Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 10: Ổ chó đưa thư
Tuần kế tiếp, cứ vào chiều thứ Bảy, sau khi ăn tối xong, Đào Như Chi liền rời khỏi nhà.
Trời vẫn chưa tối hẳn, sắc lam nhàn nhạt phủ khắp cả thị trấn Bạch Hà.
Đào Như Chi rất thích thời khắc này trong ngày, khi mặt trời đã lặn, thế giới không còn sáng rõ như ban ngày, cũng chưa đến độ u tịch như ban đêm, chỉ là một tầng xanh lam dịu dàng phủ lên vạn vật.
Tựa như mọi nỗi niềm đều có thể tan vào trong sắc xanh ấy, hóa thành làn không khí dịu mát.
Cô đạp xe, lòng bàn tay nắm lấy ghi đông như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm ấm và dính ướt khi bị mưa nhỏ li3m qua, kỳ lạ là không ghê sợ, ngược lại còn mang chút khoan khoái, như đưa tay chạm vào mặt hồ mát lạnh trong một ngày hè gay gắt, khiến người ta lưu luyến chẳng nỡ rút tay về.
Cô không thể không mơ hồ thừa nhận, có lẽ, cô thật sự đã bắt đầu có chút yêu thích mưa nhỏ rồi.
Một phần có thể là ký thác nỗi nhớ với đậu hà lan, một phần lại là sự bù đắp.
Mặc dù kiểu bù đắp này vẫn mang theo chút áy náy, nhưng vì là đề nghị của Lâm Diệu Viễn, nên cái cảm giác áy náy ấy như cũng dịu đi không ít — giống như cô bị buộc phải làm vậy, thì đương nhiên cũng chẳng cần thấy quá bận lòng.
Nhà của Lâm Diệu Viễn không xa lắm, nửa tiếng sau cô tới nơi. Lên lầu, như đã chuẩn bị từ trước, cô lấy khẩu trang đeo lên rồi mới bước vào căn phòng âm ẩm mùi cũ kỹ.
Tình hình đã khá hơn lần trước nhiều, có thể vì cô đến sớm, mưa nhỏ chưa kịp bày bừa khắp nơi.
Trong lúc dọn dẹp, con mưa nhỏ cứ quẩn quanh dưới chân cô chạy tới chạy lui.
“Xong ngay đây mà!”
Cô quét dọn qua loa, rồi dắt mưa nhỏ xuống dưới nhà đi dạo.
Vừa ra khỏi cửa, nó đã hăng hái lao vút đi, may mà người nhỏ nhắn, nên Đào Như Chi cũng chẳng tốn sức để giữ chặt dây xích. Nhưng nhìn bộ dạng sốt sắng ấy, cô vẫn nới lỏng tay một chút, chạy bộ theo nó vòng quanh khu dân cư.
Chạy một vòng xong, Đào Như Chi còn thở d ốc hơn cả con chó.
Cô lắc lắc sợi dây xích, nói: “Mình đi chậm thôi được không? Mày thở tức là đồng ý rồi đó. Được, quyết định vậy nha!” Nói một lèo, cô cố chấp kéo chặt dây, buộc mưa nhỏ phải đi thong thả bên cạnh mình.
Mưa nhỏ gâu gâu mấy tiếng phản đối không thành, cuối cùng đành rên ư ử chịu trận.
Đào Như Chi dắt chó đi, tay còn lục tìm tai nghe trong túi để học từ vựng tiếng Anh. Cứ thế lại đi thêm hai vòng nữa, cho đến khi trời tối hẳn.
Mưa nhỏ rõ ràng vẫn còn chưa thỏa mãn, về đến nhà lại nhảy nhót khắp nơi. Nhưng căn phòng rộng rãi vắng người này lại trở thành lợi thế, có thể mặc sức mà chạy nhảy.
Cô rót đầy bát cho nó nước và thức ăn, rồi phát hiện ra chai nước cuối cùng cũng đã dùng hết sạch, trong nhà chẳng còn dự trữ thêm chút nào.
“Cái thằng này…”
Trước khi đi, cô ngẫm nghĩ một chút, rút một tờ giấy ghi chú trong túi ra, dán lên ổ chó.
【Bổ sung nước và thức ăn càng sớm càng tốt! Đặc biệt là nước đó!!!】
Chiều thứ Hai tan học, người bạn cùng ăn với Đào Như Chi xin nghỉ không đến lớp, cô liền thôi không vào căn-tin chen chúc nữa, định ra ngoài trường ăn cho rồi.
Ở con phố sau lưng trường mới mở một tiệm bánh gạo xào, tuần trước cô và bạn học cùng đi ăn thử, không ngờ lại ngon đến thế, nghĩ tới thôi đã thấy thèm.
Cô ngồi trên ghế mà ngẫm nghĩ tính toán, trong lớp đa phần đều đã đổ xô đi ăn, chỉ còn vài người còn chăm chú làm bài tập. Đài phát thanh trong lớp bắt đầu phát bài nhạc nghỉ giữa giờ, mỗi ngày một bài, do học sinh yêu cầu. Giọng MC trong trẻo vang lên, giới thiệu hôm nay là ca khúc “Gửi em, Margaret yêu dấu”.
Tiếng trống dồn dập vang lên làm nền, Đào Như Chi khẽ đung đưa người theo nhịp nhạc, vừa thu dọn sách vở. Bỗng bạn ngồi bàn trước quay đầu, giữ cô lại, hỏi liệu có thể giảng giúp bài toán cuối trong đề thi thử toán không.
Cô khựng lại giây lát, rồi gật đầu đồng ý, đặt ba lô xuống lần nữa.
Dù trong lòng có hơi khó chịu vì kế hoạch ăn uống bị phá vỡ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để ai nhận ra điều đó. Bởi thế, mọi người luôn tưởng cô là kiểu người nhiệt tình giúp đỡ.
Trời biết, đó mới chính là hiểu lầm lớn nhất về cô.
Trong lớp, tiếng nhạc chảy trôi. Người dần rời đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ. Cô vừa giảng bài, trong đầu lại mông lung nghĩ vẩn vơ — bài hát này thật quá hợp để làm nhạc nền cho phim thanh xuân, mà bây giờ lại trở thành nhạc nền cho mấy phương trình toán học khô khan, đúng là phí phạm.
Nhưng có lẽ… tuổi trẻ vốn là để phí phạm mà? Cậu bạn nhanh chóng hiểu bài, cảm ơn liên tục. Cô xua tay, giục bạn đi ăn nhanh.
Lúc trong lớp chỉ còn lại mình cô, bỗng có tiếng gõ vào khung cửa sổ.
Cô quay đầu lại, trước mắt lập tức bị ánh hoàng hôn rực rỡ làm cho choáng ngợp.
Mặt trời hôm nay quá rực rỡ, đến cả chiều tà cũng sáng lóa. Dãy bàn sát hành lang phản chiếu ánh nắng, khiến cô phải nheo mắt lại. Rồi từ từ nhìn rõ, là Lâm Diệu Viễn đang đứng ngoài hành lang ngập trong ánh hoàng hôn, qua khung cửa sổ vẫy tay với cô.
Vẻ mặt dịu dàng cô cố tình giữ nãy giờ lập tức biến mất, tất cả bực dọc bị kìm nén cũng ào ra hết.
“Cậu tới làm gì? Không phải đã nói là giả vờ không quen nhau sao?”
Cậu vẫn rất thản nhiên: “Tôi có giả vờ đấy chứ, nhịn tới khi cô giảng xong bài chán ngắt kia mới gõ cửa đấy nhé.”
Thấy cô không chịu ra ngoài, Lâm Diệu Viễn cúi người, nửa người dựa lên bậu cửa sổ, ghé sát vào trong để câu chuyện giữa hai người không bị khoảng cách ngăn cách.
“Chủ nhật này cô có rảnh không? Giúp tôi trông mưa nhỏ một lát.”
“Không rảnh.”
“Tôi thật sự có việc mà.”
Đào Như Chi bán tín bán nghi: “Thôi đi. Mới nuôi chưa bao lâu đã chán rồi đúng không? Tôi gặp nhiều kiểu như cậu rồi đấy, lúc đầu thì hứa như đúng rồi, sau lại tìm đủ lý do đùn đẩy cho người khác.”
Lâm Diệu Viễn im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói, giọng rất bình thản: “Hôm đó tôi phải về Đông Đài, đi tảo mộ bố.”
Từ Bạch Hà về Đông Đài phải ngồi tàu cao tốc mất năm tiếng, đi về là hết nguyên cuối tuần.
Đào Như Chi nghe vậy sững lại.
Cô cứ nghĩ… hoàn cảnh nhà cậu giống cô — chỉ đơn thuần là bố mẹ ly hôn thôi.
“Vậy nên… nhờ cô nhé. Tôi phải tranh thủ đi dắt mưa nhỏ đây.”
Nói rồi, Lâm Diệu Viễn đứng dậy, rời khỏi bậu cửa.
Bài hát cũng dần đi đến đoạn kết, giai điệu nhẹ nhàng mà buồn vương vất, như thể bầu trời cũng vì nó mà thấp xuống, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
“Trên xe ngập ánh chiều ráng đỏ, bến cuối không phải là nhà. Nhạc nền chỉ có tiếng guitar tập dợt. Cậu thiếu niên mặc áo xanh, tóc ngắn mềm mại ấy, là ai đã cắt cho cậu? Là ai cắt cho cậu?”
Đào Như Chi bỗng cảm thấy hơi luống cuống, do dự vài giây, rồi chợt chạy ra hành lang.
“Lần này thôi đấy nhé! Lần sau thì đừng có mơ—!”
Cô hét với theo bóng lưng đang rảo bước phía trước.
Tiếng cô hoà lẫn vào bài hát đang bao trùm cả toà nhà dạy học, nghe không rõ lắm.
Bước chân của Lâm Diệu Viễn khựng lại, từ nơi ngược sáng quay đầu nhìn cô một cái.
Cậu lùi lại mấy bước, vẫy tay ra hiệu là nghe thấy rồi, rồi cười, chạy biến theo giai điệu “cậu thiếu niên mặc áo xanh” đang ngân vang.
Tới thứ Bảy như đã hẹn, Đào Như Chi nhớ ra phải đi dắt mưa nhỏ, nên đặc biệt không để mình ngủ tới khi tỉnh hẳn, còn đặt chuông báo lúc chín giờ — vì Lâm Diệu Viễn sẽ đi từ sớm.
Cô ngái ngủ bước xuống giường, trong phòng khách, Đào Khang Sanh đang đọc báo, thấy cô thay đồ xong, ngơ ngẩn như mộng du bước ra khỏi phòng.
Ông ngạc nhiên: “Ra ngoài đấy à?”
“Dạ… hôm nay con đi thư viện đọc sách.”
Câu này nói ra cũng không sai, phòng khách trống trải nhà họ Lâm còn yên tĩnh hơn cả thư viện, chú cún con có sủa vài tiếng cũng không thành phiền phức, cô lại càng thích nghe nó sủa.
Đào Khang Sanh gật gù: “Đừng để mình căng thẳng quá, thỉnh thoảng ra ngoài chơi một chút cũng được, nên cân bằng giữa học hành với nghỉ ngơi.”
Đào Như Chi nhìn cánh cửa phòng Lâm Diệu Viễn vẫn mở toang, cảm thấy có chút lạ, cô cứ nghĩ anh phải đi từ sớm rồi chứ.
Cô đành vừa vươn vai vừa ngồi phịch xuống sofa. Đào Khang Sanh nhìn cô, ngạc nhiên hỏi: “Không đi rửa mặt à?”
“Lâm Diệu Viễn còn đang trong phòng tắm ạ?”
“Không, nó đi từ tám giờ hơn rồi.”
“À… tại con thấy cửa phòng nó mở nên tưởng vậy.”
“Chắc là quên đóng thôi.”
Đào Như Chi nhìn cánh cửa rộng mở, trong lòng lại không tin lắm, Lâm Diệu Viễn không phải người cẩu thả như vậy. Có lẽ là vì hôm nay là một ngày đặc biệt, nên cậu mới chẳng để tâm đ ến mấy chuyện lặt vặt.
Nghĩ đến việc cậu đi tảo mộ, bao nhiêu ý nghĩ muốn “gây chuyện” trong đầu cô bỗng tiêu tan hẳn.
Cô “ừm” một tiếng, chào bố rồi xách túi đến nhà họ Lâm.
Vừa mở cửa, thứ đập vào mắt là một đống thức ăn và nước uống cho chó mới được chồng gọn ở góc phòng khách.
Tờ giấy ghi chú cô dán hôm nọ vẫn còn đó, thậm chí còn bị đè lên bằng một tờ giấy khác mới tinh, nét chữ quen thuộc ghi rằng:
【Hình như mấy món đồ chơi tôi mua mưa nhỏ đã chơi chán rồi, lúc đến cô tiện mua thêm vài món khác giúp nhé!】
“…”
Để kiểm chứng xem Lâm Diệu Viễn có đang cố lừa mình không, trong vòng một tiếng sau đó, Đào Như Chi lần lượt dùng hết đồ chơi trong phòng để dụ dỗ Mưa nhỏ. Kết quả là nó chỉ có hứng thú với ống quần của cô.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, chợt bừng tỉnh, có lẽ vì mưa nhỏ ở một mình quá lâu, mấy món đồ chơi kia nó đã “hành” đủ rồi nên mới mau chán như vậy.
Cô thở dài, đành chấp nhận số phận, dắt nó xuống lầu dạo một vòng.
Lần này, cô quyết định thay đổi tuyến đường, dự định sẽ ghé qua cửa hàng thú cưng trên đường, xem như dắt nó đi shopping, giống như con người đi dạo phố vậy.
Quả nhiên mưa nhỏ hưng phấn ra mặt, cái đầu nhỏ lắc tới lắc lui như con quay.
Kết quả là, số tiền tiêu vặt cô tích góp suốt mấy tháng bị tiêu sạch sành sanh, đổi lại là một giỏ đầy đồ chơi cho chó. Trong đó có một con thú nhồi bông hình quả đào, tượng trưng cho cô.
Cô đặt quả đào bông bên cạnh ổ của mưa nhỏ, ôm lấy nó, nghiêm túc dặn dò: “Không được cắn quả đào nghe chưa? Đồng ý thì thở cái coi. Rồi, tốt!”
Nhưng mư anhor nào hiểu. Cô vừa buông tay ra, nó đã phóng ngay tới cắn cái cuống lá trên đầu con thú.
Đào Như Chi bất lực, sợ nó xé luôn món đồ chơi thành đống bông trắng, đang định giành lại thì mưa hỏ bỗng ngậm món đồ chơi, nhóp nhép tha đến trước mặt cô.
Chưa dừng lại, nó lại quay đầu chạy về ổ, lần lượt tha từng món đồ chơi xếp đầy trước mặt cô.
Đào Như Chi ngây người, rồi bỗng nhiên hiểu ra.
Cô ngồi xổm xuống, lại ôm lấy mưa nhỏ, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của nó mà hỏi khẽ: “Mày là… muốn cho tao chơi cùng à?”
Chú cún chẳng hiểu gì, chỉ quẫy đuôi như chong chóng, vẫy liên hồi.
Đào Như Chi mềm lòng đến rối bời.
Cô vùi đầu vào cái bụng mềm ấm và thơm tho của nó. Trên người nó vẫn còn vương mùi sữa, tựa như một loại nước hoa nhè nhẹ, khiến người ta choáng váng như đang mộng du.
Sau đó cô gọi pizza đến nhà họ Lâm, tranh thủ lúc chờ pizza, cô lần đầu tiên có thời gian chậm rãi nhìn kỹ căn nhà này — nơi từng thuộc về Lâm Diệu Viễn và mẹ cậu, Lâm Đường Quyên.
Hai phòng một sảnh, một lớn một nhỏ, có bếp, có nhà tắm, có ban công. Không có gì đặc biệt, chỉ trừ căn phòng nhỏ của Lâm Diệu Viễn, trần nhà và bức tường đều sơn màu xanh lam. Năm tháng trôi qua, màu xanh ấy ngả cũ, nhưng lại tạo nên một cảm giác rất tĩnh lặng, khiến căn phòng vốn nhỏ hẹp như rộng ra vô tận.
Đào Như Chi đứng giữa phòng cậu, có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Tựa như, giờ phút này cô đang đứng giữa đồng hoang, lúc hoàng hôn buông xuống, trời chưa tối hẳn, khắp bốn phía là sắc lam trầm tĩnh xen một chút sắc xám. Màu lam ấy không tươi sáng, cũng không thuần khiết, nó chỉ là tường, là trần nhà, là bầu trời, là mặt đất, là thời khắc cô hay đến đây, là thế giới gắn liền với cái tên Lâm Diệu Viễn.
Cô bước vội ra khỏi căn phòng ấy, trở lại nơi có ánh nắng.
Pizza cũng được giao tới đúng lúc.
Cô đặt hộp pizza xuống sàn, ngồi khoanh chân dưới đất, tay cầm bánh, tay cầm sách, còn phải dè chừng chú chó đang đánh hơi đến gần, bận bịu hết chỗ nói, chỉ ước mình mọc thêm được đôi tay nữa.
Ăn no uống đủ, cô bật nhạc bằng điện thoại, lắc lư theo điệu nhạc, mệt rồi thì ngả lưng xuống đất.
Nói sao nhỉ — cô phát hiện mình dường như có chút thích nơi này.
Không có ai, cô không cần phải giấu giếm hay cố gắng làm vừa lòng bất kỳ ai.
Sàn nhà mùa xuân vẫn còn lạnh, khiến cô thấy như mình đang nằm trôi giữa hồ nước, lững lờ… lững lờ… rồi trôi vào giấc mơ.
Mơ mơ màng màng, mưa nhỏ bò đến li3m má cô, thế nên giấc mơ ấy trở nên vô cùng ướt át.
Cô mơ thấy mình đi vào Thủy Liêm động, cùng với con chó thần Tiểu Thiên ăn pizza. Tiểu Thiên nói: “Đồ của nhân gian ngon thật đấy.” Cô đáp: “Vậy lần sau tớ mang cơm hộp bơ tớ nấu đến cho cậu, còn ngon hơn nữa.” Nó nói: “Được thôi, nhưng cậu còn tìm được đường đến đây nữa không?”
Ngay sau đó, trong Thủy Liêm động bỗng vang lên nhạc chuông điện thoại vô cùng chói tai.
Âm thanh ấy kéo Đào Như Chi về với hiện thực, cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mắt còn chưa mở hết đã lần tay trên sàn nhà, bắt máy cuộc gọi đang reo inh ỏi.
“Alo, bố ạ?”
Giọng cô lười nhác, không buồn nhìn màn hình, theo bản năng đoán là cuộc gọi từ Đào Khang Sanh — dù sao cũng chỉ có ông mới hay gọi cho cô.
Đầu dây bên kia sau một thoáng im lặng là một tràng cười sảng khoái không kìm được.
Tiếng cười trẻ trung ấy khiến đầu óc cô tỉnh táo ngay lập tức. Nhìn màn hình, sắc mặt lập tức sa sầm — người gọi: Lâm Diệu Viễn.
Thì ra lúc ăn lẩu, hai người từng lưu số điện thoại của nhau qua WeChat, cô đã quên khuấy mất.
Cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình, lạnh giọng nói:
“Cậu cười cái gì mà cười, tôi ngủ lơ mơ chưa kịp nhìn thôi.”
“Biết mà.” Giọng cậu vẫn còn đượm tiếng cười khiến cô muốn điên, “Tôi gọi chỉ để nhắc cô đừng ngủ nữa, mưa nhỏ đang gặm nốt miếng pizza cô để lại đó, đừng để nó ăn thật đấy.”
“Cậu làm sao biết—”
Cô đảo mắt nhìn quanh căn nhà, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở góc tường nơi treo một chiếc camera giám sát. Vị trí khéo tới mức ban đầu cô hoàn toàn không phát hiện ra.
“Cái chỗ đó… cậu lắp camera?”
“Phòng trường hợp mưa nhỏ cắn đồ linh tinh.”
“Vậy nên…” Đào Như Chi suýt nữa bị nước bọt sặc chết, “Nãy giờ cậu cứ thế nhìn tôi à?”
Cậu chỉnh lại lời:
“Là nhìn mưa nhỏ.”
Cô cắn răng:
“Cậu lập tức tắt ngay cái camera đó cho tôi.”
Nói rồi dứt khoát dập máy.
Quay sang nhìn mưa nhỏ — quả nhiên nó đang chúi đầu gặm pizza, lông mép dính đầy dầu mỡ.
Cô vội ôm mưa nhỏ ra xa, đậy kín hộp pizza, buộc chặt lại. Sau đó moi trong túi ra một chiếc mũ len, dốc sức đẩy cái sofa tới dưới camera, trèo lên tính dùng mũ che lại.
Tiếc là chiều cao không đủ, với mãi vẫn thiếu nửa gang, cực kỳ xấu hổ. Cô thật không hiểu nổi Lâm Diệu Viễn làm cách nào để lắp camera được vào một góc lắt léo như vậy.
Nghĩ đến chuyện cậu bây giờ chắc đang ngồi xem trò khôi hài này, cô càng mất kiên nhẫn. Cô thả tay, dứt khoát nhảy xuống khỏi ghế.
Xem thì xem, cô ra ngoài dắt chó đi dạo là được chứ gì?
Thế là cuối tuần đó, cô cứ vậy dắt mưa nhỏ đi dạo hết vòng này tới vòng khác. Đến mức cuối cùng mưa nhỏ cũng hết hơi, hai đứa một người một chó cùng ngồi bệt trên ghế đá dưới sân, ngẩn ngơ đến khi trăng lên. Sau đó cô bế Rainy về nhà, nhét tai nghe vào tai, đạp xe trở về.
Gần tới cổng khu nhà, một chiếc taxi cũng vừa tấp vào lề. Một người trông quen mắt bước xuống xe.
Là Lâm Diệu Viễn vừa từ Đông Đài trở về.
Cậu mặc áo đen, đeo ba lô đen, quay đầu lại, ánh mắt chạm đúng vào cô.
Lần này cô không gọi cậu lại như lần trước, chỉ trừng mắt lườm cậu coi như chào hỏi, cậu nhún vai đáp lễ. Cả hai đều không có ý mở lời thêm. Dù sao, cuối tuần cô đã sống ra sao, cậu ngồi đầu bên kia camera cũng xem đủ rồi. Mà về cuối tuần của cậu, Đào Như Chi cảm thấy đó không phải chuyện nên tùy tiện hỏi thăm.
Thế là họ cứ im lặng, dưới ánh đèn vàng nhạt, một trước một sau bước vào toà nhà.
Tới thứ Bảy tuần kế tiếp, Đào Như Chi đã rành đường rẽ ngõ mà đến nhà họ Lâm, phát hiện bên cạnh ổ chó lại dán thêm một tờ giấy nhớ, viết hai dòng số:
【Đây là tài khoản và mật khẩu camera. Lễ đáp lễ, cô cũng có thể xem tôi :)】
“……”
Cô liền dán thêm một tờ mới đè lên:
【Không dám, sợ mọc lẹo mắt.】
Một tuần nữa lại trôi qua, cô đến, quả nhiên thấy giấy nhớ mới chồng lên:
【Cô thích nổi Lương Minh Kiệt, còn sợ gì chuyện hỏng mắt?】
Đào Như Chi nghiến răng ken két, đập thêm một tờ mới:
【Có bản lĩnh thì nói tôi nghe cậu thích ai? Tôi xem thử gu cậu cao quý cỡ nào.】
Cậu lại đáp:
【Tôi thích bố cô.】
……
Cứ thế, ổ chó của mưa nhỏ vô thức trở thành bảng nhắn tin của hai người.
Rõ ràng sống chung dưới một mái nhà, đối mặt cũng chẳng nói được mấy câu, lại nhiệt tình dùng cách này để gửi những lời chọc ngoáy vớ vẩn cho nhau.
Đúng là vớ vẩn, nhưng giữa những ngày ôn thi nhàm chán như sao chép ấy, bất kỳ trò gì cũng có thể trở nên thú vị. Những mẩu giấy như những chiếc chai trôi nổi, lại còn là chai do “kẻ thù” gửi tới, là thư khiêu chiến, là ván đấu chẳng cần đao kiếm.
Cũng bởi phải chờ đợi, nên thời gian tưởng tượng cũng dài hơn, khác với tin nhắn lập tức đến rồi lập tức thấy nhàm.
Thành ra, suốt một tuần dài, điều cô mong chờ nhất chính là chiều tối thứ Bảy, lúc bầu trời mang màu giống với căn phòng của cậu, là lúc cô đạp xe tới căn nhà trống ấy.
Mở cửa ra, cô mong được thấy mưa nhỏ chạy ùa tới.
Và còn một chút, chỉ một chút thôi — mong chờ được thấy tờ giấy mới dán bên ổ chó, lần này lại là gì nhỉ?
Chương 10: Ổ chó đưa thư
Tuần kế tiếp, cứ vào chiều thứ Bảy, sau khi ăn tối xong, Đào Như Chi liền rời khỏi nhà.
Trời vẫn chưa tối hẳn, sắc lam nhàn nhạt phủ khắp cả thị trấn Bạch Hà.
Đào Như Chi rất thích thời khắc này trong ngày, khi mặt trời đã lặn, thế giới không còn sáng rõ như ban ngày, cũng chưa đến độ u tịch như ban đêm, chỉ là một tầng xanh lam dịu dàng phủ lên vạn vật.
Tựa như mọi nỗi niềm đều có thể tan vào trong sắc xanh ấy, hóa thành làn không khí dịu mát.
Cô đạp xe, lòng bàn tay nắm lấy ghi đông như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm ấm và dính ướt khi bị mưa nhỏ li3m qua, kỳ lạ là không ghê sợ, ngược lại còn mang chút khoan khoái, như đưa tay chạm vào mặt hồ mát lạnh trong một ngày hè gay gắt, khiến người ta lưu luyến chẳng nỡ rút tay về.
Cô không thể không mơ hồ thừa nhận, có lẽ, cô thật sự đã bắt đầu có chút yêu thích mưa nhỏ rồi.
Một phần có thể là ký thác nỗi nhớ với đậu hà lan, một phần lại là sự bù đắp.
Mặc dù kiểu bù đắp này vẫn mang theo chút áy náy, nhưng vì là đề nghị của Lâm Diệu Viễn, nên cái cảm giác áy náy ấy như cũng dịu đi không ít — giống như cô bị buộc phải làm vậy, thì đương nhiên cũng chẳng cần thấy quá bận lòng.
Nhà của Lâm Diệu Viễn không xa lắm, nửa tiếng sau cô tới nơi. Lên lầu, như đã chuẩn bị từ trước, cô lấy khẩu trang đeo lên rồi mới bước vào căn phòng âm ẩm mùi cũ kỹ.
Tình hình đã khá hơn lần trước nhiều, có thể vì cô đến sớm, mưa nhỏ chưa kịp bày bừa khắp nơi.
Trong lúc dọn dẹp, con mưa nhỏ cứ quẩn quanh dưới chân cô chạy tới chạy lui.
“Xong ngay đây mà!”
Cô quét dọn qua loa, rồi dắt mưa nhỏ xuống dưới nhà đi dạo.
Vừa ra khỏi cửa, nó đã hăng hái lao vút đi, may mà người nhỏ nhắn, nên Đào Như Chi cũng chẳng tốn sức để giữ chặt dây xích. Nhưng nhìn bộ dạng sốt sắng ấy, cô vẫn nới lỏng tay một chút, chạy bộ theo nó vòng quanh khu dân cư.
Chạy một vòng xong, Đào Như Chi còn thở d ốc hơn cả con chó.
Cô lắc lắc sợi dây xích, nói: “Mình đi chậm thôi được không? Mày thở tức là đồng ý rồi đó. Được, quyết định vậy nha!” Nói một lèo, cô cố chấp kéo chặt dây, buộc mưa nhỏ phải đi thong thả bên cạnh mình.
Mưa nhỏ gâu gâu mấy tiếng phản đối không thành, cuối cùng đành rên ư ử chịu trận.
Đào Như Chi dắt chó đi, tay còn lục tìm tai nghe trong túi để học từ vựng tiếng Anh. Cứ thế lại đi thêm hai vòng nữa, cho đến khi trời tối hẳn.
Mưa nhỏ rõ ràng vẫn còn chưa thỏa mãn, về đến nhà lại nhảy nhót khắp nơi. Nhưng căn phòng rộng rãi vắng người này lại trở thành lợi thế, có thể mặc sức mà chạy nhảy.
Cô rót đầy bát cho nó nước và thức ăn, rồi phát hiện ra chai nước cuối cùng cũng đã dùng hết sạch, trong nhà chẳng còn dự trữ thêm chút nào.
“Cái thằng này…”
Trước khi đi, cô ngẫm nghĩ một chút, rút một tờ giấy ghi chú trong túi ra, dán lên ổ chó.
【Bổ sung nước và thức ăn càng sớm càng tốt! Đặc biệt là nước đó!!!】
Chiều thứ Hai tan học, người bạn cùng ăn với Đào Như Chi xin nghỉ không đến lớp, cô liền thôi không vào căn-tin chen chúc nữa, định ra ngoài trường ăn cho rồi.
Ở con phố sau lưng trường mới mở một tiệm bánh gạo xào, tuần trước cô và bạn học cùng đi ăn thử, không ngờ lại ngon đến thế, nghĩ tới thôi đã thấy thèm.
Cô ngồi trên ghế mà ngẫm nghĩ tính toán, trong lớp đa phần đều đã đổ xô đi ăn, chỉ còn vài người còn chăm chú làm bài tập. Đài phát thanh trong lớp bắt đầu phát bài nhạc nghỉ giữa giờ, mỗi ngày một bài, do học sinh yêu cầu. Giọng MC trong trẻo vang lên, giới thiệu hôm nay là ca khúc “Gửi em, Margaret yêu dấu”.
Tiếng trống dồn dập vang lên làm nền, Đào Như Chi khẽ đung đưa người theo nhịp nhạc, vừa thu dọn sách vở. Bỗng bạn ngồi bàn trước quay đầu, giữ cô lại, hỏi liệu có thể giảng giúp bài toán cuối trong đề thi thử toán không.
Cô khựng lại giây lát, rồi gật đầu đồng ý, đặt ba lô xuống lần nữa.
Dù trong lòng có hơi khó chịu vì kế hoạch ăn uống bị phá vỡ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để ai nhận ra điều đó. Bởi thế, mọi người luôn tưởng cô là kiểu người nhiệt tình giúp đỡ.
Trời biết, đó mới chính là hiểu lầm lớn nhất về cô.
Trong lớp, tiếng nhạc chảy trôi. Người dần rời đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ. Cô vừa giảng bài, trong đầu lại mông lung nghĩ vẩn vơ — bài hát này thật quá hợp để làm nhạc nền cho phim thanh xuân, mà bây giờ lại trở thành nhạc nền cho mấy phương trình toán học khô khan, đúng là phí phạm.
Nhưng có lẽ… tuổi trẻ vốn là để phí phạm mà? Cậu bạn nhanh chóng hiểu bài, cảm ơn liên tục. Cô xua tay, giục bạn đi ăn nhanh.
Lúc trong lớp chỉ còn lại mình cô, bỗng có tiếng gõ vào khung cửa sổ.
Cô quay đầu lại, trước mắt lập tức bị ánh hoàng hôn rực rỡ làm cho choáng ngợp.
Mặt trời hôm nay quá rực rỡ, đến cả chiều tà cũng sáng lóa. Dãy bàn sát hành lang phản chiếu ánh nắng, khiến cô phải nheo mắt lại. Rồi từ từ nhìn rõ, là Lâm Diệu Viễn đang đứng ngoài hành lang ngập trong ánh hoàng hôn, qua khung cửa sổ vẫy tay với cô.
Vẻ mặt dịu dàng cô cố tình giữ nãy giờ lập tức biến mất, tất cả bực dọc bị kìm nén cũng ào ra hết.
“Cậu tới làm gì? Không phải đã nói là giả vờ không quen nhau sao?”
Cậu vẫn rất thản nhiên: “Tôi có giả vờ đấy chứ, nhịn tới khi cô giảng xong bài chán ngắt kia mới gõ cửa đấy nhé.”
Thấy cô không chịu ra ngoài, Lâm Diệu Viễn cúi người, nửa người dựa lên bậu cửa sổ, ghé sát vào trong để câu chuyện giữa hai người không bị khoảng cách ngăn cách.
“Chủ nhật này cô có rảnh không? Giúp tôi trông mưa nhỏ một lát.”
“Không rảnh.”
“Tôi thật sự có việc mà.”
Đào Như Chi bán tín bán nghi: “Thôi đi. Mới nuôi chưa bao lâu đã chán rồi đúng không? Tôi gặp nhiều kiểu như cậu rồi đấy, lúc đầu thì hứa như đúng rồi, sau lại tìm đủ lý do đùn đẩy cho người khác.”
Lâm Diệu Viễn im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói, giọng rất bình thản: “Hôm đó tôi phải về Đông Đài, đi tảo mộ bố.”
Từ Bạch Hà về Đông Đài phải ngồi tàu cao tốc mất năm tiếng, đi về là hết nguyên cuối tuần.
Đào Như Chi nghe vậy sững lại.
Cô cứ nghĩ… hoàn cảnh nhà cậu giống cô — chỉ đơn thuần là bố mẹ ly hôn thôi.
“Vậy nên… nhờ cô nhé. Tôi phải tranh thủ đi dắt mưa nhỏ đây.”
Nói rồi, Lâm Diệu Viễn đứng dậy, rời khỏi bậu cửa.
Bài hát cũng dần đi đến đoạn kết, giai điệu nhẹ nhàng mà buồn vương vất, như thể bầu trời cũng vì nó mà thấp xuống, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
“Trên xe ngập ánh chiều ráng đỏ, bến cuối không phải là nhà. Nhạc nền chỉ có tiếng guitar tập dợt. Cậu thiếu niên mặc áo xanh, tóc ngắn mềm mại ấy, là ai đã cắt cho cậu? Là ai cắt cho cậu?”
Đào Như Chi bỗng cảm thấy hơi luống cuống, do dự vài giây, rồi chợt chạy ra hành lang.
“Lần này thôi đấy nhé! Lần sau thì đừng có mơ—!”
Cô hét với theo bóng lưng đang rảo bước phía trước.
Tiếng cô hoà lẫn vào bài hát đang bao trùm cả toà nhà dạy học, nghe không rõ lắm.
Bước chân của Lâm Diệu Viễn khựng lại, từ nơi ngược sáng quay đầu nhìn cô một cái.
Cậu lùi lại mấy bước, vẫy tay ra hiệu là nghe thấy rồi, rồi cười, chạy biến theo giai điệu “cậu thiếu niên mặc áo xanh” đang ngân vang.
Tới thứ Bảy như đã hẹn, Đào Như Chi nhớ ra phải đi dắt mưa nhỏ, nên đặc biệt không để mình ngủ tới khi tỉnh hẳn, còn đặt chuông báo lúc chín giờ — vì Lâm Diệu Viễn sẽ đi từ sớm.
Cô ngái ngủ bước xuống giường, trong phòng khách, Đào Khang Sanh đang đọc báo, thấy cô thay đồ xong, ngơ ngẩn như mộng du bước ra khỏi phòng.
Ông ngạc nhiên: “Ra ngoài đấy à?”
“Dạ… hôm nay con đi thư viện đọc sách.”
Câu này nói ra cũng không sai, phòng khách trống trải nhà họ Lâm còn yên tĩnh hơn cả thư viện, chú cún con có sủa vài tiếng cũng không thành phiền phức, cô lại càng thích nghe nó sủa.
Đào Khang Sanh gật gù: “Đừng để mình căng thẳng quá, thỉnh thoảng ra ngoài chơi một chút cũng được, nên cân bằng giữa học hành với nghỉ ngơi.”
Đào Như Chi nhìn cánh cửa phòng Lâm Diệu Viễn vẫn mở toang, cảm thấy có chút lạ, cô cứ nghĩ anh phải đi từ sớm rồi chứ.
Cô đành vừa vươn vai vừa ngồi phịch xuống sofa. Đào Khang Sanh nhìn cô, ngạc nhiên hỏi: “Không đi rửa mặt à?”
“Lâm Diệu Viễn còn đang trong phòng tắm ạ?”
“Không, nó đi từ tám giờ hơn rồi.”
“À… tại con thấy cửa phòng nó mở nên tưởng vậy.”
“Chắc là quên đóng thôi.”
Đào Như Chi nhìn cánh cửa rộng mở, trong lòng lại không tin lắm, Lâm Diệu Viễn không phải người cẩu thả như vậy. Có lẽ là vì hôm nay là một ngày đặc biệt, nên cậu mới chẳng để tâm đ ến mấy chuyện lặt vặt.
Nghĩ đến việc cậu đi tảo mộ, bao nhiêu ý nghĩ muốn “gây chuyện” trong đầu cô bỗng tiêu tan hẳn.
Cô “ừm” một tiếng, chào bố rồi xách túi đến nhà họ Lâm.
Vừa mở cửa, thứ đập vào mắt là một đống thức ăn và nước uống cho chó mới được chồng gọn ở góc phòng khách.
Tờ giấy ghi chú cô dán hôm nọ vẫn còn đó, thậm chí còn bị đè lên bằng một tờ giấy khác mới tinh, nét chữ quen thuộc ghi rằng:
【Hình như mấy món đồ chơi tôi mua mưa nhỏ đã chơi chán rồi, lúc đến cô tiện mua thêm vài món khác giúp nhé!】
“…”
Để kiểm chứng xem Lâm Diệu Viễn có đang cố lừa mình không, trong vòng một tiếng sau đó, Đào Như Chi lần lượt dùng hết đồ chơi trong phòng để dụ dỗ Mưa nhỏ. Kết quả là nó chỉ có hứng thú với ống quần của cô.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, chợt bừng tỉnh, có lẽ vì mưa nhỏ ở một mình quá lâu, mấy món đồ chơi kia nó đã “hành” đủ rồi nên mới mau chán như vậy.
Cô thở dài, đành chấp nhận số phận, dắt nó xuống lầu dạo một vòng.
Lần này, cô quyết định thay đổi tuyến đường, dự định sẽ ghé qua cửa hàng thú cưng trên đường, xem như dắt nó đi shopping, giống như con người đi dạo phố vậy.
Quả nhiên mưa nhỏ hưng phấn ra mặt, cái đầu nhỏ lắc tới lắc lui như con quay.
Kết quả là, số tiền tiêu vặt cô tích góp suốt mấy tháng bị tiêu sạch sành sanh, đổi lại là một giỏ đầy đồ chơi cho chó. Trong đó có một con thú nhồi bông hình quả đào, tượng trưng cho cô.
Cô đặt quả đào bông bên cạnh ổ của mưa nhỏ, ôm lấy nó, nghiêm túc dặn dò: “Không được cắn quả đào nghe chưa? Đồng ý thì thở cái coi. Rồi, tốt!”
Nhưng mư anhor nào hiểu. Cô vừa buông tay ra, nó đã phóng ngay tới cắn cái cuống lá trên đầu con thú.
Đào Như Chi bất lực, sợ nó xé luôn món đồ chơi thành đống bông trắng, đang định giành lại thì mưa hỏ bỗng ngậm món đồ chơi, nhóp nhép tha đến trước mặt cô.
Chưa dừng lại, nó lại quay đầu chạy về ổ, lần lượt tha từng món đồ chơi xếp đầy trước mặt cô.
Đào Như Chi ngây người, rồi bỗng nhiên hiểu ra.
Cô ngồi xổm xuống, lại ôm lấy mưa nhỏ, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của nó mà hỏi khẽ: “Mày là… muốn cho tao chơi cùng à?”
Chú cún chẳng hiểu gì, chỉ quẫy đuôi như chong chóng, vẫy liên hồi.
Đào Như Chi mềm lòng đến rối bời.
Cô vùi đầu vào cái bụng mềm ấm và thơm tho của nó. Trên người nó vẫn còn vương mùi sữa, tựa như một loại nước hoa nhè nhẹ, khiến người ta choáng váng như đang mộng du.
Sau đó cô gọi pizza đến nhà họ Lâm, tranh thủ lúc chờ pizza, cô lần đầu tiên có thời gian chậm rãi nhìn kỹ căn nhà này — nơi từng thuộc về Lâm Diệu Viễn và mẹ cậu, Lâm Đường Quyên.
Hai phòng một sảnh, một lớn một nhỏ, có bếp, có nhà tắm, có ban công. Không có gì đặc biệt, chỉ trừ căn phòng nhỏ của Lâm Diệu Viễn, trần nhà và bức tường đều sơn màu xanh lam. Năm tháng trôi qua, màu xanh ấy ngả cũ, nhưng lại tạo nên một cảm giác rất tĩnh lặng, khiến căn phòng vốn nhỏ hẹp như rộng ra vô tận.
Đào Như Chi đứng giữa phòng cậu, có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Tựa như, giờ phút này cô đang đứng giữa đồng hoang, lúc hoàng hôn buông xuống, trời chưa tối hẳn, khắp bốn phía là sắc lam trầm tĩnh xen một chút sắc xám. Màu lam ấy không tươi sáng, cũng không thuần khiết, nó chỉ là tường, là trần nhà, là bầu trời, là mặt đất, là thời khắc cô hay đến đây, là thế giới gắn liền với cái tên Lâm Diệu Viễn.
Cô bước vội ra khỏi căn phòng ấy, trở lại nơi có ánh nắng.
Pizza cũng được giao tới đúng lúc.
Cô đặt hộp pizza xuống sàn, ngồi khoanh chân dưới đất, tay cầm bánh, tay cầm sách, còn phải dè chừng chú chó đang đánh hơi đến gần, bận bịu hết chỗ nói, chỉ ước mình mọc thêm được đôi tay nữa.
Ăn no uống đủ, cô bật nhạc bằng điện thoại, lắc lư theo điệu nhạc, mệt rồi thì ngả lưng xuống đất.
Nói sao nhỉ — cô phát hiện mình dường như có chút thích nơi này.
Không có ai, cô không cần phải giấu giếm hay cố gắng làm vừa lòng bất kỳ ai.
Sàn nhà mùa xuân vẫn còn lạnh, khiến cô thấy như mình đang nằm trôi giữa hồ nước, lững lờ… lững lờ… rồi trôi vào giấc mơ.
Mơ mơ màng màng, mưa nhỏ bò đến li3m má cô, thế nên giấc mơ ấy trở nên vô cùng ướt át.
Cô mơ thấy mình đi vào Thủy Liêm động, cùng với con chó thần Tiểu Thiên ăn pizza. Tiểu Thiên nói: “Đồ của nhân gian ngon thật đấy.” Cô đáp: “Vậy lần sau tớ mang cơm hộp bơ tớ nấu đến cho cậu, còn ngon hơn nữa.” Nó nói: “Được thôi, nhưng cậu còn tìm được đường đến đây nữa không?”
Ngay sau đó, trong Thủy Liêm động bỗng vang lên nhạc chuông điện thoại vô cùng chói tai.
Âm thanh ấy kéo Đào Như Chi về với hiện thực, cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mắt còn chưa mở hết đã lần tay trên sàn nhà, bắt máy cuộc gọi đang reo inh ỏi.
“Alo, bố ạ?”
Giọng cô lười nhác, không buồn nhìn màn hình, theo bản năng đoán là cuộc gọi từ Đào Khang Sanh — dù sao cũng chỉ có ông mới hay gọi cho cô.
Đầu dây bên kia sau một thoáng im lặng là một tràng cười sảng khoái không kìm được.
Tiếng cười trẻ trung ấy khiến đầu óc cô tỉnh táo ngay lập tức. Nhìn màn hình, sắc mặt lập tức sa sầm — người gọi: Lâm Diệu Viễn.
Thì ra lúc ăn lẩu, hai người từng lưu số điện thoại của nhau qua WeChat, cô đã quên khuấy mất.
Cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình, lạnh giọng nói:
“Cậu cười cái gì mà cười, tôi ngủ lơ mơ chưa kịp nhìn thôi.”
“Biết mà.” Giọng cậu vẫn còn đượm tiếng cười khiến cô muốn điên, “Tôi gọi chỉ để nhắc cô đừng ngủ nữa, mưa nhỏ đang gặm nốt miếng pizza cô để lại đó, đừng để nó ăn thật đấy.”
“Cậu làm sao biết—”
Cô đảo mắt nhìn quanh căn nhà, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở góc tường nơi treo một chiếc camera giám sát. Vị trí khéo tới mức ban đầu cô hoàn toàn không phát hiện ra.
“Cái chỗ đó… cậu lắp camera?”
“Phòng trường hợp mưa nhỏ cắn đồ linh tinh.”
“Vậy nên…” Đào Như Chi suýt nữa bị nước bọt sặc chết, “Nãy giờ cậu cứ thế nhìn tôi à?”
Cậu chỉnh lại lời:
“Là nhìn mưa nhỏ.”
Cô cắn răng:
“Cậu lập tức tắt ngay cái camera đó cho tôi.”
Nói rồi dứt khoát dập máy.
Quay sang nhìn mưa nhỏ — quả nhiên nó đang chúi đầu gặm pizza, lông mép dính đầy dầu mỡ.
Cô vội ôm mưa nhỏ ra xa, đậy kín hộp pizza, buộc chặt lại. Sau đó moi trong túi ra một chiếc mũ len, dốc sức đẩy cái sofa tới dưới camera, trèo lên tính dùng mũ che lại.
Tiếc là chiều cao không đủ, với mãi vẫn thiếu nửa gang, cực kỳ xấu hổ. Cô thật không hiểu nổi Lâm Diệu Viễn làm cách nào để lắp camera được vào một góc lắt léo như vậy.
Nghĩ đến chuyện cậu bây giờ chắc đang ngồi xem trò khôi hài này, cô càng mất kiên nhẫn. Cô thả tay, dứt khoát nhảy xuống khỏi ghế.
Xem thì xem, cô ra ngoài dắt chó đi dạo là được chứ gì?
Thế là cuối tuần đó, cô cứ vậy dắt mưa nhỏ đi dạo hết vòng này tới vòng khác. Đến mức cuối cùng mưa nhỏ cũng hết hơi, hai đứa một người một chó cùng ngồi bệt trên ghế đá dưới sân, ngẩn ngơ đến khi trăng lên. Sau đó cô bế Rainy về nhà, nhét tai nghe vào tai, đạp xe trở về.
Gần tới cổng khu nhà, một chiếc taxi cũng vừa tấp vào lề. Một người trông quen mắt bước xuống xe.
Là Lâm Diệu Viễn vừa từ Đông Đài trở về.
Cậu mặc áo đen, đeo ba lô đen, quay đầu lại, ánh mắt chạm đúng vào cô.
Lần này cô không gọi cậu lại như lần trước, chỉ trừng mắt lườm cậu coi như chào hỏi, cậu nhún vai đáp lễ. Cả hai đều không có ý mở lời thêm. Dù sao, cuối tuần cô đã sống ra sao, cậu ngồi đầu bên kia camera cũng xem đủ rồi. Mà về cuối tuần của cậu, Đào Như Chi cảm thấy đó không phải chuyện nên tùy tiện hỏi thăm.
Thế là họ cứ im lặng, dưới ánh đèn vàng nhạt, một trước một sau bước vào toà nhà.
Tới thứ Bảy tuần kế tiếp, Đào Như Chi đã rành đường rẽ ngõ mà đến nhà họ Lâm, phát hiện bên cạnh ổ chó lại dán thêm một tờ giấy nhớ, viết hai dòng số:
【Đây là tài khoản và mật khẩu camera. Lễ đáp lễ, cô cũng có thể xem tôi :)】
“……”
Cô liền dán thêm một tờ mới đè lên:
【Không dám, sợ mọc lẹo mắt.】
Một tuần nữa lại trôi qua, cô đến, quả nhiên thấy giấy nhớ mới chồng lên:
【Cô thích nổi Lương Minh Kiệt, còn sợ gì chuyện hỏng mắt?】
Đào Như Chi nghiến răng ken két, đập thêm một tờ mới:
【Có bản lĩnh thì nói tôi nghe cậu thích ai? Tôi xem thử gu cậu cao quý cỡ nào.】
Cậu lại đáp:
【Tôi thích bố cô.】
……
Cứ thế, ổ chó của mưa nhỏ vô thức trở thành bảng nhắn tin của hai người.
Rõ ràng sống chung dưới một mái nhà, đối mặt cũng chẳng nói được mấy câu, lại nhiệt tình dùng cách này để gửi những lời chọc ngoáy vớ vẩn cho nhau.
Đúng là vớ vẩn, nhưng giữa những ngày ôn thi nhàm chán như sao chép ấy, bất kỳ trò gì cũng có thể trở nên thú vị. Những mẩu giấy như những chiếc chai trôi nổi, lại còn là chai do “kẻ thù” gửi tới, là thư khiêu chiến, là ván đấu chẳng cần đao kiếm.
Cũng bởi phải chờ đợi, nên thời gian tưởng tượng cũng dài hơn, khác với tin nhắn lập tức đến rồi lập tức thấy nhàm.
Thành ra, suốt một tuần dài, điều cô mong chờ nhất chính là chiều tối thứ Bảy, lúc bầu trời mang màu giống với căn phòng của cậu, là lúc cô đạp xe tới căn nhà trống ấy.
Mở cửa ra, cô mong được thấy mưa nhỏ chạy ùa tới.
Và còn một chút, chỉ một chút thôi — mong chờ được thấy tờ giấy mới dán bên ổ chó, lần này lại là gì nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương