với nàng, hẳn. . . . . . Sẽ không phụ nàng.
Sau khi Thẩm Miểu và thần Thổ Địa nói chuyện, lau mồ hôi trên trán, trở lại cạnh xe ngựa trên mặt còn mang theo nụ cười.
Hộ vệ Ất hỏi Thẩm Miểu: “Đại nhân. . . . . . Vẫn có thể cưới ngài sao?”
Thẩm Miểu nhìn hắn: “Vậy thì xem hắn có muốn cưới hay không, thế nào?”
Hộ vệ Ất cười lắc lắc đầu: “Không có, ta phải trở về nói tin tức tốt này cho bọn họ biết.”
Dù sao Thẩm Miểu là Hà Bá, còn đối xử tốt với bọn họ như thế, có lúc Hoắc Dần chỉ vào mấy người bọn hắn trách mắng, Thẩm Miểu còn có thể chủ động đứng ở trước cửa dỗi Hoắc Dần, phu nhân tốt như vậy còn có thể tìm được người thứ hai ư.
Bên Thẩm Miểu coi như hóa giải được tâm sự, nếu nàng nổi lên ý định này, tất nhiên phải nói chuyện ổn thỏa với thần Thổ Địa trước, thần Thổ Địa cũng không phản đối, Thẩm Miểu lập gia đình cũng an tâm gả chứ sao.
Bên Hoắc Dần.
Ngô Châu ngoài một Tri phủ Hoắc Dần, tổng cộng còn có bảy Huyện lệnh, Từ huyện lệnh đã sớm bị Hoắc Dần bắt giam, cho nên trình diện chỉ còn lại sáu Huyện lệnh.
Trần Huyện lệnh bởi vì chuyện trừ phiến loạn có chút dính dáng với Tri phủ, trước khi trình diện với Hoắc Dần, năm Huyện lệnh còn lại đều vây quanh Trần Huyện lệnh, muốn thăm dò xem rốt cuộc thiếu gia Hoắc gia là người thế nào.
Trần Huyện lệnh làm động tác mở rộng hai tay, chỉ có thể nói ra hai chữ: “Không biết.”
Sáu người đợi chừng một khắc đồng hồ mới đến thời gian hẹn của Hoắc Dần với bọn họ, nhưng mà vào lúc này, Hoắc Dần dừng ở cửa tửu lầu, đầu tiên là hai hộ vệ Bính Đinh đi vào, vén màn cửa lên, rồi khom lưng dẫn Hoắc Dần đi vào.
Trần Huyện lệnh chỉ cảm thấy hai hộ vệ này có chút quen mắt, đợi đến khi thấy người mặc thường phục đi vào, con ngươi Trần Huyện lệnh mới thật sự như trợn lồi ra.
“Ngươi. . . . . .” Trần Huyện lệnh đưa ngón tay chỉ Hoắc Dần.
Hoắc Dần nhìn thoáng qua hắn, cười cười: “Đã lâu không gặp, hình như Trần đại nhân gầy không ít.”
Tay Trần Huyện lệnh run lên, lúc này mới phát hiện hành động của mình không đúng lắm, vì vậy vội vàng đi theo những đồng liêu khác cùng nhau đứng lên, cúi người chào Hoắc Dần, nói: “Tri phủ đại nhân.”
Hoắc Dần khoát tay áo với bọn họ, coi như đã giảm bớt lễ nghi, rồi sau đó ngồi xuống ở ghế chủ tọa, lúc này mới lên tiếng nói chuyện.
“Trước khi bổn quan vào Ngô Châu đã gặp phải sơn phỉ, gặp bất trắc hiểm nguy, cho nên để thủ hạ giả trang thành bộ dạng của ta vào thành, sau này mấy vị đại nhân cũng không nên nhận lầm người.” Hoắc Dần nói xong, mấy Huyện lệnh rối rít chắp tay: “Tri phủ đại nhân nói đùa, lần này tất nhiên bọn ta sẽ không nhận nhầm.”
Hoắc Dần lại dời ánh mắt vào trên người của Trần Huyện lệnh, cười nói: “Chỉ là bổn quan vì trừ phiến loạn, cho nên giả làm họ Thẩm, đến ở trong thành gần Chu Sơn mấy tháng, cho nên mấy tháng này cũng không thế nào liên lạc cùng các vị, chỉ vì không để cho sơn phỉ sinh nghi, hiện nay Lộc Phong Trại đã trừ, nên muốn gặp mặt các vị đại nhân, mới mời tới thiết yến.”
Mấy người tiếp tục chắp tay: “Đa tạ Tri phủ đại nhân mời.”
Hoắc Dần biết, Ngô Châu vẫn không cách nào phát triển, có quan hệ với các vị đang ngồi ở đây, Từ huyện lệnh cấu kết sơn phỉ, Trần Huyện lệnh là vây cánh của tam hoàng tử, còn dư lại năm Huyện lệnh này cũng không thể nói hoàn toàn sạch sẽ, tất cả trong đó chắc chắn còn có hạng người bức hiếp dân chúng ở địa phương, hoặc là thu hối lộ.
Lần này Hoắc Dần mời bọn họ tới đây, cũng phải cần từ hành động cử chỉ của bọn họ để nhìn ra đầu mối.
Một bữa cơm, hắn cũng không đả kích Trần Huyện lệnh, với các Huyện lệnh khác thì đều đúng mực, không thân cận, cũng không phản đối bọn họ thân cận.
Sau khi cơm nước no nê, mấy vị Huyện lệnh cũng ngồi bên trong kiệu hoặc là trong xe ngựa, chuẩn bị đi trở về, chỉ có Trần Huyện lệnh còn đứng ở cửa Xuy Phong, chờ Hoắc Dần ra ngoài.
Hoắc Dần nhìn thấy ông ta, vì vậy đi tới.
Trần Huyện lệnh cúi mình vái chào hắn: “Tri phủ đại nhân.”
“Trần đại nhân còn có chuyện gì?”
Trần Huyện lệnh cười ha ha: “Tri phủ đại nhân làm việc thông tuệ, không như người thường, hạ quan thật sự bội phục, chỉ mong nếu có lần tới, kính xin Tri phủ đại nhân báo cho một hai, đừng để hạ quan chẳng hay biết gì, như kẻ ngu.”
Hoắc Dần cầm cây quạt vỗ vỗ ở lòng bàn tay, hắn đột nhiên cười nói: “Tất nhiên rồi, Trần Huyện lệnh sắp xếp chỗ ở và ăn uống của đội binh cũng vất vả không ít, những thứ này ngày sau bổn quan sẽ báo lên triều đình.”
Trần Huyện lệnh giật giật khóe miệng: “Như vậy thì cám ơn đại nhân.”