Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 9: Mùi chó con

Buổi tối về đến nhà, Đào Như Chi nhìn thấy Lâm Diệu Viễn đang ngồi ngoài ban công, cho mưa nhỏ ăn.

Cô ném phịch chiếc cặp vào phòng, rồi vội vàng bước đến, đóng sập cửa ban công lại để tránh cho Đào Khang Sanh nghe thấy.

“Chuyện cậu hứa với tôi, tôi đã làm xong rồi. Cậu cũng phải giữ lời đấy.”

“Đương nhiên.” Cậu vừa xoa đầu chú chó nhỏ, miệng phát ra tiếng “gừ gừ” như dỗ trẻ, vừa hờ hững đáp, “Cuối tuần tôi sẽ đưa nó đi.”

“…Vậy thì được.”

Đào Như Chi định mở cửa rời đi thì Lâm Diệu Viễn bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây thơ vô tội ngước nhìn cô.

“Thật ra tôi nói cho cô biết một chuyện—trước khi cô đến tìm tôi, tôi đã quyết định cuối tuần sẽ đưa nó đi rồi.”

“…” Đào Như Chi mặt không cảm xúc: “Cậu cố tình nói như vậy để làm tôi tức phải không? Cậu nghĩ tôi sẽ tin à.”

Cậu không nói gì, chỉ rút điện thoại từ túi ra, đưa cho cô xem.

Đào Như Chi luống cuống đón lấy, thấy trên màn hình là khung chat với bạn học trên QQ, thời gian là nửa đêm hôm kia.

Đối phương được cậu đặt ghi chú là: “Lão Chu (có thể ném củ cải cho cậu)”。

Nhìn thấy dòng ghi chú này, Đào Như Chi thật muốn liên hệ làm quen với người bạn này ngay lập tức, rồi lập nhóm chat tên là “Liên minh nạn nhân củ cải trắng” để tỏ lòng đồng cảm.

Lướt lên trên là mấy câu đùa cợt linh tinh, nhưng vài tin gần đây đúng là đang nói về con chó nhỏ—

“Nhà tôi hình như có người dị ứng với lông chó, nuôi không nổi, bên cậu có nuôi được không?”

“Diệu Viễn ca nuôi chó rồi á?!”

“Ừ, một con cún nhỏ, đáng yêu lắm.”

“Cho xem ảnh đi.”

“Ờm… chắc mình định nghĩa ‘đáng yêu’ khác nhau đấy [hạt đậu toát mồ hôi]”

“Thẩm mỹ của cậu cố gắng cải thiện thêm đi.”

“……”

Đào Như Chi lại bị lệch trọng tâm lần nữa: “Cậu thật sự thấy con chó này đáng yêu à?”

“Dĩ nhiên là không.”

“Vậy mà còn nói ra với vẻ mặt đầy lý lẽ chính nghĩa như thế?”

Cậu liếc cô một cái, bất lực: “Cô từng thấy nhân viên bán hàng nào nói thật chưa?”

Đúng lúc đó, Mưa Nhỏ tru lên hai tiếng inh tai.

Đào Như Chi ngừng lại, không tranh cãi chuyện xấu đẹp nữa mà tập trung vào trọng điểm trong đoạn chat.

“Cậu nói ‘hình như’ dị ứng là sao? Tôi chả bảo với cậu rồi còn gì?” Cô phản ứng lại— “Đừng nói với tôi là cậu tưởng tôi bịa!”

“Cô nên tự hỏi mình, từng nói với tôi bao nhiêu câu thật lòng.” Cậu nói như thể đó là điều đương nhiên. “Tôi vừa hay nói muốn nuôi con chó, cô liền nói bố cô dị ứng lông chó. Trên đời này có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Chưa kể tôi về nhà rồi mà bố cô chẳng nhắc gì đến vụ dị ứng ấy cả.”

Nhắc đến đây, Đào Như Chi lại giận bốc khói.

“Là vì ông ấy không muốn nói với cậu! Ông ấy thương cậu đến thế cơ mà.”

Cô không muốn tranh cãi thêm, kéo cửa ban công ra rồi bỏ đi. Trong lòng vẫn còn một bụng tức, cô bước vào bếp định lấy nước uống, vừa thấy chiếc cốc của Lâm Diệu Viễn là đã thấy chướng mắt.

Trùng hợp là mấy cái cốc của họ nhìn hao hao nhau, nên từ khi dọn vào đây sống chung, ai nấy đều phải dán băng keo trắng ghi tên để tránh lấy nhầm.

Đào Như Chi cố tình mạnh tay, khi lấy cốc của mình thì va luôn vào cái của anh, làm cả dãy cốc đang xếp ngay ngắn bị lệch hẳn đi.

Ai ngờ—choang một tiếng giòn tan vang lên.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã trơ mắt nhìn chiếc cốc bên cạnh cốc của Lâm Diệu Viễn bị va mạnh, bật khỏi mép kệ và rơi xuống đất vỡ tan tành.

Mảnh vỡ lớn nhất trên thân cốc còn rõ mồn một ba chữ: Lâm Đường Quyên.

Cô đứng khựng.

Ngoài ban công, Mưa Nhỏ nghe tiếng vỡ bèn sủa loạn cả lên. Lâm Diệu Viễn bước nhanh ra, cúi đầu nhìn mảnh vỡ trên sàn.

Đêm tối vốn yên lặng, phút chốc náo loạn lên, lại chen lẫn sự im lìm đầy gượng gạo.

Đào Như Chi buột miệng: “…Lần này tôi thật sự không cố ý.”

Lâm Diệu Viễn không đáp lời.

Đào Khang Sanh trong phòng nghe tiếng động cũng vội chạy ra, vừa thấy cảnh này đã giật mình lo lắng, đoán không biết có phải hai đứa cãi nhau không.

Đào Như Chi cũng thót tim, lo Lâm Diệu Viễn lại bày trò diễn xuất. Với khả năng thêm mắm dặm muối của cậu ta, dù có nói gì thì Đào Khang Sanh cũng chưa chắc tin cô.

Nhưng may thay, Đào Khang Sanh không hỏi chuyện gì xảy ra, mà quay sang Đào Như Chi: “Không bị thương đấy chứ? Đừng động vào, để bố xử lý.”

“Không sao đâu bố, để con làm cũng được.”

Lâm Diệu Viễn lúc này đã cầm chổi và hót rác quay lại. Thấy Đào Khang Sanh định ra tay, cậu ngăn lại:

“Là con không cẩn thận làm rơi, để con dọn là được rồi ạ.”

Đào Như Chi nghe đến đó sững người.

Bản nháp mấy câu biện giải vừa soạn xong trong đầu lập tức hóa thành giấy vụn nằm ủ rũ trong bụng.

Đào Khang Sanh nghe vậy thở phào, vỗ vai cậu: “Vậy thì cẩn thận mảnh sứ nhọn đấy.”

“Vâng ạ, chú cứ nghỉ ngơi đi.”

Đào Như Chi đứng bên lặng lẽ lấy nước, đợi đến khi thấy bóng Đào Khang Sanh trở vào phòng, cô mới hạ giọng hỏi: “Sao cậu không nói thật?”

Lâm Diệu Viễn quay lưng lại với cô, chăm chú quét từng mảnh vỡ nhỏ: “Vì đây là chuyện giữa tôi và cô.”

Đào Như Chi mân mê quai cốc trong tay, nhìn cậu xử lý mớ hậu quả do mình gây ra, giọng hơi rối: “Cái cốc đó mua ở đâu? Tôi đi mua cái giống vậy đền cho mẹ cậu.”

“Không cần.” Cậu điềm tĩnh đáp, “Đó là đồ tôi tự tay làm, là quà sinh nhật năm đó tôi tặng bố mẹ.”

Trong lòng Đào Như Chi thầm kêu không ổn.

“…Vậy tôi đưa thêm tiền cho cậu.”

“Cũng không cần.” Cậu đổ mảnh vỡ vào thùng rác, lúc quay người lại mới nói, “Muốn bù thì cuối tuần đi cùng tôi đưa Mưa Nhỏ sang nhà mới, tôi lười chạy hai chuyến.”



Sáng thứ Bảy, Đào Như Chi mơ màng nghe thấy bên phòng kế bên vang lên tiếng lục đục, chợt nhớ ra hôm nay Lâm Diệu Viễn sẽ đưa con chó đi. Ý nghĩ đó chỉ lướt ngang rồi bị cô gạt phăng, lăn người tiếp tục ngủ.

Ngoài trời đang mưa, rèm cửa kéo kín làm căn phòng càng thêm tối, chính là thời tiết lý tưởng để ngủ nướng.

Cô trở mình thêm lần nữa, nhưng bên tai lại lặp đi lặp lại tiếng gõ đều đều.

Tiếng gõ ngày một rõ ràng, cuối cùng khiến cô tỉnh hẳn.

Lúc này cô mới sực nhớ mình đã hứa sẽ đi cùng, khẽ rên lên một tiếng rồi ngồi dậy lết khỏi giường.

Một lúc sau, Đào Như Chi tóc tai rối bù, mở cửa phòng với đôi mắt ngái ngủ lườm Lâm Diệu Viễn.

Cậu hứng trọn ánh nhìn đằng đằng sát khí, chỉ nhàn nhạt nói: “Mắt cô còn dính gỉ kìa.”

Sắc mặt Đào Như Chi thay đổi, vội đưa tay che mặt rồi chạy vọt vào nhà vệ sinh.

Đợi cô rửa mặt xong xuôi, Lâm Diệu Viễn đã đứng sẵn trong phòng khách, tay trái xách túi đựng chó, tay phải ôm túi thức ăn và đồ chơi của Mưa Nhỏ.

Cậu chỉ tay ra phía ban công: “Ổ chó cô mang đi.”

Vừa nhìn thấy cái ổ chó, Đào Như Chi đã biết — thứ này tuyệt đối không nhẹ…

Cô thử bê lên, quả nhiên, vai lập tức trĩu xuống một đoạn như bị đè nặng.

Lâm Diệu Viễn thấy vậy liền nói:
“Cô không bê nổi thì đổi cho tôi.”

“Không cần!”
Đào Như Chi nghiến răng, mặt không đổi sắc mà nâng cái ổ lên một chút, không quên bồi thêm câu châm chọc:
“Còn nhẹ hơn tôi tưởng đấy, hoàn toàn có thể để luôn đồ chơi và thức ăn cho chó vào bên trong mà bê một thể. Vậy mà cũng cần người giúp… Lâm Diệu Viễn, cậu yếu đuối thật sự đấy.”

“Chị gái lực điền à,” Lâm Diệu Viễn không những không tức giận, còn vui vẻ nhận luôn lời mỉa mai, giơ ngón cái khen ngợi, sau đó đưa đống đồ đang cầm sang cho cô, “Thế mấy thứ này nhét vào, cô cũng bê nổi chứ gì?”

Đào Như Chi cười khan hai tiếng, lập tức ôm chặt lấy ổ chó, không cho cậu nhét thêm gì, quay đầu bước xuống lầu.

Hai người bắt taxi, vẫn như thường lệ, một trước một sau không nói một lời suốt quãng đường.

Dù cô hoàn toàn không biết điểm đến là đâu, đoán chừng là nhờ người thân hoặc bạn học nào đó của cậu nhận nuôi hộ. Đào Như Chi không hề quan tâm đ ến mạng lưới xã giao của cậu, nên vừa lên xe liền ngáp dài một cái, dựa vào ghế tiếp tục ngủ.

Xe chẳng đi bao lâu thì phanh lại. Trong cơn mơ màng, cô tự giác mở mắt, lồm cồm ôm ổ chó xuống xe.

Vừa bước xuống, đã thấy Lâm Diệu Viễn khẽ hất cằm về phía cô.

“Tôi không rảnh tay, cô mở cửa giùm. Chìa khóa trong túi bên trái.”

Đào Như Chi bắt đầu thấy là lạ.

“Đây là đâu vậy?”

“Nhà tôi.”

Cô lập tức ngớ người:
“Không phải cậu định mang chó đi cho người ta à?”

“Tôi hỏi khắp mấy người quen rồi, chẳng ai có điều kiện nuôi. Con chó này xấu như vậy, lỡ bị người lạ ghét, hành hạ nó thì sao?” Cậu đáp dứt khoát, “Chỉ còn cách tự nuôi thôi.”

Cô vốn định bảo để cô thử hỏi giúp, nhưng nghĩ đến lần trước cũng là vì điều kiện mà người họ hàng kia không thể nhận nuôi thêm con chó mới, nhất thời cũng chẳng còn gì để nói.

Cô nhìn đôi tai cụp xuống của con chó nhỏ, rồi chuyển đề tài:
“Sau này chúng ta nên kiêng không nói nó xấu trước mặt nó nữa… Tôi nghi là nó hiểu được đấy.”

Nhà của Lâm Diệu Viễn còn trống trải hơn cô tưởng.
Đồ đạc gần như bị dọn đi hết, chỉ còn trơ lại một chiếc ghế sofa cũ màu lam nhạt đặt gần cửa sổ.

Đào Như Chi tò mò quan sát khắp căn nhà, đặt ổ chó vào góc phòng khách rồi hỏi:
“…Nhà cậu định bán à?”

“Ừ, nhưng chưa phải bây giờ.”

Cô lạnh nhạt châm chọc:
“A, chắc chờ lúc kết hôn với bố tôi mới bán chứ gì.”

“Chắc vậy.”

“Tôi không tài nào tưởng tượng nổi ngày hai người họ kết hôn,” ánh mắt cô lướt qua căn phòng vắng vẻ, rơi lên người cậu, “vì tôi càng không thể tưởng tượng nổi sẽ trở thành người nhà với cậu.”

Đó gần như là một lời nguyền rủa tàn nhẫn nhất.

Lâm Diệu Viễn thả chú chó ra khỏi túi, nó nín nhịn quá lâu, vừa được thả ra đã muốn chạy khắp nơi. Nhưng vừa nhúc nhích đã bị anh nắm gáy giữ lại, đặt lên đùi vuốt lông:
“Suỵt, thương lượng tí nhé, đừng gặm cái ghế sofa kia, anh vẫn còn thích nó lắm.”
Cậu vừa nói với chó, vừa quay đầu nói với cô:
“Không tưởng tượng nổi thì chứng tỏ cô thiếu trí tưởng tượng thôi.”

Đào Như Chi cười nhạt:
“Thế cậu thì có trí tưởng tượng phong phú quá rồi, nuôi chó ở cái chỗ thế này cơ mà.”

“Sao lại gọi là mơ tưởng? Tôi có thể sắp xếp thời gian chăm sóc nó.”

“Nuôi chó là chuyện cần đi dạo mỗi ngày, cậu làm được à?”

Ngay cả ở nhà chăm sóc đều đặn đã khó, huống chi lại nuôi ở đây, vừa bất tiện vừa vất vả.

Lâm Diệu Viễn bỗng dừng ánh nhìn lại trên người cô. Đào Như Chi cảnh giác lùi lại một bước.

Cậu buông mưa nhỏ ra, nó lập tức chạy khắp phòng.

Ánh mắt anh dõi theo nó, miệng thì nói:
“Cho nên, cần cô giúp một tay.”

Lời nói mặt dày đến mức khiến Đào Như Chi bật cười:
“Không đời nào. Tôi là sĩ tử chuẩn bị thi đại học, không rảnh.”

“Chỉ cần tối thứ Bảy thôi, đúng lúc cô được nghỉ, coi như dắt chó thư giãn.”

“Thiếu mỗi tối đó hả? Cố tình tìm tôi gây chuyện?”

“Thiếu thật. Tối thứ Bảy nào tôi cũng có việc.” Cậu bổ sung, “Không phải để cô giúp không đâu, tôi sẽ trả tiền công theo giờ.”

Đào Như Chi chợt nhớ lại, đúng là tối thứ Bảy nào cũng không thấy cậu ở nhà thật…

Nhưng — “Liên quan gì đến tôi đây? Tôi khuyên cậu vẫn nên nghĩ cách tìm người nhận nuôi, như vậy là sáng suốt nhất. Cậu toàn cố những thứ không đâu.”

Lâm Diệu Viễn từ chối không một chút do dự:
“Nó là bạn của tôi rồi.”

“Chỉ mấy ngày mà cũng gọi là bạn?”

“Chỉ cần là mấy ngày, cũng là bạn.”

Cô sững người, cổ họng bỗng nghẹn lại.

“Tôi về trước đây. Con chó này, cậu vẫn tự lo đi.”

Nói dứt câu, cô kéo cửa rời đi, không ngoảnh lại.

Về đến nhà, Đào Như Chi tình cờ gặp bố vừa đi chợ về.
Cô theo sau ông lên lầu, đột nhiên lên tiếng:
“Bố, gần đây Đậu Hà Lan sao rồi?”

Đậu Hà Lan là tên con chó Phốc Sóc họ từng nuôi một thời gian ngắn. Sau đó, nó được gửi cho chú cô – em trai của bố – đang sống ở thành phố khác. Kể từ đó, cô chưa từng gặp lại nó, chỉ dặn bố phải thường xuyên gọi video để xem tình hình, còn bản thân thì chẳng bao giờ hỏi han.

Ban đầu, bố vẫn hay kể cô nghe tình hình của nó. Nhưng sau vài lần, cô bảo đừng nói nữa.

Cô tự cắt đứt mọi liên hệ, dùng một thái độ dứt khoát để chôn vùi thứ tình cảm ấy. Bởi cô biết, họ sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Duyên phận ngắn ngủi. Nó sẽ không nhớ cô, vậy cô cớ gì phải đơn phương đau lòng? Đến giờ phút này cô mới hiểu: bản thân chưa từng thực sự quên Đậu Hà Lan.

Nói cho cùng, cô chỉ đang trốn tránh. Trốn cái khả năng sẽ khóc vì một lần chia xa khác.

Bố cô có vẻ bất ngờ khi bị hỏi, nói:
“Chờ chút.”
Rồi vội vã vào nhà, lấy điện thoại ra bật một đoạn video cho cô xem.

Trong video, Đậu Hà Lan đã lớn hơn nhiều, đang tung tăng trên bãi cỏ, đuổi theo trái bóng, bộ lông óng mượt.

“Chú con bảo nó ăn giỏi lắm, giờ béo hẳn ra rồi.”

Đào Như Chi nhìn chằm chằm vào màn hình, khẽ nói với vẻ mất mát:
“Vậy thì tốt.”

Bố cô lặng lẽ quan sát nét mặt con gái:
“Mai có muốn gọi video với nó không?”

Cô lắc đầu rất nhanh:
“Không cần ạ.”

Bố cô thở dài:
“Chi Chi à, con biết bố vì sao muốn giữ lại con chó mà Diệu Viễn mang về không? Có thể con nghĩ bố muốn lấy lòng nó…”

“Chẳng phải đúng thế sao?”

Ông vươn tay xoa rối mái tóc cô, động tác hệt như cô đã làm với mưa nhỏ ban nãy:
“Ngày đó, ai mang chó đến cũng được, chỉ cần lông ngắn, bố đều muốn thử nuôi một lần. Biết đâu bố sẽ không bị dị ứng.”

“Làm vậy chi cho cực?”

“Con lúc nào cũng hiểu chuyện. Lần nuôi Đậu Hà Lan là một trong số ít việc con chủ động làm ngoài chuyện học hành. Nhưng cuối cùng vẫn là do bố mà không thành.”

Ông nói thật chậm:
“Nếu Đậu Hà Lan có thể ở lại, lớn lên cùng con, để con cũng được lớn lên cùng nó… bố luôn thấy tiếc. Con chó này, giống như ông trời cho bố thêm một cơ hội. Bố muốn giữ lại mọi điều con từng yêu thích, nhưng lần này, vẫn không làm được. Bố xin lỗi.”

Đào Như Chi bất chợt thấy sống mũi cay xè.

Cô đẩy điện thoại trả lại, làm ra vẻ khó chịu:
“Nhưng con có thích con chó xấu xí đó đâu chứ.”

Hai ngày tiếp theo, Đào Như Chi không sao yên lòng nổi.
Nút thắt trong lòng với mưa nhỏ, đã tan từ lúc bố cô nói lời chân thành ấy. Nhưng bảo cô thừa nhận bản thân thích con chó xấu xí kia — còn lâu.

Ai mà thèm thích chứ?

Nhưng bây giờ, chú chó con kia thế nào rồi?

Lâm Diệu Viễn thật sự tính nuôi nó trong nhà như giấu của quý à?

Cậu ta có thật sự ngày nào cũng dắt nó đi dạo, cho nó ăn đầy đủ không?

Một mình nó ở trong căn nhà rộng lớn như thế, liệu có cô đơn không?

Bệnh ngoài da của nó đã đỡ hơn chưa?

Những suy nghĩ ấy lặng lẽ rơi xuống tâm trí cô, như cơn mưa xuân suốt tuần qua, rả rích không dứt.

Khó khăn lắm trời mới tạnh, đêm thứ Sáu, bầu trời quang đãng đến nỗi không một gợn mây. Mở cửa sổ lớp học ra, có thể ngửi thấy hương hoa ngọc lan từ bãi tập thể dục phía xa.

Vì ngày mai là thứ Bảy, cả lớp ai nấy đều phấn chấn hơn hẳn mọi khi.

Chỉ có Đào Như Chi là thu dọn cặp sách với vẻ mệt mỏi, lê bước đến nhà để xe, quăng cặp vào giỏ xe thì bất ngờ phát hiện… tay lái xe đạp của mình treo một túi nhỏ.

Bên trong là một chiếc chìa khóa mới tinh, là chìa dự phòng.

Tối thứ Bảy,
Đào Như Chi rề rà đứng trước cửa nhà Lâm Diệu Viễn, chậm rãi tra chìa khóa vào ổ.

Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, cô lờ mờ nghe được tiếng bước chân dồn dập từ trong vọng ra.
Trong bóng tối chưa bật đèn, mưa nhỏ chạy ào đến trước mặt cô. Có lẽ ngửi thấy mùi không quen thuộc, nó lập tức khựng lại, tiếng thở dồn dập chuyển thành tiếng gầm gừ nho nhỏ, đầy cảnh giác.

Chỉ là thân hình nó quá nhỏ, nên tiếng gầm nghe vừa yếu ớt lại vừa tội nghiệp.

“Nhóc con…”

Cô không nhịn được cúi xuống, xoa nhẹ lớp lông trên đầu nó.

Mưa nhỏ khẽ ư ử một tiếng, quay người chui tọt vào dưới gầm ghế sofa màu xanh dương.
Đào Như Chi đứng dậy bật đèn lên, lập tức nhìn thấy toàn cảnh phòng khách——

Trên sàn gỗ trống trải, chỗ này một bãi phân chó, chỗ kia một vũng nước tiểu.
Lâm Diệu Viễn vì sợ nó chạy ra ngoài mà khóa cả cửa ban công, khiến căn phòng ngập trong mùi khó chịu đến nghẹt thở.

Cậu ta thật sự không nhờ ai giúp đỡ, mà chỉ lẳng lặng đánh cược… rằng cô sẽ đến.

“Cái đồ không có trách nhiệm…”

Dưới gầm sofa vang lên một tiếng gầm khe khẽ, như thể phản bác.

“Không nói mày.”

Đào Như Chi thở dài, xắn tay áo lên, chấp nhận số phận mà bắt đầu dọn dẹp.
Mở cửa ban công để thông gió, mãi một lúc lâu mùi mới dịu bớt.

Dọn xong, cô mệt lử đến không muốn nhúc nhích, ngã vật xuống sofa.
Nhưng sự mệt mỏi này so với cảm giác kiệt sức khi tan học hôm thứ Sáu lại dễ chịu hơn nhiều – bởi vì sau đó là nhẹ nhõm.

Căn phòng tĩnh lặng, lúc này mới có tiếng động khe khẽ dưới gầm sofa.
Tiếp đó, cô cảm nhận được một thứ cảm giác đã lâu không xuất hiện – một điều rất đỗi thân thuộc, cũng rất đỗi dịu dàng.

Chân cô, thõng xuống từ thành ghế, bị cái mũi ấm áp của mưa nhỏ cọ nhẹ.

Chiếc mũi ấm như một giọt mưa, ấm nóng, mềm mại.

Cô ngẩn người nhìn trần nhà, ký ức lại trôi về nơi có đậu hà lan nhỏ.

Lúc cho nó ăn, lưỡi nó luôn li3m trúng ngón tay cô.
Trong tiềm thức non nớt, nó không phân biệt được đâu là thức ăn, đâu là ngón tay, nhưng nó nhớ rõ mùi hương của cô, nên chưa bao giờ cắn đau, chỉ dịu dàng li3m nhẹ.

Khi ấy cô nghĩ, có lẽ đối với thế giới của loài chó, đó là nụ hôn mà chúng biết trao đi.
Ngày phải tiễn nó đi, nó li3m tay cô thật lâu thật lâu – có khi, đó chính là lời từ biệt mà nó dành cho cô thì sao?

Đào Như Chi lấy tay che mắt, cơn nghẹn nơi cổ họng lại trỗi dậy.

Mưa nhỏ không cảm nhận được sự kháng cự, giống chủ nó, lấn tới từng chút một.
Nó nhảy lên sofa, rồi lại leo lên người cô, chân nhỏ nóng hổi đạp lên bụng cô mà đi tới.

Cô buông tay ra, ánh mắt chạm vào đôi mắt tròn xoe đen nhánh của nó.

Trước khi kịp suy nghĩ gì, tay cô đã lần nữa đặt lên đầu mưa nhỏ, lần này, nó không né tránh nữa.

Hai kẻ lặng lẽ đối diện, rồi bất thình lình, nó dụi đầu xuống, để lại trong lòng bàn tay cô một vệt nước dãi ấm nóng.

Một cái hôn khe khẽ – rụt rè nhưng chân thành.

Sau khi dắt mưa nhỏ đi dạo xong, Đào Như Chi về nhà, tình cờ va phải Lâm Diệu Viễn dưới lầu.

Cậu cưỡi xe, vạt áo bay lất phất trong gió đêm, lướt qua xe cô.

Cô đột nhiên thấy tò mò, cậu vừa đi đâu về, sao giờ mới về?
Miệng lại vô thức gọi lớn: “Nhớ trả tiền đấy nhé—”

Cậu ngoảnh đầu nhìn cô, đột ngột siết tay lái, thắng gấp.

Cô cũng không chậm, đạp xe lên, đuổi kịp cậu vừa lúc cậu gọn gàng nhảy xuống xe.

“Cậu muốn trả bây giờ à?”
Cô giơ tay ra, dửng dưng hỏi.

Cậu cụp mắt, nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt, rồi bất ngờ nghiêng người lại gần.

Cô còn chưa kịp phản ứng.

Dưới ánh đèn đường, bóng của cả hai giao nhau thật nhẹ.

Cậu cúi xuống, tiến gần, khẽ khàng hít hít vài hơi, hơi thở phất qua cần cổ cô, như con côn trùng mùa hè lượn một vòng rồi bay mất.

Cậu lùi lại.

Tay cô vẫn cứng đờ giơ ra, tay còn lại trong lúc lúng túng chạm trúng chuông xe.

Tiếng leng keng vang lên, ngân dài trong đêm xuân.

Cô như bị kéo khỏi cơn ngẩn ngơ, lườm cậu: “Cậu bị điên à?”

“Đây là bước kiểm tra trước khi trả tiền – xác nhận rồi.”

Lâm Diệu Viễn cười đến cong mắt, thỏa mãn vì ván cược đã thắng.

“Giờ trên người cô toàn mùi chó con.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện