Dịch: Phong Bụi

Bào thúc, Bào thúc, Bào thúc thúc.

Nhân viên làm việc trong Giải trí LB căn bản đều bị Từ Húc điều tra qua, những người đứng đầu phe phái như Củng Văn Hiểu, Bào Quỳnh càng điều tra triệt để hơn. Để tiện cho Thẩm Thận Nguyên lôi kéo làm quen Bào Quỳnh, anh ta nước đến chân mới nhảy, lên lớp cho cậu.

“Bào Quỳnh sinh ngày 19 tháng 8 năm 1952, người thành A. Cha là công nhân sửa chữa ở công xưởng sửa chữa ô tô, mẹ giúp việc trong một tiệm may mặc, có một em gái, năm ngoái đã qua đời. Năm 1969 tiến vào làng giải trí, làm diễn viên quần chúng 3 năm, sau đó dựa vào vẻ bề ngoài sáng sủa mà có một số tiếng tăm, có chút nổi tiếng ở thập niên 70, sau đó rất nhanh liền hết thời, thế nên chuyển sang công tác sau ống kính, năm 2002 gia nhập Giải trí LB, cho đến hiện giờ. Vợ ông ta là diễn viên Kiều Kiều, đã từng hợp tác với ông ta ba lần, tên thật là Vu Kiều, đã ly dị, có một con gái, hiện ở với mẹ.”

“Ông ta không phải chỉ có chút nổi tiếng mà là cực kỳ nổi tiếng.” Thẩm Thận Nguyên sửa lời: “Bộ phim ‘Nhà hàng chàng rể quý’ ông ta diễn đã đạt được giải Ngôi sao của năm của giải Đại Minh Tinh. Trước khi giải Kim Hoa ra đời, giải Đại Minh Tinh là giải thưởng quyền uy nhất trong giới Giải trí.”

Từ Húc hỏi: “Ông ta là thần tượng của cậu à?”

“Không phải, Nghiêm Long, đối thủ cạnh tranh của ông ta năm đó mới là thần tượng của tôi.” Thẩm Thận Nguyên ngừng một lát: “Có điều ông ta diễn trong ‘Nhà hàng chàng rể quý’ thực sự rất xuất sắc.”

Từ Húc nói: “Nghiêm Long là ngôi sao lớn.” Lúc Nhan Túc Ngang xuất đạo, còn được gọi là Yan nhị (Yan- phiên âm của Nghiêm, cũng là phiên âm của Nhan), đến sau khi anh ta đoạt được giải Kim Hoa thì biệt danh đó mới dần dần biến mất.

Thẩm Thận Nguyên thở dài tiếc nuối: “Nếu như ông ta không bặt tin nhất định cũng là một ngôi sao lớn.”

“Kỹ thuật diễn của ông ta tốt như vậy sao?”

“Bộ ‘Nhà hàng chàng rể quý’ tôi đã xem 30 lần, đấy là còn chưa tính số lần chỉ xem độc những cảnh ông ta diễn.”

“Cho nên mắt nhìn của ông ta nhất định rất sắc bén.” Từ Húc lo lắng nhìn cậu một cái, sau đó sửng sốt: “Cậu nổi da gà rồi.”

Thẩm Thận Nguyên ngoác miệng cười: “Tôi quá hưng phấn ấy mà.”

“…”

“Không ngờ lại có thể có cơ hội được tiền bối chỉ điểm kỹ thuật diễn cho mình.”

Nhìn biểu cảm kích động của cậu, Từ Húc cực kỳ không muốn nhưng vẫn phải tạt cho cậu một gáo nước lạnh: “Nếu như kỹ thuật diễn không qua cửa, có khả năng sẽ xảy ra chuỗi phản ứng liên hoàn, khiến cho Lỗ Thụy Dương nghi ngờ cậu.”

Sự hưng phấn của Thẩm Thận Nguyên bớt dần: “Vai tôi phải diễn là một ngụy quân tử rõ ràng trong lòng luôn hướng đến quyền thế tiền tài danh tiếng nhưng lại giỏi giấu giếm.”

Từ Húc nói: “Kỳ thực, trước lúc đến Lạc Văn bảo tôi góp ý cho cậu.”

“Cái gì?”

“Cậu chỉ cần không biểu hiện quá ngốc là được.”

“…Tôi sẽ diễn ra sự sâu sắc của nhân vật!”

“Tôi tin cậu.”

Thẩm Thận Nguyên cảm động vỗ vai anh.

“Có điều chúng ta tốt nhất vẫn nên quy định một ám hiệu.” Từ Húc nói: “Nếu như cậu có khuynh hướng ngốc nghếch, tôi sẽ dụi mũi.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Chẳng may mũi anh ngứa thật thì sao?”

“… Tôi sẽ hắt hơi.”

Bàn ăn đặt tại một nhà hàng không to không nhỏ, bề ngoài rất bình thường, bên trong trang trí hết sức trang nhã.

Từ Húc đỗ xe xong, cùng Thẩm Thận Nguyên đi vào.

Phục vụ trong cửa còn chưa kịp phản ứng, một người đàn ông tóc hoa râm, thân hình mập mạp đã từ bên cửa đứng dậy, thân thiết giơ tay ra chào: “Các cậu đến rồi.”

Từ Húc bắt tay nói: “Để Bào lão đợi lâu rồi.”

“Đâu có, vừa đến thôi.” Bào Quỳnh quay đầu đang định chào Thẩm Thận Nguyên liền nhìn thấy cậu hưng phấn lật ra một quyển sổ to bằng bàn tay đưa qua: “Xin chữ ký, xin được làm quen, xin giao… khụ, chỉ giáo!”

“Tôi lâu lắm không đóng phim rồi.” Bào Quỳnh cười cười, cầm quyển sổ giả đò thản nhiên lật lật, sau đó tiêu sái ký tên, “Xem ra cậu đã xin chữ ký của rất nhiều người.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Đây là việc tôi vui nhất khi được vào giới Showbiz!”

Bào Quỳnh ký tên xong trả lại cậu: “Cậu mới đúng là đại minh tinh ấy.”

“Trước mặt ngài thì còn kém xa!” Thẩm Thận Nguyên nói hết sức chân thành, tha thiết: “Mười phút cuối cùng của ngài trong ‘Nhà hàng chàng rể quý’ là đỉnh cao mà tôi không cách nào vượt qua được!”

Tuy rằng bợ đít có hơi quá, nhưng Bào Quỳnh vẫn rất hài lòng: “Chuyện nhiều năm trước rồi. Nào, chúng ta vào phòng bao ngồi đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Phòng bao là một phòng bao lớn có thể chứa được 10 người, sau khi 3 người ngồi xuống thì có vẻ hơi trống trải, có điều sau khi phục vụ mang đồ ăn lên thì hoàn toàn không trống trải nữa. Trên bàn nhanh chóng được lấp kín bởi những món ăn đủ kiểu, còn không ngừng xếp chồng lên nhau.

“Ăn đi, cứ ăn thoải mái, đừng khách khí!” Bào Quỳnh mời bọn họ: “Con người sống trên thế gian này là phải hưởng thụ hết mình. Hiện tại tôi nhìn mọi việc rất thoáng, tuổi tác cũng cao rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa, lúc có thể ăn thì phải ăn hết mình.”

Từ Húc đang định khách khí mấy câu liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên gắp tôm cho Bào Quỳnh: “Bào lão mời.”

“Tôi biết tôi rất già, nhưng cũng không cần câu nào câu nấy Bào lão Bào lão đâu, tôi già đến thế cơ à? Nếu như cậu cảm thấy tôi là tiền bối thì cứ gọi một tiếng Bào thúc.”

“Thúc!” Thẩm Thận Nguyên gọi như đinh đóng cột.

Bào Quỳnh kinh ngạc trước sự tự nhiên của cậu, vui vẻ đáp lại.

Ba người ăn hết sức hòa hợp, đặc biệt là Bào Quỳnh và Thẩm Thận Nguyên, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho nhau, gắp đến mức Từ Húc cảm thấy bản thân ngồi giữa hai người thực sự quá vướng víu.

Bào Quỳnh vừa ăn vừa nói chuyện giới Showbiz. Ông ta biết cách ăn nói, lại gặp nhiều biết rộng, nói gì cũng chuẩn, Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc nghe hết sức nhập tâm. Ăn đã no tám chín phần, Bào Quỳnh đổi đề tài, thở dài nói: “Ở giới Showbiz lâu như vậy rồi, trước đài hay sau màn làm không ít việc, nhưng điều tôi thích nhất vẫn là đóng phim. Đáng tiếc, không kiên trì được.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Chú có thể trở lại mà!”

Bào Quỳnh cười khổ hỏi: “Bao lâu rồi tôi không đóng phim? Đã gượng gạo từ lâu rồi. Hơn nữa, tuổi tác đã lớn, cũng không muốn bị người ta sai đây gọi đó, hiện tại đào tạo người mới, nhìn bọn họ có chút thành tựu, tôi cũng vui vậy. Tiểu Thẩm à, nghề này tôi làm lâu như vậy rồi, vàng bạc đồng thép tôi đều nhìn thấy nhiều rồi, cậu chính là vàng! Cứ tiếp tục kiên trì nhất định sẽ có ngày phát quang!”

Thẩm Thận Nguyên lập tức cảm thấy cảm xúc dâng trào trong lồng ngực. Từ khi xuất đạo đến giờ, cậu đã nhận được lời khen ngợi của không ít người, trong đó không thiếu những đạo diễn lớn tầm cỡ quốc tế như Liên Giác Tu, nhưng bọn họ không phải Bào Quỳnh, không phải là bậc đại tiền bối mà cậu trong đêm tối đối diện với màn hình tivi, không ngừng nghiền ngẫm và học tập kỹ thuật diễn!

“Tôi sẽ tiếp tục kiên trì, tôi nhất định sẽ đóng phim thật tốt!”

“Trong ‘Thần Long giáp’ có một vai diễn, tôi cảm thấy không tồi, phần diễn không nhiều, nhưng rất có đất phát huy. Kỳ thực, đối với diễn viên đích thực mà nói, căn bản không có sự phân biệt nam chính nam phụ. Mà đối với người mới mà nói, vừa bắt đầu nhận mấy vai diễn phụ cũng có cái lợi, ít áp lực, lại có thể trau dồi kỹ thuật diễn. Diễn tốt rồi, tất nhiên sẽ thăng tiến. Cậu nói xem có đúng không?”

Thẩm Thận Nguyên vừa định gật đầu đồng tình, liền nghe thấy Từ Húc ho khan một tiếng, một tay day mũi, một tay rót trà cho Bào Quỳnh.

Bị ngắt lời như vậy, nhiệt độ não của Thẩm Thận Nguyên hạ dần, tuy rằng cười cười, nhưng cười có chút giả tạo: “Đúng vậy, Bào thúc nói rất đúng.”

Bào Quỳnh cười tủm tỉm, giơ tay chỉ vào cậu nói: “Trong lòng cậu lại không nghĩ như vậy.”

Thẩm Thận Nguyên không lắc không gật mà cúi đầu: “Thời gian tôi diễn cũng không ngắn.”

“Đúng vậy, tôi đã xem phim cậu đóng, biểu hiện vô cùng xuất sắc. Vào tầm tuổi của cậu là cực kỳ hiếm có, sau này cậu nhất định sẽ tỏa sáng, kỳ thực nói vậy là hơi hạ thấp cậu, vì cậu đã tỏa sáng rồi. Nếu không Chủ tịch Lỗ cũng sẽ không coi trọng cậu như vậy.”

Thẩm Thận Nguyên giả đò kinh ngạc hỏi: “Chủ tịch Lỗ?”

“Chủ tịch Lỗ Thụy Dương ấy, ông ta rất coi trọng cậu.” Mắt Bào Quỳnh nhìn cậu chăm chăm, chú ý đến từng biểu cảm nhỏ của cậu.

Kỳ thực lúc này trong lòng Thẩm Thận Nguyên rất loạn. Vì lúc cậu chuẩn bị hoàn toàn không ngẫm trước thái độ nên biểu hiện ra khi mình nghe thấy cái tên Lỗ Thụy Dương, cho nên biểu hiện rất do dự.

Có điều sự do dự này lại chứng minh cho cách nghĩ của Bào Quỳnh. Lúc trước ông ta cảm thấy giữa Lỗ Thụy Dương và Thẩm Thận Nguyên nhất định có quan hệ không thể cho người khác biết. Đã chứng minh được suy nghĩ, ông ta cũng không truy vấn tiếp, “Thế này đi, đạo diễn ‘Thần Long giáp’ là bạn cũ của tôi, tôi thương lượng với ông ta xem xem có thể cho cậu một cơ hội được không. Có điều, tôi chỉ có thể giúp cậu đến mức này tôi, có nhận được vai diễn này hay không còn phải xem bản lĩnh của cậu nữa!”

Thẩm Thận Nguyên kích động đứng dậy nói: “Có thể cho tôi xem qua kịch bản của ‘Thần Long giáp’ không?”

Bào Quỳnh: “…”

Từ Húc cực kỳ muốn đạp cho cậu ta một cái.

“Văn Hiểu không phải đã đưa cho các cậu xem rồi sao?” Bào Quỳnh cười mà như không nhìn cậu.

Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt thành thật nói: “Cô ấy nói nam chính một và hai đều có người rồi, tôi không xem kỹ.”

“Cậu đấy, có những lúc không nên quá để ý đến việc nam chính nam phụ…” Bào Quỳnh bề ngoài thì lắc đầu, trong lòng lại mừng thầm: “Tôi không biết Văn Hiểu đã thử qua rồi. Việc cô ấy không làm được tôi cũng rất khó làm được. Có điều cậu yên tâm, tôi sẽ cố hết sức giành vai diễn cho cậu!”

“Cảm ơn Bào thúc, tôi lấy trà thay rượu kính Bào thúc một chén!” Từ Húc cầm chén lên.

Bào Quỳnh cười nói: “Đừng trách tôi keo kiệt, không gọi rượu. Tiểu Nguyên là người của công chúng, phải chú ý hình tượng.”

“Bào thúc nói rất đúng, sau này phải nhờ Bào thúc dẫn dắt rồi.” Từ Húc uống cạn nước trong chén.

Thẩm Thận Nguyên cũng đi qua kính trà.

Đợi sau khi bọn họ ăn xong nói chuyện xong thì đã là hai tiếng trôi qua.

Thẩm Thận Nguyên ngồi lên xe, ôm bụng nói: “Ăn nhiều quá.”

Từ Húc lấy thuốc tiêu hóa trong túi đưa cho cậu.

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại có?”

“Vì tôi là người quản lý của cậu.” Từ Húc mỉm cười, khởi động xe.

Tin tức nội bộ công ty vô cùng nhanh nhạy.

Rất nhanh, tin tức Củng Văn Hiểu thất bại, Bào Quỳnh trận đầu đại thắng liền truyền đi khắp công ty. Lưu Đạt Vũ chậm ra tay dứt khoát không ra tay, tiếp tục quan sát. Từ Húc và Thẩm Thận Nguyên vốn trung lập liền trở thành nghiêng Bào phái, thêm chữ nghiêng là bởi vì Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa nhận đóng phim, tất cả vẫn chưa khẳng định được gì.

Có điều hiệu quả làm việc của Bào Quỳnh rất cao, hôm qua nói tìm đạo diễn thương lượng, hôm nay lập tức đã trở thành ăn cơm cùng đạo diễn.

Thẩm Thận Nguyên vừa nghe ăn cơm liền nhăn nhó: “Hôm qua tôi cân, tăng thêm 1 kg rồi.”

Từ Húc móc ra tấm ảnh của Thẩm Thận Nguyên trong túi áo, so sánh một chút, “Đúng là béo lên rồi.”

Thẩm Thận Nguyên liếc qua: “Đó là lúc tôi làm người mẫu, ít nhất cũng nhẹ hơn bây giờ 5 kg.”

Từ Húc không biết nói gì: “Chẳng lẽ quản lý không những phải đỡ rượu cho nghệ sĩ mà còn phải đỡ cơm nữa sao?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Mang theo nhiều thuốc tiêu hóa chút.”

“Tôi có một ý kiến hay hơn.”

“Không đi à?”

“Ăn ít một chút.”

Địa điểm ăn cơm lần này đổi sang nơi khác, tại Cẩm Viên.

Thẩm Thận Nguyên theo thói quen nhắn tin cho La Thiếu Thần báo cáo hành tung, rất nhanh liền nhận được tin trả lời: Mấy giờ đến? Thẩm Thận Nguyên ngây ra, lúc trước La Thiếu Thần chỉ hỏi, không hỏi kỹ như lần này, cậu tính toán thời gian rồi nhắn trả lời. Lần này cũng trả lời rất nhanh:

Đợi chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện