Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 54: Đây là nhịp tim của tôi khi nghĩ về em

Đào Như Chi bước vào phòng nghe nhìn, đúng lúc bên trong không một bóng người.

Cô đi đến vị trí trong cùng, ngồi xuống, thao tác trên chiếc máy tính bảng đặt sẵn trên bàn, nhập vào dãy số 53445.

【LIN YAOYUAN, 2019/10/3】

Một dòng tin giống hệt như những gì cô vừa thấy hiện lên, nhưng như vậy vẫn chưa thể chứng minh đó thực sự là do Lâm Diệu Viễn để lại.

Mãi đến khi cô nhấn vào tập tin đó, nhìn thấy hàng chữ cuối cùng bên dưới——

1 2 3 4“Đào Như Chi, em khỏe không? Chắc là em sống cũng ổn đấy nhỉ. Tôi đoán chắc em chẳng còn hay nghĩ đến tôi, nhưng tôi thì vẫn thường nghĩ đến em. Đây là nhịp tim của tôi mỗi khi nhớ em. Đã không thể trao tận tay em, thì tôi đành để nó ở lại nơi này.”Điều kỳ lạ là, những dòng chữ này không đơn thuần chỉ là một đoạn văn bản, chúng giống như một lời nhắn thoại.

Mỗi một từ, cô đều có thể lập tức mường tượng ra giọng điệu của Lâm Diệu Viễn.
Anh nói: “Chào em, Đào Như Chi, em khỏe không?” ngữ khí nhẹ nhàng, có phần tươi tắn.
Đến câu: “Chắc là em sống cũng ổn đấy nhỉ” – hơi ngập ngừng, nhưng vẫn vui vẻ.
Lúc nói: “Tôi đoán chắc em chẳng còn hay nghĩ đến tôi, nhưng tôi thì vẫn thường nghĩ đến em” lời chậm rãi hẳn lại, như được nói trong một buổi chiều mưa kéo dài.

Chỉ có câu cuối cùng ấy, cô không thể tưởng tượng nổi anh sẽ nói nó bằng giọng điệu thế nào:

“Đây là nhịp tim của tôi mỗi khi nhớ em. Đã không thể trao tận tay em, thì tôi đành để nó ở lại nơi này.”

Đào Như Chi nhìn chăm chú vào màn hình một lúc lâu, rồi ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía ô cửa sổ.

Không biết từ lúc nào, cơn mưa bên ngoài đã ngớt dần.

Những giọt nước còn sót lại đang lác đác trượt xuống mặt kính, dần dần để lộ khung cảnh đại dương mênh mông phía ngoài.
Mặt biển phản chiếu sắc trời âm u, màu xanh nguyên bản của nó dường như đã bị pha loãng.
Mà cơn mưa nhạt nhoà ấy, giờ lại đang từ từ chìm xuống trong lòng biển sâu.

Mưa trên đất liền đã ngừng, nhưng trong lòng biển, mưa mới chỉ vừa bắt đầu.

Đào Như Chi đeo tai nghe, nhấn nút phát.

Tai nghe có lẽ đã được nâng cấp từ lâu, chất lượng cách âm so với mười năm trước tốt hơn hẳn.
Chỉ trong khoảnh khắc đeo lên, không khí quanh cô như bị rút sạch, thế giới thu nhỏ lại thành một khoảng chân không cô độc đè nặng vào màng nhĩ.

Thình thịch… thình thịch…

Ban đầu là nhịp đập đều đặn, rồi đột nhiên, ở một khoảnh khắc nào đó, nó bắt đầu nhanh dần, nhanh hơn, mỗi lúc một dồn dập, đến mức nghe chẳng còn giống tiếng tim đập nữa.

Nó bắt đầu hòa vào những âm thanh khác…

— là tiếng bước chân đá bay viên đá nhỏ khi vội vã chạy đến bên người kia,
— là tiếng đập vào vách mỏng khi gõ cửa,
— là tiếng trống ở đoạn cao trào lúc anh đẩy cửa quán bar nơi mình từng làm thêm,
— là tiếng xích xe quấn chặt bánh mỗi khi đạp mạnh trên con đường ven biển đuổi theo nhau,
— và cuối cùng, là tiếng thắng gấp dữ dội, như thể tất cả dừng lại chỉ trong một khắc.

Rồi tất cả âm thanh biến mất.

Thanh tiến độ chạm đến đoạn cuối cùng, thế giới, chưa bao giờ lặng đến vậy.

Đào Như Chi vẫn đeo tai nghe, tựa đầu vào cánh tay gấp lại trên bàn. Cứ thế, cô ngồi yên rất lâu, rất lâu mà không hề động đậy.

Hôm sau, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cũng là sau khi từ đảo Naoshima trở về, họ dành khoảng thời gian còn lại tại trung tâm mua sắm ở Takamatsu.

Chuyến đi này, nhiệm vụ mua sắm quan trọng nhất là chọn nhẫn cưới.
Quách Văn Khang vốn không kỳ vọng sẽ chọn được chiếc nhẫn nào trong chuyến đi này, nhưng đời thường là vậy – càng không mong đợi, thì bất ngờ lại càng dễ ập đến.

Cửa tiệm đầu tiên họ ghé vào có tên là Niwaka. Vừa đi ngang qua tủ trưng bày, cả hai người đều bị thu hút bởi một cặp nhẫn đang được trưng trên giá.

Đào Như Chi bất giác dừng chân, khẽ thốt lên:
“Cặp này trông lạ thật đấy.”

Quách Văn Khang lập tức phụ họa:
“Anh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ em khi đeo nó rồi!”

Anh ta kéo tay cô vào trong tiệm. Đúng lúc đó, một nhân viên người Trung Quốc tiến đến, nở nụ cười nhiệt tình, chủ động đón tiếp họ.

Cả hai đồng thời giơ tay chỉ về phía chiếc nhẫn trong tủ kính:
“Làm phiền, cho chúng tôi xem cặp này.”

Nhưng họ lại chỉ về hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Nhân viên khựng lại một thoáng, lúng túng nói:
“Vậy… tôi lấy cả hai cặp ra cho quý khách xem nhé.”

Đào Như Chi và Quách Văn Khang đưa mắt nhìn nhau, lúc này lại bất ngờ ăn ý, đồng thanh hỏi:
“Không phải anh/em đang nói đến cặp này sao?”

Nhân viên mang hai cặp nhẫn ra, giới thiệu:
“Đây đều là những mẫu rất được ưa chuộng. Cặp cô chọn tên là ‘Kết’, còn cặp anh chọn tên là ‘Đường Hoa’.”

Quách Văn Khang nhìn kỹ, kéo Đào Như Chi sang một bên, thì thầm:
“‘Kết’ nhìn có vẻ hơi cứng, em không thấy thế sao?”

“Em nghĩ chính vì thế mà nó đặc biệt.”
Đào Như Chi cầm chiếc nhẫn lên, ngón tay nhẹ vuốt v e chỗ nút thắt được cách điệu thành hình sợi dây, phía trên đính một viên kim cương Merida lấp lánh.
“Buộc thành nút chết rồi thì không tháo ra được nữa.”

Quách Văn Khang nhún vai, chấp nhận:
“Vậy thì thử cặp này đi.”

Nhưng Đào Như Chi lắc đầu:
“Anh không cần phải chiều theo em. Rõ ràng anh thích cặp ‘Đường Hoa’ kia, đúng không? Nó cũng đẹp mà, mềm mại và rất thanh nhã.”

“Dù thế nào thì cũng là để đeo cho em, quan trọng là em thích.”

“Không phải vì em thích ‘Kết’…”

“Vậy thì vì sao…”

Anh ta chưa kịp nói hết, đã bắt gặp ánh mắt cô. Một cảm giác bất an mơ hồ trào lên trong lồ ng ngực.

Anh ta lờ mờ nhận ra điều cô sắp nói ra, sẽ thay đổi tất cả. Theo bản năng, anh cắt lời cô:
“Không sao đâu, vậy thì—”

Nhưng Đào Như Chi vẫn nhìn anh ta rất nghiêm túc, tay cô lặp đi lặp lại động tác vuốt nhẹ trên bề mặt chiếc nhẫn.

“Có sao đấy.” Cô mỉm cười khổ sở. “Bởi vì trong lòng em cũng có một nút thắt chết. Em không thể tiếp tục làm ngơ được nữa.”

Anh ta sững lại, mắt nhìn sâu vào mắt cô:
“Em đang nói gì vậy?”

Một khoảng lặng nặng nề kéo đến, như thể tất cả âm thanh trong cửa tiệm đều bị rút cạn.

Đào Như Chi cố gắng điều chỉnh hơi thở, kiên định đối diện với ánh mắt Quách Văn Khang.

“Anh nên chọn cặp ‘Đường Hoa’.”
Cô ngừng lại, nuốt xuống một cơn nghẹn, rồi điềm tĩnh cất lời:
“Văn Khang, mình chia tay đi.”

Đêm Takamatsu buông xuống. Họ chẳng mua gì cả, hai bàn tay trống rỗng cùng nhau bước vào một quán rượu nhỏ ven đường.

Bên trong ánh đèn mờ mờ, nhân viên văn phòng Nhật đang tụ họp ăn uống sau giờ tan ca. Một nhân viên dẫn họ đi qua đại sảnh ồn ào, băng qua hành lang hẹp, đến một chỗ ngồi hơi khuất phía sau.

Họ gọi món như thể không có chuyện gì xảy ra. Chờ nhân viên rời đi, Quách Văn Khang nở nụ cười gượng, cố làm ra vẻ thoải mái:
“Không biết rượu ở đây mạnh đến đâu. Anh muốn nhìn em lúc chếnh choáng một chút, chắc là… lần cuối cùng rồi.”

Lần cuối cùng – ba chữ ấy như nắm chặt lấy cổ họng Đào Như Chi, nơi đó chật kín tội lỗi.

“Vì anh thích dáng vẻ em khi say nhẹ.”
Quách Văn Khang kể, như đang lục lại ký ức cho chính mình nghe:
“Hôm ấy anh vừa xuống lầu, em đẩy cửa lớn bước vào, người toàn mùi rượu, anh còn tưởng là một kẻ say xỉn phiền toái. Nhưng em đi ngang qua anh, cười rồi đưa cho anh một bông hoa. Em bảo, ‘em mang từ xa đến, đây là bông cuối cùng’. Khi đó anh nghĩ, mình thật may mắn.”

“Có lẽ từ khoảnh khắc ấy, anh bắt đầu để ý em. Nhưng em chưa từng chú ý đến ánh mắt của anh.”

Nét nhẹ nhõm trên gương mặt anh, thoắt chốc cũng không duy trì nổi.

“Giống như hôm qua, em chạy đến phòng thu, anh đã lặng lẽ theo sau. Anh gọi em, nhưng em không nghe thấy. Anh đứng ngoài cửa, nhìn em khóc. Em khóc rất lặng, chỉ có bờ vai run lên bần bật. Anh không biết em đau lòng vì điều gì, nhưng anh không dám hỏi, vì sợ nếu hỏi rồi, chúng ta… sẽ không thể giả vờ bình thường được nữa. Thế nên, anh quay lưng bỏ đi.”
Anh lẩm bẩm:
“Sao rốt cuộc vẫn thành ra như thế này?”

Đào Như Chi cố đè nén cảm giác co thắt trong tim, không trốn tránh nữa:
“Bởi vì không thể tiếp tục như vậy. Như thế là không công bằng với anh.”

“Anh không cần công bằng. Trong tình cảm, làm gì có công bằng?”
Anh ta khẽ thở dài.
“Như Chi, anh sớm đã đoán được “nút thắt” trong lòng em là ai rồi. Em nghĩ vì sao anh lại giả vờ không biết?”

Đào Như Chi sững lại, rồi như bị rút cạn sức lực:
“Vậy thì lại càng là lỗi của em. Ngay cả anh còn sớm nhận ra, mà em thì cứ mãi trốn tránh, không dám đối diện.”

“Không, chuyện đó không phải…”

“Có lẽ tình cảm thật sự không thể cân đo đong đếm được.”
Cô ngắt lời anh, ánh mắt như đang lạc vào nơi xa xôi nào đó, lặng lẽ tự hỏi rồi tự trả lời:
“Em có yêu anh ấy rất sâu đậm không? Hình như chính em cũng không biết nữa. Nếu anh ấy không tham dự vào đời em với tư cách một người tình, thì em vẫn có thể chấp nhận anh ấy. Em từng sớm cố gắng thuyết phục bản thân như vậy.”

“Nhưng mỗi lần nghĩ đến anh ấy, là em lại thế này – đầu óc cứ phiêu đi đến một nơi mà em không kiểm soát được. Từ lúc trở về, gặp lại anh ấy, rồi cả chuyến đi này… lúc nào em cũng như vậy. Em nghĩ, có lẽ suốt quãng đời sau này, em vẫn sẽ thỉnh thoảng mất tập trung như thế.”

“Em có thể chấp nhận chính mình như vậy. Nhưng em không thể để một người khác – không thể để anh – cũng phải chấp nhận cùng em.”

Lúc đó, nhân viên mang rượu lên, bất ngờ cắt ngang đoạn đối thoại của họ.

Ngay sau đó là một nhóm khách mới đông đúc, ồn ào, cười nói rộn rã bằng thứ tiếng Nhật họ không hiểu, có lẽ đang kể nhau những chuyện vui vẻ.

Còn họ, hai người, dùng thứ tiếng Trung đối phương hiểu, đang nói lời từ biệt mà đau đớn đến nghẹn ngào.

Niềm vui nỗi buồn của con người, có thể chẳng bao giờ thấu hiểu được nhau. Vậy mà vẫn có thể cùng tồn tại trong một căn phòng.

Quách Văn Khang ngồi đó, im lặng hồi lâu.

Anh ta nâng ly, dốc cạn một ngụm lớn, rồi khàn giọng hỏi:
“Nhưng… em đã từng yêu anh, đúng không?”

Đào Như Chi nhìn vào mắt anh ấy, còn chưa kịp trả lời, anh đã khẽ lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, không quan trọng nữa.” Anh ấy tựa người ra sau ghế, khẽ nheo mắt, như thể tâm trí cũng bay đi đâu mất, “Ít nhất thì với anh, tất cả đều là những ký ức rất đẹp. Những ngày ở London mà không có em thì hẳn là buồn tẻ biết mấy… Những điều ấy, không thể phủ nhận được. Cho nên em tuyệt đối đừng có nói với anh câu ‘xin lỗi’ sáo rỗng kia.”

Đào Như Chi cúi đầu, giấu đi đôi mắt vừa đỏ hoe trong thoáng chốc. Khi ngẩng lên lại, gương mặt đã nở một nụ cười.

Cô nâng ly: “Vậy thì… để em nói cảm ơn.”

Chuyến đi lẽ ra là ngọt ngào ấy, rốt cuộc lại trở thành hành trình chia tay chua chát của hai người.

Nhưng Đào Như Chi không hề bất ngờ, có lẽ cả Quách Văn Khang cũng thế.

Anh ấy đã sớm nhận ra sự bất ổn nơi cô, nhận ra dạo gần đây cô hay thức dậy lúc nửa đêm, ngồi thất thần trong phòng khách. Từ khi họ quyết định điểm đến của chuyến đi lần này là biển nội địa Seto, cái kết đã gần như được định sẵn.

Dù vậy, hai người vẫn chưa nói chuyện chia tay với bất kỳ ai. Bởi đây không còn là cuộc chia tay của một đôi tình nhân bình thường, mà là sự tan vỡ ở ngưỡng cửa hôn nhân. Điều khó xử nhất chính là phải giải thích với cha mẹ.

Đặc biệt là phía Đào Như Chi. Trước đây vì quyết định kết hôn này, bố cô đã sẵn sàng làm đủ mọi cách để gom tiền giúp cô mua nhà, thậm chí còn ly hôn với dì Lâm cho “thuận lý thành chương”. Dù cuối cùng Đào Như Chi kiên quyết không nhận số tiền ấy, nhưng vết nứt gây ra thì đã không thể lành lặn như trước.

Thế nên cô rất trốn tránh chuyện này, nhưng lý trí lại nhắc nhở rằng không thể dây dưa thêm, phải sớm nói rõ ràng, kẻo bố lại tiếp tục lo lắng chuyện đại sự của cô.

Cô chần chừ mấy hôm, cuối cùng cũng cắn răng gọi điện cho Đào Khang Sanh, chỉ vài câu liền nói xong chuyện chia tay.

Đào Khang Sanh thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào.

“Bố, cụ thể thì con cũng khó mà nói rõ… tóm lại là lỗi ở con.”

Ban đầu cô còn sợ bố sẽ hỏi nhiều, ai ngờ Đào Khang Sanh chỉ “ừ” một tiếng nhẹ bẫng.

“Không sao, không cưới thì thôi. Nói thật là lúc con dẫn Văn Khang về nhà, phản ứng đầu tiên của bố là hơi tiếc… giờ thì đỡ rồi.”

Bố nói vậy, Đào Như Chi lại càng thấy áy náy.

“Nhưng con còn làm bố và dì Lâm phải ly hôn…”

“Thì đã sao? Tụi bố đâu phải không định kết lại. Chẳng lẽ chỉ vì áp lực từ chuyện này mà con cảm thấy mình buộc phải cưới thì mới xứng đáng với tụi bố à? Như thế mới là ngược đời đấy!”

Bố cô một lời nói toạc tâm tư mà bấy lâu nay cô vẫn luôn giấu kín.

Quả thật chính vì chuyện đó, trong lòng cô luôn đè nặng một cảm giác trách nhiệm, cảm thấy mình không được phép làm hỏng. Nhưng rốt cuộc, cô vẫn làm hỏng. Khiến những điều người khác hy sinh vì cô như trò đùa.

Đào Khang Sanh nghiêm túc nói: “Chuyện cưới xin bây giờ không cần vội, con cứ từ từ lựa chọn. Bố bây giờ còn khoẻ, lo được cho con.”

Đào Như Chi siết chặt ống nghe: “Không chỉ là bây giờ, còn là rất nhiều năm về sau nữa.”

Ông bật cười: “Vậy thì lúc đó phải nhờ con gái chăm sóc bố rồi.”

“Bố nhất định sẽ sống khoẻ đến trăm tuổi, chỉ cần mỗi năm chịu khó đi khám sức khoẻ là được.” Đào Như Chi nghiêm túc nói, “Để con xem lại lịch nghỉ, chắc dịp Quốc khánh con sẽ về, ở lâu hơn chút. Nhân tiện đặt lịch khám tổng quát cho bố với dì Lâm. Con sẽ đích thân đưa hai người đi.”

“Con về được thì tốt quá rồi, nhưng đừng ép mình, cũng phải chú ý sức khoẻ của con nữa.”

“Con biết mà.”

Sau đó, cô và Quách Văn Khang quyết định sẽ trả lại căn hộ hiện tại vào tháng sau, quãng thời gian còn lại để mỗi người tự tìm nhà mới. Không còn phải vì nhau mà chọn chỗ ở giao thông không tiện, giờ ai cũng có thể lựa nơi phù hợp với mình.

Trong căn hộ hiện tại, có không ít đồ đạc hai người cùng nhau sắm sửa. Họ hẹn nhau tối hôm trước khi chuyển nhà, ngồi lại phân chia từng món như hai vợ chồng đang ly dị bàn nhau quyền nuôi con. Món nào cô cần, món nào anh hợp, nói năng đàng hoàng, chia xong đâu đó, chuyện cũng đến hồi kết.

Hôm sau xe chuyển nhà của Đào Như Chi đến trước. Quách Văn Khang giúp cô khiêng đồ xuống lầu, rồi đứng dưới tiễn cô đi.

Cô nhìn vào hình bóng phản chiếu trong gương chiếu hậu, thấy anh ấy không đợi xe đi xa mà đã xoay người trở vào nhà.

Sau khi dọn đến nhà mới, Đào Như Chi đặc biệt dành một cuối tuần để từ từ khám phá khu vực xung quanh.

May mắn là thời tiết hôm đó rất đẹp, nắng nhẹ, rất thích hợp để tản bộ. Cô cầm túi đi siêu thị gần nhà mua sắm, quyết định tối sẽ nấu cho mình một bữa thật ngon. Sau này sẽ là những ngày tự lo lấy, cô cũng nên rèn lại chút tay nghề, dù biết trước sau gì rồi cũng phải quay về nhờ cậy đồ ăn giao tận nơi.

Trước khi ra cửa, cô lục tung cả nhà, mới phát hiện ra chiếc túi đi chợ có lẽ nằm lẫn trong đống đồ của Quách Văn Khang, vì trước giờ luôn là anh đảm nhận việc đi siêu thị.

Dù đã tách biệt, nhưng những thói quen trong sinh hoạt vẫn còn đọng lại. Cô ngẩn người trong giây lát, rồi cứ thế tay không bước ra ngoài.

Dựa vào bản đồ, cô đến một siêu thị lớn gần đó.

Buổi trưa cuối tuần, khách rất đông, không khí trong siêu thị náo nhiệt. Cô đẩy xe mua hàng đi qua từng dãy kệ, chậm rãi ngắm nghía.

Cô thích nhất là khu rau củ quả. Những màu sắc tươi đẹp được sắp xếp gọn gàng khiến người ta nhìn thôi đã thấy vui mắt, bất giác đã chất đầy nửa xe.

Hồi ở Anh, không nói đến giá cả, chỉ riêng chủng loại hoa quả đã nghèo nàn, hương vị cũng nhạt nhẽo. Cô nhớ sau khi về nước, việc đầu tiên là đặt liền ba hộp trái cây cắt sẵn ăn đến tiêu chảy. Bây giờ thì biết kiềm chế rồi, nhưng niềm hạnh phúc được chọn lựa thoải mái như vậy vẫn khiến người ta không sao cưỡng nổi.

Sau khu rau củ là khu đồ tươi sống, rồi đến khu đồ ăn vặt, đồ dùng hằng ngày. Lúc ra tính tiền mới hối hận, một túi to trĩu tay, mang về đúng là mệt thật.

May mà siêu thị gần nhà, đi bộ về chỉ mười phút, gắng chút là xong.

Đào Như Chi xách chiến lợi phẩm lên, mặt không đổi sắc bước đi. Nhưng đi chưa được nửa đường, cô đã thấy hai tay mình như sắp bị quai túi cắt đứt.

Chính vào lúc ấy, cô lại lạc lòng. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Lâm Diệu Viễn.

Không hiểu sao, cô nghĩ, Lâm Diệu Viễn đối với cô, giống hệt như chiếc túi nilon chứa đầy đồ này. Đầy ắp, nặng nề, quai túi bị kéo căng thành hai sợi dây mảnh như thép, cứa vào lòng bàn tay mềm yếu của cô, khiến cô đau đớn đến mức chỉ muốn buông bỏ. Cô cảm thấy mệt mỏi quá rồi.

Có những khoảnh khắc, con người ta thật sự sẽ buông tay, chỉ để đổi lấy cảm giác nhẹ nhõm mà mình tưởng là cần.

Thế nhưng cô vẫn xách túi đồ ấy về nhà, mặc cho quai túi hằn rõ hai vệt đỏ trên lòng bàn tay.

Hai người hiếm khi liên lạc, trừ những lần cô canh ngày để nhắn hỏi kết quả nội soi dạ dày của anh, thấy chẩn đoán chỉ là rối loạn chức năng tiêu hóa thì mới thở phào, dặn anh phải nhớ ăn uống đúng giờ. Lúc nào nhớ ra, cô lại hỏi một câu quen thuộc: “Ăn gì chưa?”

Mở đoạn chat giữa hai người, toàn là cô hỏi: “Ăn chưa?”, một lúc sau anh sẽ trả lời: “Ăn rồi.”

Anh hẳn cũng nghe từ miệng Đào Khang Sanh chuyện cô và Quách Văn Khang đã chia tay, nhưng chưa một lần nhắc đến. Những ngày này, giữa họ duy trì một kiểu quan hệ, dù có đưa đoạn chat cho người ngoài xem cũng sẽ chỉ bị lầm tưởng là chị em tốt.

Đào Như Chi nghĩ đến chuyện của Lâm Diệu Viễn, lúc hoàn hồn thì đã đứng dưới nhà mình.

Về đến nơi, đặt đồ xuống, cô mới nhận ra lòng bàn tay đã in hằn hai vệt đỏ.

Cô dùng chính bàn tay ấy móc điện thoại ra, như một thói quen, gửi tin nhắn cho Lâm Diệu Viễn:
“Ăn chưa?”
Rồi vứt điện thoại sang một bên, bắt đầu sắp xếp đồ mới mua vào tủ lạnh, rửa hộp dâu tây vừa chọn kỹ ngoài chợ, tiện tay vắt thêm ly nước cam. Cuối cùng mở tivi, chiếu một bộ phim, vừa nằm cuộn mình trên sofa vừa xem vừa ăn.

Lâm Diệu Viễn cũng vừa lúc ấy nhắn lại, lần này, câu trả lời có chút khác biệt.

“Chưa, đang ở gần nhà em, ăn cùng không?”

Nửa tiếng sau, tiếng báo mở khóa vang lên từ cửa lớn tầng dưới.

Đào Như Chi hít sâu một hơi, bước tới mở bảng điều khiển.

Nhưng khi nhìn vào màn hình, sắc mặt cô khựng lại.

Người đứng dưới không phải Lâm Diệu Viễn, mà là anh giao hàng.

Đào Như Chi vội vàng quay lại lấy điện thoại quăng trên bàn trà, quả nhiên có một tin nhắn nhận hàng bị cô bỏ sót.

Chắc là Lâm Diệu Viễn tự ý đặt hàng thay cô.

Nhưng đặt món gì thì cô không đoán được.

Mang theo chút tò mò, anh giao hàng cũng vừa lúc đến cửa. Cô mở cửa, thấy anh ta lấy từ trong thùng ra một bó lan hồ điệp*.

*Lan hồ điệp là biểu tượng cho một tình yêu mãnh liệt, chung thuỷ.

Đào Như Chi sững người một thoáng, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.

Cô đóng cửa lại, rút từ trong bó hoa ra một tấm thiệp nhỏ đính kèm, trên đó là dòng chữ tay của Lâm Diệu Viễn:

【Chúc mừng dọn nhà muộn (dù vẫn là nhà thuê)】

Trán Đào Như Chi giật nhẹ, tiện tay quăng tấm thiệp vào thùng rác.

Đúng lúc ấy, điện thoại cô rung lên là cuộc gọi từ Lâm Diệu Viễn, làm lòng bàn tay cô cũng run theo.

“Nhận được hoa rồi chứ?”

Đào Như Chi ừ khẽ một tiếng, nghĩ có lẽ anh bận việc đột xuất nên mới không đến được, chứ không thì đâu cần phải nhờ người mang hoa tới.

Giọng cô có chút bực dọc: “Nửa câu sau của tấm thiệp, thật dư thừa.”

“Lần sau tôi sửa.”

“Không cần.” Cô khẽ gảy cánh hoa, “Đừng làm phiền tôi là được.”

“Gửi hoa thì sao gọi là phiền?”

“Vì nhà tôi còn chẳng có bình cắm hoa.”

Giọng anh mang theo nụ cười, từ bên kia đầu dây vọng đến:

“Tôi biết. Cho nên tôi mang đến cho em rồi.” Giọng anh dịu dàng đến mức như đang thì thầm. “Mở cửa cho tôi đi, Đào Như Chi.”

Ngón tay Đào Như Chi đang mân mê cánh hoa khựng lại, hốt hoảng lao về phía màn hình điều khiển, trong camera, gương mặt hơi mờ nhòe của Lâm Diệu Viễn hiện lên, tựa như một bóng hình trong giấc mơ.

Cô hấp tấp lấy lại bình tĩnh, bấm xác nhận, rồi đứng ngay cửa ra vào, bồn chồn đi tới đi lui như mắc phải chứng cuồng chân. Một phút sau, chuông cửa vang lên.

Đào Như Chi vừa mở cửa suýt nữa vấp chân, bèn lườm một cái rồi kéo mạnh cánh cửa.

Lâm Diệu Viễn đứng đó, ánh mắt cười khẽ cong lên.

Anh tự nhiên đưa cho cô chiếc bình hoa, tay kia xách một túi đồ to nặng, bên trong toàn là nguyên liệu lẩu mang về.

“Chắc em chưa ăn gì đúng không?” Anh giơ túi lên lắc lắc. “Cùng ăn lẩu nhé?”

“Dạ dày cậu ăn lẩu được không đấy?” Đào Như Chi hỏi vu vơ, “Hơn nữa mới dọn vào, nấu lẩu ám mùi cả nhà, bám lên người cũng hôi.”

“Không sao đâu. Ăn xong mình ra ngoài đi dạo cho thông khí là được.”

“……”

Đào Như Chi cảm thấy mình không nên tiếp lời nữa, kẻo lại bị anh dẫn dắt đến những đề nghị chẳng biết từ chối sao cho khéo.

Cô vào bếp lấy nồi, Lâm Diệu Viễn thì bày từng món lên bàn, còn mua thêm một hộp dâu tây nữa.

Anh cởi áo vest, xắn tay áo: “Cho tôi mượn bếp rửa mấy quả này nhé.”

Đào Như Chi gãi đầu: “Chiều tôi vừa mua rồi, trên bàn trà còn nửa hộp.”

“Vậy còn cherry? Tôi cũng mua rồi.” Anh lại lôi thêm một hộp nữa.

Cả hai cùng vào bếp, người đun nước, người rửa trái cây, phối hợp ăn ý. Đào Như Chi thi thoảng hỏi vài câu về vụ kiện của Khang Thịnh, Lâm Diệu Viễn đáp rất bình tĩnh, nói dạo này bay qua bay lại giữa Tân Thành và Kinh Kỳ, giờ chỉ còn chờ mở phiên toà.

Trong lúc chờ nước sôi, ánh mắt Đào Như Chi vô thức dừng lại nơi bóng lưng của anh.

Anh đang đứng bên cửa sổ, cúi đầu chăm chú rửa từng quả một. Ánh chiều tà phủ một tầng màu xám dịu lên căn bếp, chỉ còn ô cửa nhỏ lọt nắng. Anh là một vệt bóng tối in lên ánh sáng ấy, như tranh cắt giấy.

Cô lặng lẽ nhìn vệt bóng ấy, lòng chợt dâng lên cảm giác mơ hồ khó tả.

Lâm Diệu Viễn không quay đầu lại, hỏi: “Em đang nhìn tôi hay đang ngắm hoàng hôn?”

Cô không nghĩ ngợi: “Hoàng hôn.”

“Đẹp không?”

“Cũng được, chỉ là cửa sổ bếp nhỏ quá, cậu che mất một nửa rồi.”

“Vậy tức là em đang nhìn tôi.”

“Bị ép nhìn thôi.”

“Đào Như Chi.” Anh gọi tên cô, đột nhiên đổi giọng, “Tôi cứ nghĩ… hai người sẽ kết hôn thật.”

Cái tĩnh lặng kéo dài suốt bao ngày qua, cuối cùng cũng bị phá vỡ, như một cơn bão không hề báo trước, bất ngờ đổ bộ vào khoảnh khắc này.

“Tôi cũng từng nghĩ thế…”
Đào Như Chi hít sâu một hơi, thành thật nói,
“Anh ấy thật sự là một người rất tốt. Nấu ăn ngon, chủ động làm việc nhà, tan ca mệt rồi vẫn đến giúp tôi tẩy trang, mỗi lần cãi nhau đều là anh ấy nhún nhường trước, chưa từng khiến tôi phải khó xử. Ở anh ấy, tôi luôn nhìn thấy bóng dáng bố mình. Cậu có biết không, lúc nhỏ tôi từng mơ được gả cho một người giống như bố vậy.”

Dường như cảm thấy những lời ấy quá chói tai, Lâm Diệu Viễn chỉ hờ hững đáp một tiếng “Ừm”:
“Thế nên vì sao?”

Đào Như Chi nhún vai:
“Thế nên tôi không thể làm tổn thương anh ấy.”

*Khúc này em xin phép đổi xưng hô ạ! Anh thoáng nghẹn lại, rồi gật đầu như thể tán đồng, có điều lại mang theo chút giả vờ giả vịt.

“Thế còn anh thì sao? Chẳng phải trong mắt em, anh vẫn luôn là một kẻ khốn nạn sao?”

Nhưng Đào Như Chi lại khẽ đáp:
“Cũng không được. Em chia tay anh ấy không phải vì muốn đến với anh, mà là vì…”

Ngón tay đang rửa trái cây của Lâm Diệu Viễn dừng lại, để mặc dòng nước không ngừng vỗ vào tay anh.

Anh cắt ngang lời cô:
“Mà là vì em biết, em chẳng thể ngừng yêu anh, đúng không?”

“…”

“Nếu em định nói là bởi vì chúng ta từng là người một nhà nên không thể, vậy thì anh cần nhắc em một câu, về mặt pháp luật, chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa.”

“Cái đó… chỉ là tạm thời. Đợi sau khi giải tỏa xong, bọn họ sẽ…”

Anh xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

“Vậy thì chúng ta hãy chỉ làm người yêu tạm thời thôi.”

Nồi nước sôi bắt đầu réo lên từng đợt, âm thanh lảnh lót như tiếng nức nở bị đè nén, chẳng thể nào kìm nén thêm được nữa.

Hàng mi Đào Như Chi khẽ run.

“Anh tại sao… cứ phải làm những chuyện mà anh biết rõ sẽ khiến chia ly trở nên khó khăn hơn?”

Anh rời khỏi bồn rửa, chậm rãi tiến lại gần, rồi cúi xuống, nhìn thẳng vào cô, trán áp lên trán cô. Không phải là sự khẽ khàng, mà là một cú va nhẹ, bất ngờ mà mạnh mẽ. Hai người bật ngửa ra, đều nhíu mày vì đau, rồi cùng nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười như đã những trò đùa khi xưa.

Lâm Diệu Viễn không trả lời câu hỏi ấy, mà chỉ như lảng tránh, nhẹ giọng nói:
“Trời sắp tối rồi.”

Đào Như Chi ngơ ngác:
“Hửm?”

Anh lại nghiêng người đến gần, lần này là chầm chậm, rất nhẹ nhàng. Trán anh áp lên trán cô, sống mũi cao vờn qua sống mũi cô, thoáng chạm như không chạm.

“Hay là, mình đừng bật đèn vội.” Anh khẽ thì thầm.

Phía sau họ, bầu trời ngoài khung cửa sổ nhỏ bị màn đêm dịu dàng giữ lại, sắc lam êm ả như nhung đang vây lấy tất cả, tối tăm nhất cũng là dịu dàng nhất, cùng lúc ấy, cũng lặng lẽ bao bọc lấy hai người họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện