Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 53: Cô sẽ không quay đầu lại

Đào Như Chi trở về nhà, bật đèn phòng khách. Tối nay cô về trước.

May mà là cô về trước.

Cô chậm rãi tắt đèn, lặng lẽ ngồi xuống trong căn phòng chìm vào bóng tối, cả người như tan vào sắc đen dịu lặng. Cô ngồi rất lâu, như một cái bóng không tên, bất động giữa khoảng không tĩnh mịch.

Căn phòng yên ắng đến mức đáng sợ.

Đào Như Chi buộc bản thân phải thoát khỏi cơn lặng câm ấy. Cô bật TV, để âm thanh lấp đầy khoảng trống. Mặc kệ chương trình đang chiếu gì, cô cũng cố ra vẻ chăm chú theo dõi. Nhưng ánh mắt cô, vẫn lặng lẽ, rơi vào một góc màn hình — phần đề xuất phim mùa hè hiện lên một cách ngẫu nhiên.

Phần đề xuất phim mùa hè hiện lên một tấm poster, là “Mùa hè của Kikujiro”.

Đào Như Chi khẽ quay đầu, nhìn sang phía bên kia của chiếc sofa.

Trong khoảnh khắc ấy, mười bảy tuổi của Lâm Diệu Viễn như ngồi ở đó đúng ngay nơi mà những năm tháng cũ kỹ từng tắt đèn trong ký ức.



Vài ngày sau, khi gần hết giờ làm, cô nhận được một cuộc gọi bất ngờ.

Là Vu Thù Vân.

Giọng nói của bà ấy rõ ràng, dứt khoát hơn nhiều so với những ngày trước, như thể sau bao khổ sở đã gom góp đủ quyết tâm:
“Tôi và Khang Thịnh bắt đầu khởi kiện rồi.”

Đào Như Chi giả vờ ngạc nhiên: “Vậy à?”

“Luật sư họ Lâm đó…” Giọng bà khựng lại trong chớp mắt, như muốn thăm dò, “Có phải cô giúp không?”

Cô từng dặn Lâm Diệu Viễn đừng nhắc gì đến mình, nhưng cũng đã đoán được Vu Thù Vân sớm muộn sẽ nhận ra.

“…Là tôi.” Cô hơi ngập ngừng, nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận.

“Chị từng nói, chị chỉ muốn bố mình được sống khỏe mạnh. Nhưng cuối cùng lại là chị hại chết ông ấy. Hy vọng vụ kiện lần này có thể nói cho chị biết, rốt cuộc ai mới là người thật sự sai.” Đào Như Chi nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát nói, “Tôi tin công lý sẽ trả lại cho chị một sự công bằng.”

Điện thoại im lặng vài giây, đầu dây bên kia chỉ còn hơi thở mơ hồ, như thể đối phương đang kiềm chế cảm xúc rất sâu.

Rồi, Vu Thù Vân chậm rãi nói: “…Cảm ơn em.”

“Đợi chị thắng kiện nhé.” Đào Như Chi mỉm cười, giọng ấm áp.

“…Ừ.” Lần này, Vu Thù Vân đáp lại thật khẽ, nhưng nghe rõ một sức mạnh đang trỗi dậy trong lòng.

Cùng lúc đó, một cuộc gọi khác nhảy vào.

Cô nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Quách Văn Khang.

“Chị này, em phải nghe điện.” Cô nói nhanh, rồi như sực nhớ điều gì, bổ sung một câu cuối:
“Với cả… chị cũng hãy tin tưởng luật sư Lâm. Nhưng đừng nói câu này cho anh ấy biết, em sợ anh ta kiêu.”

Tối đó, cô và Quách Văn Khang có hẹn ăn tối. Đúng lúc rảnh rỗi hiếm hoi của cả hai.

“Anh tan làm rồi à?” Cô vừa nhấc máy đã hỏi.

“Ừ. Nhưng anh vừa nhận được điện thoại của em trai em.”

Cô khựng lại: “…Có chuyện gì sao?”

“Lần trước không phải nó bảo sẽ giúp tụi mình tìm nhà à? Nãy nó gọi, nói có một căn hiện tại xem được luôn. Hỏi tụi mình có muốn qua xem không.” Quách Văn Khang cười cười, “Anh thấy cũng gần chỗ mình ăn, tiện đường luôn.”

“…Vậy cũng được.”

“Anh với nó qua trước rồi đón em nhé. Tầm nửa tiếng là tới.”

“Thôi, không cần đâu.” Cô khẽ lắc đầu. “Đường từ công ty em tới đó không tiện. Anh gửi địa chỉ cho em là được.”

“Ừm… vậy gặp em sau.”

Sau khi xuống xe, cô ngẩng lên nhìn toà nhà trước mặt. Quả nhiên phía trước có một con sông nhỏ, ánh đèn hắt ra từ những ô cửa sổ vuông vức bên bờ.

Cô bước đến dưới lầu, nhìn thấy Lâm Diệu Viễn và Quách Văn Khang đang đứng trò chuyện. Cạnh họ là một người đàn ông lạ mặt, hẳn là môi giới.

Quách Văn Khang thấy cô trước, rồi Lâm Diệu Viễn cũng quay đầu lại, ánh mắt lướt qua cô như một cơn gió. Không lưu lại lâu.

Cô tránh ánh nhìn ấy, đi về phía Quách Văn Khang: “Kẹt xe một chút. Mình lên đi anh.”

Căn hộ nằm trên tầng chín. Vừa bước vào, Đào Như Chi đã chắc chắn đây là nơi mình mong muốn, một ban công hướng ra sông. Không chỉ có một, mà còn một ban công nữa nhìn ra phía thành phố. Một nơi đủ lặng, nhưng cũng đủ sống.

Cô đứng trên ban công nhìn ra bờ sông, ánh mắt mơ màng.

Quách Văn Khang để cô yên, cùng môi giới đi xem các phòng khác.

Một lát sau, có người khác bước ra ban công.

Lâm Diệu Viễn tựa người lên lan can, nhìn dòng nước lấp lánh phía xa, nhẹ giọng:
“Giống như trong mơ em từng kể không?”

Đào Như Chi né tránh ánh mắt anh, hỏi ngược: “Tại sao cậu lại liên lạc với Văn Khang?”

Anh thản nhiên: “Trước kia đã hứa là sẽ giúp tìm nhà mà.”

“Tôi không cần kiểu giúp đỡ thiếu thành ý này.”

Anh nhíu mày, ngả người: “Thành ý giúp tìm nhà cưới cho em? Em đòi hỏi từ tôi cao quá rồi đấy.”

“Vậy thì đừng làm nữa.”

“Nhưng tôi là người giữ lời. Đã nói ra thì phải làm.”

Cô nhìn vào trong nhà, giọng nghèn nghẹn: “Giúp tới đây là đủ rồi. Chuyện của tôi và anh ấy, không cần cậu lo nữa.”

Cô quay người định đi, thì nghe anh hỏi một câu rất nhẹ.

“Em tưởng tượng được cảnh sống ở đây với anh ta không?”

Lần này, không như ở sân bay, cô không còn dứt khoát được nữa.

Trong đầu cô vụt qua rất nhiều đoạn ký ức rời rạc: ánh mắt kìm nén của Lâm Diệu Viễn, lời Quách Văn Khang nói về việc không làm người được chọn cũng không sao, cả việc ly hôn giả của Đào Khương Sanh…

Cô thẫn thờ đáp:
“Dĩ nhiên… anh ấy là người tốt. Tôi tin rằng chúng tôi sẽ có một cuộc hôn nhân ổn định.”

“‘Ổn định’ nghĩa là gì?”

Cô ngước lên, nhìn mặt trăng đang bị mây che phủ:
“Không tranh cãi, không bất ngờ. Mọi người đều sẽ chúc phúc cho chúng tôi.”

Tầng mây lặng lẽ nuốt lấy ánh trăng. Trời vốn đã tối, giờ càng tối hơn. Bóng đêm ấy giống như một giấc mơ bị niêm phong, đã chọn rồi thì phải đi đến cùng, dẫu phía trước là lối mòn tăm tối.

“…Nếu đó là lựa chọn của em.” Lâm Diệu Viễn cúi đầu, nhìn dòng sông không phản chiếu nổi điều gì, bật cười khẽ:
“Vậy thì, cho phép tôi làm người duy nhất không chúc phúc cho em, chị à.”

Tim Đào Như Chi lại quặn thắt.

Nỗi đau ấy đến rất nhanh, siết rất mạnh. Trong khoảnh khắc, nó ép cạn cả máu và thịt trong tim, chỉ còn lại một khung xương trắng lạnh, cố gắng chống đỡ thân thể này khỏi sụp đổ.

Tiếng bước chân vọng lại từ phòng khách. Môi giới và Quách Văn Khang đã xem xong, đang tiến tới.

Quách Văn Khang gõ nhẹ lên cửa kính ban công.

Đào Như Chi run nhẹ tay, vặn khóa, đẩy cửa ra.

Cô thản nhiên hỏi: “Anh xem xong rồi à?”

Ánh mắt của Quách Văn Khang thu lại từ bóng lưng hơi khom của Lâm Diệu Viễn.

“Ừ. Hai người đang nói gì thế? Nhà còn chưa xem xong.”

“Không có gì cả, em đang xác nhận lại thời gian đi nội soi dạ dày với cậu ấy.” Đào Như Chi bước ra khỏi ban công. “Giờ em đi xem đây.”

Bất kể Lâm Diệu Viễn bắt đầu từ lý do gì, căn nhà anh chọn quả thật rất ổn. Chỉ đi xem qua một vòng, cô và Quách Văn Khang cũng không tìm ra chỗ nào để chê.

Điểm duy nhất khiến người ta chần chừ là giá cả, hơi vượt quá ngân sách họ định ra. Nhưng giá cả thì vẫn còn thương lượng được.

Khi đã có một kế hoạch sơ bộ, cảm giác chân thật về hôn nhân cuối cùng cũng bắt đầu rõ ràng dần.

Có lần, Đào Như Chi vô tình thấy điện thoại của Quách Văn Khang, trên đó ghi chi chít danh sách những món cần mua trong chuyến đi Nhật sắp tới, từng dòng ghi chú chi chít như những phiến đá nhỏ, lúc cô nhìn thấy, lập tức cảm thấy cả cơ thể như bị chúng ép chặt, nặng trĩu.

Nhất là khi cô thấy mục “nhẫn cưới” trong đó.

Những tảng đá nặng nề ấy dần chất đầy trong cơ thể, khiến cô mỗi đêm khó ngủ, như thể quay lại đêm trước kỳ thi đại học năm mười tám tuổi, một lần nữa đứng trước kỳ thi lớn của đời mình, mà cô vẫn chẳng có chút chắc chắn nào. Và lần này, không còn ai giúp cô xoa dịu nỗi lo ấy nữa.

Bởi vì người đó, giờ đây lại chính là nguyên nhân khiến cô nặng nề.

Họ không còn liên lạc. Cho đến sát kỳ nghỉ lễ, Lâm Diệu Viễn xác định được thời gian nội soi là chiều thứ năm, năm giờ. Đào Như Chi đã báo trước với công ty, xin về sớm để đến bệnh viện. Sợ tắc đường, cô chọn đi tàu điện ngầm, thậm chí còn đến sớm.

Khi Lâm Diệu Viễn đến nơi, thấy vẻ mặt căng thẳng của Đào Như Chi, không nhịn được hỏi: “Sao em căng thẳng vậy?”

Cô lắc đầu: “Không có gì.”

Cô không muốn nói là mình đang lo kết quả kiểm tra lát nữa. Sợ nói ra sẽ thành điềm gở, thậm chí không dám nghĩ sâu, kiểu tự dối mình rằng không nghĩ đến thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Còn Lâm Diệu Viễn, người sắp kiểm tra, lại chẳng có vẻ gì là lo lắng. Sau khi làm điện tâm đồ, ký giấy xác nhận gây mê, chuẩn bị xong xuôi liền nằm lên giường bệnh truyền dịch. Không bao lâu, thuốc mê theo tĩnh mạch truyền vào.

Lâm Diệu Viễn cảm thấy mình thiếp đi chỉ trong chớp mắt.

Khi tỉnh lại, anh vẫn đang ở trong phòng bệnh cũ.

Anh mơ màng nhìn Đào Như Chi bên giường: “Chưa bắt đầu à?”

“…Xong rồi.”

“Xong rồi?” Anh kinh ngạc lắc lắc đầu, “Toàn thân hôn mê thật đấy.”

“Cậu có mơ không?”

Lâm Diệu Viễn còn đang mường tượng lại cảm giác lúc ấy, chỉ như nhắm mắt rồi mở ra: “Không có gì hết. Cả đời tôi chưa từng ngủ ngon như vậy.”

Anh thậm chí có cảm giác như trở về tử c ung.

Đào Như Chi cứng người: “Không thấy khó chịu là được rồi.”

Tinh thần của Lâm Diệu Viễn lúc này đã tỉnh táo hơn chút. Anh bắt đầu cảm nhận được vẻ mặt cô có chút lạ.

Anh hỏi: “Vừa rồi tôi có nói gì không?”

Cô hỏi ngược lại: “Nói gì là nói gì?”

“Nghe nói có người sau gây mê toàn thân sẽ nói sảng, nhưng tôi thì chẳng nhớ mình có nói gì cả.” Anh hơi do dự, “Tôi không nói linh tinh gì đấy chứ?”

“Không có.” Đào Như Chi im lặng một chút, “Cậu chỉ gọi tên tôi thôi.”

“Chỉ vậy?”

“Chỉ vậy.”

Lâm Diệu Viễn hơi thất vọng: “Vậy thì đáng tiếc thật.”

“Có gì mà tiếc, nói mê sau khi gây mê bị người ta cười không ít đâu.”

“Nhưng dù là trò cười cũng có ý nghĩa. Tôi chỉ muốn biết lời thật lòng mà đến cả tôi cũng không kiểm soát nổi là gì. Không thì em nghĩ sao tôi lại gọi em đi cùng, chứ không phải người khác?”

Đào Như Chi ngẩn người, né tránh mà bắt lấy lời anh: “Cũng may là cậu không nói, tôi không muốn làm người duy nhất biết được lời thật lòng của cậu đâu.”

“Vậy à? Tôi cứ tưởng em quen rồi.” Giọng anh vẫn lười biếng, ngáp một cái rồi nói, “Dù sao thì trước đây em vốn là người duy nhất biết rõ tôi là kiểu người gì.”

Cô gật đầu: “Cũng đúng, ngoài đẹp mã thì rỗng tuếch, trong ngoài bất nhất…”

Anh thêm vào: “Còn hay chối lòng.”

“…Hử?”

“Lần trước tôi nói tôi không chúc phúc cho em, là nói dối đấy.” Lần này anh không cười, “Tôi thật tâm mong em hạnh phúc.”

Đào Như Chi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, giữa chân mày không kiềm được khẽ run rẩy.

Cô nghĩ, nếu không có chuyện xảy ra khi nãy, có lẽ cô sẽ sẵn lòng tin.

Khi Lâm Diệu Viễn từ phòng nội soi được đẩy về lại phòng bệnh, thuốc mê đã dần tan, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn. Trong khoảnh khắc ấy, cô không hề nói dối, anh quả thật không nói mê, chỉ nhắm mắt, nhẹ nhàng gọi tên cô một tiếng.

Đào Như Chi cúi người, hỏi anh: “Tôi ở đây, cậu muốn gì không?”

Anh không trả lời nữa, chỉ có một bàn tay lục tìm trong vô thức. Trước tiên là nắm lấy cổ tay cô, rồi buông ra, tiếp đó lại nắm lấy eo cô.

Ban đầu, Đào Như Chi không để tâm, nghĩ rằng anh trong cơn mơ hồ muốn ngồi dậy, nên lầm tưởng cô là chỗ bám vịn.

Cho đến khi bàn tay ấy không chút do dự vén áo len cô lên, chạm vào làn da của cô.

Những đầu ngón tay lạnh lẽo trượt dọc theo eo cô, chẳng cần dẫn đường, chuẩn xác tìm đến nơi năm ấy anh từng khắc dấu vết lên đó.

Anh vô thức m ơn trớn vùng da đã từng xăm ấy, động tác thành thạo như thể đã chạm đến nghìn lần, vạn lần.

Hành động ấy, thắng cả ngàn lời, cứ thế xé toạc lý trí cô không thể chống đỡ, phơi bày lớp thịt đỏ tươi còn sống phía dưới.



Kết quả sơ bộ của lần nội soi hôm đó không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng phần trên dạ dày có dấu hiệu bị viêm. Bệnh viện đã lấy mẫu sinh thiết, gửi đi làm xét nghiệm mô bệnh học. Kết quả cuối cùng phải đợi thêm một tuần.

Tuần này, Đào Như Chi và Quách Văn Khang sẽ bay sang Nhật để nghỉ dưỡng.

Cũng chính vì thế, tâm trạng của cô trước giờ lên máy bay chưa lúc nào thực sự nhẹ nhõm. Trong lòng như có thứ gì treo lơ lửng, khiến cô chỉ mong có thể tua nhanh thời gian đến một tuần sau, chờ khi có kết quả rồi mới yên tâm được.

Thế nhưng lại vừa mong ngóng, vừa sợ hãi. Nếu, lỡ như, kết quả là điều khiến mình thắt ruột thì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ tự mình dày vò. Gần đây, giấc ngủ của cô lại tệ hơn cả trước kia.

Ba giờ rưỡi sáng, cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Lâm Diệu Viễn bảo anh nhất định phải chụp ảnh báo cáo xét nghiệm gửi cho cô, tuyệt đối không được giấu giếm điều gì.

Lúc ấy, Lâm Diệu Viễn tất nhiên đã ngủ, sáng hôm sau mới trả lời cô:
“Yên tâm, họa thủy sống dai.”
Nhưng ngay sau đó lại gửi thêm một tin nữa:
“Em lo đến mức mất ngủ cả đêm à?”

Đào Như Chi mặt không biến sắc mà nói dối:
“Hehe, nửa đêm dậy đi vệ sinh thôi.”



Lần này, họ không quá cảnh ở Tokyo rồi đi về phía biển nội địa Seto như trước. Trong nước đã có chuyến bay thẳng đến Okayama, tiết kiệm được kha khá thời gian, dù sao thì họ cũng không rảnh rang được như lần trước, có thể dạo chơi hơn nửa tháng. Vì thế, vừa hạ cánh, hai người liền kéo hành lý, bắt tàu điện tới thẳng Onomichi.

Chuyến đi này là do cả hai cùng lên kế hoạch. Thế nhưng trong một vài lựa chọn, Đào Như Chi cố tình tránh trùng lặp với những chỗ năm xưa, ví dụ như khách sạn có chủ đề xe đạp lần trước, lần này cô chọn một khách sạn bình thường khác.

Nhưng có những nơi không thể không đến như quán nhậu nhỏ gần ga tàu đó, nơi cô vẫn thường nhung nhớ.

Vừa vào phòng khách sạn, cô vứt hành lý xuống, lòng rạo rực như đứa trẻ được ăn kẹo, bước nhanh ra cửa, vừa đi vừa âm thầm cầu nguyện: “Đừng đóng cửa, xin đừng đóng cửa, chỉ cần quán ấy còn, chuyến đi này coi như viên mãn.”

Từ đằng xa, Đào Như Chi đã nhìn thấy chỗ đó vẫn còn một quán nhậu, trái tim cô khẽ sáng bừng, bước chân cũng nhẹ hẳn đi.

Thế nhưng càng đến gần, cô bỗng khựng lại.

Có gì đó không đúng, biển hiệu khác rồi.

Đào Như Chi dừng hẳn lại, trong đầu loay hoay: không biết là mình nhớ nhầm tên quán, hay là nơi này đã thay tên đổi chủ. Mười năm là một khoảng thời gian dài, có thể là do trí nhớ của cô phai nhạt, cũng có thể là sự đổi thay theo dòng đời, đều có lý cả.

Quách Văn Khang từ phía sau đuổi kịp, gió lạnh lùa qua khiến anh ta rụt cổ lại: “Là chỗ này à?”

Đào Như Chi hơi ngập ngừng lắc đầu: “Em… không chắc.”

“Hử?”

“Em nhớ là quán nhậu, nhưng có phải đúng cái quán năm đó không thì không dám nói.”

“Vậy vào thử xem sao.”

Hai người bước vào. Đào Như Chi đưa mắt nhìn quanh, cách bài trí từ quầy bar đến bàn ghế đều không giống trong ký ức, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng, có thể chỉ là thay đổi nội thất thôi thì sao?

Cho đến khi cô lật xem thực đơn, món rượu quýt cô vẫn luôn khắc khoải mong nhớ, nay đã không còn.

Lúc ấy, cô mới buộc lòng thừa nhận: quán ăn trong ký ức kia, đã không còn tồn tại nữa.

Quách Văn Khang từ nhà vệ sinh trở ra, thấy cô vẫn đăm đăm nhìn thực đơn, liền hỏi: “Sao thế, chưa biết gọi món gì à em?”

Đào Như Chi hoàn hồn, lắc đầu: “Chờ anh về để gọi cùng.”

“Nhưng cái thực đơn này anh đọc không hiểu… Để anh dùng app dịch hình ảnh vậy.”

Hai người chật vật tra cứu rồi cũng gọi được món. Trong lúc đợi đồ ăn, Quách Văn Khang nói:
“Nãy anh đi vệ sinh thì thấy một tấm poster, ghi du thuyền vòng quanh thế giới chỉ 1 triệu 290 ngàn yên, quy ra tiền mình chưa tới sáu mươi vạn, cũng rẻ phết.”

~234 củ

Đào Như Chi ngạc nhiên: “Là cái du thuyền đi một vòng Trái Đất đó hả anh?”

“Em cũng thấy à?”

“Không…” Cô bật cười, “Cái quảng cáo đó có từ mười năm trước rồi. Dì Lâm từng nói, mấy hãng du lịch thích dán poster ở nhà vệ sinh quán nhậu, vì người ta rảnh rỗi lúc ngồi đó nên dễ nhìn thấy.”

Quách Văn Khang tặc lưỡi: “Mười năm rồi mà chưa phá sản, chắc là ăn nên làm ra lắm.”

“Phải đó. Mười năm trước em nhớ còn chưa đến giá đó đâu, chỉ 990 ngàn yên thôi.”

“Nhưng nếu tính theo tỷ giá thì bây giờ mới là rẻ.”

“Cũng đúng… Ai mà ngờ đồng yên giờ còn chưa đến năm chứ. Cảm giác không mua vé du thuyền lúc này thì thật có lỗi với tỷ giá luôn.”

Anh ta hào hứng nói: “Hay mình mua hai vé, coi như tuần trăng mật luôn.”

Đào Như Chi hơi sững lại, từ chối khéo: “E là không được đâu.”

Anh ta không phục: “Xin nghỉ cũng không khó mà…”

“Không phải chuyện đó.” Cô cố tìm một lý do chính đáng, “Quách Văn Khang, anh ba mươi mốt tuổi rồi, không thấy tấm poster ghi ‘chỉ dành cho người dưới ba mươi’ à?”

“…Gì chứ, còn phân biệt tuổi tác nữa hả?”

Cô bật cười: “Xem ra anh hơi tiếc nhỉ? Rất muốn đi à?”

“Vì anh nghĩ là em rất muốn đi.”

“…Không có đâu, sao anh lại nghĩ vậy?”

“Vì quán nhậu em yêu thích đến mức không nhớ nổi tên, mà lại nhớ chính xác giá vé của một chuyến du thuyền dán trong nhà vệ sinh mười năm trước.”

Lúc ấy, món rượu và xiên nướng được bưng ra. Đào Như Chi nắm chặt ly rượu, làn khí lạnh từ ly thủy tinh len lỏi vào lòng bàn tay cô.

Cô nên nói với anh thế nào đây, rằng cô đã từng, rất có thể đã có được tấm vé ấy.

Tấm vé đó, là món quà sinh nhật mười chín tuổi được tặng sau khi một người vì làm việc quá sức mà nhập viện.

Đào Như Chi nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:
“Quả nhiên… không ngon như hồi trước.”

Rời Onomichi, ngày hôm sau họ đến thẳng Takamatsu.

Lần này, cô không né tránh ký ức như khi ở Onomichi nữa. Khách sạn vẫn là JR Clement bên bến cảng năm nào, dù sao cũng là nơi tiện nhất để ra bến tàu.

Khi bước vào sảnh khách sạn, Đào Như Chi thoáng ngỡ ngàng, cách bài trí vẫn y nguyên như mười năm trước, gần như không hề thay đổi. Cả nội thất trong phòng cũng vậy. Thứ duy nhất khác biệt là không khí chung dường như đã cũ kỹ hơn phần nào.

Thứ ký ức ấy vì thế không cần phải vất vả truy tìm nữa, mà hiện lên rõ ràng đến mức khiến cô cảm thấy mệt mỏi.

Cô có thể cảm nhận được, mình đang từng chút một tiến gần tới ký ức của mười năm về trước, cùng với những cảm xúc đã âm ỉ nảy mầm từ khi ấy.

Khi họ đến nơi thì đã là giữa trưa, bây giờ ra đảo thì quá muộn rồi, nên theo đúng kế hoạch, hai người sẽ bắt xe đến thủy cung ở Shikoku.

Thực ra chuyến tham quan thủy cung này ban đầu không có trong lịch trình của cô, nhưng Quách Văn Khang lại rất mê sinh vật biển, thậm chí hình nền điện thoại của anh ta cũng là một bức ảnh chụp lại khoảnh khắc xem biểu diễn cá heo lần trước.

Hôm nọ, cô đã từng tò mò hỏi anh ta: “Anh thích xem cá heo biểu diễn thật à?”

Câu trả lời của anh ấy khiến người ta cạn lời: “Bởi vì cá heo giỏi hơn anh, anh đâu làm được mấy trò đó!”

Đào Như Chi khi ấy chỉ đành nghĩ bụng: Ừ thôi, vậy thì cho anh thêm một cơ hội nữa để được ngưỡng mộ cá heo đi.

Dẫu vậy, cô vẫn không hứng thú với việc xem biểu diễn, mà Quách Văn Khang cũng không ép, hai người chia nhau hành động, anh ta đi xếp hàng lấy chỗ ngồi, còn cô lên tầng hai của nhà hàng ăn chút đồ ngọt lót dạ, tiện thể mở hộp thư công việc trả lời vài email, dù mấy thư đó hoàn toàn có thể để sau kỳ nghỉ mới giải quyết cũng được.

Lúc anh ta quay lại thì trông đầy vẻ phấn khích, hào hứng khoe ảnh chụp và video vừa rồi cho Đào Như Chi xem, đến cả màn hình điện thoại cũng đổi sang ảnh mới.

Cô chỉ biết dở khóc dở cười, kiên nhẫn khen lấy lệ: “Ừa, dễ thương thật đấy.”

Cơn hào hứng của anh ta vẫn chưa tan dù đã rời khỏi khu biểu diễn. Bước vào cửa hàng lưu niệm ở lối ra, anh như con chuột rơi vào chum gạo, hí hửng vơ lấy giỏ đi dạo từng quầy.

Đào Như Chi chẳng có gì muốn mua, cứ thong thả dạo chơi, vừa chờ anh ấy, vừa để mắt nhìn quanh. Tầm mắt lướt qua những hàng thú nhồi bông, móc khóa, bìa tài liệu… rồi dừng lại trước dãy máy gacha máy bán đồ chơi trứng capsule.

Cô dừng lại, im lặng nhìn chúng trong chốc lát.

Chỉ một chốc, rồi cô quay đầu rời đi, giữ khoảng cách thật xa với góc máy gacha kia, hướng ánh nhìn sang các kệ khác như thể chưa từng dừng chân.

Một lúc sau, Quách Văn Khang cuối cùng cũng tính tiền xong, tay xách đầy một túi lớn, vẻ mặt mãn nguyện như vừa thắng trận lớn.

Hai người sóng bước rời khỏi thủy cung, thấy cô tay không, anh ta ngượng ngùng so sánh rồi hỏi:

“Em thật sự không mua gì à?”

“Em không quá thích mấy thứ đó đâu, miễn là anh vui là được rồi.”

Đào Như Chi khẽ lắc đầu, tay vô thức đút vào túi áo khoác.

Trong túi áo ấy, là một chiếc trứng gacha nhỏ cô đã quay nó ngay lúc Quách Văn Khang còn đang xếp hàng thanh toán.

Giây phút chuẩn bị rời đi, như bị một lực vô hình níu lại, giống như con mèo không cưỡng nổi cơn thèm khi thấy catnip, cô đã rút ra ba đồng xu trăm yên từ túi, ném vào máy, xoay nút, “cạch” một tiếng, vật nhỏ trong lòng bỗng chốc khiến lòng cô dịu lại.

Trở lại Takamatsu thì trời đã nhá nhem tối, hai người bụng đói meo, dọc đường chọn đại một quán izakaya, gọi món đặc sản địa phương là gà nướng nguyên xương, thêm vài ly highball, ăn uống no nê, bước ra quán trong trạng thái hơi men lâng lâng.

Trời đêm lành lạnh, ánh trăng sáng vằng vặc, họ vừa đi bộ về khách sạn vừa hít thở làn gió mát.

Đi ngang qua những con phố đã đóng cửa, băng qua mấy đoạn đường, bước ngang một ngôi đền nhỏ, Đào Như Chi đột nhiên dừng lại.

“Em muốn ước một điều.”

Quách Văn Khang bắt đầu lục túi tìm tiền xu: “Em đủ tiền không?”

“Đủ, em vừa khéo có một đồng năm yên.”

“Nhưng anh không hiểu, tại sao lại là năm yên nhỉ? Đổi sang tiền Trung Quốc thì có hai hào, thần linh không thấy mình keo quá à?”

Đào Như Chi bật cười: “Không phải đâu, vì ‘năm yên’ trong tiếng Nhật phát âm giống từ ‘duyên phận’, nên bỏ vào hòm công đức là cách để cầu một mối duyên lành với thần linh ấy mà.”

*Năm yên” (五円 – go-en) trong tiếng Nhật có phát âm tương tự như “duyên” (ご縁 – go-en), nên người Nhật thường dùng đồng 5 yên như một biểu tượng của duyên phận, sự may mắn, và sự kết nối. 

“Ồ ồ,” anh ta gật gù, “Em còn hiểu cả tiếng Nhật nữa cơ à?”

Cô mỉm cười né tránh: “Tại dì Lâm biết đấy.”

Anh ta cúi đầu đếm mấy đồng xu trong tay, cười vui vẻ: “Vậy là anh có thể kết duyên với thần linh tận mấy lần luôn!”

Đào Như Chi thì nắm chặt đồng xu duy nhất của mình, không chần chừ mà bỏ vào hòm gỗ, tiếng kim loại va đập, rồi rơi xuống đáy phát ra một tiếng “cộp” giòn tan.

Cô chắp tay cúi người, nhắm mắt lại, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: Xin hãy phù hộ cho bố, dì Lâm, Lâm Diệu Viễn… và cả Quách Văn Khang đều được bình an mạnh khỏe.

Sau đó, cô khẽ nghiêng người thật sâu, trong lòng lại âm thầm lặp lại một lần nữa: Cầu mong kết quả nội soi của Lâm Diệu Viễn, xin đừng có gì nghiêm trọng.

Ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến lúc ra đảo.

Do lịch trình gấp gáp nên không thể đưa Quách Văn Khang đi hết các đảo mà cô từng ghé qua, chỉ có thể chọn một nơi. Và cô không hề do dự, chọn ngay đảo Teshima.

“Trên đảo ấy có một bảo tàng hình trái tim.” Đào Như Chi giải thích lý do, “Mười năm trước, trái tim em từng đập nhịp ở nơi đó.”

Quách Văn Khang tròn mắt thán phục: “Vậy thì dù có phải bơi, anh cũng phải tới đó!”

Cô phì cười: “Vậy anh cứ bơi đi, em đi tàu ra trước chờ.”

Không rõ có phải bị cảm xúc náo nức của anh ta ảnh hưởng hay không, suốt quãng đường lên đảo, Đào Như Chi cũng thấy trong lòng bồn chồn như sắp gặp lại một người bạn cũ đã xa cách mười năm. Mà người bạn đó, kỳ thực lại chính là chính cô của năm mười chín tuổi.

Hai ngày trước trời nắng chang chang, vậy mà đúng hôm lên đảo thì trời đổ mưa, hơn nữa là mưa rào nặng hạt, khiến họ lo lắng liệu thuyền có còn hoạt động.

May thay, tuy mưa lớn nhưng không có gió, chuyến tàu vẫn lặng lẽ rẽ sóng rời bến.

Giữa chừng, Đào Như Chi thấy trong khoang tàu hơi ngột ngạt, mà Quách Văn Khang thì đang nghiêng đầu ngủ thiếp, nên cô không nỡ đánh thức anh, lặng lẽ bước ra lan can phía ngoài.

Trên mặt biển là một tầng sương mù dày đặc, giăng kín tầm nhìn, hầu như không thể thấy gì cả nhưng cô vẫn đứng đó rất lâu, lặng lẽ nhìn, cho đến khi Quách Văn Khang tỉnh giấc.

Anh ta ra ngoài tìm cô, đứng bên cạnh cùng ngắm, bối rối hỏi: “Em nhìn gì thế?”

Cô chỉ tay về phía màn sương mờ mịt: “Anh biết không, mười năm trước, khi em rời khỏi Teshima, chính ở chỗ đó… em từng thấy một ảo ảnh hiện ra trên biển.”

Anh tò mò hỏi: “Thật sự là một tòa nhà như trong hình sao?”

“Không phải.” Giọng Đào Như Chi rất nhẹ, nhưng trong trẻo rõ ràng. Ký ức ấy với cô chưa bao giờ mờ đi, giống như một ngôi đền lặng lẽ cất giữ trong lòng trí nhớ, không chịu bị thời gian cuốn trôi. “Là một cổng torii đỏ, rất lớn, rất lớn.”

Vừa nói, cô vừa giơ tay lên mô tả bằng động tác.

Quách Văn Khang nhịn không được khẽ kêu lên: “Thật á?”

Đào Như Chi có chút không vui: “Chẳng lẽ em còn bịa ra được?”

“Không phải vậy mà, chỉ là… hình ảnh đó với tưởng tượng của anh về ảo ảnh trên biển khác xa quá, nên hơi ngạc nhiên.”

“Nhưng đó là cái em thấy thật mà.” Đào Như Chi buột miệng, ngừng một chút, suýt nữa đã nói ra cái tên không nên gọi. “Không tin thì anh có thể hỏi—”

Quách Văn Khang sững người: “Hỏi…?”

Đào Như Chi cũng khựng lại.

Một giây sau, cô chuyển lời như thể vừa nghĩ ra: “Hỏi trên Zhihu ấy, chắc chắn cũng có người từng thấy giống em.”

Quách Văn Khang mỉm cười bất lực: “Em sao lại nghiêm túc thế, anh đâu phải không tin em.” Anh ta nhìn ra màn mưa mù, như hy vọng có thể thấy được điều gì đó. Nhưng rồi tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, thời tiết thế này thì chẳng thể nào nhìn thấy được đâu.”

Khi đến được đảo Teshima, trời vẫn chưa tạnh.

Hai người chen chúc trong chuyến xe buýt đầy người, áo mưa ướt nhẹp, rốt cuộc cũng đến được điểm đến—Bảo tàng Âm thanh Trái tim.

Căn nhà nhỏ màu đen nằm trơ trọi ở tận cùng hòn đảo, dưới bầu trời âm u mưa rả rích, càng thêm cô tịch.

Có lẽ vì mưa nên khách đến không nhiều, bầu không khí giống hệt như trong ký ức. Vừa bước vào cửa, Đào Như Chi liền thấy màn hình hiển thị con số, tổng lượt ghi âm nhịp tim hiện tại là 85.517.

Mười năm qua đã tăng thêm hơn năm vạn lượt… Cô thu ánh mắt lại, giới thiệu sơ lược với Quách Văn Khang về các khu trưng bày và chức năng bên trong, còn đặc biệt đề cử anh nên xem căn phòng chính, hiệu ứng ở đó rất chấn động.

Thế nhưng Quách Văn Khang không nhịn được nói: “Cái đó để sau đi, anh muốn nghe nhịp tim mà em từng để lại trước.”

Đào Như Chi mở bản ghi nhớ trên đám mây, tìm ra dãy số mà cô từng cẩn thận ghi lại: “Nhập cái này vào là được.”

Trong phòng nghe hiện còn trống một chỗ. Cô để Quách Văn Khang ngồi xuống, rồi đứng bên cạnh, giúp anh nhập số liệu lên bảng điều khiển. Trên màn hình lập tức hiện ra hồ sơ nhịp tim của cô.

Quách Văn Khang háo hức đeo tai nghe.

Anh nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe, thoạt nhìn giống như đang đắm chìm trong một bản nhạc cổ điển.

Chờ anh tháo tai nghe xuống, Đào Như Chi vội vàng phỏng vấn: “Cảm giác thế nào?”

Quách Văn Khang nói: “Anh đoán lúc em ghi lại chắc chắn rất hồi hộp.”

“Hả? Sao vậy?”

“Nhịp tim em rất nhanh.”

Đào Như Chi chớp mắt mấy cái, sau đó gật đầu: “Có lẽ vậy… Lát nữa anh thử tự ghi xem, sẽ hiểu.”

“Nhưng câu ghi chú bên dưới… có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Anh ta chỉ vào dòng chữ đơn giản cuối hồ sơ: 【Có người thích màu lam】.

Ánh mắt Đào Như Chi thoáng xao động.

“Không có gì đặc biệt cả.” Cô đáp nhẹ như lướt gió.

Nhưng rõ ràng ngay khoảnh khắc nói ra ba chữ “không có gì”, trong tâm trí cô lại hiện lên hình ảnh hai thiếu niên thời niên thiếu đạp xe đuổi nhau dưới hàng cây ven đường, tiếng cười trong veo tan vào gió, như thể vẫn còn đó.

Cô liền chuyển đề tài: “Anh có muốn nghe nhịp tim của bố em với dì Lâm không? Hồi đó họ cũng ghi lại rồi.”

Quách Văn Khang gãi đầu: “Nghe có hơi kỳ… Hay thôi khỏi đi.”

“Vậy chờ chút, để em gọi video cho bố em.”

Quách Văn Khang thấy Đào Như Chi bước sang một bên, vui vẻ gọi điện nói chuyện, một lát sau lại đưa điện thoại cho anh, bảo anh nhập một dãy số, là mã hồ sơ của Đào Khang Sanh.

Cô áp tai nghe sát vào điện thoại để bố cô cũng có thể cùng nghe.

Đào Khang Sanh nghe một lúc rồi cười cảm thán: “Hồi đó còn trẻ quá, tim đập hăng thật.”

Ông thường hay đem tuổi tác ra pha trò, như thể dùng cách này để mọi người đỡ lo cho mình.

Đào Như Chi cũng chiều theo ông: “Rồi sẽ còn đập khoẻ như vậy thêm trăm năm nữa.”

Bố cô bật cười: “Thôi thôi, đập thêm trăm năm nữa thì bố thành yêu quái mất.”

Hai người lại chuyện thêm đôi câu, sau khi cúp máy, vẻ mặt Đào Như Chi mới thoáng chút u sầu.

Quách Văn Khang hiểu ra: “Đừng lo cho bố em quá, ít nhất bây giờ sức khỏe vẫn ổn. Nhiều khi em nghĩ nhiều cũng chỉ tự làm khổ mình thôi.”

“Nhưng ông đã già rồi mà.” Cô thấp giọng.

Anh ta đưa tay xoa mi tâm của cô: “Đừng cau mày nữa.”

“Ừm… đi chơi mà, không nên ủ ê như vậy.”

“Thật ra, anh nghĩ lo lắng cũng là một dạng hạnh phúc.” Giọng Quách Văn Khang hơi cảm khái. “Vì em với chú thân nhau lắm. Đi đâu cũng nghĩ đến ông, còn gọi điện tám chuyện. Anh thì không được thế, mỗi lần nghĩ đến phải gọi cho bố mình là thấy nặng nề.”

Đào Như Chi nhận ra bầu không khí bỗng chốc trầm xuống, vội vàng đùa: “Thôi được rồi, biết anh đang ghen với bố em mà. Em hứa từ giờ không gọi cho ông nữa.”

Quách Văn Khang bật cười: “Em nhìn thấu hết luôn ha.”

Cô điều chỉnh tâm trạng, nói: “Mình đi xem phòng trưng bày chính nhé?”

Anh ta gật đầu: “Ừ, đi thôi.”

Cả hai đứng đợi một cặp khách phía trước bước ra khỏi phòng chính, rồi đẩy cửa đi vào.

Cách bài trí vẫn y hệt như mười năm trước, vào cửa là một gian nhỏ trình bày thông tin, giới thiệu chủ nhân của trái tim đang đập trong căn phòng bên trong.

Đào Như Chi chỉ vào màn hình giải thích cho anh: “Ví dụ như bây giờ, trái tim trong phòng là của người tên Tanaka, để lại vào ngày 10 tháng 2 năm 2017.”

“Là chọn ngẫu nhiên à?”

“Chắc vậy.” Cô đẩy cánh cửa dẫn vào gian phòng sâu nhất, không quên dặn anh theo sau: “Trong đó tối lắm, phải cẩn thận nhé.”

Anh ta ngoan ngoãn đi sau lưng cô bước vào căn phòng tối. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Đào Như Chi nghe thấy tiếng cảm thán bất giác bật ra từ anh.

“Cảm giác thật quá đỗi chân thực,” Quách Văn Khang nói, “giống như thật sự đang đứng giữa trái tim của một con người vậy.”

“Ánh sáng chớp tắt theo nhịp đập của trái tim người ấy,” Đào Như Chi tiếp lời, giọng đều đều, “bây giờ đèn chớp chậm như thế, chắc là nhịp tim người đó lúc ghi âm không nhanh.”

Quách Văn Khang cười khẽ: “Vậy thì người đó chắc bình tĩnh hơn em lúc ghi rồi.”

Đào Như Chi vừa định cãi lại thì điện thoại đột ngột rung lên dữ dội là cuộc gọi từ Trương Thịnh.

Cô đâu dám không nghe, chỉ kịp liếc nhìn Quách Văn Khang, ra hiệu một cái rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng triển lãm để nghe máy.

May mà không phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là bên kia không tìm được bản lưu báo cáo cô viết về Khang Thịnh, nhờ cô gửi lại một lần nữa.

Đào Như Chi cắn răng gật đầu, dùng dữ liệu chuyển vùng gửi đi email trong cái lạnh lẽo của mưa gió đảo xa.

Một hồi lục lọi, trả lời, gửi đi. Khi quay trở lại phòng triển lãm, cô ngơ ngác phát hiện Quách Văn Khang đã không còn ở đó.

“Văn Khang?”

Cô gọi thử một tiếng, không ai trả lời, chắc là anh đã rời khỏi đây rồi.

Đào Như Chi xoay người tính đi tìm, đúng lúc đó, trái tim trong phòng triển lãm đã đổi sang một chủ thể khác. Nhịp sáng của dây tóc đèn tungsten đột nhiên biến đổi hẳn, nhanh và dữ dội như một vòng đu quay phát cuồng.

Người ấy, vào khoảnh khắc ghi lại nhịp tim, có lẽ còn căng thẳng hơn cả cô.

Đào Như Chi bất giác nghĩ vậy.

Cô đẩy cửa bước ra, đi ngang qua màn hình kỹ thuật số, vô thức ngẩng đầu nhìn.

【LIN YAOYUAN,2019/10/3】

Cô ngờ rằng đôi mắt mình đã nhìn nhầm.

Một ý nghĩ ngớ ngẩn chợt lóe lên, có phải vì suốt cả chuyến đi này, cô cứ lặp đi lặp lại, nhớ về người ấy quá nhiều, nên đến cả ở nơi này, cũng sinh ra ảo giác?

Cô dừng lại trước màn hình, dụi mắt, nhìn lại thật kỹ, cái tên ấy, vẫn rõ ràng nằm đó.

Chẳng lẽ… chỉ là một người trùng tên? Hay chỉ là đồng âm dị tự?

Hay là… vào năm 2019, anh từng lặng lẽ đến đây, một mình, để ghi lại nhịp tim mà năm ấy chưa kịp lưu giữ?

Nếu thật là như vậy, làm sao cô có thể tin nổi giữa tám vạn con tim được lưu giữ ngẫu nhiên trong Bảo tàng Âm thanh Trái tim, đúng ngay khoảnh khắc cô vừa bước ra khỏi đó, trái tim đang vang lên… lại chính là của anh?

Nhịp thở của Đào Như Chi bắt đầu gấp gáp.

Đây là một loại ảo ảnh khác, một ảo ảnh không thể xảy ra, lại đột ngột hiện hữu trong một ngày mưa không hề có phép màu.

Trước khi màn hình chuyển sang thông tin kế tiếp, cô vội vàng ghi nhớ dãy số hiển thị trên đó.

“53445… 53445… 53445…”

Cô lẩm bẩm trong miệng, rồi lao ra khỏi cửa, chạy thẳng về phía phòng nghe nhìn thử, như thể phải xác nhận, đây rốt cuộc có phải là một phép nhiệm màu.

Đúng lúc ấy, Quách Văn Khang từ nhà vệ sinh bước ra, thoáng thấy bóng cô lướt qua trước mắt như một cơn gió, nhanh đến mức anh ta không kịp chắc chắn có phải là cô không.

“Như Chi…?”

Anh ta gọi khẽ một tiếng phía sau nhưng cô không quay đầu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện