Chương này mình xin tặng bạn @chickenz90, cảm ơn bạn đã ủng hộ Kim Phiếu cho truyện nha. ^^

===============

Trong phòng chỉ còn lại Lục Tiểu Đường và Trần Mộng Dao.

“Dao Dao,” Ngay lúc mở miệng nói chuyện, Lục Tiểu Đường cũng biết rằng điều cô đang làm là vô cùng tàn nhẫn. “Chị muốn biết mấy ngày nay chuyện gì đã xảy ra với em.”

Trần Mộng Dao nhắm mắt lại, môi run run không nói một lời.

“Em có quen biết kẻ đó không?” Lục Tiểu Đường thử thăm dò.

Cô gái lắc đầu.

“Em có từng thấy hắn trong khuôn viên trường học chưa? Chẳng hạn như trong giờ lên lớp, hay trong đám đông vừa tan học có bóng dáng người nào đó trông rất giống hắn…”

Trần Mộng Dao vừa mở mắt ra đã nhắm ngay lại. Vài giây sau, nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên mặt cô.

“Không có.” Rốt cuộc cô cũng lên tiếng.

Lục Tiểu Đường nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay cô gái, bàn tay ấy rất mỏng manh yếu đuối khiến Lục Tiểu Đường tưởng như mình đang nhìn thấy Lý Thục Trân nằm trên bàn giải phẫu.

Đôi mắt trống rỗng.

Lạnh lẽo.

Vô hồn.

Cô thoáng rùng mình một cái, nhưng vẫn phải ép mình tiếp tục. “Chúng ta có thể nói về tóc của hắn. Hắn để kiểu tóc gì? Màu gì?”

Cô gái vẫn lắc đầu.

“Trên người hắn có hình xăm hay một ký hiệu đặc biệt nào không?”

“Không có.”

Lục Tiểu Đường cố hết sức để giọng mình dịu dàng hơn. “Chị biết là chị cứ hỏi mãi mấy chuyện này sẽ làm em khó chịu. Nhưng bọn chị nhất định phải điều tra xem chuyện gì đã xảy ra, nhất định phải bắt được tên khốn kiếp đó vào tù, nếu không hắn sẽ còn tiếp tục thương tổn đến các cô gái khác nữa.”

Trần Mộng Dao nhắm chặt hai mắt. Phòng bệnh hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.

Loại im lặng ngột ngạt này khiến Lục Tiểu Đường như muốn phát điên. Đồng thời cô cũng mơ hồ nhận ra cô gái này đang do dự chuyện gì đó.

Không hề báo trước, cô gái đột nhiên lên tiếng: “Hắn gạt em.”

Lục Tiểu Đường chấn động vô cùng, cô không vội vàng mở miệng truy hỏi mà im lặng để cô gái có thời gian suy nghĩ.

“Hắn gạt em.” Trần Mộng Dao lặp lại, hai mắt càng nhắm chặt hơn, trong giọng nói không giấu nổi sự sợ hãi. “Em đang ở trong thư viện…”

Trong đầu Lục Tiểu Đường lập tức nhảy ra một cái tên. Tim cô bắt đầu đập thật nhanh.

Lẽ nào cô thật sự đã đánh giá thấp thằng con hoang đó?

Loại người như hắn có thể làm ra hành vi này?

“Em đang chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.” Trần Mộng Dao tiếp tục kể. “Em ngồi trong thư viện tự học đến lúc tối muộn…”

Cô gái dùng sức hít thở khiến lồng ngực phập phồng liên tục.

“Đừng gấp gáp,” Lục Tiểu Đường khuyên nhủ. “Cứ từ từ thôi Dao Dao, em muốn uống nước không?”

Cô gái bỗng nhiên bật khóc thành tiếng. “Thôi Bác cũng đến đó.” Cô nghẹn ngào kể.

Lục Tiểu Đường quay đầu lại, phát hiện Võ Bưu đang đứng ngay ngoài cửa lắng nghe câu chuyện giữa họ.

“Hắn đến thư viện tìm em?” Lục Tiểu Đường hỏi lại, cô cần phải xác thực lại điều này.

Trần Mộng Dao gật đầu rồi đưa tay tiếp nhận ly nước. Lục Tiểu Đường lập tức đỡ cô gái ngồi thẳng người dậy.

Cô gái uống vài ngụm nước rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết cô lại nhìn gì ngoài đấy…

Lục Tiểu Đường đã trông thấy hành động kỳ quái này của cô gái không chỉ một lần. Có lẽ thần trí cô ấy cần thêm một khoảng thời gian nữa mới khôi phục như bình thường được.

Lục Tiểu Đường ngồi xuống mép giường để tiếp cận cô gái. Cô vừa không muốn bức bách cô ấy, vừa vội vàng muốn nghe rõ chân tướng.

Thế nhưng cô gái lại không nói thêm gì nữa.

Lục Tiểu Đường không hiểu nổi, nếu cô ấy đã quyết định kể chuyện thì vì sao lời đã ra đến miệng lại còn do do dự dự? Cô ấy có nỗi khổ tâm hay là còn nguyên nhân gì khác?

Dù là gì đi nữa thì Lục Tiểu Đường cũng đã quyết định sẽ bày ra hết mọi thủ đoạn để cô gái phải nói ra chân tướng của kẻ thủ ác.

Lúc này cô gái vẫn đang chần chờ.

Lục Tiểu Đường lặng lẽ thầm đếm từ một đến ba mươi. Cô vừa cho cô gái thời gian để cân nhắc, vừa nhân dịp này hồi tưởng lại lúc cô hỏi chuyện Thôi Bác. Đây là một loại kỹ xảo của cảnh sát nhằm khiến cho đối phương cảm nhận được sự kiên trì và quyết tâm của mình.

Khi đã đếm đến sáu mươi, cô hỏi: “Thôi Bác cũng có mặt ở đó?”

Cô gái giật mình rồi gật đầu.

“Ở thư viện?”

Cô lại gật đầu.

Lục Tiểu Đường nghiêng người, vết thương trên hông nhói lên đau đớn nhưng cô đã bất chấp. Cô khẽ khàng đặt tay lên bàn tay đang quấn đầy băng vải của cô gái để cổ vũ.

Giọng cô mang theo một chút thúc giục. “Em gặp Thôi Bác trong thư viện, sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Mộng Dao đè nén cảm xúc xuống, cố gắng kể tiếp câu chuyện. “Bọn em nói chuyện với nhau một lúc rồi em bỏ về ký túc xá.”

“Lời em nói có làm hắn tức giận không?”

Trần Mộng Dao chăm chú nhìn Lục Tiểu Đường, trong ánh mắt như muốn truyền đến một tin tức nào đó.

Lục Tiểu Đường suy đoán, Thôi Bác vẫn luôn muốn khống chế Trần Mộng Dao khiến cuối cùng cô gái lựa chọn nói lời chia tay. Lục Tiểu Đường hiểu rất rõ Thôi Bác là một thằng đàn ông rác rưởi, nhưng liệu hắn có dám làm ra hành vi súc sinh như vậy với bạn gái mình không?

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện