Lúc 18 giờ 12 phút.

Ráng chiều buông xuống, trời nhá nhem tối.

Võ Bưu đã rời đi từ lâu ngay sau khi công tác khám nghiệm pháp y kết thúc. Mộ Dung Vũ Xuyên và Minako phải xử lý thi thể Trần Mộng Dao xong mới rời khỏi phòng pháp y. Khi hai người đi ngang phòng thí nghiệm vừa lúc trông thấy Kiều Khải đang sửa sang lại chồng tài liệu, anh ta ngẩng đầu lên, trông thấy họ liền mỉm cười gật đầu chào khiến chân Minako như bị đóng đinh xuống sàn, cô cứ bần thần đứng đấy chờ Kiều Khải. Mộ Dung Vũ Xuyên tức giận bỏ đi một nước.

Phụ nữ là một loại sinh vật rất kỳ quái. Chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc của bọn họ lúc nào cũng tỷ lệ nghịch với nhau. Khi bọn họ bình tĩnh xử lý công việc có thể biến thành Võ Tắc Thiên hay Hillary Clinton; nhưng một khi bọn họ đã thích ai đó thì chỉ số thông minh bỗng chốc bằng không. Cho nên đừng bao giờ nói chuyện tình cảm với phụ nữ. Nếu cô ấy thích bạn, dù bạn có mở miệng ra hay không thì nàng vẫn cứ thích. Còn nếu cô ấy đã không ưa bạn thì bạn càng nói sẽ càng làm cho nàng chán ghét.

Mộ Dung Vũ Xuyên lên xe buýt rồi lấy di động ra gọi điện cho Lục Tiểu Đường.

Lần này đã có người bắt máy.

“A lô —” Một giọng nói uể oải lè nhè cất lên.

Mộ Dung Vũ Xuyên vốn định hỏi “Cậu có khoẻ không?”, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành “Cảm ơn trời đất, cậu vẫn còn sống.”

“Cậu làm phiền tôi cả buổi chiều, muốn chết có phải không?”

“Cậu uống rượu à?”

“Thì sao hả? Có gì lạ đâu?” Cô vừa lè nhè vừa nấc một tiếng.

“Tôi đang đến chỗ cậu nè, tới lúc đó xem xem tửu lượng của chúng ta ai tốt hơn. Cậu thấy sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.

“Xí —” Lục Tiểu Đường ở đầu bên kia nở nụ cười. “Cậu thừa biết tôi không sợ nhất chính là trò khích tướng. Đến đây đi, tôi chờ cậu!”

Cúp điện thoại xong, Mộ Dung Vũ Xuyên bất đắc dĩ mỉm cười, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt. Bây giờ đang giờ cao điểm tan tầm, đường nào cũng kẹt xe chật cứng, khắp nơi vang lên tiếng còi xe “tin tin” và tiếng người trò chuyện khoa tay múa chân bên vệ đường.

Cuộc sống chính là như vậy. Có người vui vẻ, có người buồn. Cho dù có bao nhiều người không may chết đi thì thế giới này vẫn cứ náo nhiệt như thế.

Khi xe buýt đỗ ở trạm xe gần nhà trọ của Lục Tiểu Đường, Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng nhớ ra một việc. Hắn không xuống xe nữa mà ngồi thêm năm trạm xe buýt đến một khu chợ nông sản, sâu bên trong chợ là một khu dân cư trông rất cũ kỹ.

Toà lầu thì xập xệ lôi thôi, trên hành lang toả ra một mùi chua mốc meo. Bọn trẻ vừa tan học về chạy giỡn ầm ầm trong sân, miệng thì gào thét đến khản cả cổ như để xả hết mọi áp lực học tập đã phải nín nhịn cả một ngày.

Nơi đó có một cái tên rất đẹp — cư xá Đinh Hương.

Mộ Dung Vũ Xuyên bước trên những bậc thang đóng đầy dầu mỡ và chất bẩn lên đến tầng ba khu cư xá rồi dừng lại trước một cánh cửa sắt sơn màu vàng, đưa tay gõ cửa.

Cửa mở ra, một đứa bé trai mặc đồ nguỵ trang hải quân lục chiến Mỹ đứng sau cửa đang cầm một cây súng có hình thù kỳ quái chĩa về phía Mộ Dung Vũ Xuyên mà bắn “pằng pằng pằng” hết cả băng đạn.

Tiếng “pằng pằng pằng” đó phát ra từ miệng đứa bé trai.

Mộ Dung Vũ Xuyên nhấc mũ giáp cậu bé lên, hai tay chộp lấy đôi má phúng phính của cậu bé mà bẹo một phát, trông mặt nó lúc này không khác gì đứa bé tên Shin trong truyện Cậu Bé Bút Chì.

Đứa nhỏ thấy tình hình không ổn bèn nhắm súng bắn Mộ Dung Vũ Xuyên một tiếng “pằng” nữa rồi quay đầu chạy.

Một người phụ nữ trung niên bước ra khỏi nhà bếp cười nói với hắn: “Vũ Xuyên tới rồi à, cha chị đang ngồi trong phòng xem ti vi đó.”

Giáo sư Trần Minh Hiên đang xem một bộ phim bom tấn của Mỹ. Thấy Mộ Dung Vũ Xuyên bước vào, ông vẫy tay gọi hắn vào ngồi xem cùng. Bộ phim đã chiếu đến hồi kết, trên màn hình toàn là xe đua, súng ống và các cô gái ăn mặc hở hang đang thét chói tai.

Tiết tấu bộ phim tuy rất kịch liệt nhưng Mộ Dung Vũ Xuyên không xem từ đầu nên cũng chẳng hiểu nội dung phim nói về cái gì. Dù sao thì cũng chỉ có thể là người tốt đánh bại người xấu, một chủ đề bất biến của điện ảnh.

“Tài liệu thầy đưa cho em đã xem hết chưa?” Ông lão hỏi hắn mà mắt vẫn không rời khỏi màn hình tivi.

“Sắp rồi ạ.”

“Mấy bữa nữa thầy khoẻ lên rồi sẽ đi dạy lại.”

Mộ Dung Vũ Xuyên liếc chồng truyện Thám Tử Lừng Danh Conan trên bàn trà mới xem đến một nửa, trong lòng hắn thầm phỏng đoán đến tháng sau ông lão này cũng không đi dạy được. Bên cạnh chồng truyện còn đặt một quyển sách về y học có tên “Hãy cứu lấy bộ ngực”. Ông lão này cũng rất có bệnh.

“Thầy ơi, hôm nay em đến để hỏi thầy một số vấn đề.”

“Về vụ án của Lý Thục Trân à?”

“Thầy cũng biết rồi ạ?”

“Chuyện oanh động như vậy ai mà không biết. Chà, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy buồn rồi. Lúc thầy còn làm việc trong cục cảnh sát, cô bé đó chỉ mới học cấp ba thôi.”

Mộ Dung Vũ Xuyên quan sát vẻ mặt ông lão, nhìn mãi cũng chẳng thấy biểu hiện nào là buồn bã như lời ông vừa nói.

“Nghe nói em xử lý vụ án này không tệ.” Ông lão lại nói. “Tuy trình độ còn chưa đến mức điêu luyện nhưng so sánh với Kiều Khải thì chẳng kém chút nào.”

Trần Minh Hiên vẫn luôn có thành kiến đối với Kiều Khải.

“Xem ra thầy cũng đã khá rõ ràng tình hình của vụ án này. Vậy thì dễ nói rồi.”

Sau đó Mộ Dung Vũ Xuyên kể lại từ đầu đến cuối mọi tình tiết mà mình biết cho thầy nghe.

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện