“Đại phu, mau vào đi.”
Mộc Tê mời đại phu vào, nhìn vết thương của Nguyệt lan, vẻ mặt đại phu cũng là sợ hãi, “Cô nương, sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?” Ông cẩn thận kiếm tra một chút, “Chỉ sợ là xương cốt đã gãy, hơn nữa còn bị đông lạnh, có chỗ đã thối rữa, đời này của cô nương chỉ e là không đứng lên được nữa.”
“Đại phu, ông nghĩ xem còn có biện pháp nào nữa không.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn đau lòng nhìn Nguyệt Lan, trong lòng đã biết nhưng nàng lại ôm một chút may mắn, hy vọng rằng vết thương không nghiêm trọng đến vậy, lời nói của đại phu khiến cho nàng như rơi vào đáy vực, “Đại phu, ngươi hãy nghĩ cách khác đi, nhất định phải chưa khỏi chân cho nàng ấy.”
“Tiểu thư, kinh mạch thối rữa, ngay cả thần tiên cũng không chữa được. Ta chỉ có thể kê một ít thuốc chưa khỏi vết thương ngoài da cho cô nương ấy, còn những chỗ khác mong hay nghĩ thông suốt một chút.” Đại phu mở một ít thuốc bôi ngoài da, sau đó lại viết đơn thuốc.
“Tiểu thư, sau này nô tì không hầu hạ được người nữa.” Nước mắt Nguyệt Lan tuôn rơi, “Sau này nô tỳ là một phế nhân.”
“Đừng khóc.” Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng, “Ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi. Nếu ngươi thực sự không đứng dậy được nữa, ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời.”
“Tiểu thư, người đối xử với nô tỳ thật tốt.”
“Là ta có lỗi với các ngươi.” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn tự trách thật sâu, nếu nàng để Kinh Phong ở lại trong phủ, nếu nàng nhớ dặn dò kĩ bọn a hoàn không nên đụng chạm với người của Đại phòng, nếu nàng trở về sớm một chút, nếu nàng… Nàng ra khỏi phòng, báo Kinh Phong đi mời đại phu của Thất vương phủ tới đây xem một chút. Nếu Nguyệt Lan thực sự nằm liệt trên giường, nàng tự hứa sẽ chăm sóc nàng ấy cả đời.
Nàng vừa mới ngồi xuống, chỉ thấy Ngụy Thành vội vã đi vào Trục Nguyệt Hiên: “Tam tiểu thư, Thẩm Vân Bác gửi thư muốn đòi về quyền kinh doanh Bắc Mạch ở núi Doanh Xuyên và hoang mạc, nói rằng bằng lòng trả lại mười vạn lượng bạc cho Thất vương phủ, chuộc về quyền kinh doanh.”
“Tin tức của ông ta nhanh thật.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười, “Đã đưa ra rồi, lý nào đòi cầm lại. Ngụy Thành, ngươi phái người đi khắp nơi truyền tin tức này ra, tốt nhất là làm cho dư luận xôn xao, để cho tất cả mọi người biết Thẩm Vân Bác là một người lật lọng, nước miếng của người trong thiên hạ đủ để dìm ông ta chết đuối. Sau đó, ngươi đi tìm Thương Y của Thanh Ngọc Môn, xin hắn phái người tới núi Doanh Xuyên bảo vệ nhân công đang khai thác, sản lượngt hằng năm chia cho Thanh Ngọc Môn một phần mười. Lương thực buôn bán thế nào?”
“Dựa theo kế hoạch của tiểu thư, vừa mua thêm dầu, thịt. Bởi vì lương thực Linh Thiên ngay thời khắc mấu chốt cứu mọi người nên hiện tại gần như toàn bộ người ở Ngân Đô đều tới Linh Thiên, không bao giờ tới cửa hàng khác nữa. Theo dự đoán của thuộc hạ thì những cửa hàng khác sẽ không chống đỡ được bao lâu.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu “Bước tiếp theo, ngươi ở trên phố lớn ngõ nhỏ Ngân Đô mở vài cửa hiệu mặt tiền, bán một ít thịt, ngũ cốc và nhu yếu phẩm cho dân chúng, như vậy bọn họ chỉ cần ra khỏi cửa là có thể mua được. Lúc này đây, cần thuê thêm nhân công vào những chỗ thiếu hụt, chỉ cần có thể làm được việc là được.”
“Tam tiểu thư, nếu như vậy, chỉ sợ sản nghiệp của phủ Thừa tướng cùng Tiêu gia hơn nửa đều phải tiêu đời.”
“Điều ta muốn chính là như vậy. Ngươi đợi ở đây, ta có vật muốn đưa cho ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, lấy từ trong phòng ra một tờ ngân phiếu, “Ngươi tới tiền trang của Thất gia nhận năm trăm vạn lượng ra, chuẩn bị cho kế hoạch xây dựng vận chuyển.”
“Tam tiểu thư…” Trong lòng Ngụy Thành vẫn còn nghi hoặc lại không tiện nói ra.
“Ngươi đang lo đến việc chiến tuyến quá dài, có một mắc xích bị hỏng, toàn bộ sẽ sụp đổ theo? Kỳ thực không đâu, làm như vậy ngược lại giảm bớt tính mạo hiểm, điều kiện tiên quyết là, mỗi bước chúng ta phải làm đây chắc đấy. Trong vòng ba tháng, nhất định phải để cho vận chuyển của Tiêu gia tự động biến mất.”
“Tam tiểu thư yên tâm, Ngụy Thành nhất định sẽ nghĩ cách làm được. Tam tiểu thư, tình hình chỗ gia thế nào rồi?”
“Bên triều đình không thành vấn đề, kế tiếp chờ xem tình hình thẩm vấn bên Hình bộ, nhưng mà nghe nói đã có người khai ra, có lẽ là kết quả hành động của Hàn đại nhân.”
“Vậy là tốt rồi, Tam tiểu thư, thuộc hạ xin cáo từ trước.”
“Ừ, mọi việc phải cẩn thận.”
“Tam tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ chú ý. Bên phía Lâm Dạ đã triệu tập người của Cửu Thiên Cung, khi có yêu cầu sẽ cứu Điện hạ ra. Thuộc hạ đi trước.”
Ngụy Thành mới chân trước đi, chân sau đại phu Thất vương phủ liền đến, Kinh Phong mời một đại phu họ Hoàng đến. Hoàng đại phu nhìn vết thương của Nguyệt Lan, bất đắc dĩ lắc đầu, ông gọi Gia Cát Linh Ẩn ra gian ngoài nói chuyện: “Quận quân, xin thứ cho hạ quan vô năng, thương thế của vị cô nương kia thực sự là không có cách nào chữa được, kinh mạch đã đứt, thần tiên cũng không cách gì cải tử hoàn sinh.”
“Một chút hy vọng cũng không có sao?”
Hoàng đại phu lắc đầu, lấy ra mấy bình sứ nhỏ đưa cho Gia Cát Linh Ẩn, “Đây là một ít thuốc tốt hạ quan nhiều năm nghiên cứu chế ra, có thể giúp thân thể cùng xương cốt cô nương ấy mau chóng lành lại.”
“Cảm ơn đại phu.” Gia Cát Linh Ẩn cầm thuốc trong tay, trong lòng giống như bị thứ gì đó chặn lại. Nguyệt Lan mới mười mấy tuổi, cuộc đời của nàng còn chưa bắt đầu. Chuyện tới mức này cũng chỉ chờ thương thế của nàng tốt lại rồi thử cách kia xem.
“Quân quận, hạ quan cáo lui trước.”
“Làm phiền rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn sờ bình thuốc trong tay, nghe được trong phòng truyền ra tiếng kêu thống khổ của Nguyệt Lan, trong mắt tích tụ ý lạnh. Nàng đưa bình thuốc cho Mộc Tê để nàng ấy giúp Nguyệt Lan bôi lên vết thương.
“Tiểu thư, người phải ra ngoài sao?”
“Ừ, đau đớn của Nguyệt Lan sẽ không nhận không như vậy.”
“Tiểu thư, bình tĩnh.”
“Yên tâm, có Kinh Phong rồi, với lại hiện tại ta là Quận quân, bà ta cũng chỉ là một thường dân mà thôi, ta muốn trừng trị bà ta, còn không dễ dàng sao. Các ngươi chỉ cần để ý chăm sóc Nguyệt Lan thật tốt là được.” Nói xong vẻ mặt nàng đầy lạng lẽo ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.
Nàng vừa mới đi ra liền nhìn thấy Gia Cát Chiêm đang đi về phía Trục Nguyệt Hiên. Nhìn thấy nàng, Gia Cát Chiêm có chút tức giận, nhưng dường như không dám bộ phát ra, đành cố gắng bày ra vẻ tươi cười: “Linh nhi, mới sáng sớm con đi đâu vậy? Lục điện hạ chờ con đã lâu rồi.”
“Tiến cung xử lý vết thương cho Hoàng thượng.” Mặt Gia Cát Linh Ẩn không chút thay đổi đáp.
“Cho Hoàng thượng?” Trong lòng Gia Cát Chiêm cả kinh, hôm qua nàng ở trước mặt các quan khiến Hoàng thượng hạ sốt, hôm nay Hoàng thượng lại triệu nàng vào triều, xem ra Hoàng thượng quả thực rất thích nàng. Nhưng có một số việc của phủ Thừa tướng, chỉ sợ Hoàng thượng cũng không tiện nhúng tay vào, “Lục điện hạ mang theo lễ vật hậu hĩnh tới, con mau qua đó một chút.”
“Phụ thân, Lục điện hạ cầu hôn, chuyện quan trọng như vậy nhất định phải mời mẹ và Đại tỷ cùng tới mới phải. Một mình Linh nhi tới thì sao mà được?”
“Đúng, phải rồi.” Thấy nàng không kháng cự giống tối hôm qua, ông nhất thời tươi cười rạng rỡ, “Linh nhi nói thật có đạo lý, Lưu quản gia, ngươi mau đi mời Đại phu nhân cùng Đại tiểu thư tới đây.”
“Vâng, lão gia.”
Đại phu nhân sau khi đánh phạt Nguyệt Lan, trong lòng vui sướng không thôi, cuối cùng cũng cho Trục Nguyệt Hiên một bài học. Nhưng mà nghĩ đến thủ đoạn của Gia Cát Linh Ẩn, bà lại có chút hoang mang. Nhìn thấy nha đầu kia trở về, bà liền chạy về trốn trong viện, giả vờ trấn định uống trà.
“Mẹ, nhìn dáng vẻ của mẹ, sợ cái gì vậy.” Gia Cát Hồng Nhan khinh thường nói, “Con sẽ nhanh trở thành Lục vương phi, Gia Cát Linh Ẩn chỉ còn là một kẻ bị chồng ruồng bỏ, mẹ còn sợ ả làm cái gì sao. Tiểu Lâm nói Lục điện hạ đã tới từ sáng sớm, còn mang theo không ít sính lễ tới đây. Qua hôm nay, con sẽ là Lục vương phi danh chính ngôn thuận, thiên hạ ai dám cười con là đã từng mang thai.”
“Con ấy à, cũng là chó ngáp phải ruồi.” Đại phu nhân đắc ý cười, “Nha đầu thối kia hiện tại chắc là hối hận muốn chết. Bây giờ, Sở Lăng Thiên là phạm nhân, nếu sớm theo Lục điện hạ thì tốt rồi ? Tự làm tự chịu. Không ngờ lại thúc đẩy mối nhân duyên tốt này cho con. Chẳng qua là tội nghiệp đứa trẻ, nếu không con sẽ là mẫu thân của thế tử Lục vương phủ.”
“Mẹ, con cái còn có thể có, con làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho Lục điện hạ. Nếu không phải con lấy đại cục làm trọng thì không biết Lục vương phi còn có thể làm hay không nữa. Điều này gọi là có được ắt có mất, con cái còn có thể có, nhưng mà cơ hội thì lại rất dễ mất đi.”
“Con lúc này tính toán rất thông minh. Chờ xem, lát nữa lão gia sẽ truyền con qua đó.”
Đại phu nhân vừa mới nói xong chỉ thấy Lưu quản gia chạy vào trong viện cười tủm tỉm nói: “Phu nhân, Đại tiểu thư, lão gia mời hai người ra sảnh trước, nhìn thần sắc của lão gia thì nhất định là có chuyện vui.”
“Mẹ, là thật rồi, Lục điện hạ thực sự tới cầu thân con.” Gia Cát Hồng Nhan kích động ôm lấy cánh tay Đại phu nhân, vui vẻ mà quên hết tất cả, “Mẹ, con muốn làm Lục vương phi!”
“Con phải rụt rè một chút!” Đại phu nhân giả bộ tức giận trách cứ, “Không thể mà mất phép tắc và lễ tiết ở trước mặt Lục điện hạ được. Đi nhanh đi, Lục vương phi.”
“Dạ!” Gia Cát Hồng Nhan kéo Đại phu nhân, bước chân có chút bay bổng. Trong đầu nàng đã xuất hiện cảnh nàng cùng Sở Lăng Hiên thành thân, hắn vì nàng mà trải mười dặm vải đỏ, cưỡi con ngựa trắng cao lớn, nghênh đón nàng ở cửa Lục vương phủ. Đủ các quan lại đông nghìn nghịt đồng loạt quỳ xuống, cùng hô lên: Thỉnh an Lục vương phi. Trái ngược với cảnh tượng này, là cảnh Thất điện hạ bị chém đầu, Gia Cát Linh Ẩn mỗi ngày ở trong phòng rơi lệ, cuối cùng bị nàng bán vào thanh lâu, bị vạn người chà đạp. Nghĩ, rồi nghĩ, nàng không khỏi cười ngào thành tiếng.
“Cười cái gì, chú ý phép tắc! Nữ tử cười phải giấu răng, đã quên mẹ dạy con như thế nào sao?” Đại phu nhân thấy bộ dạng vui vẻ của nàng, rất sợ nàng không cẩn thận ở trước mặt Lục điện hạ làm rối loạn phép tắc.
“Mẹ, con biết rồi. Con chỉ là… quá cao hứng.”
Hai mẹ con họ đi tới sảnh trước, thấy Sở Lăng Hiên ngồi trên vị trí chủ vị, đang cùng Gia Cát Chiêm tán gẫu, ánh mắt hắn một khắc cũng không rời khỏi nữ tử kia.
Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Hồng Nhan không khỏi cau mày, thầm nghĩ nó ở trong này làm cái gì, bất quá nàng nghĩ đến cảnh mình trở thành Lục vương phi, cảnh tượng ấy nhất định rất thú vị.
“Thỉnh an Lục điện hạ.” Gia Cát Hồng Nhan nheo mắt, ẩn chứa gợi tình mà nhìn Sở Lăng Hiên, “Lục điện hạ đã lâu không gặp.”
“Bình thân.” Giọng nói Sở Lăng Hiên pha lẫn chút lạnh lùng, “Thừa tướng gia, phu nhân cùng Đại tiểu thư tới làm gì?”
“Bẩm điện hạ, Linh nhi nói chuyện lớn như vậy nhất định phải có phu nhân và Hồng Nhan ở đây.”
“À, Linh nhi nói rất có lý.” Sở Lăng Hiên nghĩ thầm, có thêm hai người chứng kiến chẳng phải là rất tốt sao. Đại phu nhân là mẹ nàng, Đại tiểu thư là tỷ tỷ của nàng, hẳn là nên ở đây.
Vẻ mặt Gia Cát Hồng Nhan ngượng ngùng, trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, nhưng mà cũng rất đồng ý lời của nàng, chuyện liên quan đến hôn nhân của mình, nhân vật chính là nàng đương nhiên phải ở đây.
Khóe miệng Gia Cát Linh Ẩn không giấu vết mà giương lên, kiếp trước, không phải các ngươi vụng trộm muốn ở bên nhau sao, kiếp này cho các ngươi một cơ hội thấy rõ lòng nhau, đừng làm cho ta thất vọng nhé.
Hết chương 175
Mộc Tê mời đại phu vào, nhìn vết thương của Nguyệt lan, vẻ mặt đại phu cũng là sợ hãi, “Cô nương, sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?” Ông cẩn thận kiếm tra một chút, “Chỉ sợ là xương cốt đã gãy, hơn nữa còn bị đông lạnh, có chỗ đã thối rữa, đời này của cô nương chỉ e là không đứng lên được nữa.”
“Đại phu, ông nghĩ xem còn có biện pháp nào nữa không.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn đau lòng nhìn Nguyệt Lan, trong lòng đã biết nhưng nàng lại ôm một chút may mắn, hy vọng rằng vết thương không nghiêm trọng đến vậy, lời nói của đại phu khiến cho nàng như rơi vào đáy vực, “Đại phu, ngươi hãy nghĩ cách khác đi, nhất định phải chưa khỏi chân cho nàng ấy.”
“Tiểu thư, kinh mạch thối rữa, ngay cả thần tiên cũng không chữa được. Ta chỉ có thể kê một ít thuốc chưa khỏi vết thương ngoài da cho cô nương ấy, còn những chỗ khác mong hay nghĩ thông suốt một chút.” Đại phu mở một ít thuốc bôi ngoài da, sau đó lại viết đơn thuốc.
“Tiểu thư, sau này nô tì không hầu hạ được người nữa.” Nước mắt Nguyệt Lan tuôn rơi, “Sau này nô tỳ là một phế nhân.”
“Đừng khóc.” Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng, “Ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi. Nếu ngươi thực sự không đứng dậy được nữa, ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời.”
“Tiểu thư, người đối xử với nô tỳ thật tốt.”
“Là ta có lỗi với các ngươi.” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn tự trách thật sâu, nếu nàng để Kinh Phong ở lại trong phủ, nếu nàng nhớ dặn dò kĩ bọn a hoàn không nên đụng chạm với người của Đại phòng, nếu nàng trở về sớm một chút, nếu nàng… Nàng ra khỏi phòng, báo Kinh Phong đi mời đại phu của Thất vương phủ tới đây xem một chút. Nếu Nguyệt Lan thực sự nằm liệt trên giường, nàng tự hứa sẽ chăm sóc nàng ấy cả đời.
Nàng vừa mới ngồi xuống, chỉ thấy Ngụy Thành vội vã đi vào Trục Nguyệt Hiên: “Tam tiểu thư, Thẩm Vân Bác gửi thư muốn đòi về quyền kinh doanh Bắc Mạch ở núi Doanh Xuyên và hoang mạc, nói rằng bằng lòng trả lại mười vạn lượng bạc cho Thất vương phủ, chuộc về quyền kinh doanh.”
“Tin tức của ông ta nhanh thật.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười, “Đã đưa ra rồi, lý nào đòi cầm lại. Ngụy Thành, ngươi phái người đi khắp nơi truyền tin tức này ra, tốt nhất là làm cho dư luận xôn xao, để cho tất cả mọi người biết Thẩm Vân Bác là một người lật lọng, nước miếng của người trong thiên hạ đủ để dìm ông ta chết đuối. Sau đó, ngươi đi tìm Thương Y của Thanh Ngọc Môn, xin hắn phái người tới núi Doanh Xuyên bảo vệ nhân công đang khai thác, sản lượngt hằng năm chia cho Thanh Ngọc Môn một phần mười. Lương thực buôn bán thế nào?”
“Dựa theo kế hoạch của tiểu thư, vừa mua thêm dầu, thịt. Bởi vì lương thực Linh Thiên ngay thời khắc mấu chốt cứu mọi người nên hiện tại gần như toàn bộ người ở Ngân Đô đều tới Linh Thiên, không bao giờ tới cửa hàng khác nữa. Theo dự đoán của thuộc hạ thì những cửa hàng khác sẽ không chống đỡ được bao lâu.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu “Bước tiếp theo, ngươi ở trên phố lớn ngõ nhỏ Ngân Đô mở vài cửa hiệu mặt tiền, bán một ít thịt, ngũ cốc và nhu yếu phẩm cho dân chúng, như vậy bọn họ chỉ cần ra khỏi cửa là có thể mua được. Lúc này đây, cần thuê thêm nhân công vào những chỗ thiếu hụt, chỉ cần có thể làm được việc là được.”
“Tam tiểu thư, nếu như vậy, chỉ sợ sản nghiệp của phủ Thừa tướng cùng Tiêu gia hơn nửa đều phải tiêu đời.”
“Điều ta muốn chính là như vậy. Ngươi đợi ở đây, ta có vật muốn đưa cho ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, lấy từ trong phòng ra một tờ ngân phiếu, “Ngươi tới tiền trang của Thất gia nhận năm trăm vạn lượng ra, chuẩn bị cho kế hoạch xây dựng vận chuyển.”
“Tam tiểu thư…” Trong lòng Ngụy Thành vẫn còn nghi hoặc lại không tiện nói ra.
“Ngươi đang lo đến việc chiến tuyến quá dài, có một mắc xích bị hỏng, toàn bộ sẽ sụp đổ theo? Kỳ thực không đâu, làm như vậy ngược lại giảm bớt tính mạo hiểm, điều kiện tiên quyết là, mỗi bước chúng ta phải làm đây chắc đấy. Trong vòng ba tháng, nhất định phải để cho vận chuyển của Tiêu gia tự động biến mất.”
“Tam tiểu thư yên tâm, Ngụy Thành nhất định sẽ nghĩ cách làm được. Tam tiểu thư, tình hình chỗ gia thế nào rồi?”
“Bên triều đình không thành vấn đề, kế tiếp chờ xem tình hình thẩm vấn bên Hình bộ, nhưng mà nghe nói đã có người khai ra, có lẽ là kết quả hành động của Hàn đại nhân.”
“Vậy là tốt rồi, Tam tiểu thư, thuộc hạ xin cáo từ trước.”
“Ừ, mọi việc phải cẩn thận.”
“Tam tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ chú ý. Bên phía Lâm Dạ đã triệu tập người của Cửu Thiên Cung, khi có yêu cầu sẽ cứu Điện hạ ra. Thuộc hạ đi trước.”
Ngụy Thành mới chân trước đi, chân sau đại phu Thất vương phủ liền đến, Kinh Phong mời một đại phu họ Hoàng đến. Hoàng đại phu nhìn vết thương của Nguyệt Lan, bất đắc dĩ lắc đầu, ông gọi Gia Cát Linh Ẩn ra gian ngoài nói chuyện: “Quận quân, xin thứ cho hạ quan vô năng, thương thế của vị cô nương kia thực sự là không có cách nào chữa được, kinh mạch đã đứt, thần tiên cũng không cách gì cải tử hoàn sinh.”
“Một chút hy vọng cũng không có sao?”
Hoàng đại phu lắc đầu, lấy ra mấy bình sứ nhỏ đưa cho Gia Cát Linh Ẩn, “Đây là một ít thuốc tốt hạ quan nhiều năm nghiên cứu chế ra, có thể giúp thân thể cùng xương cốt cô nương ấy mau chóng lành lại.”
“Cảm ơn đại phu.” Gia Cát Linh Ẩn cầm thuốc trong tay, trong lòng giống như bị thứ gì đó chặn lại. Nguyệt Lan mới mười mấy tuổi, cuộc đời của nàng còn chưa bắt đầu. Chuyện tới mức này cũng chỉ chờ thương thế của nàng tốt lại rồi thử cách kia xem.
“Quân quận, hạ quan cáo lui trước.”
“Làm phiền rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn sờ bình thuốc trong tay, nghe được trong phòng truyền ra tiếng kêu thống khổ của Nguyệt Lan, trong mắt tích tụ ý lạnh. Nàng đưa bình thuốc cho Mộc Tê để nàng ấy giúp Nguyệt Lan bôi lên vết thương.
“Tiểu thư, người phải ra ngoài sao?”
“Ừ, đau đớn của Nguyệt Lan sẽ không nhận không như vậy.”
“Tiểu thư, bình tĩnh.”
“Yên tâm, có Kinh Phong rồi, với lại hiện tại ta là Quận quân, bà ta cũng chỉ là một thường dân mà thôi, ta muốn trừng trị bà ta, còn không dễ dàng sao. Các ngươi chỉ cần để ý chăm sóc Nguyệt Lan thật tốt là được.” Nói xong vẻ mặt nàng đầy lạng lẽo ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.
Nàng vừa mới đi ra liền nhìn thấy Gia Cát Chiêm đang đi về phía Trục Nguyệt Hiên. Nhìn thấy nàng, Gia Cát Chiêm có chút tức giận, nhưng dường như không dám bộ phát ra, đành cố gắng bày ra vẻ tươi cười: “Linh nhi, mới sáng sớm con đi đâu vậy? Lục điện hạ chờ con đã lâu rồi.”
“Tiến cung xử lý vết thương cho Hoàng thượng.” Mặt Gia Cát Linh Ẩn không chút thay đổi đáp.
“Cho Hoàng thượng?” Trong lòng Gia Cát Chiêm cả kinh, hôm qua nàng ở trước mặt các quan khiến Hoàng thượng hạ sốt, hôm nay Hoàng thượng lại triệu nàng vào triều, xem ra Hoàng thượng quả thực rất thích nàng. Nhưng có một số việc của phủ Thừa tướng, chỉ sợ Hoàng thượng cũng không tiện nhúng tay vào, “Lục điện hạ mang theo lễ vật hậu hĩnh tới, con mau qua đó một chút.”
“Phụ thân, Lục điện hạ cầu hôn, chuyện quan trọng như vậy nhất định phải mời mẹ và Đại tỷ cùng tới mới phải. Một mình Linh nhi tới thì sao mà được?”
“Đúng, phải rồi.” Thấy nàng không kháng cự giống tối hôm qua, ông nhất thời tươi cười rạng rỡ, “Linh nhi nói thật có đạo lý, Lưu quản gia, ngươi mau đi mời Đại phu nhân cùng Đại tiểu thư tới đây.”
“Vâng, lão gia.”
Đại phu nhân sau khi đánh phạt Nguyệt Lan, trong lòng vui sướng không thôi, cuối cùng cũng cho Trục Nguyệt Hiên một bài học. Nhưng mà nghĩ đến thủ đoạn của Gia Cát Linh Ẩn, bà lại có chút hoang mang. Nhìn thấy nha đầu kia trở về, bà liền chạy về trốn trong viện, giả vờ trấn định uống trà.
“Mẹ, nhìn dáng vẻ của mẹ, sợ cái gì vậy.” Gia Cát Hồng Nhan khinh thường nói, “Con sẽ nhanh trở thành Lục vương phi, Gia Cát Linh Ẩn chỉ còn là một kẻ bị chồng ruồng bỏ, mẹ còn sợ ả làm cái gì sao. Tiểu Lâm nói Lục điện hạ đã tới từ sáng sớm, còn mang theo không ít sính lễ tới đây. Qua hôm nay, con sẽ là Lục vương phi danh chính ngôn thuận, thiên hạ ai dám cười con là đã từng mang thai.”
“Con ấy à, cũng là chó ngáp phải ruồi.” Đại phu nhân đắc ý cười, “Nha đầu thối kia hiện tại chắc là hối hận muốn chết. Bây giờ, Sở Lăng Thiên là phạm nhân, nếu sớm theo Lục điện hạ thì tốt rồi ? Tự làm tự chịu. Không ngờ lại thúc đẩy mối nhân duyên tốt này cho con. Chẳng qua là tội nghiệp đứa trẻ, nếu không con sẽ là mẫu thân của thế tử Lục vương phủ.”
“Mẹ, con cái còn có thể có, con làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho Lục điện hạ. Nếu không phải con lấy đại cục làm trọng thì không biết Lục vương phi còn có thể làm hay không nữa. Điều này gọi là có được ắt có mất, con cái còn có thể có, nhưng mà cơ hội thì lại rất dễ mất đi.”
“Con lúc này tính toán rất thông minh. Chờ xem, lát nữa lão gia sẽ truyền con qua đó.”
Đại phu nhân vừa mới nói xong chỉ thấy Lưu quản gia chạy vào trong viện cười tủm tỉm nói: “Phu nhân, Đại tiểu thư, lão gia mời hai người ra sảnh trước, nhìn thần sắc của lão gia thì nhất định là có chuyện vui.”
“Mẹ, là thật rồi, Lục điện hạ thực sự tới cầu thân con.” Gia Cát Hồng Nhan kích động ôm lấy cánh tay Đại phu nhân, vui vẻ mà quên hết tất cả, “Mẹ, con muốn làm Lục vương phi!”
“Con phải rụt rè một chút!” Đại phu nhân giả bộ tức giận trách cứ, “Không thể mà mất phép tắc và lễ tiết ở trước mặt Lục điện hạ được. Đi nhanh đi, Lục vương phi.”
“Dạ!” Gia Cát Hồng Nhan kéo Đại phu nhân, bước chân có chút bay bổng. Trong đầu nàng đã xuất hiện cảnh nàng cùng Sở Lăng Hiên thành thân, hắn vì nàng mà trải mười dặm vải đỏ, cưỡi con ngựa trắng cao lớn, nghênh đón nàng ở cửa Lục vương phủ. Đủ các quan lại đông nghìn nghịt đồng loạt quỳ xuống, cùng hô lên: Thỉnh an Lục vương phi. Trái ngược với cảnh tượng này, là cảnh Thất điện hạ bị chém đầu, Gia Cát Linh Ẩn mỗi ngày ở trong phòng rơi lệ, cuối cùng bị nàng bán vào thanh lâu, bị vạn người chà đạp. Nghĩ, rồi nghĩ, nàng không khỏi cười ngào thành tiếng.
“Cười cái gì, chú ý phép tắc! Nữ tử cười phải giấu răng, đã quên mẹ dạy con như thế nào sao?” Đại phu nhân thấy bộ dạng vui vẻ của nàng, rất sợ nàng không cẩn thận ở trước mặt Lục điện hạ làm rối loạn phép tắc.
“Mẹ, con biết rồi. Con chỉ là… quá cao hứng.”
Hai mẹ con họ đi tới sảnh trước, thấy Sở Lăng Hiên ngồi trên vị trí chủ vị, đang cùng Gia Cát Chiêm tán gẫu, ánh mắt hắn một khắc cũng không rời khỏi nữ tử kia.
Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Hồng Nhan không khỏi cau mày, thầm nghĩ nó ở trong này làm cái gì, bất quá nàng nghĩ đến cảnh mình trở thành Lục vương phi, cảnh tượng ấy nhất định rất thú vị.
“Thỉnh an Lục điện hạ.” Gia Cát Hồng Nhan nheo mắt, ẩn chứa gợi tình mà nhìn Sở Lăng Hiên, “Lục điện hạ đã lâu không gặp.”
“Bình thân.” Giọng nói Sở Lăng Hiên pha lẫn chút lạnh lùng, “Thừa tướng gia, phu nhân cùng Đại tiểu thư tới làm gì?”
“Bẩm điện hạ, Linh nhi nói chuyện lớn như vậy nhất định phải có phu nhân và Hồng Nhan ở đây.”
“À, Linh nhi nói rất có lý.” Sở Lăng Hiên nghĩ thầm, có thêm hai người chứng kiến chẳng phải là rất tốt sao. Đại phu nhân là mẹ nàng, Đại tiểu thư là tỷ tỷ của nàng, hẳn là nên ở đây.
Vẻ mặt Gia Cát Hồng Nhan ngượng ngùng, trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, nhưng mà cũng rất đồng ý lời của nàng, chuyện liên quan đến hôn nhân của mình, nhân vật chính là nàng đương nhiên phải ở đây.
Khóe miệng Gia Cát Linh Ẩn không giấu vết mà giương lên, kiếp trước, không phải các ngươi vụng trộm muốn ở bên nhau sao, kiếp này cho các ngươi một cơ hội thấy rõ lòng nhau, đừng làm cho ta thất vọng nhé.
Hết chương 175
Danh sách chương