“Hoàng thượng, việc này cứ giao cho Hình bộ đi. Thần nữ vẫn là câu nói ấy, thanh giả tự thanh. Nhưng mà Hoàng thượng, vừa rồi người nói, chỉ cần quỳ trong tuyết bảy ngày bảy đêm, người sẽ phóng thích Thất điện hạ, có thật không?”
“Con muốn làm gì?” Sở Kim Triêu nghiêm mặt nói, “Nếu con muốn làm thật, đứa con hỗn láo kia của ta chỉ sợ sẽ đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta mất!”
“Thần nữ nói đùa thôi.”
“Nha đầu này, hôm nay con trở về sớm đi. Sắp đến cuối năm rồi, không biết dân chúng Ngân Đô có thể có chỗ trông cậy không nữa.”
“Hoàng thượng yên tâm, Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ hoàn thành chuyện này.”
“Tam nha đầu nói chắn chắn sẽ đúng. Hôm nay trẫm cũng đỡ rồi, con về sớm đi. Nếu trẫm có một nữ nhi như con vậy thì hạnh phúc biết bao, thật sự trẫm rất hâm mộ Gia Cát thừa tướng đó.”
“Hoàng thượng quá khen rồi, thần nữ sẽ nói với Liên công công trình tự săn sóc người, hôm nay, thần nữ cáo lui trước.”
“Ừ, con về đi, tránh để Thừa tướng nghĩ trẫm muốn cướp mất nữ nhi của hắn.”
Gia Cát Linh Ẩn ra đến cửa cung, đúng lúc gặp Chu Lâm Quân ở đó, ông cười lạnh đến gần nàng, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng lạnh thấu xương: “Tiểu nha đầu, có mấy lời không thể nói lung tung, đừng tưởng ngươi là con gái của Gia Cát Chiêm, bản tướng không dám làm gì ngươi!”
Gia Cát Linh Ẩn nghênh đón ánh mắt ông, trong mắt không hề sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm: “Chu thừa tướng, ông đụng đến ta thử xem? Ta cũng nói cho ông biết, nói cũng không thể nói lung tung, Hoàng thượng khâm điểm ta mỗi ngày đều tiến cung chăm sóc, nếu ta có chuyện gì, ta thật lo lắng bản thân không cẩn thận, nói mấy lời gây bất lợi với ông.”
Chu Lâm Quân chưa từng nhìn thấy ánh mắt và khí thế như vậy của một nữ tử, rõ ràng là một con nhóc, khí thế lại như nhiều lần trải qua tang thương mà người khác không có. Ông lờ mờ cảm thấy, cho dù muội muội Chu quý phi của ông có chống lại nó, cũng kém hơn nó không ít. Đối với muội muội ông, ông chỉ biết nó có dung mạo kinh diễm thiên hạ, giỏi thi từ ca phú, chỉ có chút thông minh để đổi lấy niềm vui của Hoàng thượng. Cuộc chạm trán hôm nay, ông với khứu giác nhạy bén lập tức bắt đầu cảnh giác. Ông chắp tay ra sau lưng, làm ra vẻ: “Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút.”
“Vậy thì phải xem tâm trạng của ta có tốt hay không đã.” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, nhìn con cáo già trước mặt này một cái rồi bước lên kiệu.
Chu Lâm Quân chắp tay sau lưng, nhìn kiệu đi xa, ánh mắt thâm sâu: “Cũng may chỉ là nữ tử, nếu là nam nhi, nhất định là một đối thủ khó đối phó.”
Trong kiệu, Gia Cát Linh Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, cỗ kiệu bỗng nhiên ngừng lại, nàng cảnh giác mở mắt, hỏi người trong cung xem có chuyện gì.
“Quận quân, có vị công tử muốn gặp người.”
“À, là ai?” Nàng vén rèm kiệu lên, nhìn ra bên ngoài, thấy Khương Diệp đứng một bên, ngoắc tay với nàng.
Nàng xuống kiệu đi qua, Khương Diệp dẫn nàng vào một tiệm trà.
“Tam tiểu thư, sức khỏe của Lăng hoàng bệ hạ đỡ hơn chưa?” Khương Diệp đích thân châm trà cho Gia Cát Linh Ẩn, hỏi.
“Đã đỡ hơn rất nhiều. Không biết bệ hạ tìm ta có chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn biết, Khương Diệp tìm nàng, tuyệt đối không phải vì hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Sở Kim Triêu.
“Tam tiểu thư vẫn thẳng thắn như vậy, ta cũng chẳng quanh co lòng vòng. Ngọc bội bên hông tam tiểu thư từ đâu mà có?”
“Sao bệ hạ lại hỏi vậy?”
“Ta thấy hoa văn kia không tầm thường, cảm thấy tò mò thôi. Không biết Tam tiểu thư mua ở chỗ nào? Ta muốn mang một ít quà về cho Hoàng hậu.”
“Đây là của một người bạn tặng cho ta. Về phần nàng ấy có được từ đâu, ta cũng không rõ.”
“Tam tiểu thư có thể dẫn ta đi gặp người bạn này không?”
“Bệ hạ sao lại quan tâm ngọc bội này vậy, không phải thực sự muốn mua đúng không? Chắc là có quan hệ khó nói với chủ nhân của nó. Chi bằng bệ hạ cứ nói thẳng đi.”
“Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Khương Diệp cười cười, “Tam tiểu thư không cần để ý, không biết vị bằng hữu kia của ngươi hiện giờ sống có tốt không?”
“Cũng lâu rồi ta không gặp nàng ấy, bệ hạ có thể để lại lời nhắn, nếu ta gặp lại nàng, có thể chuyển lời. Ta nghĩ chắc nàng ấy cũng sống rất tốt.”
“Không cần, người ấy tốt là được, hiện giờ thời cơ chưa đến, đợi đến lúc thích hợp, vẫn xin Tam tiểu thư giúp đỡ cho. Hôm nay, quấy rầy Tam tiểu thư, thật sự có lỗi.”
“Bệ hạ khách sáo rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, hành lễ rồi rời khỏi tiệm trà. Đối với thân phận của Mộc Tê, nàng vẫn luôn thấy không tầm thường, không ngờ lại có liên quan đến hoàng thất của nước Ngạo Nguyệt. Thấy ý tứ của Khương Diệp, hẳn là không có ác ý với Mộc Tê, nhưng y không nói, chắc hẳn có chút đắn đo.
Sáng hôm nay, phủ Thừa tướng cũng xảy ra một chuyện.
Khi Nguyệt Lan dọn dẹp lại đồ đạc, phát hiện thấy bức họa của Tam di nương bị ẩm, liền định mang ra ngoài tiệm để hong khô, sau đó tân trang lại một chút. Nàng vừa ra đến cửa, liền nhìn thấy Đại phu nhân ở đối diện đi tới.
“Nô tỳ thỉnh an phu nhân.”
“Ừ, miễn lễ.” Đại phu nhân hất hàm nhìn Nguyệt Lan, “Trong tay ngươi cầm thứ gì vậy?”
“Dạ không… không có gì.” Nguyệt Lan ôm chặt bức họa Tam di nương vào ngực, sợ bị bà cướp đi.
“Đưa ta xem!” Đại phu nhân cau mày, nghiêm mặt, “Hay là nha đầu ngươi ăn cây táo rào cây sung, trộm đồ trong phủ lén mang ra ngoài bán.”
“Phu nhân minh giám, nô tỳ không có trộm đồ.”
“Ngươi đến viện của ta ngay, bản phu nhân đúng lúc có chuyện muốn hỏi ngươi, cũng giúp Tam tiểu thư dạy phép tắc cho ngươi, nha hoàn của Trục Nguyệt Hiên, tay chân sao lại không sạch sẽ.”
“Phu nhân…”
“Đi theo ta!” Đại phu nhân trừng mắt liếc Nguyệt Lan, ánh mắt đáng sợ như cọp mẹ. Nguyệt Lan tuy rằng là người của Trục Nguyệt Hiên, nhưng chung quy chỉ là người hầu, không dám cãi lệnh của Đại phu nhân, đành phải theo bà vào viện.
“Bản phu nhân hỏi, ngươi phải trả lời chi tiết. Tam tiểu thư mỗi ngày đi sớm về muộn, là đang làm gì? Thất điện hạ thân bị nhốt trong lao ngục, mỗi ngày nó còn đi đi về về, không phải đèo bồng chỗ khác chứ?”
“Bẩm phu nhân, chuyện của tiểu thư, nô tỳ không rõ. Tình cảm giữa tiểu thư và Thất điện hạ, người khác không thể nghi ngờ. Vả lại, tiểu thư cũng là con của phu nhân, sao phu nhân lại suy đoán tiểu thư như vậy? Nếu tiểu thư thực sự làm ra chuyện khác người như Đại tiểu thư, mặt mũi của phu nhân cũng chẳng vẻ vang gì.”
Đại phu nhân gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: “Đúng là một nô tài bảo vệ chủ, nhưng có chút hồ đồ!” Bà bỗng nhiên cao giọng, “Chuyện của Đại tiểu thư, một nha hoàn thấp hèn như ngươi có thể nói sao? Quả thực to gan lớn mật!”
Bà đột nhiên đứng phắt dậy, cho Nguyệt Lan hai cái bạt tai: “Hai bạt tai này, là dạy ngươi nên nói chuyện với chủ tử thế nào. Tam tiểu thư bận qua lại với nam nhân không rảnh quản ngươi, vậy để ta thay nó dạy dỗ ngươi!”
“Phu nhân, nô tỳ đâu có nói gì sai!” Nguyệt Lan ôm lấy khuôn mặt đau đớn, ánh mắt quật cường của nàng không khỏi khiến Đại phu nhân liên tưởng tới Gia Cát Linh Ẩn.
“Còn dám trả treo! Ngươi giao thứ đó ra cho ta!” Đại phu nhân giật mạnh, đoạt lấy bức họa cuộc tròn. Bà mở bức họa ra, nhìn thấy người trong tranh, hừ lạnh, “Người đã chết, còn giữ bức họa làm gì, đúng phá hoại phong thủy của phủ Thừa tướng.” Nói đoạn, bà tiện tay ném bức họa vào trong lò lửa bên cạnh, bức họa bốc cháy, bị lửa bao phủ.
“Đừng!” Nguyệt Lan muốn ngăn nhưng không kịp. Nàng chạy đến, muốn lấy lại bức họa, lại bị Đại phu nhân cản lại, “Tránh ra!” Nàng bất chấp, đẩy mạnh Đại phu nhân sang một bên, dùng tay thọc vào lò lửa, lấy ra được một góc, nhưng góc đó trống trơn, không có gì trên mặt.
Chân Đại phu nhân đụng vào ghế, bị đau đớn, bà lớn tiếng gọi Lưu quản gia vào: “Lưu quản gia, nha đầu này phạm thượng, còn trộm đồ trong phủ, kéo nó ra ngoài đánh năm mươi roi cho ta, còn phải quỳ trong tuyết hai canh giờ.”
“Giết người…”
Nguyệt Lan vừa kêu hai chữ, miệng liền bị bịt lại, Lưu quản gia kéo nàng ra ngoài trời tuyết. Bị đánh năm mươi roi, dưới quyền uy của Đại phu nhân, quỳ thêm dưới trời tuyết suốt hai canh giờ.
Trở về phủ Thừa tướng, Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy Đại phu nhân nói gì đó với Lưu quản gia, vừa thấy nàng về, sắc mặt bà đột nhiên hơi kích động, vội vàng dặn dò Lưu quản gia thêm mấy câu, liền trốn về trong viện của mình.
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cảm thấy có chút bất an, theo bản năng cảm thấy đằng sau sự kích động của Đại phu nhân có chuyện gì đó xảy ra, nàng trở về Trục Nguyệt Hiên, nhất thời nhìn thấy trên nền tuyết trắng trong sân, có một vệt máu kéo dài, cuối vết máu, Mộc Tê và Tiểu Điệp đang nhanh chóng che giấu.
“Mộc Tê, Tiểu Điệp, hai ngươi làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư…” Nhìn thấy nàng, Tiểu Điệp khóc lớn, “Nguyệt Lan, Nguyện Lan tỷ ấy…”
“Nguyệt Lan ở đâu?”
“Ở trong phòng.” Mộc Tê đi tới, giữ chặt tay nàng, “Tiểu thư, bất luận người nhìn thấy cái gì, nhất định phải nén giận, không nên xúc động.”
“Tam tiểu thư, lão gia mời người đến sảnh trước một chút.” Lưu quản gia chạy tới, nói với Gia Cát Linh Ẩn.
Nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Điệp và Mộc Tê, tim Gia Cát Linh Ẩn nhói lên một chút, nàng chẳng hề quan tâm đến lời nói của Lưu quản gia. Nàng không nói hai lời, bước nhanh vào phòng của Nguyệt Lan, một mùi máu tươi nồng nặc đánh thẳng vào mặt nàng. Nguyệt Lan nằm trên giường, dùng răng cắn chặt chăn, không để bản thân phát ra tiếng. Gia Cát Linh Ẩn bước qua xốc chăn lên, chỉ thấy hai chân Nguyệt Lan, máu thịt bấy nhầy.
“Mời đại phu chưa?” Gia Cát Linh Ẩn thấp giọng hỏi.
“Đã đi mời, chúng ta muốn nhanh chóng dọn dẹp, không để tiểu thư biết, không ngờ hôm nay tiểu thư lại về sớm như vậy…” Giọng nói Mộc Tê có chút nghẹn ngào, nàng không nói thêm gì nữa.
“Tiểu thư…” Nghe tiếng của Gia Cát Linh Ẩn, nước mắt Nguyệt Lan ràn rụa, giống như đứa trẻ bị oan ức khi nhìn thấy người thân, nhưng nàng không khóc vì vết thương của chính mình, “Tiểu thư, bức họa của Tam di nương, bị Đại phu nhân đốt rồi, nô tỳ muốn ngăn lại nhưng không kịp. Tiểu thư, nô tỳ không bảo vệ được bức họa, xin tiểu thư trách phạt.”
“Đồ ngốc…” Gia Cát Linh Ẩn vuốt lại mái tóc ướt dính trên trán nàng, “Không cần trách mình, ta biết ngươi nhất định đã cố hết sức, còn phải cảm ơn ngươi, thật đó. Bức họa kia đối với ta mà nói rất quan trọng, nhưng các ngươi đối với ta mà nói, còn quan trọng hơn cả bức họa. Nói cho ta biết, sau đó xảy ra chuyện gì.”
“Đại phu nhân nói nô tỳ phạm thượng, đánh nô tỳ năm mươi roi, còn phạt nô tỳ quỳ trong tuyết suốt hai canh giờ.”
“Mộc Tê tỷ tỷ, Mộc Tê tỷ tỷ.” Một tiểu nha hoàn thò đầu vào, “Đại phu đến, để đại phu khám cho Nguyệt Lan đi.”
Mộc Tê đi ra ngoài, nói với nha đầu ngoài cửa, “Tiểu Hương, cám ơn ngươi.”
“Mộc Tê tỷ tỷ khách sáo rồi, Mộc Tê tỷ tỷ, tuyệt đối đừng để phu nhân biết muội đã đến Trục Nguyệt Hiên nhé.” Nói xong, nha hoàn tên Tiểu Hương nhanh chóng rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, giống như sợ bị Đại phu nhân đánh vậy.
Hết chương 174
“Con muốn làm gì?” Sở Kim Triêu nghiêm mặt nói, “Nếu con muốn làm thật, đứa con hỗn láo kia của ta chỉ sợ sẽ đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta mất!”
“Thần nữ nói đùa thôi.”
“Nha đầu này, hôm nay con trở về sớm đi. Sắp đến cuối năm rồi, không biết dân chúng Ngân Đô có thể có chỗ trông cậy không nữa.”
“Hoàng thượng yên tâm, Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ hoàn thành chuyện này.”
“Tam nha đầu nói chắn chắn sẽ đúng. Hôm nay trẫm cũng đỡ rồi, con về sớm đi. Nếu trẫm có một nữ nhi như con vậy thì hạnh phúc biết bao, thật sự trẫm rất hâm mộ Gia Cát thừa tướng đó.”
“Hoàng thượng quá khen rồi, thần nữ sẽ nói với Liên công công trình tự săn sóc người, hôm nay, thần nữ cáo lui trước.”
“Ừ, con về đi, tránh để Thừa tướng nghĩ trẫm muốn cướp mất nữ nhi của hắn.”
Gia Cát Linh Ẩn ra đến cửa cung, đúng lúc gặp Chu Lâm Quân ở đó, ông cười lạnh đến gần nàng, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng lạnh thấu xương: “Tiểu nha đầu, có mấy lời không thể nói lung tung, đừng tưởng ngươi là con gái của Gia Cát Chiêm, bản tướng không dám làm gì ngươi!”
Gia Cát Linh Ẩn nghênh đón ánh mắt ông, trong mắt không hề sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm: “Chu thừa tướng, ông đụng đến ta thử xem? Ta cũng nói cho ông biết, nói cũng không thể nói lung tung, Hoàng thượng khâm điểm ta mỗi ngày đều tiến cung chăm sóc, nếu ta có chuyện gì, ta thật lo lắng bản thân không cẩn thận, nói mấy lời gây bất lợi với ông.”
Chu Lâm Quân chưa từng nhìn thấy ánh mắt và khí thế như vậy của một nữ tử, rõ ràng là một con nhóc, khí thế lại như nhiều lần trải qua tang thương mà người khác không có. Ông lờ mờ cảm thấy, cho dù muội muội Chu quý phi của ông có chống lại nó, cũng kém hơn nó không ít. Đối với muội muội ông, ông chỉ biết nó có dung mạo kinh diễm thiên hạ, giỏi thi từ ca phú, chỉ có chút thông minh để đổi lấy niềm vui của Hoàng thượng. Cuộc chạm trán hôm nay, ông với khứu giác nhạy bén lập tức bắt đầu cảnh giác. Ông chắp tay ra sau lưng, làm ra vẻ: “Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút.”
“Vậy thì phải xem tâm trạng của ta có tốt hay không đã.” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, nhìn con cáo già trước mặt này một cái rồi bước lên kiệu.
Chu Lâm Quân chắp tay sau lưng, nhìn kiệu đi xa, ánh mắt thâm sâu: “Cũng may chỉ là nữ tử, nếu là nam nhi, nhất định là một đối thủ khó đối phó.”
Trong kiệu, Gia Cát Linh Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, cỗ kiệu bỗng nhiên ngừng lại, nàng cảnh giác mở mắt, hỏi người trong cung xem có chuyện gì.
“Quận quân, có vị công tử muốn gặp người.”
“À, là ai?” Nàng vén rèm kiệu lên, nhìn ra bên ngoài, thấy Khương Diệp đứng một bên, ngoắc tay với nàng.
Nàng xuống kiệu đi qua, Khương Diệp dẫn nàng vào một tiệm trà.
“Tam tiểu thư, sức khỏe của Lăng hoàng bệ hạ đỡ hơn chưa?” Khương Diệp đích thân châm trà cho Gia Cát Linh Ẩn, hỏi.
“Đã đỡ hơn rất nhiều. Không biết bệ hạ tìm ta có chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn biết, Khương Diệp tìm nàng, tuyệt đối không phải vì hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Sở Kim Triêu.
“Tam tiểu thư vẫn thẳng thắn như vậy, ta cũng chẳng quanh co lòng vòng. Ngọc bội bên hông tam tiểu thư từ đâu mà có?”
“Sao bệ hạ lại hỏi vậy?”
“Ta thấy hoa văn kia không tầm thường, cảm thấy tò mò thôi. Không biết Tam tiểu thư mua ở chỗ nào? Ta muốn mang một ít quà về cho Hoàng hậu.”
“Đây là của một người bạn tặng cho ta. Về phần nàng ấy có được từ đâu, ta cũng không rõ.”
“Tam tiểu thư có thể dẫn ta đi gặp người bạn này không?”
“Bệ hạ sao lại quan tâm ngọc bội này vậy, không phải thực sự muốn mua đúng không? Chắc là có quan hệ khó nói với chủ nhân của nó. Chi bằng bệ hạ cứ nói thẳng đi.”
“Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Khương Diệp cười cười, “Tam tiểu thư không cần để ý, không biết vị bằng hữu kia của ngươi hiện giờ sống có tốt không?”
“Cũng lâu rồi ta không gặp nàng ấy, bệ hạ có thể để lại lời nhắn, nếu ta gặp lại nàng, có thể chuyển lời. Ta nghĩ chắc nàng ấy cũng sống rất tốt.”
“Không cần, người ấy tốt là được, hiện giờ thời cơ chưa đến, đợi đến lúc thích hợp, vẫn xin Tam tiểu thư giúp đỡ cho. Hôm nay, quấy rầy Tam tiểu thư, thật sự có lỗi.”
“Bệ hạ khách sáo rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, hành lễ rồi rời khỏi tiệm trà. Đối với thân phận của Mộc Tê, nàng vẫn luôn thấy không tầm thường, không ngờ lại có liên quan đến hoàng thất của nước Ngạo Nguyệt. Thấy ý tứ của Khương Diệp, hẳn là không có ác ý với Mộc Tê, nhưng y không nói, chắc hẳn có chút đắn đo.
Sáng hôm nay, phủ Thừa tướng cũng xảy ra một chuyện.
Khi Nguyệt Lan dọn dẹp lại đồ đạc, phát hiện thấy bức họa của Tam di nương bị ẩm, liền định mang ra ngoài tiệm để hong khô, sau đó tân trang lại một chút. Nàng vừa ra đến cửa, liền nhìn thấy Đại phu nhân ở đối diện đi tới.
“Nô tỳ thỉnh an phu nhân.”
“Ừ, miễn lễ.” Đại phu nhân hất hàm nhìn Nguyệt Lan, “Trong tay ngươi cầm thứ gì vậy?”
“Dạ không… không có gì.” Nguyệt Lan ôm chặt bức họa Tam di nương vào ngực, sợ bị bà cướp đi.
“Đưa ta xem!” Đại phu nhân cau mày, nghiêm mặt, “Hay là nha đầu ngươi ăn cây táo rào cây sung, trộm đồ trong phủ lén mang ra ngoài bán.”
“Phu nhân minh giám, nô tỳ không có trộm đồ.”
“Ngươi đến viện của ta ngay, bản phu nhân đúng lúc có chuyện muốn hỏi ngươi, cũng giúp Tam tiểu thư dạy phép tắc cho ngươi, nha hoàn của Trục Nguyệt Hiên, tay chân sao lại không sạch sẽ.”
“Phu nhân…”
“Đi theo ta!” Đại phu nhân trừng mắt liếc Nguyệt Lan, ánh mắt đáng sợ như cọp mẹ. Nguyệt Lan tuy rằng là người của Trục Nguyệt Hiên, nhưng chung quy chỉ là người hầu, không dám cãi lệnh của Đại phu nhân, đành phải theo bà vào viện.
“Bản phu nhân hỏi, ngươi phải trả lời chi tiết. Tam tiểu thư mỗi ngày đi sớm về muộn, là đang làm gì? Thất điện hạ thân bị nhốt trong lao ngục, mỗi ngày nó còn đi đi về về, không phải đèo bồng chỗ khác chứ?”
“Bẩm phu nhân, chuyện của tiểu thư, nô tỳ không rõ. Tình cảm giữa tiểu thư và Thất điện hạ, người khác không thể nghi ngờ. Vả lại, tiểu thư cũng là con của phu nhân, sao phu nhân lại suy đoán tiểu thư như vậy? Nếu tiểu thư thực sự làm ra chuyện khác người như Đại tiểu thư, mặt mũi của phu nhân cũng chẳng vẻ vang gì.”
Đại phu nhân gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: “Đúng là một nô tài bảo vệ chủ, nhưng có chút hồ đồ!” Bà bỗng nhiên cao giọng, “Chuyện của Đại tiểu thư, một nha hoàn thấp hèn như ngươi có thể nói sao? Quả thực to gan lớn mật!”
Bà đột nhiên đứng phắt dậy, cho Nguyệt Lan hai cái bạt tai: “Hai bạt tai này, là dạy ngươi nên nói chuyện với chủ tử thế nào. Tam tiểu thư bận qua lại với nam nhân không rảnh quản ngươi, vậy để ta thay nó dạy dỗ ngươi!”
“Phu nhân, nô tỳ đâu có nói gì sai!” Nguyệt Lan ôm lấy khuôn mặt đau đớn, ánh mắt quật cường của nàng không khỏi khiến Đại phu nhân liên tưởng tới Gia Cát Linh Ẩn.
“Còn dám trả treo! Ngươi giao thứ đó ra cho ta!” Đại phu nhân giật mạnh, đoạt lấy bức họa cuộc tròn. Bà mở bức họa ra, nhìn thấy người trong tranh, hừ lạnh, “Người đã chết, còn giữ bức họa làm gì, đúng phá hoại phong thủy của phủ Thừa tướng.” Nói đoạn, bà tiện tay ném bức họa vào trong lò lửa bên cạnh, bức họa bốc cháy, bị lửa bao phủ.
“Đừng!” Nguyệt Lan muốn ngăn nhưng không kịp. Nàng chạy đến, muốn lấy lại bức họa, lại bị Đại phu nhân cản lại, “Tránh ra!” Nàng bất chấp, đẩy mạnh Đại phu nhân sang một bên, dùng tay thọc vào lò lửa, lấy ra được một góc, nhưng góc đó trống trơn, không có gì trên mặt.
Chân Đại phu nhân đụng vào ghế, bị đau đớn, bà lớn tiếng gọi Lưu quản gia vào: “Lưu quản gia, nha đầu này phạm thượng, còn trộm đồ trong phủ, kéo nó ra ngoài đánh năm mươi roi cho ta, còn phải quỳ trong tuyết hai canh giờ.”
“Giết người…”
Nguyệt Lan vừa kêu hai chữ, miệng liền bị bịt lại, Lưu quản gia kéo nàng ra ngoài trời tuyết. Bị đánh năm mươi roi, dưới quyền uy của Đại phu nhân, quỳ thêm dưới trời tuyết suốt hai canh giờ.
Trở về phủ Thừa tướng, Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy Đại phu nhân nói gì đó với Lưu quản gia, vừa thấy nàng về, sắc mặt bà đột nhiên hơi kích động, vội vàng dặn dò Lưu quản gia thêm mấy câu, liền trốn về trong viện của mình.
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cảm thấy có chút bất an, theo bản năng cảm thấy đằng sau sự kích động của Đại phu nhân có chuyện gì đó xảy ra, nàng trở về Trục Nguyệt Hiên, nhất thời nhìn thấy trên nền tuyết trắng trong sân, có một vệt máu kéo dài, cuối vết máu, Mộc Tê và Tiểu Điệp đang nhanh chóng che giấu.
“Mộc Tê, Tiểu Điệp, hai ngươi làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư…” Nhìn thấy nàng, Tiểu Điệp khóc lớn, “Nguyệt Lan, Nguyện Lan tỷ ấy…”
“Nguyệt Lan ở đâu?”
“Ở trong phòng.” Mộc Tê đi tới, giữ chặt tay nàng, “Tiểu thư, bất luận người nhìn thấy cái gì, nhất định phải nén giận, không nên xúc động.”
“Tam tiểu thư, lão gia mời người đến sảnh trước một chút.” Lưu quản gia chạy tới, nói với Gia Cát Linh Ẩn.
Nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Điệp và Mộc Tê, tim Gia Cát Linh Ẩn nhói lên một chút, nàng chẳng hề quan tâm đến lời nói của Lưu quản gia. Nàng không nói hai lời, bước nhanh vào phòng của Nguyệt Lan, một mùi máu tươi nồng nặc đánh thẳng vào mặt nàng. Nguyệt Lan nằm trên giường, dùng răng cắn chặt chăn, không để bản thân phát ra tiếng. Gia Cát Linh Ẩn bước qua xốc chăn lên, chỉ thấy hai chân Nguyệt Lan, máu thịt bấy nhầy.
“Mời đại phu chưa?” Gia Cát Linh Ẩn thấp giọng hỏi.
“Đã đi mời, chúng ta muốn nhanh chóng dọn dẹp, không để tiểu thư biết, không ngờ hôm nay tiểu thư lại về sớm như vậy…” Giọng nói Mộc Tê có chút nghẹn ngào, nàng không nói thêm gì nữa.
“Tiểu thư…” Nghe tiếng của Gia Cát Linh Ẩn, nước mắt Nguyệt Lan ràn rụa, giống như đứa trẻ bị oan ức khi nhìn thấy người thân, nhưng nàng không khóc vì vết thương của chính mình, “Tiểu thư, bức họa của Tam di nương, bị Đại phu nhân đốt rồi, nô tỳ muốn ngăn lại nhưng không kịp. Tiểu thư, nô tỳ không bảo vệ được bức họa, xin tiểu thư trách phạt.”
“Đồ ngốc…” Gia Cát Linh Ẩn vuốt lại mái tóc ướt dính trên trán nàng, “Không cần trách mình, ta biết ngươi nhất định đã cố hết sức, còn phải cảm ơn ngươi, thật đó. Bức họa kia đối với ta mà nói rất quan trọng, nhưng các ngươi đối với ta mà nói, còn quan trọng hơn cả bức họa. Nói cho ta biết, sau đó xảy ra chuyện gì.”
“Đại phu nhân nói nô tỳ phạm thượng, đánh nô tỳ năm mươi roi, còn phạt nô tỳ quỳ trong tuyết suốt hai canh giờ.”
“Mộc Tê tỷ tỷ, Mộc Tê tỷ tỷ.” Một tiểu nha hoàn thò đầu vào, “Đại phu đến, để đại phu khám cho Nguyệt Lan đi.”
Mộc Tê đi ra ngoài, nói với nha đầu ngoài cửa, “Tiểu Hương, cám ơn ngươi.”
“Mộc Tê tỷ tỷ khách sáo rồi, Mộc Tê tỷ tỷ, tuyệt đối đừng để phu nhân biết muội đã đến Trục Nguyệt Hiên nhé.” Nói xong, nha hoàn tên Tiểu Hương nhanh chóng rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, giống như sợ bị Đại phu nhân đánh vậy.
Hết chương 174
Danh sách chương