Lục Tiểu Đường đau đầu không biết phải làm sao mới có thể khiến cho cô gái này chịu mở miệng nói chuyện với cô.
Cô vào phòng đã hơn một tiếng đồng hồ mà cô ấy vẫn im hơi lặng tiếng không phát ra một chút âm thanh nào. Chẳng lẽ cô ấy không muốn làm gì cả sao? Ngay cả một tiếng thở dài hay một lần đi nhà vệ sinh cũng không có…
Căn phòng yên tĩnh như không có sự sống. Lục Tiểu Đường cảm thấy nơi vết thương lại nhói lên khiến cô đến hít thở cũng đau đớn không thôi.
Bỗng nhiên cô gái lặng lẽ nâng tay chỉ về phía bình thuỷ trên bàn. Cô ấy khát rồi.
Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cô ấy cũng đã có phản ứng, cho dù phản ứng đó vẫn không đi kèm với một tiếng động nào.
Lục Tiểu Đường rót cho cô gái một ly nước, cô để ý thấy trên gương mặt tái nhợt của cô gái nổi bật lên một đôi mắt đen sẫm đến kỳ dị, trông cô ấy lúc này hoàn toàn không có một chút sức sống thanh xuân tươi trẻ nào như thiếu nữ Trần Mộng Dao trong tấm ảnh trên đầu giường ký túc xá.
Trong đôi mắt mờ mịt ấy, hai con ngươi nở rộng đen kịt mang lại cảm giác vô cùng thần bí, tựa như hai viên đá cẩm thạch màu đen. Lục Tiểu Đường tò mò không biết khi cặp mắt đó nhìn về phía mình liệu có nhìn thấy thứ như người khác đang thấy hay không? Dù thế nào đi nữa thì cô gái này vẫn may mắn hơn Lý Thục Trân rất nhiều. Tuy đã phải trải qua những chuyện kinh hoàng nhưng bây giờ cô ấy không phải nằm im lìm trong phòng khám nghiệm tử thi như Lý Thục Trân. Cô vẫn còn thở được.
Rồi cô sẽ khoẻ lại, quay về trường tiếp tục học tập, quen biết những người bạn mới. Nếu may mắn hơn nữa, cô có thể tìm được một người nguyện ý ở bên cạnh cô đến hết phần đời còn lại, sinh con đẻ cái rồi cùng nhau chậm rãi già đi. Trong những năm tháng hạnh phúc sau này, có lẽ đoạn ký ức chìm trong bóng tối sẽ thỉnh thoảng tìm về quấy nhiễu tâm hồn cô, nhưng ít ra cô vẫn còn sống, ít ra cô vẫn còn có cái gọi là ‘tương lai’.
Lục Tiểu Đường thổi ly nước nóng cho đến khi yên tâm rằng nó sẽ không làm bỏng môi cô gái mới đưa ly nước cho cô. Cô gái dùng hai tay nhận lấy ly nước rồi ngoan ngoãn uống từng ngụm một.
Nhìn cô gái, Lục Tiểu Đường bỗng nhiên cảm thấy rất muốn bảo vệ cô, đó dường như là bản năng làm mẹ của một người phụ nữ.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Lục Tiểu Đường theo bản năng chụp lấy súng bên hông.
Cô quay người nhìn lại mới nhận ra đó không phải ai xa lạ mà là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Võ Bưu. Thấy ông ta, Lục Tiểu Đường vừa bất đắc dĩ vừa không thấy bất ngờ.
Ai cũng biết cô gái may mắn còn sống sót dưới tay hung thủ này chính là mấu chốt để phá vụ án. Võ Bưu cũng không phải là đồ ngốc. Nếu có cơ hội “nhân tiện” phá được vụ án thuộc thẩm quyền của người khác, ông ta chắc hẳn sẽ vô cùng rạng rỡ mà hành động ngay.
Ông ta gọi Lục Tiểu Đường ra hành lang rồi hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”
“Cô ấy vẫn chưa chịu nói chuyện.” Lục Tiểu Đường trình bày. “Một chữ cũng không.”
“Sức khoẻ đã hồi phục chưa?”
“Tạm ổn.”
Ánh mắt Võ Bưu dừng lại trên người cô. “Còn vết thương của cô?”
Lục Tiểu Đường thờ ơ mỉm cười. “Cũng tạm ổn ạ.”
“Tôi đoán sau khi cha mẹ cô ta đến đây sẽ lập tức đưa cô ta về Bắc Kinh để tịnh dưỡng. Cô thấy sao?” Võ Bưu hỏi.
“Xin cho tôi một chút thời gian. Tôi sẽ tranh thủ tìm ra manh mối có giá trị trước khi cha mẹ cô ấy đến.”
“Vậy thì tốt. Trong đội cảnh sát hình sự của tôi, chỉ có cô là am hiểu loại công việc này nhất.”
Nói xong Võ Bưu đẩy cửa bước vào phòng bệnh, Lục Tiểu Đường đi theo phía sau. Cô gái nằm trên giường vẫn không hề phản ứng khi người lạ bước vào.
“Em uống thêm ít nước nhé?” Lục Tiểu Đường cầm ly nước trống không trên tay cô gái rồi rót thêm nước vào, đặt ly lên đầu giường.
Võ Bưu đứng trước giường bệnh im lặng quan sát cô gái một lúc. Theo kinh nghiệm của ông, những nạn nhân còn nhỏ tuổi của tội phạm bạo lực sau khi được cứu ra đều cần rất nhiều thời gian mới có thể phục hồi chấn thương tâm lý. Trong giai đoạn phục hồi này, bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, chỉ cần một cái gai rất nhỏ cũng có thể đâm vỡ phòng tuyến tâm lý cuối cùng của bọn họ.
Ông ta cố gắng hết sức làm cho giọng mình trở nên ôn hoà. “Ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự tên là Võ Bưu. Bây giờ cháu đã được an toàn, cảnh sát chúng ta sẽ bảo vệ cháu.”
Đôi mắt cô gái khẽ chuyển động, yếu ớt nhìn sang ông ta.
“Cháu đã bị đầu độc bằng một loại chất có tên là Benladon, cháu biết không?”
Cô gái chầm chậm lắc đầu.
“Chất độc đó làm ảnh hưởng đến khả năng nói chuyện của cháu. Cháu bây giờ cảm thấy thế nào? Có nói chuyện được không?”
Cô gái im lặng một lúc rồi hé miệng phát ra âm thanh ư ư. Cô mấp máy môi như muốn nói điều gì đó.
Trên gương mặt Võ Bưu nở một nụ cười hiếm hoi đầy dịu dàng.
Lục Tiểu Đường chợt nhớ ra Võ Bưu có hai đứa con, cô con gái lớn của ông ta và cô gái trước mặt cũng tầm tuổi nhau.
“Có thể nói cho ta biết tên của cháu không?” Võ Bưu cổ vũ cô gái.
Cô khó nhọc mấp máy môi bằng một giọng khàn khàn: “Trần — Mộng — Dao…”
“Rất tốt.” Võ Bưu chỉ tay về phía Lục Tiểu Đường. “Vị này là cảnh sát Lục Tiểu Đường. Chắc cháu đã biết cô ấy rồi chứ?”
Trần Mộng Dao khẽ gật đầu, ánh mắt cô nhìn sang Lục Tiểu Đường, trên môi nở một nụ cười nhè nhẹ.
“Cô ấy muốn hỏi cháu một vài câu hỏi. Có được không?”
Lục Tiểu Đường nhìn thần sắc yếu ớt trên mặt cô gái, bỗng nhiên cảm thấy do dự. Cô gái ngồi trên giường bệnh lúc này mỏng manh như một mảnh pha lê. Đối với cô ấy mà nói, niềm an ủi lớn nhất không phải là bắt được tên hung thủ, mà là quên đi toàn bộ quá khứ…
“Đội trưởng…” Lục Tiểu Đường nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên đợi thêm hai ngày rồi hãy hỏi cô ấy.”
Võ Bưu quay lại nhìn cô, gương mặt ông ta lập tức sa sầm và trở nên cay nghiệt: “Tôi không hiểu cũng không quan tâm tại sao cô lại nghĩ như thế. Tôi chỉ muốn nhanh chóng bắt được tên hung thủ khốn kiếp đó, cô hiểu chưa?”
Nói xong ông ta phất tay lạnh lùng rời khỏi phòng bệnh.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Cô vào phòng đã hơn một tiếng đồng hồ mà cô ấy vẫn im hơi lặng tiếng không phát ra một chút âm thanh nào. Chẳng lẽ cô ấy không muốn làm gì cả sao? Ngay cả một tiếng thở dài hay một lần đi nhà vệ sinh cũng không có…
Căn phòng yên tĩnh như không có sự sống. Lục Tiểu Đường cảm thấy nơi vết thương lại nhói lên khiến cô đến hít thở cũng đau đớn không thôi.
Bỗng nhiên cô gái lặng lẽ nâng tay chỉ về phía bình thuỷ trên bàn. Cô ấy khát rồi.
Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cô ấy cũng đã có phản ứng, cho dù phản ứng đó vẫn không đi kèm với một tiếng động nào.
Lục Tiểu Đường rót cho cô gái một ly nước, cô để ý thấy trên gương mặt tái nhợt của cô gái nổi bật lên một đôi mắt đen sẫm đến kỳ dị, trông cô ấy lúc này hoàn toàn không có một chút sức sống thanh xuân tươi trẻ nào như thiếu nữ Trần Mộng Dao trong tấm ảnh trên đầu giường ký túc xá.
Trong đôi mắt mờ mịt ấy, hai con ngươi nở rộng đen kịt mang lại cảm giác vô cùng thần bí, tựa như hai viên đá cẩm thạch màu đen. Lục Tiểu Đường tò mò không biết khi cặp mắt đó nhìn về phía mình liệu có nhìn thấy thứ như người khác đang thấy hay không? Dù thế nào đi nữa thì cô gái này vẫn may mắn hơn Lý Thục Trân rất nhiều. Tuy đã phải trải qua những chuyện kinh hoàng nhưng bây giờ cô ấy không phải nằm im lìm trong phòng khám nghiệm tử thi như Lý Thục Trân. Cô vẫn còn thở được.
Rồi cô sẽ khoẻ lại, quay về trường tiếp tục học tập, quen biết những người bạn mới. Nếu may mắn hơn nữa, cô có thể tìm được một người nguyện ý ở bên cạnh cô đến hết phần đời còn lại, sinh con đẻ cái rồi cùng nhau chậm rãi già đi. Trong những năm tháng hạnh phúc sau này, có lẽ đoạn ký ức chìm trong bóng tối sẽ thỉnh thoảng tìm về quấy nhiễu tâm hồn cô, nhưng ít ra cô vẫn còn sống, ít ra cô vẫn còn có cái gọi là ‘tương lai’.
Lục Tiểu Đường thổi ly nước nóng cho đến khi yên tâm rằng nó sẽ không làm bỏng môi cô gái mới đưa ly nước cho cô. Cô gái dùng hai tay nhận lấy ly nước rồi ngoan ngoãn uống từng ngụm một.
Nhìn cô gái, Lục Tiểu Đường bỗng nhiên cảm thấy rất muốn bảo vệ cô, đó dường như là bản năng làm mẹ của một người phụ nữ.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Lục Tiểu Đường theo bản năng chụp lấy súng bên hông.
Cô quay người nhìn lại mới nhận ra đó không phải ai xa lạ mà là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Võ Bưu. Thấy ông ta, Lục Tiểu Đường vừa bất đắc dĩ vừa không thấy bất ngờ.
Ai cũng biết cô gái may mắn còn sống sót dưới tay hung thủ này chính là mấu chốt để phá vụ án. Võ Bưu cũng không phải là đồ ngốc. Nếu có cơ hội “nhân tiện” phá được vụ án thuộc thẩm quyền của người khác, ông ta chắc hẳn sẽ vô cùng rạng rỡ mà hành động ngay.
Ông ta gọi Lục Tiểu Đường ra hành lang rồi hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”
“Cô ấy vẫn chưa chịu nói chuyện.” Lục Tiểu Đường trình bày. “Một chữ cũng không.”
“Sức khoẻ đã hồi phục chưa?”
“Tạm ổn.”
Ánh mắt Võ Bưu dừng lại trên người cô. “Còn vết thương của cô?”
Lục Tiểu Đường thờ ơ mỉm cười. “Cũng tạm ổn ạ.”
“Tôi đoán sau khi cha mẹ cô ta đến đây sẽ lập tức đưa cô ta về Bắc Kinh để tịnh dưỡng. Cô thấy sao?” Võ Bưu hỏi.
“Xin cho tôi một chút thời gian. Tôi sẽ tranh thủ tìm ra manh mối có giá trị trước khi cha mẹ cô ấy đến.”
“Vậy thì tốt. Trong đội cảnh sát hình sự của tôi, chỉ có cô là am hiểu loại công việc này nhất.”
Nói xong Võ Bưu đẩy cửa bước vào phòng bệnh, Lục Tiểu Đường đi theo phía sau. Cô gái nằm trên giường vẫn không hề phản ứng khi người lạ bước vào.
“Em uống thêm ít nước nhé?” Lục Tiểu Đường cầm ly nước trống không trên tay cô gái rồi rót thêm nước vào, đặt ly lên đầu giường.
Võ Bưu đứng trước giường bệnh im lặng quan sát cô gái một lúc. Theo kinh nghiệm của ông, những nạn nhân còn nhỏ tuổi của tội phạm bạo lực sau khi được cứu ra đều cần rất nhiều thời gian mới có thể phục hồi chấn thương tâm lý. Trong giai đoạn phục hồi này, bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, chỉ cần một cái gai rất nhỏ cũng có thể đâm vỡ phòng tuyến tâm lý cuối cùng của bọn họ.
Ông ta cố gắng hết sức làm cho giọng mình trở nên ôn hoà. “Ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự tên là Võ Bưu. Bây giờ cháu đã được an toàn, cảnh sát chúng ta sẽ bảo vệ cháu.”
Đôi mắt cô gái khẽ chuyển động, yếu ớt nhìn sang ông ta.
“Cháu đã bị đầu độc bằng một loại chất có tên là Benladon, cháu biết không?”
Cô gái chầm chậm lắc đầu.
“Chất độc đó làm ảnh hưởng đến khả năng nói chuyện của cháu. Cháu bây giờ cảm thấy thế nào? Có nói chuyện được không?”
Cô gái im lặng một lúc rồi hé miệng phát ra âm thanh ư ư. Cô mấp máy môi như muốn nói điều gì đó.
Trên gương mặt Võ Bưu nở một nụ cười hiếm hoi đầy dịu dàng.
Lục Tiểu Đường chợt nhớ ra Võ Bưu có hai đứa con, cô con gái lớn của ông ta và cô gái trước mặt cũng tầm tuổi nhau.
“Có thể nói cho ta biết tên của cháu không?” Võ Bưu cổ vũ cô gái.
Cô khó nhọc mấp máy môi bằng một giọng khàn khàn: “Trần — Mộng — Dao…”
“Rất tốt.” Võ Bưu chỉ tay về phía Lục Tiểu Đường. “Vị này là cảnh sát Lục Tiểu Đường. Chắc cháu đã biết cô ấy rồi chứ?”
Trần Mộng Dao khẽ gật đầu, ánh mắt cô nhìn sang Lục Tiểu Đường, trên môi nở một nụ cười nhè nhẹ.
“Cô ấy muốn hỏi cháu một vài câu hỏi. Có được không?”
Lục Tiểu Đường nhìn thần sắc yếu ớt trên mặt cô gái, bỗng nhiên cảm thấy do dự. Cô gái ngồi trên giường bệnh lúc này mỏng manh như một mảnh pha lê. Đối với cô ấy mà nói, niềm an ủi lớn nhất không phải là bắt được tên hung thủ, mà là quên đi toàn bộ quá khứ…
“Đội trưởng…” Lục Tiểu Đường nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên đợi thêm hai ngày rồi hãy hỏi cô ấy.”
Võ Bưu quay lại nhìn cô, gương mặt ông ta lập tức sa sầm và trở nên cay nghiệt: “Tôi không hiểu cũng không quan tâm tại sao cô lại nghĩ như thế. Tôi chỉ muốn nhanh chóng bắt được tên hung thủ khốn kiếp đó, cô hiểu chưa?”
Nói xong ông ta phất tay lạnh lùng rời khỏi phòng bệnh.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Danh sách chương