Dịch: Phong Bụi
Thành công, thành công, tức giận rồi.
[Mật]
Cự Linh Thần: Ta chỉ hỏi là tại sao mà cũng không thể nói sao? Cự Linh Thần: Không phải thực sự có gì cơ mật đó chứ?
Thẩm Thận Nguyên lúc này mới biết nguyên nhân của câu nằm vùng. Sau khi đã yên tâm, cậu quyết định nhanh chóng một đao dẹp loạn.
[Mật]
Đại Hồ: Tôi yêu rồi!
Đại Hồ: Người ấy cũng ở trong game.
Cự Linh Thần: = =
Cự Linh Thần: Nam hay nữ?
Đại Hồ: Tại sao lại hỏi vậy?
Cự Linh Thần: (╰_╯)# phá đám!
Đại Hồ: Nick nam.
Cự Linh Thần: …
Cự Linh Thần: Mi đi ly hôn đi. Ta đền tiền.
Đại Hồ: Cảm ơn cậu đã hiểu cho.
Cự Linh Thần: …
Cự Linh Thần: Sau khi ly hôn xong chúng ta đi quyết đấu ở bên ngoài!
Cự Linh Thần: Như giữa đàn ông với đàn ông!
Đại Hồ: 0.0 Nick tôi là nữ.
Cự Linh Thần: Mi là nhân yêu!
Đại Hồ: Không đi thì sẽ làm sao?
Cự Linh Thần: Ta sẽ đi ra kênh thế giới tiết lộ việc mi là nhân yêu!
Đại Hồ: Thế à.
Cự Linh Thần luôn cảm thấy cái câu “thế à” của Đại Hồ ý nghĩa rất sâu xa, nửa phút sau cậu ta liền biết ý nghĩa sâu xa ở đâu rồi.
[Thế giới]
Đại Hồ: Tôi là nhân yêu.
Béo là có phúc: Chém Thập ác lao! Thiếu vú em! Hoan nghênh vú em!
Thần thám béo: Tìm vợ tìm vợ tìm vợ. Chỉ cần là nick nữ! Hoan nghênh nhân yêu báo danh!
…
Dòng đó của Đại Hồ vốn phải gây chấn động rất lớn. Tuyên bố gây chấn động vô cùng đó lại nhanh chóng bị kênh thế giới dìm xuống.
[Mật]
Đại Hồ: Tôi làm giúp cậu rồi.
Cự Linh Thần: Ta đi kêu bằng loa.
Đại Hồ: Được rồi, cậu làm đi.
Cự Linh Thần: Sao lần này mi không tự đi làm?
Đại Hồ: Cái đó phải bỏ tiền mà.
Cự Linh Thần: …
Cự Linh Thần: Mi vừa rồi không phải nói là hố đao biển lửa cũng không từ sao? Ra ngoài đồng quyết đấu cho ta!
Cậu ta vừa gửi xong tin nhắn đó thì liền nhận được thông báo của hệ thống: [Đại Hồ] đã đưa ra yêu cầu ly hôn với Nguyệt lão, ba phút sau có hiệu lực, kỹ năng phu thê và kinh nghiệm tích lũy được sau khi hôn nhân tan vỡ sẽ mất. Tình duyên phu thê đã hết, từ nay mỗi người một ngả, ai đi đường nấy, xin bớt đau buồn.
[Mật]
Đại Hồ: 0.0 Có thể để hôm khác được không?
Cự Linh Thần: Mi không phải lại muốn đi ăn cơm nữa đấy chứ?!
Đại Hồ: O(∩_∩)O~ Tôi phải đi cầu hôn!
Cự Linh Thần:…
Cự Linh Thần: Sao mi không đi chết đi!
Thẩm Thận Nguyên ngây ra, icon của Cự Linh Thần đen rồi. Thẩm Thận Nguyên chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu chậm chạp phát hiện ra bản thân vừa mới làm một việc hết sức quá đáng.
[Mật]
Đại Hồ: TAT Em vừa khiến Cự Linh Thần tức giận rồi.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Làm tốt lắm.
Đại Hồ: = =
Liệp Hồ Tiên Sinh: Không phải em muốn được khen ngợi sao?
Đại Hồ: Em và cậu ta không có gì hết.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Ừ, chỉ là từng kết hôn thôi.
“…” Thẩm Thận Nguyên quyết định vòng qua chủ đề nguy hiểm này.
[Mật]
Đại Hồ: Chúng ta đi kết hôn thôi.
Liệp Hồ Tiên Sinh: ….
Đại Hồ: Em nghiêm túc đó, chân thành đó!
Liệp Hồ Tiên Sinh: Em giành mất phần tỏ tình của anh.
Đại Hồ: Vậy phần trả lời của em cũng để anh giành một lần! Nói đi, nói đi.
Không cầm webcam La Thiếu Thần cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng đắc ý của Thẩm Thận Nguyên. Có điều anh quyết định phối hợp.
[Mật]
Liệp Hồ Tiên Sinh: Anh đồng ý.
Đại Hồ: (^o^)/~ Em ở chỗ Nguyệt lão đợi anh.
Cho dù đây là lần thứ hai La Thiếu Thần chơi Hi nháo giang hồ, nhưng tra tư liệu đối với anh chỉ là việc nhỏ. cho nên anh không hề hỏi Nguyệt lão ở chỗ nào, mà tìm kiếm bằng chức năng dẫn đường, sau đó phát hiện…
[Mật]
Liệp Hồ Tiên Sinh: Hiện tại anh cấp 12.
Đại Hồ: 0.0
Liệp Hồ Tiên Sinh: Chưa đến tiêu chuẩn thấp nhất để kết hôn.
Đại Hồ: A, quên mất anh vẫn là vị thành niên!
Liệp Hồ Tiên Sinh: …
Đại Hồ: Mau đồng ý lời mời tổ đội. Em dẫn anh đi luyện cấp. Rất nhanh thôi! Nếu như thuận lợi, tối nay liền có thể động phòng.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Nhất định thuận lợi!
Đại Hồ: Đúng rồi, vừa rồi em nhận được điện thoại của cảnh sát Đồ, anh ta nói Lỗ Thụy Dương và Mã Ngọc quen nhau trong game. Anh đoán xem chốc nữa chúng ta có gặp phải Lỗ Thụy Dương không?
Liệp Hồ Tiên Sinh: Gặp được em cũng không nhận ra.
Đại Hồ: Cũng đúng. Có điều em rất tò mò bộ dạng khi chơi game của bọn họ.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Chắc là cũng đáng ghét như bộ mặt thường ngày.
Đại Hồ: Em cảm thấy sẽ đáng yêu hơn một chút.
Đại Hồ: Đặc biệt là lúc ông ta bị người khác chém.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Đồng ý.
Hai người vừa đem Lỗ Thụy Dương ra đùa cợt vừa ngọt ngào ra ngoài đánh quái thăng cấp. Lực công kích của La Thiếu Thần hiện giờ đối với đội ngũ có hạn, nhưng anh vẫn tích cực tham gia hoạt động, cho dù số lần chết đi đã chứng minh hoạt động của anh đa số là vô hiệu.
Suy xét đến việc Thẩm Thận Nguyên ngày hôm sau còn phải đi Giải trí LB gặp Củng Văn Hiểu, cho dù hai người còn cách việc kết hôn không xa, Thẩm Thận Nguyên vẫn off vào lúc 10h hơn.
Ngày hôm sau khi gặp Củng Văn Hiểu, cậu thể hiện trạng thái tinh thần cực tốt. Ngược lại, Củng Văn Hiểu trông cực kỳ mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ, quầng thâm vốn không nhỏ dưới mắt lại càng rõ ràng hơn, cho dù đắp một lớp kem giấu khuyết điểm dày vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được màu xanh xám như ẩn như hiện.
Sau khi cô ta đưa ba tập kịch bản cho Từ Húc thì liền trở về chỗ ngồi, dùng dầu gió xoa xoa thái dương.
Đối với Từ Húc mà nói, xử lý kịch bản còn khó hơn xử lý thi thể, cho nên anh ta đưa hai tập cho Thẩm Thận Nguyên, bản thân cầm một tập cuối cùng ra vẻ lật lật giở giở. Thẩm Thận Nguyên lại rất vui mừng, cho dù mục đích quan trọng nhất của việc cậu vào Giải trí LB là gì, có một điều chắc chắn đó chính là cậu rất muốn trước khi đạt thành mục tiêu được hưởng thụ thật trọn vẹn niềm vui đóng phim.
Củng Văn Hiểu xoa dâu gió xong tinh thần tốt hơn lúc mở cửa nhiều, ít ra thái độ nói chuyện cũng dịu dàng hơn vừa rồi. “Duyên phận” tuy là một bộ phim điện ảnh ít thành tựu, nhưng đạo diễn là Thường Thanh người vừa đạt giải Hoa Sen, nữ chính đang tuyển chọn, cũng coi như có tầm ảnh hưởng nhất định. Có điều Nam chính số 1 đã chắc chắn rồi, chỉ có thể diễn nam chính số 2. Tôi đã đọc qua kịch bản, có đất để phát huy đấy.”
Thẩm Thận Nguyên tốn 10 phút để xem đại khái câu chuyện, không cho ý kiến mà cầm quyển kịch bản khác.
Củng Văn Hiểu rõ ràng cũng không hy vọng cậu ta sẽ có hứng thú với vai nam chính số 2 của một tác phẩm nhỏ, rất nhanh nói: “Đây là tác phẩm sản xuất lại của đạo diễn gạo cội Cát Hợi, chưa quay đã nổi. Nam chính số một đã xác định rồi, là đại tướng năm đó ông ta ngự dụng Đông Hải Uy, chúng ta có thể giành vai nam chính số 2.”
Là người quản lý, Từ Húc cuối cùng cũng tìm ra một câu có thể nói: “Thận Nguyên vừa gia nhập, đóng mấy bộ phim có sức ảnh hưởng lớn không phải tốt hơn sao?”
Củng Văn Hiểu liếc anh ta một cái, nói ra rõ là chế nhạo hay không kiên nhẫn: “Tôi cũng hy vọng có đạo diễn có thể chủ động giúp đỡ như vậy chứ.”
Từ Húc nói: “Sức ảnh hưởng của Giải trí LB trong giới Showbiz không thể nghi ngờ, tôi nghe nói có một bộ phim đang chuẩn bị quay tên là…”
“”Thần Long Giáp” chính là kịch bản trên tay cậu đó.” Củng Văn Hiểu nói tiếp.
Từ Húc đưa kịch bản cho Thẩm Thận Nguyên.
Củng Văn Hiểu nói: “Nam chính số 1 đã xác định là Lâm Tử Tiêu rồi, nam chính số 2 nếu như không có gì ngoài dự kiến thì hẳn là Thôi Tú.”
Thôi Tú là người của Củng Văn Hiểu, câu nói không ngoài dự kiến của cô ta chính là ám thị hoan nghênh xảy ra chuyện ngoài dự kiến. Nhưng Từ Húc hoàn toàn không mắc câu, hỏi thẳng: “Nam chính số 1 có khả năng xảy ra việc ngoài dự kiến không?”
Anh ta hỏi trực tiếp như vậy, Củng Văn Hiểu cũng không hàm hồ: “Bào Quỳnh nói là được.”
Thẩm Thận Nguyên thu lại ba tập kịch bản, ôm vào trong lòng: “Tôi muốn mang về nghiên cứu.”
“Đừng tiết lộ ra ngoài.” Củng Văn Hiểu nói.
Thẩm Thận Nguyên đang định mở miệng đồng ý, nhưng lại bị Từ Húc chặn lại: “Ngồi đây xem thì hơn. Dù sao chúng ta cũng có thời gian.”
Củng Văn Hiểu ánh mắt lấp láy: “Đương nhiên là được.”
Từ Húc cùng Thẩm Thận Nguyên ngồi xuống xem kịch bản, đến tận buổi trưa đọc xong cả hai mới cùng đi khỏi.
Sau khi bọn họ đi khỏi rồi, Củng Văn Hiểu nhìn ba tập kịch bản trên bàn trà, lẩm bẩm: “Đồ cáo con thận trọng.”
Vừa ra khỏi văn phòng của cô ta, Thẩm Thận Nguyên liền có chút hiểu nguyên nhân hành động vừa rồi của Từ Húc. “Anh sợ cô ta cố ý tiết lộ kịch bản vu oan cho chúng ta?”
Từ Húc thấp giọng đáp: “Từ khoảnh khắc bước chân vào Giải trí LB, tôi đã nhắc nhở bản thân, nơi này toàn bộ đều là tiểu nhân. Tôi thà sau khi xảy ra việc phát hiện ra là đã hiểu lầm họ, chứ không muốn xảy ra việc rồi thì bị oan.”
Thẩm Thận Nguyên tán đồng, gật đầu.
Tất nhiên nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ rồi, đi thôi.”
“Đi đâu”
“Ăn cơm với Bào Quỳnh.”
Thẩm Thận Nguyên hiện tại đang rất được chú ý trong LB, nguyên nhân đương nhiên không phải do thành tựu cao cậu giành được trong giới Showbiz, cũng không phải nhân duyên tốt đẹp trong giới mà cậu thể hiện hôm họp báo mà là quyết tâm nhất định phải giành lấy cậu bằng được của Lỗ Thụy Dương thể hiện ra trước khi ký hợp đồng. Cho dù nguyên nhân đằng sau quyết tâm này là gì, chỉ cần biết lôi kéo cậu ta liền có thể lấy lòng boss lớn là đủ rồi.
Về điểm này, Lưu Đạt Vũ, Bào Quỳnh không hẹn mà cùng chung suy nghĩ với Củng Văn Hiểu. Cho nên khi Bào Quỳnh biết Củng Văn Hiểu chuẩn bị kịch bản cho Thẩm Thận Nguyên, ông ta lập tức sắp xếp một bữa ăn ngay trưa hôm ấy, mục đích của bữa ăn chỉ có một đó chính là không tiếc tất cả lôi kéo Thẩm Thận Nguyên về phe mình.
Trên đường đến nhà hàng, Từ Húc và Thẩm Thận Nguyên đã nhất trí một mục tiêu: Trước cứ dụ ông ta đã, khiến ông ta nhìn được sờ được nhưng không ăn được!
Thành công, thành công, tức giận rồi.
[Mật]
Cự Linh Thần: Ta chỉ hỏi là tại sao mà cũng không thể nói sao? Cự Linh Thần: Không phải thực sự có gì cơ mật đó chứ?
Thẩm Thận Nguyên lúc này mới biết nguyên nhân của câu nằm vùng. Sau khi đã yên tâm, cậu quyết định nhanh chóng một đao dẹp loạn.
[Mật]
Đại Hồ: Tôi yêu rồi!
Đại Hồ: Người ấy cũng ở trong game.
Cự Linh Thần: = =
Cự Linh Thần: Nam hay nữ?
Đại Hồ: Tại sao lại hỏi vậy?
Cự Linh Thần: (╰_╯)# phá đám!
Đại Hồ: Nick nam.
Cự Linh Thần: …
Cự Linh Thần: Mi đi ly hôn đi. Ta đền tiền.
Đại Hồ: Cảm ơn cậu đã hiểu cho.
Cự Linh Thần: …
Cự Linh Thần: Sau khi ly hôn xong chúng ta đi quyết đấu ở bên ngoài!
Cự Linh Thần: Như giữa đàn ông với đàn ông!
Đại Hồ: 0.0 Nick tôi là nữ.
Cự Linh Thần: Mi là nhân yêu!
Đại Hồ: Không đi thì sẽ làm sao?
Cự Linh Thần: Ta sẽ đi ra kênh thế giới tiết lộ việc mi là nhân yêu!
Đại Hồ: Thế à.
Cự Linh Thần luôn cảm thấy cái câu “thế à” của Đại Hồ ý nghĩa rất sâu xa, nửa phút sau cậu ta liền biết ý nghĩa sâu xa ở đâu rồi.
[Thế giới]
Đại Hồ: Tôi là nhân yêu.
Béo là có phúc: Chém Thập ác lao! Thiếu vú em! Hoan nghênh vú em!
Thần thám béo: Tìm vợ tìm vợ tìm vợ. Chỉ cần là nick nữ! Hoan nghênh nhân yêu báo danh!
…
Dòng đó của Đại Hồ vốn phải gây chấn động rất lớn. Tuyên bố gây chấn động vô cùng đó lại nhanh chóng bị kênh thế giới dìm xuống.
[Mật]
Đại Hồ: Tôi làm giúp cậu rồi.
Cự Linh Thần: Ta đi kêu bằng loa.
Đại Hồ: Được rồi, cậu làm đi.
Cự Linh Thần: Sao lần này mi không tự đi làm?
Đại Hồ: Cái đó phải bỏ tiền mà.
Cự Linh Thần: …
Cự Linh Thần: Mi vừa rồi không phải nói là hố đao biển lửa cũng không từ sao? Ra ngoài đồng quyết đấu cho ta!
Cậu ta vừa gửi xong tin nhắn đó thì liền nhận được thông báo của hệ thống: [Đại Hồ] đã đưa ra yêu cầu ly hôn với Nguyệt lão, ba phút sau có hiệu lực, kỹ năng phu thê và kinh nghiệm tích lũy được sau khi hôn nhân tan vỡ sẽ mất. Tình duyên phu thê đã hết, từ nay mỗi người một ngả, ai đi đường nấy, xin bớt đau buồn.
[Mật]
Đại Hồ: 0.0 Có thể để hôm khác được không?
Cự Linh Thần: Mi không phải lại muốn đi ăn cơm nữa đấy chứ?!
Đại Hồ: O(∩_∩)O~ Tôi phải đi cầu hôn!
Cự Linh Thần:…
Cự Linh Thần: Sao mi không đi chết đi!
Thẩm Thận Nguyên ngây ra, icon của Cự Linh Thần đen rồi. Thẩm Thận Nguyên chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu chậm chạp phát hiện ra bản thân vừa mới làm một việc hết sức quá đáng.
[Mật]
Đại Hồ: TAT Em vừa khiến Cự Linh Thần tức giận rồi.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Làm tốt lắm.
Đại Hồ: = =
Liệp Hồ Tiên Sinh: Không phải em muốn được khen ngợi sao?
Đại Hồ: Em và cậu ta không có gì hết.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Ừ, chỉ là từng kết hôn thôi.
“…” Thẩm Thận Nguyên quyết định vòng qua chủ đề nguy hiểm này.
[Mật]
Đại Hồ: Chúng ta đi kết hôn thôi.
Liệp Hồ Tiên Sinh: ….
Đại Hồ: Em nghiêm túc đó, chân thành đó!
Liệp Hồ Tiên Sinh: Em giành mất phần tỏ tình của anh.
Đại Hồ: Vậy phần trả lời của em cũng để anh giành một lần! Nói đi, nói đi.
Không cầm webcam La Thiếu Thần cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng đắc ý của Thẩm Thận Nguyên. Có điều anh quyết định phối hợp.
[Mật]
Liệp Hồ Tiên Sinh: Anh đồng ý.
Đại Hồ: (^o^)/~ Em ở chỗ Nguyệt lão đợi anh.
Cho dù đây là lần thứ hai La Thiếu Thần chơi Hi nháo giang hồ, nhưng tra tư liệu đối với anh chỉ là việc nhỏ. cho nên anh không hề hỏi Nguyệt lão ở chỗ nào, mà tìm kiếm bằng chức năng dẫn đường, sau đó phát hiện…
[Mật]
Liệp Hồ Tiên Sinh: Hiện tại anh cấp 12.
Đại Hồ: 0.0
Liệp Hồ Tiên Sinh: Chưa đến tiêu chuẩn thấp nhất để kết hôn.
Đại Hồ: A, quên mất anh vẫn là vị thành niên!
Liệp Hồ Tiên Sinh: …
Đại Hồ: Mau đồng ý lời mời tổ đội. Em dẫn anh đi luyện cấp. Rất nhanh thôi! Nếu như thuận lợi, tối nay liền có thể động phòng.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Nhất định thuận lợi!
Đại Hồ: Đúng rồi, vừa rồi em nhận được điện thoại của cảnh sát Đồ, anh ta nói Lỗ Thụy Dương và Mã Ngọc quen nhau trong game. Anh đoán xem chốc nữa chúng ta có gặp phải Lỗ Thụy Dương không?
Liệp Hồ Tiên Sinh: Gặp được em cũng không nhận ra.
Đại Hồ: Cũng đúng. Có điều em rất tò mò bộ dạng khi chơi game của bọn họ.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Chắc là cũng đáng ghét như bộ mặt thường ngày.
Đại Hồ: Em cảm thấy sẽ đáng yêu hơn một chút.
Đại Hồ: Đặc biệt là lúc ông ta bị người khác chém.
Liệp Hồ Tiên Sinh: Đồng ý.
Hai người vừa đem Lỗ Thụy Dương ra đùa cợt vừa ngọt ngào ra ngoài đánh quái thăng cấp. Lực công kích của La Thiếu Thần hiện giờ đối với đội ngũ có hạn, nhưng anh vẫn tích cực tham gia hoạt động, cho dù số lần chết đi đã chứng minh hoạt động của anh đa số là vô hiệu.
Suy xét đến việc Thẩm Thận Nguyên ngày hôm sau còn phải đi Giải trí LB gặp Củng Văn Hiểu, cho dù hai người còn cách việc kết hôn không xa, Thẩm Thận Nguyên vẫn off vào lúc 10h hơn.
Ngày hôm sau khi gặp Củng Văn Hiểu, cậu thể hiện trạng thái tinh thần cực tốt. Ngược lại, Củng Văn Hiểu trông cực kỳ mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ, quầng thâm vốn không nhỏ dưới mắt lại càng rõ ràng hơn, cho dù đắp một lớp kem giấu khuyết điểm dày vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được màu xanh xám như ẩn như hiện.
Sau khi cô ta đưa ba tập kịch bản cho Từ Húc thì liền trở về chỗ ngồi, dùng dầu gió xoa xoa thái dương.
Đối với Từ Húc mà nói, xử lý kịch bản còn khó hơn xử lý thi thể, cho nên anh ta đưa hai tập cho Thẩm Thận Nguyên, bản thân cầm một tập cuối cùng ra vẻ lật lật giở giở. Thẩm Thận Nguyên lại rất vui mừng, cho dù mục đích quan trọng nhất của việc cậu vào Giải trí LB là gì, có một điều chắc chắn đó chính là cậu rất muốn trước khi đạt thành mục tiêu được hưởng thụ thật trọn vẹn niềm vui đóng phim.
Củng Văn Hiểu xoa dâu gió xong tinh thần tốt hơn lúc mở cửa nhiều, ít ra thái độ nói chuyện cũng dịu dàng hơn vừa rồi. “Duyên phận” tuy là một bộ phim điện ảnh ít thành tựu, nhưng đạo diễn là Thường Thanh người vừa đạt giải Hoa Sen, nữ chính đang tuyển chọn, cũng coi như có tầm ảnh hưởng nhất định. Có điều Nam chính số 1 đã chắc chắn rồi, chỉ có thể diễn nam chính số 2. Tôi đã đọc qua kịch bản, có đất để phát huy đấy.”
Thẩm Thận Nguyên tốn 10 phút để xem đại khái câu chuyện, không cho ý kiến mà cầm quyển kịch bản khác.
Củng Văn Hiểu rõ ràng cũng không hy vọng cậu ta sẽ có hứng thú với vai nam chính số 2 của một tác phẩm nhỏ, rất nhanh nói: “Đây là tác phẩm sản xuất lại của đạo diễn gạo cội Cát Hợi, chưa quay đã nổi. Nam chính số một đã xác định rồi, là đại tướng năm đó ông ta ngự dụng Đông Hải Uy, chúng ta có thể giành vai nam chính số 2.”
Là người quản lý, Từ Húc cuối cùng cũng tìm ra một câu có thể nói: “Thận Nguyên vừa gia nhập, đóng mấy bộ phim có sức ảnh hưởng lớn không phải tốt hơn sao?”
Củng Văn Hiểu liếc anh ta một cái, nói ra rõ là chế nhạo hay không kiên nhẫn: “Tôi cũng hy vọng có đạo diễn có thể chủ động giúp đỡ như vậy chứ.”
Từ Húc nói: “Sức ảnh hưởng của Giải trí LB trong giới Showbiz không thể nghi ngờ, tôi nghe nói có một bộ phim đang chuẩn bị quay tên là…”
“”Thần Long Giáp” chính là kịch bản trên tay cậu đó.” Củng Văn Hiểu nói tiếp.
Từ Húc đưa kịch bản cho Thẩm Thận Nguyên.
Củng Văn Hiểu nói: “Nam chính số 1 đã xác định là Lâm Tử Tiêu rồi, nam chính số 2 nếu như không có gì ngoài dự kiến thì hẳn là Thôi Tú.”
Thôi Tú là người của Củng Văn Hiểu, câu nói không ngoài dự kiến của cô ta chính là ám thị hoan nghênh xảy ra chuyện ngoài dự kiến. Nhưng Từ Húc hoàn toàn không mắc câu, hỏi thẳng: “Nam chính số 1 có khả năng xảy ra việc ngoài dự kiến không?”
Anh ta hỏi trực tiếp như vậy, Củng Văn Hiểu cũng không hàm hồ: “Bào Quỳnh nói là được.”
Thẩm Thận Nguyên thu lại ba tập kịch bản, ôm vào trong lòng: “Tôi muốn mang về nghiên cứu.”
“Đừng tiết lộ ra ngoài.” Củng Văn Hiểu nói.
Thẩm Thận Nguyên đang định mở miệng đồng ý, nhưng lại bị Từ Húc chặn lại: “Ngồi đây xem thì hơn. Dù sao chúng ta cũng có thời gian.”
Củng Văn Hiểu ánh mắt lấp láy: “Đương nhiên là được.”
Từ Húc cùng Thẩm Thận Nguyên ngồi xuống xem kịch bản, đến tận buổi trưa đọc xong cả hai mới cùng đi khỏi.
Sau khi bọn họ đi khỏi rồi, Củng Văn Hiểu nhìn ba tập kịch bản trên bàn trà, lẩm bẩm: “Đồ cáo con thận trọng.”
Vừa ra khỏi văn phòng của cô ta, Thẩm Thận Nguyên liền có chút hiểu nguyên nhân hành động vừa rồi của Từ Húc. “Anh sợ cô ta cố ý tiết lộ kịch bản vu oan cho chúng ta?”
Từ Húc thấp giọng đáp: “Từ khoảnh khắc bước chân vào Giải trí LB, tôi đã nhắc nhở bản thân, nơi này toàn bộ đều là tiểu nhân. Tôi thà sau khi xảy ra việc phát hiện ra là đã hiểu lầm họ, chứ không muốn xảy ra việc rồi thì bị oan.”
Thẩm Thận Nguyên tán đồng, gật đầu.
Tất nhiên nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ rồi, đi thôi.”
“Đi đâu”
“Ăn cơm với Bào Quỳnh.”
Thẩm Thận Nguyên hiện tại đang rất được chú ý trong LB, nguyên nhân đương nhiên không phải do thành tựu cao cậu giành được trong giới Showbiz, cũng không phải nhân duyên tốt đẹp trong giới mà cậu thể hiện hôm họp báo mà là quyết tâm nhất định phải giành lấy cậu bằng được của Lỗ Thụy Dương thể hiện ra trước khi ký hợp đồng. Cho dù nguyên nhân đằng sau quyết tâm này là gì, chỉ cần biết lôi kéo cậu ta liền có thể lấy lòng boss lớn là đủ rồi.
Về điểm này, Lưu Đạt Vũ, Bào Quỳnh không hẹn mà cùng chung suy nghĩ với Củng Văn Hiểu. Cho nên khi Bào Quỳnh biết Củng Văn Hiểu chuẩn bị kịch bản cho Thẩm Thận Nguyên, ông ta lập tức sắp xếp một bữa ăn ngay trưa hôm ấy, mục đích của bữa ăn chỉ có một đó chính là không tiếc tất cả lôi kéo Thẩm Thận Nguyên về phe mình.
Trên đường đến nhà hàng, Từ Húc và Thẩm Thận Nguyên đã nhất trí một mục tiêu: Trước cứ dụ ông ta đã, khiến ông ta nhìn được sờ được nhưng không ăn được!
Danh sách chương