Giáo sư Trần Minh Hiên không mảy may dao động, chỉ im lặng nghe hắn kể lại mọi việc, cũng không ngắt lời hay đặt ra một câu hỏi nào. Mộ Dung Vũ Xuyên hoài nghi, nhiều tình tiết như vậy làm sao ông lão có thể nhớ hết trong đầu, hay lại đang cố làm ra vẻ trong khi tai trái nghe mà tai phải lại chạy ra hết.

Mộ Dung Vũ Xuyên kể đến khô cả họng, ông lão mới cụp mắt xuống thâm trầm nói: “Hung thủ là một kẻ có tín ngưỡng tôn giáo và trình độ văn hoá cao. Hai lần gây án của hắn cũng được lên kế hoạch rất tỉ mỉ. Hắn là một tên tội phạm điển hình của những kẻ chống đối xã hội, hơn nữa còn là một tên tội phạm hành động rất logic, thủ đoạn gây án có thể đưa lên sách giáo khoa làm công cụ giảng dạy. Suy luận của em rất có căn cứ.”

Mộ Dung Vũ Xuyên thầm nghĩ, choáng, mấy thứ thầy vừa nói đều là lời em vừa nói xong cơ mà.

“Như vậy,” ông lão vuốt cái bụng tròn trĩnh của mình, “Vấn đề của em là gì?”

“Lúc đầu em hiểu khá rõ ràng về các thủ pháp gây án, động cơ hay đặc điểm riêng của hung thủ. Nhưng mà từ lúc phát hiện viên đạn trong cơ thể Trần Mộng Dao, em nhận ra hành động này của hung thủ lại mâu thuẫn với phán đoán ban đầu của em.”

“Mâu thuẫn ở chỗ nào?”

“Loại tội phạm có thủ đoạn gây án nhắm đến tình dục như hắn thì mỗi một hành vi điên cuồng hắn làm đều sẽ phù hợp với logic phạm tội của chính hắn. Chẳng hạn như lúc đầu hắn bỏ cái đầu lâu ở trước cổng Học viện Phát thanh rồi từng bước thực hiện kế hoạch giết chóc của mình. Những mảnh giấy trích đoạn trong Kinh Thánh đều rất hợp lý với từng hành động của hung thủ. Thế nhưng sự xuất hiện của viên đạn này lại phá huỷ tính liên kết của những hành động đó. Viên đạn đại diện cho điều gì, tại sao lại có một chữ thập cũ kỹ khắc lên đó, điều này hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ và logic của hắn. Hắn cố ý lưu lại viên đạn này trong cơ thể nạn nhân để làm gì? Căn cứ vào phong cách gây án luôn nhắm đến tình dục thì mục đích của hắn là gì?”

Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn về phía Trần Minh Hiên nhưng ông lão này lại đang làm ra vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau đó ông đột ngột lên tiếng: “Mục đích cuối cùng của việc tìm kiếm chứng cứ và phân tích suy luận là gì?”

Mộ Dung Vũ Xuyên sửng sốt rồi cảm thấy buồn cười. “Chuyện này đến trẻ con còn hiểu mà thầy. Đương nhiên là để bắt phạm nhân rồi.”

“Nếu vậy việc phân tích hành động này của hung thủ đã đem lại tác dụng gì cho công cuộc điều tra chưa?”

Mộ Dung Vũ Xuyên nghẹn lời.

“Có phải những phân tích của Kiều Khải cũng không mang lại tác dụng gì lớn không?”

“Quan điểm của anh ta nói chung cũng tương tự như của em.” Mộ Dung Vũ Xuyên thành thật trả lời.

“Kiều Khải là một người rất cẩn thận và chăm chỉ.” Ông nói. “Thế nhưng cậu ta lại quá cứng nhắc và giáo điều, mà sự thật lại thường vượt qua hết thảy mọi đạo lý trên đời. Nếu trong lúc suy luận phá án gặp phải những ngả rẽ thì việc điều chỉnh tư duy là điều bắt buộc phải làm. Em cần phải hiểu một điều, cho dù em là cảnh sát hình sự hay là bác sĩ pháp y thì cũng không bao giờ được quên kẻ các em đang phải đối mặt là một người còn sống sờ sờ. Con người là sinh vật phức tạp và khó lý giải nhất trên tinh cầu này, họ không phải là những cỗ máy rập khuôn không thay đổi. Nếu muốn nắm bắt được tâm tư con người, em phải suy xét từ những bằng chứng nhỏ nhặt nhất. Đối với tất cả bọn tội phạm mà nói, tội ác của bọn chúng cũng chính là nhược điểm bọn chúng bộc lộ ra trong cuộc sống thường ngày.”

“Nhược điểm?!”

“Nhược điểm ở đây cũng có nghĩa là những hành vi mâu thuẫn không hợp với lẽ thường.”

“Ý thầy muốn nói viên đạn này chính là nhược điểm của hắn?”

“Em có từng nghĩ tới tại sao hắn lại dùng một viên đạn đã qua sử dụng chưa? Theo các phân tích trước đó của em thì hung thủ là một kẻ có chỉ số thông minh cao và vô cùng nhạy cảm, tại sao hắn lại dùng một thứ đồ vất đi để làm món trang sức cho “nghệ thuật phạm tội” của hắn?”

“Phải rồi!” Mộ Dung Vũ Xuyên chấn động toàn thân.

“Còn một điều nữa, các em đã tra ra được lai lịch của cái đầu lâu đó chưa?”

“Vẫn chưa ạ. Cục cảnh sát ở mấy tỉnh Giang Tô, Hà Bắc gửi đến một chồng danh sách người mất tích, giới tính và độ tuổi phù hợp với đầu lâu có hơn trăm người.”

“Vậy sao, nếu cái đầu lâu đó không phải bị trộm ra từ học viện y dược thì tại sao hung thủ phải tốn nhiều công sức để xử lý nó sạch sẽ như vậy nhỉ?” Ông ngả người ra sau ghế lẩm bẩm. “Có lẽ tìm được cô ta thì tất cả mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ.”

“Thầy có căn cứ gì khi đưa ra phán đoán đó không?”

“Chẳng có căn cứ gì cả, chỉ là cảm giác thôi.” Ông lão cười cười. “Có lẽ vì phải tiếp xúc với quá nhiều người chết nên đến một lúc nào đó chúng ta sẽ có cái gọi là trực giác. Chẳng hạn như có những người bảo là họ có thể nhìn thấy ma quỷ, em có tin không?”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện