Hai tháng gần đây lão nhân Ngô Thanh Phong đều tận tâm tận lực truyền thụ, dẫn dắt Bàng Bác và Diệp Phàm bước lên tiên lộ.
Bàng Bác tu hành rất thuận lợi, hắn đã cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân của bản thân, có thể dẫn dắt tinh khí lưu chuyển rồi. Việc hắn phải làm tiếp theo đó là mở ra Khổ Hải, chuẩn bị để sau này phóng ra cội nguồn của thần lực.
Diệp Phàm thì vẫn chưa thể cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân, dưới rốn hoàn toàn yên tĩnh, không có một gợn sóng nào.
Thế nhưng mỗi ngày, sau khi tu hành, hắn đều có thể cảm thấy được thần thanh khí sảng, toàn thân thư thái tràn đầy tinh lực.
Từ mấy ngày nay lực lượng của hắn trở nên càng ngày càng lớn, tốc độ cũng tăng nhiều. Dường như tinh, khí, thần trong thân thể hắn có thể lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Thời gian trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt đã qua hai tháng. Lão nhân Ngô Thanh Phong không còn tiếp tục chỉ dạy bọn họ nữa mà đã sắp rời đi.
"Tiên lộ rất gian nan nguy hiểm, muốn có thành tựu thì phải có tâm trí kiên định, bền bỉ kiên trì mới được."
Lão nhân dứt lời bèn ung dung ra đi.
Diệp Phàm và Bàng Bác quay về bóng lưng của lão nhân Ngô Thanh Phong cúi sâu người vái chào. Đây là thật sự tôn kính chứ không phải chỉ là lễ nghi giả dối mà thôi.
Phía trước ngọn ải sơn, có ba, năm gian nhà tranh cùng với hai, ba mảnh rừng trúc, bầu không khí tự nhiên, an bình. Diệp Phàm cùng Bàng Bác cũng đã dần dẫn thích ứng với cuộc sống yên tĩnh, cơm rau đạm bạc này.
Vốn Diệp Phàm vẫn còn rất do dự việc ngày mai đi tới Linh Khư nhau tu hành, bởi hắn cũng không gia nhập vào Linh Khư động thiên, cho nên cũng không tiện đi học pháp cùng Bàng Bác.
Thế nhưng, lão Ngô Thanh Phong lại cho hắn một khối ngọc bài, Diệp Phàm mặc dù không phải đệ tử của Linh Khư cũng hoàn toàn có thể tu pháp ở đó.
Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng trong sáng nhu hoà như gợn nước vương khắp thế gian, nhuộm đầy núi rừng xung quanh ải sơn, giống như phủ lên cho nó một tấm lụa mỏng mông lung.
Diệp Phàm và Bàng Bác yên lặng ngắm nhìn bầu trời, mải miết tìm kiếm hình bóng của một hành tinh ở trong lòng.
Thế nhưng dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh kia, mọi thứ dường như xa lạ quá, đã không còn là mảnh bầu trời quen thuộc nữa rồi.
Sau khi đi tới bến bờ tinh không, những gì còn lại của quá khứ đã trở nên quá xa xôi, không còn có thể tìm kiếm được nữa.
"Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên...?"
"Nhân hữu bi hoan ly hợp,
nguyệt hữu âm tình viên khuyết...
Đãn nguyện nhân trường cửu,
thiên lý cộng thiền quyên."
Dịch thơ: (1)
"Cung khuyết trên chín từng,
Ðêm nay là đêm nào?"
"Ðời người vui, buồn, ly, hợp,
Trăng cũng đầy, vơi, mờ, tỏ,
....
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên. "
Hai người nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời, tay thì cầm chén trà lớn. Thế nhưng nước trà chẳng thấy vào miệng, mà lai chảy ướt cả mặt mày.
"Không thể trở về được nữa rồi..."
Sau đó, hai người lẳng lặng nằm ở đó ngắm nhìn tinh không, trầm mặc rất lâu, không còn nói thêm gì.
Thật lâu, thật lâu, phút trầm mặc mới bị phá vỡ.
"Chúng ta phải sống tiếp cho thật tốt..."
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều là người lạc quan, một khoảnh khắc mất mát lạc lõng, chính là một lần từ biệt với quá khứ. Từ nay, bọn họ lại thong dong mà đối mặt với tương lai.
Rất nhanh bọn họ liền dứt bỏ những suy nghĩ này, chuyển trọng tâm câu chuyện về vấn đề tu hành.
Tuy rằng mới vẻn vẹn tu hành có hai tháng, thế nhưng với hai người họ đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ chưa từng có, dường như là một lần "tân sinh" vậy.
Tiên đạo mờ ảo, con đường tương lai cũng không thể nào đoán trước được, cho nên một khi đã đặt chân lên nó, chỉ có thể kiên quyết mà tiếp tục cất bước.
Linh Khư động thiên là một trong sáu nơi động thiên phúc địa của nước Yến. Mặc dù nó không thể so sánh được với những phái lớn nổi danh lâu đời, thế nhưng dù thế cũng có gần ngàn tu sĩ, đệ tử trẻ tuổi cũng lên đến con số mấy trăm.
Bình minh le lói, ánh vàng rực rỡ rải đầy lên vách núi làm nó sáng lên lấp loá.
Linh Khư nhai là một khu vách đá dựng đứng do hơn chục dốc đá thấp tạo nên. Những dốc đá nhỏ này chỉ cao có bảy mươi, tám mươi mét, hoàn toàn tách rời khỏi nhau một khoảng nhất định.
Sáng sớm, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi tụ tập ở nơi đây. Do tu vi có sự cao thấp khác nhau, cho nên mỗi người cũng đều đi tới phía dưới các dốc đá khác nhau để lắng nghe huyền pháp thích hợp với tu vi của bản thân.
Diệp Phàm và Bàng Bác đã tới từ sớm. Bọn họ vừa nhập môn, chỉ có một lựa chọn là dốc đá ở cuối cùng.
Nơi đó cũng đã tụ tập không ít người, đủ cả nam nữ, khoảng bốn mươi đến năm mươi người.
Mấy người nhỏ tuổi nhất khuôn mặt vẫn còn rất non nớt, chỉ mới khoảng bảy, tám tuổi, trong khi đó mấy người lớn tuổi nhất thì khuôn mặt đã khắc đầy tang thương, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi rồi.
Soạt.
Quang hoa loé lên, sau đó có một đạo cầu vồng phá không đáp xuống trên vách đá.
Sau khi quang mang thu lại, đã thấy một vị lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng ở phía trên, nhìn xuống phía dưới mấy lần một cách lãnh đạm. Lão chỉ hơi dừng lại ở trên người Diệp Phàm và Bàng Bác một chút liền bắt đầu truyền pháp.
Cùng lúc đó, trên các vách đá khác cũng đều có cầu vồng đáp xuống, bên trên đều là trưởng lão của Linh Khư cả. Giữa các vách đá đều có khoảng cách, thế cho nên đều không ảnh hưởng gì tới nhau.
Vừa được lắng nghe pháp môn tu hành, lại đắm mình trong ánh bình minh, làm cho một số người ở phía dưới cảm giác rất mới mẻ, bởi có nhiều người cũng vừa mới trở thành đệ tử của Linh Khư động thiên mà thôi.
Lão nhân ở trên vách đá thì chẳng hề bận tâm, thanh âm của lão bình tĩnh, cũng không hề có chút cảm tình, thế nhưng giảng giải rất tỉ mỉ tất cả các vấn đề mà người vừa mới bước lên tiên lộ phải chú ý tới.
Sau nửa canh giờ, việc truyền pháp kết thúc. Lão nhân nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt không có biểu tình gì, nói:
"Các ngươi có nghi vấn gì thì có thể đưa ra, còn không thì hôm nay kết thúc ở đây."
Có mấy thiếu niên vội vã tiến lên, tới tấp hỏi, sau đó trưởng lão kia cũng lần lượt giải đáp. Đợi tới khi không còn có ai đặt câu hỏi nữa, lão bèn khống chế cầu vồng bay lên trời cao.
Cảm giác của Diệp Phàm cùng Bàng Bác về lần đầu tiên đi nghe huyền pháp chính là bình phàm, tầm thường, thậm chí đến mức vô vị, không có gì mới mẻ cả.
Dưới sự truyền thụ của lão nhân Ngô Thanh Phong, hai tháng qua cơ sở của bọn họ đã được rèn luyện vô cùng kiên cố, cũng đã sáng tỏ những vấn đề cần phải chú ý từ lâu rồi.
"Chương đầu tiên của "Đạo kinh" đã đủ để cho chúng ta tu luyện hơn hai năm, còn những thứ tiểu huyền pháp này thì chẳng có gì là thú vị cả, lão nhân gia đã chỉ điểm hết rồi còn đâu."
"Đừng có mà mơ tưởng xa vời nữa. Chẳng phải lão nhân gia đã từng căn dặn rồi sao, cơ sở phải rèn luyện cho thật vững chắc. Nếu như lão đã để chúng ta đến đây tu hành, tất nhiên là phải có lý riêng của lão."
Nửa tháng sau, mặc dù hai người đều cảm thấy rất vô vị, thế nhưng đều kiện trì đến đó đều đặn ngày ngày.
Cuối cùng, họ cũng từ từ nhận ra chỗ tốt của nó, đấy là trưởng lão trong lúc truyền pháp thỉnh thoảng sẽ giảng giải một ít những thứ mà hắn lĩnh ngộ được khi tu hành.
Đối với những kẻ mới bập bõm học mà nói, kinh nghiệm như thế chẳng khác nào một ngọn đèn sáng chỉ đường dẫn lối, nếu như đem so sánh với tình hình của bản thân, rất có thể sẽ thu được sự dẫn dắt, giúp tu luyện nhanh hơn.
Sáng hôm đó, vừa truyền pháp xong xuôi, trưởng lão bỗng nhiên xòe tay, từ trong đó bỗng nhiên có mấy chục đạo quang hoa bắn xuống tay những người bên dưới.
Nhìn lại, ai nấy đều có một chiếc bình ngọc nhỏ trơn bóng như gương, mở nắp thì toả ra từng trận mùi thơm nức mũi.
"Đây là Dược Dịch giúp các ngươi mở ra Khổ Hải."
Truyền pháp trưởng lão vẫn ngắn gọn như thế, lão chẳng hề lãng phí một chữ nào.
Khổ Hải và Sinh Mệnh Chi Luân dung hợp với nhau. Nếu muốn phóng ra lượng tinh khí to lớn chất chứa ở bên trong Sinh Mệnh Chi Luân thì chỉ có thể không ngừng mở rộng Khổ Hải mà thôi.
Nước thuốc ở trong bình cũng cực kì quý giá, ba tháng mới được phát một lần, tức là một năm mỗi người chỉ được lĩnh bốn bình mà thôi.
Khổ Hải của Bàng Bác chậm rãi biến hoá không ngừng, qua ba tháng nó đã mở rộng từ một hạt táo biến thành bằng ngón tay cái, lại có sinh mệnh tinh khí lượn lờ ở xung quanh. Cả người Bàng Bác thoạt nhìn linh hoạt hơn xưa nhiều.
Còn Diệp Phàm thì mặc dù đã uống một bình nước thuốc nhỏ nhưng cũng vẫn chẳng có một chút biến hóa.
Khổ Hải của hắn không thể nào mở ra được dù chỉ là to bằng một hạt vừng, nơi đó tĩnh lặng vô cùng, không có lấy một tia sinh mệnh tinh khí lưu chuyển.
Bất quá, những ngày này lực lượng và tốc độ của hắn vẫn đều đặn tăng trưởng. Trong thân thể hắn lúc nào cũng cuồn cuộn sôi trào tinh lực, khí huyết, có thể so với voi vậy.
"Ta cứ chậm rãi mà tu luyện như thế này thôi. Dù tạm thời không mở ra Khổ Hải được, cũng chẳng thể câu thông Sinh Mệnh Chi Luân, thế nhưng thể phách ta thì lại càng ngày càng khoẻ mạnh ra, cho nên cũng không phải là chuyện xấu."
"Đúng thế, ta thấy ngươi như thế mà lại lợi hại hơn ta nhiều. Ta suốt ngày tu luyện Khổ Hải, thế mà chẳng thấy lực lượng tăng cường, tốc độ cũng không nhanh hơn, càng chẳng thể thi triển huyền pháp. Chả biết tu hành như thế này thì được cái lợi lộc gì."
Bàng Bác vừa oán giận vừa nói.
Ngày hôm sau hắn cũng không nhịn được nữa, bèn mở miệng thỉnh giáo vị trưởng lão truyền pháp kia, nói:
"Lẽ nào cần phải tiếp tục tu hành như vậy sao, đến bao giờ thì chúng ta mới cưỡi cầu vồng mà đi được?"
Truyền pháp trưởng lão lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn rồi nói:"
Cơm phải ăn từng miếng một, đường phải đi từng bước, chưa biết đi đã đòi chạy, chỉ có ngã mà thôi."
Mặc dù truyền pháp trưởng lão đang trách cứ, thế nhưng đến cuối cùng hắn cũng giải đáp cho mọi người một ít tình huống sau khi tu luyện thành công, để cho họ có thêm hi vọng.
"Khi mà Khổ Hải đủ lớn rồi thì mới có thể tiếp tục tu hành bước tiếp theo. Đó chính là mở ra một thông đạo nối thẳng tới Sinh Mệnh Chi Luân ở dưới đáy Khổ Hải, hình thành một "nguồn suối", nó sẽ phóng ra thần lực của Sinh Mệnh Chi Luân.
Đến lúc đó thì các ngươi đã có thể coi là có thành tựu rồi, có thể bắt đầu thi triển huyền pháp, chính là những thủ đoạn thần thông mà các ngươi hằng ước ao đó."
Trích:
(1)
Trích:
: Phần này trích từ bài thơ "Thuỷ điệu ca đầu" của tác giả Tô Thức (hiệu Đông Pha cư sĩ - Tô Đông Pha) nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống.
Hán Việt:
Minh nguyệt kỉ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên:
"Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?"
Ngã dục thừa phong qui khứ,
Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thăng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Ðê ỷ hộ,
Chiếu vô miên,
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Ðãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên
.
Bản dịch: Dịch thuật: Nguyễn Hiến Lê
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chính từng,
Ðêm nay là đêm nào?"
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cuối xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Bàng Bác tu hành rất thuận lợi, hắn đã cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân của bản thân, có thể dẫn dắt tinh khí lưu chuyển rồi. Việc hắn phải làm tiếp theo đó là mở ra Khổ Hải, chuẩn bị để sau này phóng ra cội nguồn của thần lực.
Diệp Phàm thì vẫn chưa thể cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân, dưới rốn hoàn toàn yên tĩnh, không có một gợn sóng nào.
Thế nhưng mỗi ngày, sau khi tu hành, hắn đều có thể cảm thấy được thần thanh khí sảng, toàn thân thư thái tràn đầy tinh lực.
Từ mấy ngày nay lực lượng của hắn trở nên càng ngày càng lớn, tốc độ cũng tăng nhiều. Dường như tinh, khí, thần trong thân thể hắn có thể lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Thời gian trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt đã qua hai tháng. Lão nhân Ngô Thanh Phong không còn tiếp tục chỉ dạy bọn họ nữa mà đã sắp rời đi.
"Tiên lộ rất gian nan nguy hiểm, muốn có thành tựu thì phải có tâm trí kiên định, bền bỉ kiên trì mới được."
Lão nhân dứt lời bèn ung dung ra đi.
Diệp Phàm và Bàng Bác quay về bóng lưng của lão nhân Ngô Thanh Phong cúi sâu người vái chào. Đây là thật sự tôn kính chứ không phải chỉ là lễ nghi giả dối mà thôi.
Phía trước ngọn ải sơn, có ba, năm gian nhà tranh cùng với hai, ba mảnh rừng trúc, bầu không khí tự nhiên, an bình. Diệp Phàm cùng Bàng Bác cũng đã dần dẫn thích ứng với cuộc sống yên tĩnh, cơm rau đạm bạc này.
Vốn Diệp Phàm vẫn còn rất do dự việc ngày mai đi tới Linh Khư nhau tu hành, bởi hắn cũng không gia nhập vào Linh Khư động thiên, cho nên cũng không tiện đi học pháp cùng Bàng Bác.
Thế nhưng, lão Ngô Thanh Phong lại cho hắn một khối ngọc bài, Diệp Phàm mặc dù không phải đệ tử của Linh Khư cũng hoàn toàn có thể tu pháp ở đó.
Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng trong sáng nhu hoà như gợn nước vương khắp thế gian, nhuộm đầy núi rừng xung quanh ải sơn, giống như phủ lên cho nó một tấm lụa mỏng mông lung.
Diệp Phàm và Bàng Bác yên lặng ngắm nhìn bầu trời, mải miết tìm kiếm hình bóng của một hành tinh ở trong lòng.
Thế nhưng dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh kia, mọi thứ dường như xa lạ quá, đã không còn là mảnh bầu trời quen thuộc nữa rồi.
Sau khi đi tới bến bờ tinh không, những gì còn lại của quá khứ đã trở nên quá xa xôi, không còn có thể tìm kiếm được nữa.
"Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên...?"
"Nhân hữu bi hoan ly hợp,
nguyệt hữu âm tình viên khuyết...
Đãn nguyện nhân trường cửu,
thiên lý cộng thiền quyên."
Dịch thơ: (1)
"Cung khuyết trên chín từng,
Ðêm nay là đêm nào?"
"Ðời người vui, buồn, ly, hợp,
Trăng cũng đầy, vơi, mờ, tỏ,
....
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên. "
Hai người nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời, tay thì cầm chén trà lớn. Thế nhưng nước trà chẳng thấy vào miệng, mà lai chảy ướt cả mặt mày.
"Không thể trở về được nữa rồi..."
Sau đó, hai người lẳng lặng nằm ở đó ngắm nhìn tinh không, trầm mặc rất lâu, không còn nói thêm gì.
Thật lâu, thật lâu, phút trầm mặc mới bị phá vỡ.
"Chúng ta phải sống tiếp cho thật tốt..."
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều là người lạc quan, một khoảnh khắc mất mát lạc lõng, chính là một lần từ biệt với quá khứ. Từ nay, bọn họ lại thong dong mà đối mặt với tương lai.
Rất nhanh bọn họ liền dứt bỏ những suy nghĩ này, chuyển trọng tâm câu chuyện về vấn đề tu hành.
Tuy rằng mới vẻn vẹn tu hành có hai tháng, thế nhưng với hai người họ đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ chưa từng có, dường như là một lần "tân sinh" vậy.
Tiên đạo mờ ảo, con đường tương lai cũng không thể nào đoán trước được, cho nên một khi đã đặt chân lên nó, chỉ có thể kiên quyết mà tiếp tục cất bước.
Linh Khư động thiên là một trong sáu nơi động thiên phúc địa của nước Yến. Mặc dù nó không thể so sánh được với những phái lớn nổi danh lâu đời, thế nhưng dù thế cũng có gần ngàn tu sĩ, đệ tử trẻ tuổi cũng lên đến con số mấy trăm.
Bình minh le lói, ánh vàng rực rỡ rải đầy lên vách núi làm nó sáng lên lấp loá.
Linh Khư nhai là một khu vách đá dựng đứng do hơn chục dốc đá thấp tạo nên. Những dốc đá nhỏ này chỉ cao có bảy mươi, tám mươi mét, hoàn toàn tách rời khỏi nhau một khoảng nhất định.
Sáng sớm, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi tụ tập ở nơi đây. Do tu vi có sự cao thấp khác nhau, cho nên mỗi người cũng đều đi tới phía dưới các dốc đá khác nhau để lắng nghe huyền pháp thích hợp với tu vi của bản thân.
Diệp Phàm và Bàng Bác đã tới từ sớm. Bọn họ vừa nhập môn, chỉ có một lựa chọn là dốc đá ở cuối cùng.
Nơi đó cũng đã tụ tập không ít người, đủ cả nam nữ, khoảng bốn mươi đến năm mươi người.
Mấy người nhỏ tuổi nhất khuôn mặt vẫn còn rất non nớt, chỉ mới khoảng bảy, tám tuổi, trong khi đó mấy người lớn tuổi nhất thì khuôn mặt đã khắc đầy tang thương, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi rồi.
Soạt.
Quang hoa loé lên, sau đó có một đạo cầu vồng phá không đáp xuống trên vách đá.
Sau khi quang mang thu lại, đã thấy một vị lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng ở phía trên, nhìn xuống phía dưới mấy lần một cách lãnh đạm. Lão chỉ hơi dừng lại ở trên người Diệp Phàm và Bàng Bác một chút liền bắt đầu truyền pháp.
Cùng lúc đó, trên các vách đá khác cũng đều có cầu vồng đáp xuống, bên trên đều là trưởng lão của Linh Khư cả. Giữa các vách đá đều có khoảng cách, thế cho nên đều không ảnh hưởng gì tới nhau.
Vừa được lắng nghe pháp môn tu hành, lại đắm mình trong ánh bình minh, làm cho một số người ở phía dưới cảm giác rất mới mẻ, bởi có nhiều người cũng vừa mới trở thành đệ tử của Linh Khư động thiên mà thôi.
Lão nhân ở trên vách đá thì chẳng hề bận tâm, thanh âm của lão bình tĩnh, cũng không hề có chút cảm tình, thế nhưng giảng giải rất tỉ mỉ tất cả các vấn đề mà người vừa mới bước lên tiên lộ phải chú ý tới.
Sau nửa canh giờ, việc truyền pháp kết thúc. Lão nhân nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt không có biểu tình gì, nói:
"Các ngươi có nghi vấn gì thì có thể đưa ra, còn không thì hôm nay kết thúc ở đây."
Có mấy thiếu niên vội vã tiến lên, tới tấp hỏi, sau đó trưởng lão kia cũng lần lượt giải đáp. Đợi tới khi không còn có ai đặt câu hỏi nữa, lão bèn khống chế cầu vồng bay lên trời cao.
Cảm giác của Diệp Phàm cùng Bàng Bác về lần đầu tiên đi nghe huyền pháp chính là bình phàm, tầm thường, thậm chí đến mức vô vị, không có gì mới mẻ cả.
Dưới sự truyền thụ của lão nhân Ngô Thanh Phong, hai tháng qua cơ sở của bọn họ đã được rèn luyện vô cùng kiên cố, cũng đã sáng tỏ những vấn đề cần phải chú ý từ lâu rồi.
"Chương đầu tiên của "Đạo kinh" đã đủ để cho chúng ta tu luyện hơn hai năm, còn những thứ tiểu huyền pháp này thì chẳng có gì là thú vị cả, lão nhân gia đã chỉ điểm hết rồi còn đâu."
"Đừng có mà mơ tưởng xa vời nữa. Chẳng phải lão nhân gia đã từng căn dặn rồi sao, cơ sở phải rèn luyện cho thật vững chắc. Nếu như lão đã để chúng ta đến đây tu hành, tất nhiên là phải có lý riêng của lão."
Nửa tháng sau, mặc dù hai người đều cảm thấy rất vô vị, thế nhưng đều kiện trì đến đó đều đặn ngày ngày.
Cuối cùng, họ cũng từ từ nhận ra chỗ tốt của nó, đấy là trưởng lão trong lúc truyền pháp thỉnh thoảng sẽ giảng giải một ít những thứ mà hắn lĩnh ngộ được khi tu hành.
Đối với những kẻ mới bập bõm học mà nói, kinh nghiệm như thế chẳng khác nào một ngọn đèn sáng chỉ đường dẫn lối, nếu như đem so sánh với tình hình của bản thân, rất có thể sẽ thu được sự dẫn dắt, giúp tu luyện nhanh hơn.
Sáng hôm đó, vừa truyền pháp xong xuôi, trưởng lão bỗng nhiên xòe tay, từ trong đó bỗng nhiên có mấy chục đạo quang hoa bắn xuống tay những người bên dưới.
Nhìn lại, ai nấy đều có một chiếc bình ngọc nhỏ trơn bóng như gương, mở nắp thì toả ra từng trận mùi thơm nức mũi.
"Đây là Dược Dịch giúp các ngươi mở ra Khổ Hải."
Truyền pháp trưởng lão vẫn ngắn gọn như thế, lão chẳng hề lãng phí một chữ nào.
Khổ Hải và Sinh Mệnh Chi Luân dung hợp với nhau. Nếu muốn phóng ra lượng tinh khí to lớn chất chứa ở bên trong Sinh Mệnh Chi Luân thì chỉ có thể không ngừng mở rộng Khổ Hải mà thôi.
Nước thuốc ở trong bình cũng cực kì quý giá, ba tháng mới được phát một lần, tức là một năm mỗi người chỉ được lĩnh bốn bình mà thôi.
Khổ Hải của Bàng Bác chậm rãi biến hoá không ngừng, qua ba tháng nó đã mở rộng từ một hạt táo biến thành bằng ngón tay cái, lại có sinh mệnh tinh khí lượn lờ ở xung quanh. Cả người Bàng Bác thoạt nhìn linh hoạt hơn xưa nhiều.
Còn Diệp Phàm thì mặc dù đã uống một bình nước thuốc nhỏ nhưng cũng vẫn chẳng có một chút biến hóa.
Khổ Hải của hắn không thể nào mở ra được dù chỉ là to bằng một hạt vừng, nơi đó tĩnh lặng vô cùng, không có lấy một tia sinh mệnh tinh khí lưu chuyển.
Bất quá, những ngày này lực lượng và tốc độ của hắn vẫn đều đặn tăng trưởng. Trong thân thể hắn lúc nào cũng cuồn cuộn sôi trào tinh lực, khí huyết, có thể so với voi vậy.
"Ta cứ chậm rãi mà tu luyện như thế này thôi. Dù tạm thời không mở ra Khổ Hải được, cũng chẳng thể câu thông Sinh Mệnh Chi Luân, thế nhưng thể phách ta thì lại càng ngày càng khoẻ mạnh ra, cho nên cũng không phải là chuyện xấu."
"Đúng thế, ta thấy ngươi như thế mà lại lợi hại hơn ta nhiều. Ta suốt ngày tu luyện Khổ Hải, thế mà chẳng thấy lực lượng tăng cường, tốc độ cũng không nhanh hơn, càng chẳng thể thi triển huyền pháp. Chả biết tu hành như thế này thì được cái lợi lộc gì."
Bàng Bác vừa oán giận vừa nói.
Ngày hôm sau hắn cũng không nhịn được nữa, bèn mở miệng thỉnh giáo vị trưởng lão truyền pháp kia, nói:
"Lẽ nào cần phải tiếp tục tu hành như vậy sao, đến bao giờ thì chúng ta mới cưỡi cầu vồng mà đi được?"
Truyền pháp trưởng lão lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn rồi nói:"
Cơm phải ăn từng miếng một, đường phải đi từng bước, chưa biết đi đã đòi chạy, chỉ có ngã mà thôi."
Mặc dù truyền pháp trưởng lão đang trách cứ, thế nhưng đến cuối cùng hắn cũng giải đáp cho mọi người một ít tình huống sau khi tu luyện thành công, để cho họ có thêm hi vọng.
"Khi mà Khổ Hải đủ lớn rồi thì mới có thể tiếp tục tu hành bước tiếp theo. Đó chính là mở ra một thông đạo nối thẳng tới Sinh Mệnh Chi Luân ở dưới đáy Khổ Hải, hình thành một "nguồn suối", nó sẽ phóng ra thần lực của Sinh Mệnh Chi Luân.
Đến lúc đó thì các ngươi đã có thể coi là có thành tựu rồi, có thể bắt đầu thi triển huyền pháp, chính là những thủ đoạn thần thông mà các ngươi hằng ước ao đó."
Trích:
(1)
Trích:
: Phần này trích từ bài thơ "Thuỷ điệu ca đầu" của tác giả Tô Thức (hiệu Đông Pha cư sĩ - Tô Đông Pha) nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống.
Hán Việt:
Minh nguyệt kỉ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên:
"Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?"
Ngã dục thừa phong qui khứ,
Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thăng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Ðê ỷ hộ,
Chiếu vô miên,
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Ðãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên
.
Bản dịch: Dịch thuật: Nguyễn Hiến Lê
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chính từng,
Ðêm nay là đêm nào?"
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cuối xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Danh sách chương