Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã ba tháng, Diệp Phàm và Bàng Bác cũng dần dần thích ứng với sinh hoạt ở nơi đây, thay đổi đầu tiên là chuyển biến về mặt quan niệm, chậm rãi tiếp thu tất cả mọi thứ.
Trong khoảng thời gian này hai người cũng không làm gì có thể coi là tu luyện mà một mực hấp thu những tri thức thông thường cùng với suy nghĩ về con đường mai sau.
Ngô Thanh Phong lão nhân cũng không giục bọn họ mà ngược lại chủ động truyền cho hai người các kinh nghiệm và thể hội trong việc tu luyện.
Những thứ này đối với Diệp Phàm và Bàng Bác mà nói vô cùng quan trọng, mãi tới một tháng sau bọn họ mới cảm giác đã hoàn toan dung hợp và lý giải, cảm thấy có thể bắt đầu tu luyện.
“Sinh Mệnh Chi Luân trùng khớp với Khổ Hải, tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân thì không thể không tu Khổ Hải, cho nên theo một ý nghĩa nào đó tu luyện đều bắt đầu từ Khổ Hải.”
Tu luyện là một quá trình gian nan, nhất là người vừa bước lên tiên lộ, cần phải có người dẫn dắt, bằng không căn bản không biết bắt đầu từ đâu, không biết làm sao để mở ra cánh cửa đó.
“Trong hai tháng kế tiếp ta sẽ giúp các ngươi bước lên tiên lộ, chính thức trở thành người tu luyện, từ đó về sau sẽ không truyền pháp riêng cho các ngươi nữa. Các ngươi sẽ phải tới trước Linh Khư Nhai cùng những người khác cùng nghe huyền pháp.”
Diệp Phàm tuy không gia nhập Linh Khư động thiên nhưng lúc Ngô Thanh Phong lão nhân truyền pháp cũng không kêu hắn tránh đi, đối xử với hắn và Bàng Bác rất bình đẳng.
Lão nhân biết ngay cả Diệp Phàm kiên trì tu luyện cũng sẽ không có bất cứ kết quả gì. Trước thái cổ, loại thể chất của Diệp Phàm được gọi là đệ nhất thế gian song ngày nay chỉ là một cơ thể vô dụng mà thôi.
Người vừa bước lên tiên lộ, việc thiết lập căn cơ vững chắc rất quan trọng, chỉ có làm vậy sau này mới có thể tiến càng xa. Ngô Thanh Phong lão nhân xuất ra một bộ pháp môn cơ sở được xưng là tối cường trên thế gian--- Đạo Kinh.
Đạo Kinh, dám lấy tên như vậy đủ nói lên nó ghi chép kinh văn đại đạo, là pháp môn vô thượng. Trong truyền thuyết đây là một bộ tiên điển, khắp khu vực Đông Hoang mênh mông bát ngát chỉ có vài bộ cổ kinh có thể đặt song song với nó mà không có bộ nào hoàn toàn siêu việt cả.
Đương nhiên, Linh Khư động thiên không thể nào nắm giữ Đạo Kinh chân chính, chỉ một động thiên phúc địa căn bản không có tiềm lực như vậy, bọn họ nắm giữ cũng chỉ là chương đầu tiên của Đạo Kinh mà thôi.
Vả lại ngay cả chương đầu tiên này trong nước Yến cũng không phải chỉ có một bản, nếu không khẳng định sẽ dẫn tới họa diệt môn.
Không thể nghi ngờ, Linh Khư động thiên nắm giữa chương đầu tiên của <<Đạo Kinh>> là một loại phúc phận lớn đối với những đệ tử thiên tư bất phàm, có thể xây dựng cho bọn họ một căn cơ kiên cố không gì sánh được, có ảnh hưởng tốt tới việc tu luyện về sau.
Bản yếu quyết cơ sở này tuy rằng trân quý nhưng từ lâu đã không phải bí tịch cho một nhà độc chiếm, vì vậy Ngô Thanh Phong lão nhân cũng không tách Diệp Phàm ra, trực tiếp truyền cho cả hai người.
<<Đạo Kinh>> quả thực là một bộ cổ kinh bác đại tinh thâm nếu không cũng đã không nổi danh khắp Đông Hoang vô số năm, chỉ vẻn vện một chương đầu tiên này đã ẩn chứa chân nghĩa vô thượng, chỉ có vài ngàn chữ ngắn ngủi thôi song Ngô Thanh Phong lão nhân giảng giải mất nửa tháng.
Mỗi câu trong <<Đạo Kinh>> đều ẩn chứa thâm ý và diệu lý vô cùng, giải thích tất cả những vấn đề tu luyện tới tận chân tơ kẽ tóc, ngay cả là cường giả sau khi nắm giữ chương đầu tiên này cũng phải cảm thán, nguyên lai tu luyện cơ sở cũng có thể huyền diệu như vậy.
Diệp Phàm và Bàng Bác ngày ngày đều chăm chú tu luyện, theo lời giảng của <<Đạo Kinh>>, đầu tiên phải cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân của bản thân, sau đó dẫn dắt tinh khí chấn động Khổ Hải.
Mà trong quá trình này tất nhiên có phương pháp cảm ứng cực kỳ huyền diệu vùng pháp môn dẫn dắt khác với đa số pháp môn khác.
Bất quá như vậy vẫn còn thiếu, chỉ dựa vào bản thân tu luyện rất khó mở cánh cổng bước vào, nhất định phả có người dùng “Tiên khí” tiếp dẫn. Ngô Thanh PHong lão nhân ngày ngày đều tự mình rat ay, tha
Hơn mười ngày sau, Bàng Bác rốt cuộc có cảm ứng, cảm giác được sự tồn tại của Sinh Mệnh Chi Luân, trong mấy ngày kế tiếp, hắn bắt đầu thủ dẫn dắt tinh khí ẩn tang trong Sinh Mệnh Chi Luân trùng kích Khổ Hải.
Còn Diệp Phàm vẫn như trước không chút thu hoạch, Sinh Mệnh Chi Luân của hắn vẫn tĩnh lặng như thường, nơi đó cứng rắn như thần thiết, ngay cả mạnh mẽ như Ngô Thanh Phong lão nhân cũng không thể đem “tiên khí” phá vỡ để đi vào đừng nói tới hướng dẫn.
“Thực khó tưởng tượng, tại sao lại có thể chất như vậy…”
Ngô Thanh Phong lão nhân cau mày, cuối cùng không thể không buông tha, hắn vận dụng gần như toàn bộ tinh khí trong cơ thể để trùng kích Sinh Mệnh Chi Luân của Diệp Phàm thế nhưng nơi đó vẫn vững chắc không gì lay chuyển được.
“Lão nhân gia ngài nhất định phải giúp đỡ, tới giúp Diệp Phàm một tay, nói không chừng một lát sau là thành công rồi.”
Bàng Bác thấy Ngô Thanh Phong lão nhân muốn bỏ cuộc bèn nhanh chóng mở miệng thỉnh cầu.
“Ai, không phải ta không giúp mà thật sự không có cách nào. Thể chất như hắn dù là ai cũng không cách nào dẫn dắt giúp hắn được, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính hắn thôi.”
Ngô Thanh Phong lão nhân lắc đầu.
“Sao lại như vậy được. Nếu không… ngài thử lại lần nữa đi?” Bàng Bác cười nhẹ thỉnh cầu.
“Loại thể chất này ở thời kỳ Thái Cổ được gọi là đệ nhất thánh thể, tất nhiên không phải thứ chúng ta có thể lý giải được, khẳng định còn có rất nhiều bí mật mà người ta không biết.
Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì lại khó có thể tái hiện huy hoàng ngày trước, rốt cuộc là cần pháp môn tu luyện đặc thù hay nguyên nhân khác cũng rất khó nói.”
Lúc này, Diệp Phàm vẫn còn đang nhập tĩnh, chưa tỉnh dậy.
Bàng Bác tiếp tục mở miệng nói:
“Ta cảm thấy lão nhân gia cần phải cẩn thận tìm tói nghiên cứu một phen, nếu ngài phát hiện ra nguyên nhân có lẽ sẽ có thể tái hiện uy thế của Thái Cổ đệ nhất thánh thể, tới lúc đó Linh Khư động thiên không phải sẽ một bước bay lên trời sao?”
Ngô Thanh Phong lão nhân đã sống nhiều năm như vậy rồi, hiểu rõ thế sự, sao có thể bị mắc lừa của hắn được, lão vừa cười vừa lắc đầu nói:
“Sau thời Thái Cổ, loại thể chất này cũng đã xuất hiện vài lần, mạnh mẽ như Thánh Địa của Đông Hoang còn bó tay chịu trói, chỉ dựa vào tiềm lực của Linh Khư động thiên chúng ta, ngươi cảm thấy sẽ có cơ hội sao?”
“Ồ.”
Đúng lúc này, Ngô Thanh Phong lão nhân dường như đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, đưa tay ra lần nữa hai áp vào dưới rốn Diệp Phàm sau đó tập hợp tinh khí toàn thân, tiến hành thăm dò.
“Thế nào, lão nhân gia ngài có hi vọng rồi phải không?” Bàng Bác vội vàng hỏi.
Một lúc lâu sau, Ngô thanh Phong lão nhân mới uể oải buông tay, lắc đầu nói:
“Sinh Mệnh Chi Luân và Khổ Hải vẫn rắn chắc như thần thiết, yên tĩnh không một tiếng động, không có bất cứ lay động gì. Bất quá ta vừa có một loại cảm ứng kỳ dị, tinh huyết toàn thân hắn dường như càng thêm dồi dào, cho dù đang nội liễm rất khó phát hiện song chấn động trong chớp mắt đó vẫn bị ta cảm ứng được.”
“Tinh huyết dồi dào sao?” Bàng Bác không hiểu.
“Không sai, hai người các ngươi trong Thái Cổ cấm địa ngoài ý muốn hái và ăn được một loại thánh quả, lại uống được nước thần tuyền, thể chất thoát thai hoán cốt, được cải thiện cực lớn, khí huyết vô cùng dồi dào.”
Nói tới đây, Ngô Thanh Phong lão nhân cũng lộ vẻ khó hiểu, nói:
“Mấy ngày qua hắn tu luyện Đạo Kinh không có bất cứ tiến triển gì, trước sau không cách nào cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân song trước mắt tinh huyết lại càng thêm mạnh mẽ, so với ngươi còn mạnh hơn.”
Bàng Bác líu cả lưỡi, nói:
“Không phải ngài nói Đạo Kinh được coi là pháp môn cơ sở tối cường của Đông Hoang sao, là tiên điển trong truyền thuyết, hẳn là độ chính xác của nó rất cao chứ, chương đầu tiên dùng để tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân sao hắn lại tu luyện thành tinh huyết chứ?”
“Cái này…”
Ngô Thanh Phong lão nhân nhíu mày, không nghĩ ra nguyên nhân.
Đúng lúc này, Diệp Phàm mở mắt, hai mắt thần quang lấp lánh, tinh khí tràn đầy.
Thấy hắn tinh thần phấn chấn, Ngô Thanh Phong lão nhân càng thêm khó hiểu bèn hỏi:
“Ngươi có cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân không?”
Diệp Phàm lắc đầu, thành thực trả lời: “Không cảm ứng được.”
“Vậy ngươi có cảm giác đặc biệt gì không?” Lão nhân tiếp tục hỏi.
Diệp Phàm không muốn giấu diếm điều gì vì lão nhân thực sự rất tốt đối với hắn, tậm tâm tận tực về hắn, không chút kỳ thị hay thành kiến đối với thể chất đặc thù của hắn mà ngược lại ngày ngày đều tiêu hao một lượng lớn tinh khí để giúp đỡ hắn.
“Tuy rằng không cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân nhưng ta cảm thấy toàn thân thư thái, cả người dồi dào tinh lực.”
“Ngươi cảm thấy có thay đổi gì không?” Ngô Thanh Phong lão nhân hỏi lại lần hai.
“Như là có khí lực dùng không hết được.”
Nói tới đây, Diệp Phàm dùng một tay nâng khối cự thạch trước cửa nhà tranh lên, dường như chẳng mấy tốn sức.
Ngô Thanh Phong lão nhân hít một hơi lạnh nói:
“Nhìn ngươi nhấc nó lên dễ dàng như vậy, lực một tay sợ rằng lên tới nghìn cân, hai tay hợp lại quá nửa có sức lực bằng con voi rồi.”
Bàng Bác ở bên cạnh cũng giật mình, hắn cùng Diệp Phàm đồng thời xảy ra biến hóa phản lão hoàn đồng, lực lượng cách biệt nhau không nhiều song hiện tại hắn cảm thấy kém hẳn so với thần lực của Diệp Phàm rồi.
Ngô Thanh Phong lão nhân không giải thích được rời khỏi, hắn trước sau vẫn không hiểu vì sao lại như vậy, đối phương tuy rằng không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của Sinh Mệnh Chi Luân nhưng giờ biến thành như vậy còn có thể coi là phàm nhân sao? Sau khi lão nhân đi rồi, Diệp Phàm lại đột nhiên chạy đi, như một cơn cuồng phong thổi qua trước ngọn núi nhỏ. Bàng Bạc lập tức lộ vẻ kinh ngạc nói:
“Không chỉ sức lực lớn hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn trước không ít.”
Mấy ngày sau đó, lão nhân giảng giải càng thêm chăm chú vì sau đó hắn không thể giảng riêng cho hai người nữa rồi.
Một thời gian sau Diệp Phàm và Bàng Bác không thể không tới trước Linh Khư Nhai nghe giảng huyền pháp như mọi người.
Sư phụ dẫn mỗi cá nhân vào cánh cửa tu luyện, một khi chính thức bước lên tiên lộ lại phải hoàn toàn dựa vào bản thân.
Linh Khư động thiên sẽ cung cấp huyền pháp và thuốc nước còn về phần giải đáp những chỗ nghi vấn vậy phải đợi toàn bộ mọi người tập trung rồi mới tiến hành.
Dù sao các trưởng lão cũng phải tu luyện, không có nhiều thời gian và tinh lực giảng dạy riêng như vậy.
“Không lâu sau các ngươi phải tới Linh Khư Nhai rồi, tới đó cần chú ý cúi đầu, có thể nhẫn thì nên nhẫn, không nên tùy tiện động thủ.”
Trong khoảng thời gian này hai người cũng không làm gì có thể coi là tu luyện mà một mực hấp thu những tri thức thông thường cùng với suy nghĩ về con đường mai sau.
Ngô Thanh Phong lão nhân cũng không giục bọn họ mà ngược lại chủ động truyền cho hai người các kinh nghiệm và thể hội trong việc tu luyện.
Những thứ này đối với Diệp Phàm và Bàng Bác mà nói vô cùng quan trọng, mãi tới một tháng sau bọn họ mới cảm giác đã hoàn toan dung hợp và lý giải, cảm thấy có thể bắt đầu tu luyện.
“Sinh Mệnh Chi Luân trùng khớp với Khổ Hải, tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân thì không thể không tu Khổ Hải, cho nên theo một ý nghĩa nào đó tu luyện đều bắt đầu từ Khổ Hải.”
Tu luyện là một quá trình gian nan, nhất là người vừa bước lên tiên lộ, cần phải có người dẫn dắt, bằng không căn bản không biết bắt đầu từ đâu, không biết làm sao để mở ra cánh cửa đó.
“Trong hai tháng kế tiếp ta sẽ giúp các ngươi bước lên tiên lộ, chính thức trở thành người tu luyện, từ đó về sau sẽ không truyền pháp riêng cho các ngươi nữa. Các ngươi sẽ phải tới trước Linh Khư Nhai cùng những người khác cùng nghe huyền pháp.”
Diệp Phàm tuy không gia nhập Linh Khư động thiên nhưng lúc Ngô Thanh Phong lão nhân truyền pháp cũng không kêu hắn tránh đi, đối xử với hắn và Bàng Bác rất bình đẳng.
Lão nhân biết ngay cả Diệp Phàm kiên trì tu luyện cũng sẽ không có bất cứ kết quả gì. Trước thái cổ, loại thể chất của Diệp Phàm được gọi là đệ nhất thế gian song ngày nay chỉ là một cơ thể vô dụng mà thôi.
Người vừa bước lên tiên lộ, việc thiết lập căn cơ vững chắc rất quan trọng, chỉ có làm vậy sau này mới có thể tiến càng xa. Ngô Thanh Phong lão nhân xuất ra một bộ pháp môn cơ sở được xưng là tối cường trên thế gian--- Đạo Kinh.
Đạo Kinh, dám lấy tên như vậy đủ nói lên nó ghi chép kinh văn đại đạo, là pháp môn vô thượng. Trong truyền thuyết đây là một bộ tiên điển, khắp khu vực Đông Hoang mênh mông bát ngát chỉ có vài bộ cổ kinh có thể đặt song song với nó mà không có bộ nào hoàn toàn siêu việt cả.
Đương nhiên, Linh Khư động thiên không thể nào nắm giữ Đạo Kinh chân chính, chỉ một động thiên phúc địa căn bản không có tiềm lực như vậy, bọn họ nắm giữ cũng chỉ là chương đầu tiên của Đạo Kinh mà thôi.
Vả lại ngay cả chương đầu tiên này trong nước Yến cũng không phải chỉ có một bản, nếu không khẳng định sẽ dẫn tới họa diệt môn.
Không thể nghi ngờ, Linh Khư động thiên nắm giữa chương đầu tiên của <<Đạo Kinh>> là một loại phúc phận lớn đối với những đệ tử thiên tư bất phàm, có thể xây dựng cho bọn họ một căn cơ kiên cố không gì sánh được, có ảnh hưởng tốt tới việc tu luyện về sau.
Bản yếu quyết cơ sở này tuy rằng trân quý nhưng từ lâu đã không phải bí tịch cho một nhà độc chiếm, vì vậy Ngô Thanh Phong lão nhân cũng không tách Diệp Phàm ra, trực tiếp truyền cho cả hai người.
<<Đạo Kinh>> quả thực là một bộ cổ kinh bác đại tinh thâm nếu không cũng đã không nổi danh khắp Đông Hoang vô số năm, chỉ vẻn vện một chương đầu tiên này đã ẩn chứa chân nghĩa vô thượng, chỉ có vài ngàn chữ ngắn ngủi thôi song Ngô Thanh Phong lão nhân giảng giải mất nửa tháng.
Mỗi câu trong <<Đạo Kinh>> đều ẩn chứa thâm ý và diệu lý vô cùng, giải thích tất cả những vấn đề tu luyện tới tận chân tơ kẽ tóc, ngay cả là cường giả sau khi nắm giữ chương đầu tiên này cũng phải cảm thán, nguyên lai tu luyện cơ sở cũng có thể huyền diệu như vậy.
Diệp Phàm và Bàng Bác ngày ngày đều chăm chú tu luyện, theo lời giảng của <<Đạo Kinh>>, đầu tiên phải cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân của bản thân, sau đó dẫn dắt tinh khí chấn động Khổ Hải.
Mà trong quá trình này tất nhiên có phương pháp cảm ứng cực kỳ huyền diệu vùng pháp môn dẫn dắt khác với đa số pháp môn khác.
Bất quá như vậy vẫn còn thiếu, chỉ dựa vào bản thân tu luyện rất khó mở cánh cổng bước vào, nhất định phả có người dùng “Tiên khí” tiếp dẫn. Ngô Thanh PHong lão nhân ngày ngày đều tự mình rat ay, tha
Hơn mười ngày sau, Bàng Bác rốt cuộc có cảm ứng, cảm giác được sự tồn tại của Sinh Mệnh Chi Luân, trong mấy ngày kế tiếp, hắn bắt đầu thủ dẫn dắt tinh khí ẩn tang trong Sinh Mệnh Chi Luân trùng kích Khổ Hải.
Còn Diệp Phàm vẫn như trước không chút thu hoạch, Sinh Mệnh Chi Luân của hắn vẫn tĩnh lặng như thường, nơi đó cứng rắn như thần thiết, ngay cả mạnh mẽ như Ngô Thanh Phong lão nhân cũng không thể đem “tiên khí” phá vỡ để đi vào đừng nói tới hướng dẫn.
“Thực khó tưởng tượng, tại sao lại có thể chất như vậy…”
Ngô Thanh Phong lão nhân cau mày, cuối cùng không thể không buông tha, hắn vận dụng gần như toàn bộ tinh khí trong cơ thể để trùng kích Sinh Mệnh Chi Luân của Diệp Phàm thế nhưng nơi đó vẫn vững chắc không gì lay chuyển được.
“Lão nhân gia ngài nhất định phải giúp đỡ, tới giúp Diệp Phàm một tay, nói không chừng một lát sau là thành công rồi.”
Bàng Bác thấy Ngô Thanh Phong lão nhân muốn bỏ cuộc bèn nhanh chóng mở miệng thỉnh cầu.
“Ai, không phải ta không giúp mà thật sự không có cách nào. Thể chất như hắn dù là ai cũng không cách nào dẫn dắt giúp hắn được, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính hắn thôi.”
Ngô Thanh Phong lão nhân lắc đầu.
“Sao lại như vậy được. Nếu không… ngài thử lại lần nữa đi?” Bàng Bác cười nhẹ thỉnh cầu.
“Loại thể chất này ở thời kỳ Thái Cổ được gọi là đệ nhất thánh thể, tất nhiên không phải thứ chúng ta có thể lý giải được, khẳng định còn có rất nhiều bí mật mà người ta không biết.
Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì lại khó có thể tái hiện huy hoàng ngày trước, rốt cuộc là cần pháp môn tu luyện đặc thù hay nguyên nhân khác cũng rất khó nói.”
Lúc này, Diệp Phàm vẫn còn đang nhập tĩnh, chưa tỉnh dậy.
Bàng Bác tiếp tục mở miệng nói:
“Ta cảm thấy lão nhân gia cần phải cẩn thận tìm tói nghiên cứu một phen, nếu ngài phát hiện ra nguyên nhân có lẽ sẽ có thể tái hiện uy thế của Thái Cổ đệ nhất thánh thể, tới lúc đó Linh Khư động thiên không phải sẽ một bước bay lên trời sao?”
Ngô Thanh Phong lão nhân đã sống nhiều năm như vậy rồi, hiểu rõ thế sự, sao có thể bị mắc lừa của hắn được, lão vừa cười vừa lắc đầu nói:
“Sau thời Thái Cổ, loại thể chất này cũng đã xuất hiện vài lần, mạnh mẽ như Thánh Địa của Đông Hoang còn bó tay chịu trói, chỉ dựa vào tiềm lực của Linh Khư động thiên chúng ta, ngươi cảm thấy sẽ có cơ hội sao?”
“Ồ.”
Đúng lúc này, Ngô Thanh Phong lão nhân dường như đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, đưa tay ra lần nữa hai áp vào dưới rốn Diệp Phàm sau đó tập hợp tinh khí toàn thân, tiến hành thăm dò.
“Thế nào, lão nhân gia ngài có hi vọng rồi phải không?” Bàng Bác vội vàng hỏi.
Một lúc lâu sau, Ngô thanh Phong lão nhân mới uể oải buông tay, lắc đầu nói:
“Sinh Mệnh Chi Luân và Khổ Hải vẫn rắn chắc như thần thiết, yên tĩnh không một tiếng động, không có bất cứ lay động gì. Bất quá ta vừa có một loại cảm ứng kỳ dị, tinh huyết toàn thân hắn dường như càng thêm dồi dào, cho dù đang nội liễm rất khó phát hiện song chấn động trong chớp mắt đó vẫn bị ta cảm ứng được.”
“Tinh huyết dồi dào sao?” Bàng Bác không hiểu.
“Không sai, hai người các ngươi trong Thái Cổ cấm địa ngoài ý muốn hái và ăn được một loại thánh quả, lại uống được nước thần tuyền, thể chất thoát thai hoán cốt, được cải thiện cực lớn, khí huyết vô cùng dồi dào.”
Nói tới đây, Ngô Thanh Phong lão nhân cũng lộ vẻ khó hiểu, nói:
“Mấy ngày qua hắn tu luyện Đạo Kinh không có bất cứ tiến triển gì, trước sau không cách nào cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân song trước mắt tinh huyết lại càng thêm mạnh mẽ, so với ngươi còn mạnh hơn.”
Bàng Bác líu cả lưỡi, nói:
“Không phải ngài nói Đạo Kinh được coi là pháp môn cơ sở tối cường của Đông Hoang sao, là tiên điển trong truyền thuyết, hẳn là độ chính xác của nó rất cao chứ, chương đầu tiên dùng để tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân sao hắn lại tu luyện thành tinh huyết chứ?”
“Cái này…”
Ngô Thanh Phong lão nhân nhíu mày, không nghĩ ra nguyên nhân.
Đúng lúc này, Diệp Phàm mở mắt, hai mắt thần quang lấp lánh, tinh khí tràn đầy.
Thấy hắn tinh thần phấn chấn, Ngô Thanh Phong lão nhân càng thêm khó hiểu bèn hỏi:
“Ngươi có cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân không?”
Diệp Phàm lắc đầu, thành thực trả lời: “Không cảm ứng được.”
“Vậy ngươi có cảm giác đặc biệt gì không?” Lão nhân tiếp tục hỏi.
Diệp Phàm không muốn giấu diếm điều gì vì lão nhân thực sự rất tốt đối với hắn, tậm tâm tận tực về hắn, không chút kỳ thị hay thành kiến đối với thể chất đặc thù của hắn mà ngược lại ngày ngày đều tiêu hao một lượng lớn tinh khí để giúp đỡ hắn.
“Tuy rằng không cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân nhưng ta cảm thấy toàn thân thư thái, cả người dồi dào tinh lực.”
“Ngươi cảm thấy có thay đổi gì không?” Ngô Thanh Phong lão nhân hỏi lại lần hai.
“Như là có khí lực dùng không hết được.”
Nói tới đây, Diệp Phàm dùng một tay nâng khối cự thạch trước cửa nhà tranh lên, dường như chẳng mấy tốn sức.
Ngô Thanh Phong lão nhân hít một hơi lạnh nói:
“Nhìn ngươi nhấc nó lên dễ dàng như vậy, lực một tay sợ rằng lên tới nghìn cân, hai tay hợp lại quá nửa có sức lực bằng con voi rồi.”
Bàng Bác ở bên cạnh cũng giật mình, hắn cùng Diệp Phàm đồng thời xảy ra biến hóa phản lão hoàn đồng, lực lượng cách biệt nhau không nhiều song hiện tại hắn cảm thấy kém hẳn so với thần lực của Diệp Phàm rồi.
Ngô Thanh Phong lão nhân không giải thích được rời khỏi, hắn trước sau vẫn không hiểu vì sao lại như vậy, đối phương tuy rằng không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của Sinh Mệnh Chi Luân nhưng giờ biến thành như vậy còn có thể coi là phàm nhân sao? Sau khi lão nhân đi rồi, Diệp Phàm lại đột nhiên chạy đi, như một cơn cuồng phong thổi qua trước ngọn núi nhỏ. Bàng Bạc lập tức lộ vẻ kinh ngạc nói:
“Không chỉ sức lực lớn hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn trước không ít.”
Mấy ngày sau đó, lão nhân giảng giải càng thêm chăm chú vì sau đó hắn không thể giảng riêng cho hai người nữa rồi.
Một thời gian sau Diệp Phàm và Bàng Bác không thể không tới trước Linh Khư Nhai nghe giảng huyền pháp như mọi người.
Sư phụ dẫn mỗi cá nhân vào cánh cửa tu luyện, một khi chính thức bước lên tiên lộ lại phải hoàn toàn dựa vào bản thân.
Linh Khư động thiên sẽ cung cấp huyền pháp và thuốc nước còn về phần giải đáp những chỗ nghi vấn vậy phải đợi toàn bộ mọi người tập trung rồi mới tiến hành.
Dù sao các trưởng lão cũng phải tu luyện, không có nhiều thời gian và tinh lực giảng dạy riêng như vậy.
“Không lâu sau các ngươi phải tới Linh Khư Nhai rồi, tới đó cần chú ý cúi đầu, có thể nhẫn thì nên nhẫn, không nên tùy tiện động thủ.”
Danh sách chương