Trở về phòng, nhìn thấy Văn, cô lại có chút ấm ức. Dẫu rằng cô tin Văn, thế nhưng khi thấy bức ảnh đó, cô vẫn cảm thấy tủi thân. Đêm đó cô đã chờ anh gọi cho cô đến tận khuya mới ngủ được. Cô bước vào, ngồi xuống cạnh anh, vẻ mặt đầy khó chịu. Thấy cô như vậy, anh liền quay sang hỏi:
- Mặt em sao thế? Có chuyện gì xảy ra à? - Không sao!
- Không sao thì thôi vậy.
Cô cảm thấy rất ấm ức, lườm anh nói:
- Tôi có chuyện này muốn nói.
Anh bật cười hỏi lại:
- Có chuyện gì nào?
Cô hít một hơi, rồi trả lời:
- Tôi tin anh, nhưng tôi không tin những người phụ nữ khác xung quanh anh. Vậy nên, anh có thể hạn chế tiếp xúc với họ nếu không cần thiết không?
- Này, đừng nói em ghen nha?
- Sao anh lúc nào cũng nói tôi ghen? Tôi đâu thèm ghen, là tôi nhắc nhở chồng mình vậy thôi!
Anh cúi xuống, hôn lên môi cô, cô liền đẩy anh ra nói:
- Này anh, đây là công ty đấy!
Anh cười bí hiểm đáp:
- Thì sao nào? Mà sao em lại nói vậy? Em có thấy tôi luôn giữ khoảng cách với tất cả những nguòi con gái khác mà đúng không?
Cô gật gù đáp:
- Đúng, điều đó tôi công nhận! Chỉ có điều thấy bức hình của Nga với anh, dù tôi biết không có chuyện gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó không vui. Giống như bây giờ nếu tôi say rượu, cũng có người đàn ông khác làm như Nga, anh có khó chịu không?
Anh bước ra khỏi ghế, kéo cô đứng dậy, tay giữ chặt hông cô, hơi thở rất mạnh thì thầm:
- Đừng nói là như vậy, ngay cả em mặc gợi cảm đứng trước mặt người đàn ông khác tôi đã không vui rồi. Vậy nên đừng làm tôi ghen! Tôi cũng không bao giờ làm em phải ghen hay suy nghĩ gì nữa đâu. Tôi khẳng định với em.
Nhiên bị hơi thở của anh làm cho đỏ ửng cả mặt, người đàn ông này luôn như vậy, chỉ cần một chút khó chịu trong cô anh luôn biết cách dẹp bỏ. Anh nhìn điệu bộ cô thế này, biết rõ cô đang ghen chẳng qua chính cô cũng không nhận ra điều đó trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng, như sực nhớ ra điều gì cô liền hỏi:
- Việc điều tra Thanh đên đâu rồi?
- Thật ra em cũng biết đấy, cái bằng chứng em có chỉ là thông tin của mấy tên đó thôi chứ chưa có gì cụ thể. Tài liệu công ty năm ấy lại bị đốt sạch nên rất khó điều tra lại, việc này mất rất nhiều thời gian, nhanh thì cũng gần một năm tôi cũng thu thập được chút ít rồi.
- Không biết hắn có điều tra gì tôi không nhỉ? Có lẽ hắn cũng truy tìm tôi suốt mười một năm nay, nhưng điều tôi thắc mắc là Hà Nội này nhỏ bé như vậy, hắn lại có quyền thế tại sao không tìm ra nổi tôi được nhỉ?
Anh nhìn cô, trong lòng rõ ràng đã có câu trả lời, nhưng cuối cùng lại đáp:
- Có lẽ bác Ngân đã giấu em.
Nhiên thở dài, đồng tình với ý kiến này mặc dù cô cũng hiểu dù bác Ngân có giấu cô thì với thế lực như tên Thanh không khó để biết được, nhưng dù có nghĩ thế nào cô cũng không tìm ra nguyên nhân. Cô cũng chẳng có người thân thích nào, vậy nên để nói có người che mắt tên Thanh, thì cô không tài nào tin nổi, chỉ có cách cho rằng bác Ngân đã giấu cô.
- Tối nay công ty có buổi tiệc giao lưu với công ty Lung Linh, buổi chiều tôi sẽ đưa em về sớm tắm rửa rồi đi.
Nhiên nhìn xuống cánh tay gãy nhìn Văn nói trong lòng có chút ngạc nhiên, cuối cùng phân vân đáp:
- Tay tôi thế này, đi liệu có tiện không?
- Có sao đâu? Tôi đút cho em ăn.
Cô phản đối ngay lập tức:
- Không được! Giữa bao nhiều người như vậy mất mặt lắm.
- Có gì là mất mặt? Chồng đút cơm cho vợ là sai sao?
- Nhưng anh là Giám đốc, dù ở nhà có thể nào, ra đường cũng phải cư xử như một Giám đốc.
- Ra đường hay ở nhà tôi vẫn là chồng em!
- Tôi không đồng ý đâu, dù thế nào buổi tiệc này tôi cũng không để anh làm vậy đâu.
Anh nhìn vẻ mặt của cô tỏ vẻ nhân nhượng:
- Hay thế này buổi chiều chúng ta về sớm một chút, em muốn ăn gì tôi đưa em đi ăn trước, đến tối cũng no rồi, lúc đó em ăn thêm gì đó là được.
Nhiên gật đầu trong lòng thật sự bị người đàn ông này thuyết phục, chưa bao giờ cô gặp được người đàn ông nào chu đáo như Văn. Anh đứng dậy cầm mấy tập tài liệu đi ra ngoài, cô nhìn theo bóng dáng anh, chợt thấy anh dừng lại ở bàn của Nga. Do mải mê nói chuyện cô không để ý cô ta đã vào từ lúc nào, khuôn mặt còn chút hồng hồng nhưng đã lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có. Văn đứng nói gì đó rất lâu, cô quan sát Nga, cô ta chỉ cúi gằm mặt gật đầu chứ không nói gì nhiều. Một lúc rất lâu sau, mới thấy anh đi ra ngoài, sau đó cầm tập tài liệu trở về. Nhiên cũng không tò mò hỏi lại anh và Nga đã nói gì, bởi cô không muốn tò mò quá nhiều. Buổi tối hôm đó sau khi đưa Nhiên đi ăn no nê ngoài nhà hàng, Văn mới chở cô đến bữa tiệc. Bữa tiệc này thực chất là của tập đoàn Bình Minh tổ chức để giao lưu với bên công ty Lung Linh, cũng là nâng đỡ công ty Lung Linh phát triển mạnh hơn. Nhiên mặc chiếc váy trắng Văn mua cho, cánh tay tuy bó bột nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài xinh đẹp đầy sức sống của cô. Chỉ cần nhìn vẻ mặt cô lúc này ai cũng đoán được cô đang có cuộc sống viên mãn thế nào. Cô khoác tay Văn, bước vào trong, vừa đến cửa đã thấy Chủ tịch Minh tiến lại gần mình. Thấy cô ông liền vội hỏi:
- Con thế nào rồi? Hôm trước đến thăm con rồi về bận quá ba cũng quên khuấy đi, gọi thằng Văn nó cứ bảo con không sao, lại còn bảo ta không cần đến thăm vì con khoẻ rồi.
Nhiên tươi cười lễ phép đáp:
- Con khoẻ rồi thưa ba, chắc anh Văn sợ phiền ba nên mới không cho ba đến thăm.
Ông cười hiền hậu trêu đùa:
- Nó là sợ ba quấy rầy con nghỉ ngơi đấy, cái thằng này từ hồi lấy vợ coi vợ là nhất, ba cũng không là gì nữa rồi!
Cô lắc đầu rối rít đáp:
- Ba đừng nói như vậy, anh ấy lo ảnh hưởng đến công việc của ba mà.
Ông bật cười thành tiếng trả lời:
- Ba đùa thôi, hai đứa cứ hạnh phúc là ba vui rồi.
Nói rồi Chủ tịch Minh từ từ tiến vào trung tâm bữa tiệc, Nhiên nhìn theo bóng dáng ông chợt thấy ấm áp vô cùng. Văn siết chặt tay cô đi ngay sau ông Minh đến bàn rượu, Nhiên tiện tay định lấy ly rượu vang liền bị anh gạt đi:
- Em là con sâu rượu à, mà cứ thấy rượu là thấy em. Vừa ốm dậy, tốt nhất đừng đụng đến bia rượu.
Cô lườm lườm anh đáp lại:
- Cái gì mà sâu rượu, anh làm như tôi thèm bia thèm rượu lắm không bằng. Vả lại tôi khỏi rồi mà, chẳng lẽ bây giờ tôi lại tay không chúc khách của anh?
- Chẳng đúng thèm bia thèm rượu sao? Mình tôi uống là đủ rồi, em chỉ cần bên cạnh, cười thật tươi, giữ sức khoẻ còn đẻ con cho tôi.
Cô bĩu môi nhưng chẳng còn cách nào đáp trả đành ngậm ngùi nghe theo.
- Cô Nhiên, rượu của cô đâu? Tôi uống với cô một ly, gặp từ đợt đám cưới giờ mới có dịp gặp lại, phải uống với phu nhân Giám đốc một chút chứ nhỉ?
Tiếng nói phía sau khiến cả cô và anh đều quay lại, là Thanh! Cô hơi cong khoé môi nở nụ cười giả tạo cúi xuống đáp:
- Xin lỗi, tôi không uống được rượu.
Hắn cười khà khà nói:
- Cô không nể tôi chút nào sao?
Văn thấy điệu bộ này của hắn ta anh liền cầm ly rượu đứng trước mặt hắn ta rồi nói:
- Vợ tôi đang trong thời gian chuẩn bị để có bầu không thể uống rượu, tôi thay cô ấy uống với ông một chén vậy.
Hắn ta thấy anh nói lý do này, không còn cách gì ép được đành miễn cưỡng uống với anh. Uống xong hắn ta liền nói tiếp:
- Cô Nhiên tại sao hôm trước lại nói với tôi cô mới hai mươi hai tuổi nhỉ? Rõ ràng trong hồ sơ cô hai mươi tư tuổi mà?
Cô nhếch mép, trong lòng hiểu hắn ta đã bắt đầu điều tra về cô, vốn dĩ định lên tiếng thì anh đã nói:
- Sao ông lại quan tâm về vợ tôi như vậy?
Hắn cười, nhưng ánh mắt rõ ràng lúng túng đáp:
- Là tôi vô tình đọc được thông tin của cô ấy thôi.
Anh cầm ly rượu, lắc lắc vài vòng cúi xuống nói:
- Dù ông có thông tin gì thì tôi nghĩ vợ tôi là để tôi quan tâm chứ không phải ông. Hay ông có vấn đề gì với cô ấy sao, hay là ông làm gì khuất tất khiến cô ấy biết được?
Hắn ta cười giả lả:
- Không, tôi không có gì cả!
Văn bình thản uống một ngụm rượu rồi nói:
- Tôi trêu ông thế thôi, có gì mà ông cuống lên vậy?
Hắn ta cười gượng gạo, cố uống ly rượu rồi lủi ra phía sau, cô quay sang anh hỏi:
- Anh không sợ hắn ta biết tôi sao?
- Chẳng sớm thì muộn hắn cũng phải biết thôi. Có điều em yên tâm, tôi đã thuê người giám sát hành động của hắn rồi, hắn không dám manh động, cũng không dám động vào em đâu. Thế lực của hắn bây giờ đâu có gì? Đám người kia đã bị chính hắn đưa vào tù, dù sao thì giờ phút này em cũng hoàn toàn yên tâm chỉ cần có tôi em sẽ được an toàn.
Nhiên gật đầu, trong lòng cảm thấy an tâm, nhìn anh cảm thấy chỉ có người đàn ông này mới khiến cô có thể hoàn toàn dựa dẫm vào như vậy. Cô gật đầu, cảm thấy lời anh nói rất đúng nên không nói thêm gì, Văn đưa mắt nhìn xung quanh cuối cùng cầm ly rượu, quay sang cô nói:
- Em chờ tôi ở đây, tôi sang nói chuyện với Giám đốc Linh một chút.
Nhiên gật đầu, ngồi xuống một chiếc ghế tiện tay bốc luôn mấy cái bánh. Cô không biết anh đã nói gì với giám đốc Linh, nhưng rõ ràng khi cô nhìn thấy thì vẻ mặt giám đốc Linh tỏ ra vô cùng sửng sốt. Một lúc sau thấy hai người đi ra khỏi nhà hàng, cô thầm đoán chắc với biểu hiện sáng nay khi nói chuyện với Nga, cô cho rằng anh sẽ nói gì đó liên quan đến cô ta với giám đốc Linh. Cô bình thản hưởng thụ mấy món bánh nhà hàng làm mà không sợ bị soi mói, với ngưỡi gãy tay như cô, cách này là điều hoàn toàn bình thường.
- Này, cô đừng đắc ý vội, đời còn dài, tôi chưa thua cô đâu!
Một giọng nói hết sức quen thuộc cất lên, cô nhìn trước mặt, Nga mặc bộ váy vô cùng gợi cảm, vẻ thất bại thảm hại sáng nay không còn. Nhiên nhìn cô ta nhếch mép không thèm đáp lại, Nga thấy vẻ mặt bình thản của cô liền kéo ghế ra đối diện tỏ vẻ thân thiết:
- Này, cô biết chuyện gì chưa?
Nhiên hừ một tiếng đáp lại:
- Chuyện gì tôi cũng không cần quan tâm,
- Không lẽ chuyện của Quân, cô cũng không quan tâm sao?
Nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Nga đầy kiên định đáp:
- Không!
Nga hơi sững người, sau đó lại cười giả lả nói:
- Cô không muốn biết nhưng tôi vẫn muốn cho cô biết.
Nhiên không muốn tiếp chuyện với cô ta liền đứng dậy bước ra khỏi ghế, Nga thấy thế liền vội lên tiếng:
- Mẹ anh Quân mất rồi!
Nhiên đứng khựng lại mất mấy giây, quay lại nhìn cô ta. Từng câu từng chữ của Nga giống như sét đánh ngang tai, cho dù cô không thích bà ta, thế nhưng nghe tin này lòng cô bỗng cảm thấy quặn lại. Cô hít một hơi thật sâu cố lấy bình tĩnh, cô ta đang muốn cô:
- Liên quan đến tôi sao?
Nga thấy thái độ này của cô, cảm thấy vô cùng tức giận, Quân vì cô mà hết lần này đến lần khác phũ phàng với cô ta, vậy mà giờ cô nhẫn tâm buông một câu lạnh lùng đến vậy. Người con gái này có gì hơn cô ta mà khiến bao nhiêu người đàn ông si mê như thế? Nga cảm thấy không chút cam lòng, giá như ít nhất cô còn chút tình cảm với Quân, thì có lẽ cảm giác lúc này sẽ đỡ cay đắng hơn. Nga cầm ly rượu, uống ực rồi chua chát nói:
- Cô tham vàng bỏ ngãi, dù thế nào cô với anh ấy cũng đã có hai năm gắn bó, chẳng lẽ đến ngay cả đi đốt cho mẹ anh ấy nén nhang cô cũng không làm sao?
Nhiên nhìn Nga muốn nói rằng lúc còn sống bà ta đã đối xử với cô thế nào, đã khiến cô sống khổ sở ra sao, thậm chí bao nhiêu lần tìm cách ngăn cản tình yêu của hai người. Cô từng tìm cách hoá giải nhưng hoàn toàn vô vọng, giờ bà ta chết rồi, cô không còn hận, nhưng để bảo cô thương xót như người nhà hay đến viếng thì thật lòng cô không làm được! Huống hồ cô đến với tư cách gì? Cô hờ hững đáp lại:
- Tôi tham vàng bỏ ngãi hay Quân mới là người như vậy? Chẳng phải chúng tôi chia tay, chị và bà ta vui lắm sao? Giờ chị nói với tôi những điều này để làm gì?
- Để làm gì? Để cô biết rằng đừng bao giờ nghĩ mình có thể an phận trong cái danh phu nhân Giám đốc, để cô biết được rằng cô là loại đàn bà giẻ rách đến mức nào! Cứ cho là cô và Quân đã chia tay, nhưng cô xem lại bản thân cô, cô lấy chồng ngay sau khi chia tay anh ấy có vài tháng ngay cả lý do anh ấy đi nước ngoài là gì cô thậm chí cũng không biết không quan tâm? Vậy là cô không tham vàng bỏ ngãi sao? Cô yêu anh ấy thật lòng, liệu rằng cô có như vậy không? Cô biết tính cách của anh ấy rồi, vậy tại sao cô không chịu tin? Tôi rất hận cô, hận cô vì đã cướp anh ấy khỏi tôi, hận cô vì cô mà anh ấy không còn để tâm đến tôi, tôi đã ảo tưởng rằng anh ấy sẽ yêu lại tôi nhưng tôi đã nhầm! Nhưng ngay cả như vậy, thì tôi cũng không cam lòng khi thấy anh ấy ngày đêm vẫn nhớ đến cô, nhớ đến loại đàn bà đã bỏ anh ấy đi lúc khó khăn nhất chỉ vì tiền!
Cô nghe những lời này, đột nhiên bỗng cảm thấy choạng vạng, cô để bàn tay trái đặt lên bàn, nhắm nghiền mắt cuối cùng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh nhạt, cười khinh bỉ:
- Tôi tham vàng bỏ ngãi? Tôi bỏ anh ta đi lúc anh ta khó khăn nhất? Xin lỗi chị, chị đừng tự vả vào mặt mình như vậy, năm ấy là ai bỏ ai đi khi anh ấy bắt đầu sự nghiệp? Còn Quân, chị nói rằng anh ta vẫn yêu tôi, tôi không tin anh ta? Nếu chị từng yêu rồi chị sẽ hiểu trong tình yêu lòng tin quan trọng thế nào? Anh ta để măc chị ôm anh ta ngoài đường, sinh nhật tôi anh ta cũng bỏ mặc đi đên đêm với chị. Cứ cho là như chị nói, anh ta có lý do. Nhưng thưa chị, tình yêu là của hai người, nếu một người nghi ngờ thì người kia cần dập tắt nghi ngờ đó bằng cách chia sẻ thẳng thắn chứ không phải là cứ lặng im rồi trách đối phương, trong chuyện tình cảm, nếu không chia sẻ cho nhau tình cảm sẽ chết dần chết mòn mà thôi. Mà huống hồ, anh ta thà chọn sự nghiệp chứ không chọn tôi, đàn ông như vậy quá tham vọng, dù còn yêu tôi cũng sẽ buông tay thôi.
- Cô có biết lý do gì mà anh ấy làm vậy không?
Cô lắc đầu, bình thản đáp:
- Dù là lý do gì giờ tôi cũng không còn quan tâm nữa, anh ta đã có điều anh ta muốn, tôi cũng có gia đình rồi, chuyện của quá khứ đã không thuộc về nhau thì tốt nhất quên đi.
Nga nắm chặt hai tay, không thể nghĩ rằng cô lại có thể nghĩ thông suốt như vậy, cuối cùng lại hỏi lại một câu:
- Có phải cô yêu Văn rồi không? Có phải cô yêu anh ta nên mới có thể dễ dàng quên Quân như vậy không? Đúng! Quân không thể cho cô một cuộc sống sung túc, nhưng do anh ấy nghèo, cô đến với anh ấy ở ngay khi trong tay anh ấy không có gì, còn Văn, ở thời điểm này anh ta có tất cả! Vậy nên anh ta có thể cho cô được mọi thứ mà không cần đắn đo.
- Chồng tôi, tôi không yêu không lẽ để chị yêu! Nga, tôi và chị không thù không oán, ban đầu tôi cũng không ghét bỏ chị, thế nhưng bây giờ chị biết không? Ngay cả đến nói chuyện tử tế thế này với chị tôi thấy bản thân cũng không còn kiên nhẫn, không hiểu vì lý do gì chị cứ phải nói với tôi những điều thế này. Tôi không biết trước kia chị với Quân thế nào, nhưng bây giờ tốt nhất chị nên yên phận đừng đụng vào tôi, nếu không đừng trách tôi ác! Và tôi cũng nhắc lại một lần, tôi không phải loại người chỉ cần tiền như chị, ngoài tiền tôi còn cần vàng bạc kim cương, xe hơi và một người chồng đẹp trai, tốt bụng như Văn.
- Cô nghĩ tôi dễ dàng để cô được hạnh phúc với Văn sao? Tôi không hạnh phúc, cũng đừng mơ cô được hạnh phúc.
Nhiên cúi xuống, nhìn Nga đáp:
- Được thôi, muốn đấu với tôi thì đơn giản, nhưng xem chị có qua được cửa của chồng tôi không đã.
Nói rồi cô ra khỏi ghế, bước đi, đột nhiên cô thấy chân chị ta dang rộng ra ngoài không kịp tránh, đến khi nhìn thấy đã quá muộn, bàn chân cô vướng vào bàn chân chị ta đột nhiên cảm thấy toàn thân hoàn toàn mất trọng lực. Bỗng dưng một bàn tay đỡ cô lại, cô định thần lại nhìn thấy Văn đang giữ phía ngực cô, cô thở mạnh, toàn thân bỗng cảm thấy như vừa đi từ cõi chết về khi quay lại chợt thấy vẻ mặt đầy đắc ý của Nga. Nhiên nhếch mép, cầm cốc rượu đầy trên bàn, bất ngờ đổ từ phía trên đầu Nga, cô ta tắt ngấm nụ cười trên môi, định hét lên liền bị một bàn tay bịt lại. Cô nhìn lên, là Giám đốc Linh, anh ta bịt miệng Nga lại thì thầm gì đó rồi kéo cô ta ra khỏi bữa tiệc. Nhiên phủi phủi chiếc váy đang mặc, quay sang Văn thấy anh đang cười liền hỏi:
- Này? Sao anh lại cười?
- Em càng ngày càng ghê gớm.
Cô có chút xấu hổ, cúi xuống lý nhí nói:
- Anh thấy tôi gớm lắm sao?
- Ghê gớm nhưng rất đáng yêu! Tôi thích, với người như cô ta tôi ủng hộ em làm điều đó.
Nhiên bật cười, đi theo anh ra chúc tụng với đám khách. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Văn lái xe đưa cô về. Về đến nhà cô được anh tắm rửa lại, rồi thay quần áo. Ngày mai Văn có buổi họp hội đồng, nên ra phòng khách làm việc. Lúc này cô mới có thời gian thảnh thơi để nghĩ lại những lời Nga nói. Thật lòng, nói cô không có cảm giác gì đúng là hoàn toàn vô lý. Thậm chí khi nghe tin mẹ Quân mất, cô cũng thấy trái tim có chút nhói lên. Có lẽ đó không phải ảo ảnh mà là thật! Hai năm đối với cả cô và Quân mà nói đều có rất nhiều kỷ niệm, nhưng dù có biện minh thế nào, cô cũng phải chấp nhận rằng, tình yêu của anh ta dành cho cô đứng sau cả sự nghiệp. Nếu là lúc mới chia tay anh ta cô đang căm hận anh ta đến tận xương tuỷ, vậy mà giờ này lại thấy nhẹ nhõm vô cùng. Không phải cô không tò mò, chỉ là giờ đây cô muốn một cuộc sống an bình với Văn. Hằng ngày được cùng nhau ăn bữa cơm, dù giông bão thế nào cũng đều nắm tay nhau mà vượt qua. Thế nhưng cô không tiếc nuối quãng thời gian đó, lại càng không hối hận vì đã lấy Văn. Cô nhìn bức ảnh cưới được treo ngay đối diện giường, trên bức ảnh ấy cả cô và Văn đều cười rất hạnh phúc! Phải rồi, một người chồng, một ngôi nhà thế này, một mái ấm này dù có thế nào cô cũng không muốn phá nát nó. Không phải chỉ đơn giản là vì trả thù, mà cả tình cảm đang lớn dần trong lòng, và lòng tin của cô dành cho Văn nhắc cô rằng mình đang có cuộc sống rất êm đềm.
- Nhiên, suy nghĩ gì mà thần người ra vậy?
Cô cứ mải mê suy nghĩ mà không để ý Văn đã vào phòng từ lúc nào, cô cúi mặt nói:
- Không có gì, anh làm xong việc rồi sao?
Anh nhìn cô, leo lên giường bóp tay bóp chân chô một chút rồi mới nằm xuống sau đó đáp lại:
- Em có chuyện gì sao?
Cô nằm lên cánh tay như một thói quen lắc đầu đáp:
- Thật sự là không có gì mà.
Anh xoay người, kéo cô vào lòng rồi nói:
- Nhiên, tôi nghe được hết chuyện em và Nga nói với nhau rồi, những lời em nói có phải thật lòng không?
Cô há hốc mồm kinh ngạc hỏi:
- Anh nghe từ lúc nào vậy?
- Tôi nghe từ đoạn cô ta nói mẹ Quân mất rồi, tôi chỉ muốn hỏi em, câu em nói tôi không yêu chồng tôi thì để chị yêu sao là thật hay không thôi?
Cô đỏ ửng mặt, cuối cùng lại im lặng. Anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi nói:
- Không sao, em không muốn nói cũng không sao cả, tôi không ép em. Nhưng tôi muốn nói với em rằng, tôi thật sự rất yêu em, không phải là thích! Mà là yêu, yêu em hơn mỗi ngày!
Nhiên bỗng thấy trái tim lại khẽ rung lên, lời nói này, là thật sự trong lòng anh sao? Cô vòng tay qua người anh, khẽ ôm anh rồi hỏi lại:
- Vậy, chẳng phải anh yêu tôi vì người yêu cũ của anh sao?
Anh cười thành tiếng đáp:
- Thật ra lần đó là tôi nói dối thôi, tôi bịa ra chứ tôi không có người yêu cũ nào đâu!
Cô há hốc mồm ngạc nhiên hỏi lại:
- Thật sao? Vậy tại sao anh miêu tả như thật vậy?
- Vì tôi thích em, lấy em ra làm mẫu hình lý tưởng để miêu tả.
- Thich tôi? Nhưng anh đã thấy tôi mặc váy trắng bao giờ đâu mà nói như vậy?
- Thì tôi tự tưởng tượng ra thế nên em không thấy hôm sinh nhật em đã tặng em váy trắng sao?
- Thật sao?
- Thật mà!
Anh kiên định đáp lại, cô cười thầm trong lòng mặc dù vẫn cảm thấy khó tin:
- Văn, tại sao anh lại thích tôi?
- Tôi cũng không biết có lẽ mắt tôi bị lác nên nhìn nhầm người cũng nên.
Cô tức giận đấm thùm thụp vào người anh rồi nói:
- Ý anh là tôi xấu xí đần độn lắm sao?
Anh cười lớn đáp:
- Có thể trong mắt người khác em như vậy, nhưng mắt tôi có vấn đề nên nhìn thế nào cũng thấy em xinh đẹp thông minh lại vô cùng đáng yêu.
Nhiên nghiến răng ken két:
- Trong mắt người khác tôi như vậy sao?
Anh trườn người xuống, bàn tay khẽ kéo áo cô lên, vuốt dọc tấm lưng nói:
- Sao em không quan tâm vế sau?
Cô không thèm đáp lại, xoay lưng về anh nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Anh kéo cô xoay lại rồi nói:
- Tay bó bột, quay lại đấy làm gì?
- Kệ tôi!
- Tôi không thích kệ, mà Nhiên này tôi có chuyện muốn nói với em!
- Chuyện gì vậy ạ?
- Nhiên, tôi ghen lắm đấy nhé, kể cả thấy em xinh đẹp trong mắt người khác thôi tôi cũng khó chịu rồi, nhưng chuyện đó bỏ qua được. Thế nhưng chỉ cần em nói chuyện với người đàn ông khác lòng tôi cũng phát điên, tôi phải làm sao đây Nhiên? Em nói cho tôi biết, tôi phải làm sao để có thể bình thường lại.
Nhiên bật cười khanh khách, vẻ mặt nghiêm túc này của anh rõ ràng vô cùng đáng yêu, cô lắc đầu đáp:
- Tôi làm gì nói chuyện với ai đâu?
Văn bị cô cười đến mức xấu hổ liền cắn nhẹ lên môi cô, bàn tay lại lần mò lên tấm lưng cô, cô rùng mình nói:
- Đừng!
Anh thấy thế lại hỏi lại:
- Vậy em nói đi, tôi phải làm sao?
- Không cần làm gì, ghen cũng được, tôi tin anh sẽ không đến mức cuồng ghen.
Anh đưa đôi tay về phía bầu ngực, luồn tay qua lớp áo mỏng manh trả lời:
- Nhỡ tôi là tên cuồng ghen thì sao?
Nhiên bất lực trước hành động của anh thở dài nói:
- Đừng nghịch nữa.
Anh vẫn không dừng lại, vẻ mặt đầy trêu ngươi:
- Của tôi tôi thích làm gì kệ tôi, trả lời câu hỏi của tôi đi chứ.
Cô lườm lườm anh, xoay nguời giận dỗi không đáp. Thấy cô giận anh liền buông tay, ôm chặt cô rồi nói:
- Quay lại đây đi, tôi không nghịch nữa, quay lại với tôi đi mà, không nhìn thấy em tôi không ngủ được!
Nhiên liền quay lại cũng không hiểu sao lại dễ dãi như vậy, nghe anh xu nịnh mấy câu đã mềm lòng, Văn vòng tay ôm cô rồi nói:
- Nếu em có gì ấm ức, có gì không vui cứ nói với tôi. Tôi sẽ bằng mọi giá giải quyết giúp em, nếu không được thì tôi sẽ cùng em chịu ấm ức cũng được. Dù sao có chuyện gì hai người cùng nhau vẫn đỡ hơn. À này, cây dâu tây ra hoa rồi đấy, mấy cây cải cũng ăn được rồi.
Cô bỗng bật cười hỏi lại:
- Thật sao, tôi tưởng mấy ngày tôi bị thế này không ai chăm sóc chứ?
Anh lắc đầu, lại hôn cô rồi nói:
- Không, em không biết chứ ngày nào tôi chẳng tưới nước cho cây? Lại còn mua cả vitamin về tưới cho nó đấy. Em thấy có người chồng nào tốt như tôi không, thế mà nói gì em cũng cãi lại, trêu em một chút em cũng giận tôi.
Cô cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ, liền ghé sát đầu vào ngực anh thì thầm:
- Văn, hình như tôi thích anh mất rồi!
Anh kéo đầu cô rồi nói:
- Em nói gì cơ, tôi nghe không rõ!
Cô hít mạnh một hơi đáp lại:
- Hình như tôi thích anh mất rồi, càng ngày càng thích!
- Hình như thôi sao?
Cô bị anh bắt bẻ, liền nghiêng người đấm anh một cái rồi nói:
- Là tôi thích anh rồi, tôi thích anh!
Anh nhìn cô, chỉ hận không thể ôm cô mà nhảy lên vì sung sướng, chỉ khẽ hôn lên môi cô rất nhiều lần. Ngoài kia sương đêm đang rơi, nhưng đám cây xanh vẫn đâm chồi lớn lên, phía bên trong hai trái tim đang đập rất nhanh, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng ngủ ngon lành.
- Mặt em sao thế? Có chuyện gì xảy ra à? - Không sao!
- Không sao thì thôi vậy.
Cô cảm thấy rất ấm ức, lườm anh nói:
- Tôi có chuyện này muốn nói.
Anh bật cười hỏi lại:
- Có chuyện gì nào?
Cô hít một hơi, rồi trả lời:
- Tôi tin anh, nhưng tôi không tin những người phụ nữ khác xung quanh anh. Vậy nên, anh có thể hạn chế tiếp xúc với họ nếu không cần thiết không?
- Này, đừng nói em ghen nha?
- Sao anh lúc nào cũng nói tôi ghen? Tôi đâu thèm ghen, là tôi nhắc nhở chồng mình vậy thôi!
Anh cúi xuống, hôn lên môi cô, cô liền đẩy anh ra nói:
- Này anh, đây là công ty đấy!
Anh cười bí hiểm đáp:
- Thì sao nào? Mà sao em lại nói vậy? Em có thấy tôi luôn giữ khoảng cách với tất cả những nguòi con gái khác mà đúng không?
Cô gật gù đáp:
- Đúng, điều đó tôi công nhận! Chỉ có điều thấy bức hình của Nga với anh, dù tôi biết không có chuyện gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó không vui. Giống như bây giờ nếu tôi say rượu, cũng có người đàn ông khác làm như Nga, anh có khó chịu không?
Anh bước ra khỏi ghế, kéo cô đứng dậy, tay giữ chặt hông cô, hơi thở rất mạnh thì thầm:
- Đừng nói là như vậy, ngay cả em mặc gợi cảm đứng trước mặt người đàn ông khác tôi đã không vui rồi. Vậy nên đừng làm tôi ghen! Tôi cũng không bao giờ làm em phải ghen hay suy nghĩ gì nữa đâu. Tôi khẳng định với em.
Nhiên bị hơi thở của anh làm cho đỏ ửng cả mặt, người đàn ông này luôn như vậy, chỉ cần một chút khó chịu trong cô anh luôn biết cách dẹp bỏ. Anh nhìn điệu bộ cô thế này, biết rõ cô đang ghen chẳng qua chính cô cũng không nhận ra điều đó trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng, như sực nhớ ra điều gì cô liền hỏi:
- Việc điều tra Thanh đên đâu rồi?
- Thật ra em cũng biết đấy, cái bằng chứng em có chỉ là thông tin của mấy tên đó thôi chứ chưa có gì cụ thể. Tài liệu công ty năm ấy lại bị đốt sạch nên rất khó điều tra lại, việc này mất rất nhiều thời gian, nhanh thì cũng gần một năm tôi cũng thu thập được chút ít rồi.
- Không biết hắn có điều tra gì tôi không nhỉ? Có lẽ hắn cũng truy tìm tôi suốt mười một năm nay, nhưng điều tôi thắc mắc là Hà Nội này nhỏ bé như vậy, hắn lại có quyền thế tại sao không tìm ra nổi tôi được nhỉ?
Anh nhìn cô, trong lòng rõ ràng đã có câu trả lời, nhưng cuối cùng lại đáp:
- Có lẽ bác Ngân đã giấu em.
Nhiên thở dài, đồng tình với ý kiến này mặc dù cô cũng hiểu dù bác Ngân có giấu cô thì với thế lực như tên Thanh không khó để biết được, nhưng dù có nghĩ thế nào cô cũng không tìm ra nguyên nhân. Cô cũng chẳng có người thân thích nào, vậy nên để nói có người che mắt tên Thanh, thì cô không tài nào tin nổi, chỉ có cách cho rằng bác Ngân đã giấu cô.
- Tối nay công ty có buổi tiệc giao lưu với công ty Lung Linh, buổi chiều tôi sẽ đưa em về sớm tắm rửa rồi đi.
Nhiên nhìn xuống cánh tay gãy nhìn Văn nói trong lòng có chút ngạc nhiên, cuối cùng phân vân đáp:
- Tay tôi thế này, đi liệu có tiện không?
- Có sao đâu? Tôi đút cho em ăn.
Cô phản đối ngay lập tức:
- Không được! Giữa bao nhiều người như vậy mất mặt lắm.
- Có gì là mất mặt? Chồng đút cơm cho vợ là sai sao?
- Nhưng anh là Giám đốc, dù ở nhà có thể nào, ra đường cũng phải cư xử như một Giám đốc.
- Ra đường hay ở nhà tôi vẫn là chồng em!
- Tôi không đồng ý đâu, dù thế nào buổi tiệc này tôi cũng không để anh làm vậy đâu.
Anh nhìn vẻ mặt của cô tỏ vẻ nhân nhượng:
- Hay thế này buổi chiều chúng ta về sớm một chút, em muốn ăn gì tôi đưa em đi ăn trước, đến tối cũng no rồi, lúc đó em ăn thêm gì đó là được.
Nhiên gật đầu trong lòng thật sự bị người đàn ông này thuyết phục, chưa bao giờ cô gặp được người đàn ông nào chu đáo như Văn. Anh đứng dậy cầm mấy tập tài liệu đi ra ngoài, cô nhìn theo bóng dáng anh, chợt thấy anh dừng lại ở bàn của Nga. Do mải mê nói chuyện cô không để ý cô ta đã vào từ lúc nào, khuôn mặt còn chút hồng hồng nhưng đã lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có. Văn đứng nói gì đó rất lâu, cô quan sát Nga, cô ta chỉ cúi gằm mặt gật đầu chứ không nói gì nhiều. Một lúc rất lâu sau, mới thấy anh đi ra ngoài, sau đó cầm tập tài liệu trở về. Nhiên cũng không tò mò hỏi lại anh và Nga đã nói gì, bởi cô không muốn tò mò quá nhiều. Buổi tối hôm đó sau khi đưa Nhiên đi ăn no nê ngoài nhà hàng, Văn mới chở cô đến bữa tiệc. Bữa tiệc này thực chất là của tập đoàn Bình Minh tổ chức để giao lưu với bên công ty Lung Linh, cũng là nâng đỡ công ty Lung Linh phát triển mạnh hơn. Nhiên mặc chiếc váy trắng Văn mua cho, cánh tay tuy bó bột nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài xinh đẹp đầy sức sống của cô. Chỉ cần nhìn vẻ mặt cô lúc này ai cũng đoán được cô đang có cuộc sống viên mãn thế nào. Cô khoác tay Văn, bước vào trong, vừa đến cửa đã thấy Chủ tịch Minh tiến lại gần mình. Thấy cô ông liền vội hỏi:
- Con thế nào rồi? Hôm trước đến thăm con rồi về bận quá ba cũng quên khuấy đi, gọi thằng Văn nó cứ bảo con không sao, lại còn bảo ta không cần đến thăm vì con khoẻ rồi.
Nhiên tươi cười lễ phép đáp:
- Con khoẻ rồi thưa ba, chắc anh Văn sợ phiền ba nên mới không cho ba đến thăm.
Ông cười hiền hậu trêu đùa:
- Nó là sợ ba quấy rầy con nghỉ ngơi đấy, cái thằng này từ hồi lấy vợ coi vợ là nhất, ba cũng không là gì nữa rồi!
Cô lắc đầu rối rít đáp:
- Ba đừng nói như vậy, anh ấy lo ảnh hưởng đến công việc của ba mà.
Ông bật cười thành tiếng trả lời:
- Ba đùa thôi, hai đứa cứ hạnh phúc là ba vui rồi.
Nói rồi Chủ tịch Minh từ từ tiến vào trung tâm bữa tiệc, Nhiên nhìn theo bóng dáng ông chợt thấy ấm áp vô cùng. Văn siết chặt tay cô đi ngay sau ông Minh đến bàn rượu, Nhiên tiện tay định lấy ly rượu vang liền bị anh gạt đi:
- Em là con sâu rượu à, mà cứ thấy rượu là thấy em. Vừa ốm dậy, tốt nhất đừng đụng đến bia rượu.
Cô lườm lườm anh đáp lại:
- Cái gì mà sâu rượu, anh làm như tôi thèm bia thèm rượu lắm không bằng. Vả lại tôi khỏi rồi mà, chẳng lẽ bây giờ tôi lại tay không chúc khách của anh?
- Chẳng đúng thèm bia thèm rượu sao? Mình tôi uống là đủ rồi, em chỉ cần bên cạnh, cười thật tươi, giữ sức khoẻ còn đẻ con cho tôi.
Cô bĩu môi nhưng chẳng còn cách nào đáp trả đành ngậm ngùi nghe theo.
- Cô Nhiên, rượu của cô đâu? Tôi uống với cô một ly, gặp từ đợt đám cưới giờ mới có dịp gặp lại, phải uống với phu nhân Giám đốc một chút chứ nhỉ?
Tiếng nói phía sau khiến cả cô và anh đều quay lại, là Thanh! Cô hơi cong khoé môi nở nụ cười giả tạo cúi xuống đáp:
- Xin lỗi, tôi không uống được rượu.
Hắn cười khà khà nói:
- Cô không nể tôi chút nào sao?
Văn thấy điệu bộ này của hắn ta anh liền cầm ly rượu đứng trước mặt hắn ta rồi nói:
- Vợ tôi đang trong thời gian chuẩn bị để có bầu không thể uống rượu, tôi thay cô ấy uống với ông một chén vậy.
Hắn ta thấy anh nói lý do này, không còn cách gì ép được đành miễn cưỡng uống với anh. Uống xong hắn ta liền nói tiếp:
- Cô Nhiên tại sao hôm trước lại nói với tôi cô mới hai mươi hai tuổi nhỉ? Rõ ràng trong hồ sơ cô hai mươi tư tuổi mà?
Cô nhếch mép, trong lòng hiểu hắn ta đã bắt đầu điều tra về cô, vốn dĩ định lên tiếng thì anh đã nói:
- Sao ông lại quan tâm về vợ tôi như vậy?
Hắn cười, nhưng ánh mắt rõ ràng lúng túng đáp:
- Là tôi vô tình đọc được thông tin của cô ấy thôi.
Anh cầm ly rượu, lắc lắc vài vòng cúi xuống nói:
- Dù ông có thông tin gì thì tôi nghĩ vợ tôi là để tôi quan tâm chứ không phải ông. Hay ông có vấn đề gì với cô ấy sao, hay là ông làm gì khuất tất khiến cô ấy biết được?
Hắn ta cười giả lả:
- Không, tôi không có gì cả!
Văn bình thản uống một ngụm rượu rồi nói:
- Tôi trêu ông thế thôi, có gì mà ông cuống lên vậy?
Hắn ta cười gượng gạo, cố uống ly rượu rồi lủi ra phía sau, cô quay sang anh hỏi:
- Anh không sợ hắn ta biết tôi sao?
- Chẳng sớm thì muộn hắn cũng phải biết thôi. Có điều em yên tâm, tôi đã thuê người giám sát hành động của hắn rồi, hắn không dám manh động, cũng không dám động vào em đâu. Thế lực của hắn bây giờ đâu có gì? Đám người kia đã bị chính hắn đưa vào tù, dù sao thì giờ phút này em cũng hoàn toàn yên tâm chỉ cần có tôi em sẽ được an toàn.
Nhiên gật đầu, trong lòng cảm thấy an tâm, nhìn anh cảm thấy chỉ có người đàn ông này mới khiến cô có thể hoàn toàn dựa dẫm vào như vậy. Cô gật đầu, cảm thấy lời anh nói rất đúng nên không nói thêm gì, Văn đưa mắt nhìn xung quanh cuối cùng cầm ly rượu, quay sang cô nói:
- Em chờ tôi ở đây, tôi sang nói chuyện với Giám đốc Linh một chút.
Nhiên gật đầu, ngồi xuống một chiếc ghế tiện tay bốc luôn mấy cái bánh. Cô không biết anh đã nói gì với giám đốc Linh, nhưng rõ ràng khi cô nhìn thấy thì vẻ mặt giám đốc Linh tỏ ra vô cùng sửng sốt. Một lúc sau thấy hai người đi ra khỏi nhà hàng, cô thầm đoán chắc với biểu hiện sáng nay khi nói chuyện với Nga, cô cho rằng anh sẽ nói gì đó liên quan đến cô ta với giám đốc Linh. Cô bình thản hưởng thụ mấy món bánh nhà hàng làm mà không sợ bị soi mói, với ngưỡi gãy tay như cô, cách này là điều hoàn toàn bình thường.
- Này, cô đừng đắc ý vội, đời còn dài, tôi chưa thua cô đâu!
Một giọng nói hết sức quen thuộc cất lên, cô nhìn trước mặt, Nga mặc bộ váy vô cùng gợi cảm, vẻ thất bại thảm hại sáng nay không còn. Nhiên nhìn cô ta nhếch mép không thèm đáp lại, Nga thấy vẻ mặt bình thản của cô liền kéo ghế ra đối diện tỏ vẻ thân thiết:
- Này, cô biết chuyện gì chưa?
Nhiên hừ một tiếng đáp lại:
- Chuyện gì tôi cũng không cần quan tâm,
- Không lẽ chuyện của Quân, cô cũng không quan tâm sao?
Nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Nga đầy kiên định đáp:
- Không!
Nga hơi sững người, sau đó lại cười giả lả nói:
- Cô không muốn biết nhưng tôi vẫn muốn cho cô biết.
Nhiên không muốn tiếp chuyện với cô ta liền đứng dậy bước ra khỏi ghế, Nga thấy thế liền vội lên tiếng:
- Mẹ anh Quân mất rồi!
Nhiên đứng khựng lại mất mấy giây, quay lại nhìn cô ta. Từng câu từng chữ của Nga giống như sét đánh ngang tai, cho dù cô không thích bà ta, thế nhưng nghe tin này lòng cô bỗng cảm thấy quặn lại. Cô hít một hơi thật sâu cố lấy bình tĩnh, cô ta đang muốn cô:
- Liên quan đến tôi sao?
Nga thấy thái độ này của cô, cảm thấy vô cùng tức giận, Quân vì cô mà hết lần này đến lần khác phũ phàng với cô ta, vậy mà giờ cô nhẫn tâm buông một câu lạnh lùng đến vậy. Người con gái này có gì hơn cô ta mà khiến bao nhiêu người đàn ông si mê như thế? Nga cảm thấy không chút cam lòng, giá như ít nhất cô còn chút tình cảm với Quân, thì có lẽ cảm giác lúc này sẽ đỡ cay đắng hơn. Nga cầm ly rượu, uống ực rồi chua chát nói:
- Cô tham vàng bỏ ngãi, dù thế nào cô với anh ấy cũng đã có hai năm gắn bó, chẳng lẽ đến ngay cả đi đốt cho mẹ anh ấy nén nhang cô cũng không làm sao?
Nhiên nhìn Nga muốn nói rằng lúc còn sống bà ta đã đối xử với cô thế nào, đã khiến cô sống khổ sở ra sao, thậm chí bao nhiêu lần tìm cách ngăn cản tình yêu của hai người. Cô từng tìm cách hoá giải nhưng hoàn toàn vô vọng, giờ bà ta chết rồi, cô không còn hận, nhưng để bảo cô thương xót như người nhà hay đến viếng thì thật lòng cô không làm được! Huống hồ cô đến với tư cách gì? Cô hờ hững đáp lại:
- Tôi tham vàng bỏ ngãi hay Quân mới là người như vậy? Chẳng phải chúng tôi chia tay, chị và bà ta vui lắm sao? Giờ chị nói với tôi những điều này để làm gì?
- Để làm gì? Để cô biết rằng đừng bao giờ nghĩ mình có thể an phận trong cái danh phu nhân Giám đốc, để cô biết được rằng cô là loại đàn bà giẻ rách đến mức nào! Cứ cho là cô và Quân đã chia tay, nhưng cô xem lại bản thân cô, cô lấy chồng ngay sau khi chia tay anh ấy có vài tháng ngay cả lý do anh ấy đi nước ngoài là gì cô thậm chí cũng không biết không quan tâm? Vậy là cô không tham vàng bỏ ngãi sao? Cô yêu anh ấy thật lòng, liệu rằng cô có như vậy không? Cô biết tính cách của anh ấy rồi, vậy tại sao cô không chịu tin? Tôi rất hận cô, hận cô vì đã cướp anh ấy khỏi tôi, hận cô vì cô mà anh ấy không còn để tâm đến tôi, tôi đã ảo tưởng rằng anh ấy sẽ yêu lại tôi nhưng tôi đã nhầm! Nhưng ngay cả như vậy, thì tôi cũng không cam lòng khi thấy anh ấy ngày đêm vẫn nhớ đến cô, nhớ đến loại đàn bà đã bỏ anh ấy đi lúc khó khăn nhất chỉ vì tiền!
Cô nghe những lời này, đột nhiên bỗng cảm thấy choạng vạng, cô để bàn tay trái đặt lên bàn, nhắm nghiền mắt cuối cùng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh nhạt, cười khinh bỉ:
- Tôi tham vàng bỏ ngãi? Tôi bỏ anh ta đi lúc anh ta khó khăn nhất? Xin lỗi chị, chị đừng tự vả vào mặt mình như vậy, năm ấy là ai bỏ ai đi khi anh ấy bắt đầu sự nghiệp? Còn Quân, chị nói rằng anh ta vẫn yêu tôi, tôi không tin anh ta? Nếu chị từng yêu rồi chị sẽ hiểu trong tình yêu lòng tin quan trọng thế nào? Anh ta để măc chị ôm anh ta ngoài đường, sinh nhật tôi anh ta cũng bỏ mặc đi đên đêm với chị. Cứ cho là như chị nói, anh ta có lý do. Nhưng thưa chị, tình yêu là của hai người, nếu một người nghi ngờ thì người kia cần dập tắt nghi ngờ đó bằng cách chia sẻ thẳng thắn chứ không phải là cứ lặng im rồi trách đối phương, trong chuyện tình cảm, nếu không chia sẻ cho nhau tình cảm sẽ chết dần chết mòn mà thôi. Mà huống hồ, anh ta thà chọn sự nghiệp chứ không chọn tôi, đàn ông như vậy quá tham vọng, dù còn yêu tôi cũng sẽ buông tay thôi.
- Cô có biết lý do gì mà anh ấy làm vậy không?
Cô lắc đầu, bình thản đáp:
- Dù là lý do gì giờ tôi cũng không còn quan tâm nữa, anh ta đã có điều anh ta muốn, tôi cũng có gia đình rồi, chuyện của quá khứ đã không thuộc về nhau thì tốt nhất quên đi.
Nga nắm chặt hai tay, không thể nghĩ rằng cô lại có thể nghĩ thông suốt như vậy, cuối cùng lại hỏi lại một câu:
- Có phải cô yêu Văn rồi không? Có phải cô yêu anh ta nên mới có thể dễ dàng quên Quân như vậy không? Đúng! Quân không thể cho cô một cuộc sống sung túc, nhưng do anh ấy nghèo, cô đến với anh ấy ở ngay khi trong tay anh ấy không có gì, còn Văn, ở thời điểm này anh ta có tất cả! Vậy nên anh ta có thể cho cô được mọi thứ mà không cần đắn đo.
- Chồng tôi, tôi không yêu không lẽ để chị yêu! Nga, tôi và chị không thù không oán, ban đầu tôi cũng không ghét bỏ chị, thế nhưng bây giờ chị biết không? Ngay cả đến nói chuyện tử tế thế này với chị tôi thấy bản thân cũng không còn kiên nhẫn, không hiểu vì lý do gì chị cứ phải nói với tôi những điều thế này. Tôi không biết trước kia chị với Quân thế nào, nhưng bây giờ tốt nhất chị nên yên phận đừng đụng vào tôi, nếu không đừng trách tôi ác! Và tôi cũng nhắc lại một lần, tôi không phải loại người chỉ cần tiền như chị, ngoài tiền tôi còn cần vàng bạc kim cương, xe hơi và một người chồng đẹp trai, tốt bụng như Văn.
- Cô nghĩ tôi dễ dàng để cô được hạnh phúc với Văn sao? Tôi không hạnh phúc, cũng đừng mơ cô được hạnh phúc.
Nhiên cúi xuống, nhìn Nga đáp:
- Được thôi, muốn đấu với tôi thì đơn giản, nhưng xem chị có qua được cửa của chồng tôi không đã.
Nói rồi cô ra khỏi ghế, bước đi, đột nhiên cô thấy chân chị ta dang rộng ra ngoài không kịp tránh, đến khi nhìn thấy đã quá muộn, bàn chân cô vướng vào bàn chân chị ta đột nhiên cảm thấy toàn thân hoàn toàn mất trọng lực. Bỗng dưng một bàn tay đỡ cô lại, cô định thần lại nhìn thấy Văn đang giữ phía ngực cô, cô thở mạnh, toàn thân bỗng cảm thấy như vừa đi từ cõi chết về khi quay lại chợt thấy vẻ mặt đầy đắc ý của Nga. Nhiên nhếch mép, cầm cốc rượu đầy trên bàn, bất ngờ đổ từ phía trên đầu Nga, cô ta tắt ngấm nụ cười trên môi, định hét lên liền bị một bàn tay bịt lại. Cô nhìn lên, là Giám đốc Linh, anh ta bịt miệng Nga lại thì thầm gì đó rồi kéo cô ta ra khỏi bữa tiệc. Nhiên phủi phủi chiếc váy đang mặc, quay sang Văn thấy anh đang cười liền hỏi:
- Này? Sao anh lại cười?
- Em càng ngày càng ghê gớm.
Cô có chút xấu hổ, cúi xuống lý nhí nói:
- Anh thấy tôi gớm lắm sao?
- Ghê gớm nhưng rất đáng yêu! Tôi thích, với người như cô ta tôi ủng hộ em làm điều đó.
Nhiên bật cười, đi theo anh ra chúc tụng với đám khách. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Văn lái xe đưa cô về. Về đến nhà cô được anh tắm rửa lại, rồi thay quần áo. Ngày mai Văn có buổi họp hội đồng, nên ra phòng khách làm việc. Lúc này cô mới có thời gian thảnh thơi để nghĩ lại những lời Nga nói. Thật lòng, nói cô không có cảm giác gì đúng là hoàn toàn vô lý. Thậm chí khi nghe tin mẹ Quân mất, cô cũng thấy trái tim có chút nhói lên. Có lẽ đó không phải ảo ảnh mà là thật! Hai năm đối với cả cô và Quân mà nói đều có rất nhiều kỷ niệm, nhưng dù có biện minh thế nào, cô cũng phải chấp nhận rằng, tình yêu của anh ta dành cho cô đứng sau cả sự nghiệp. Nếu là lúc mới chia tay anh ta cô đang căm hận anh ta đến tận xương tuỷ, vậy mà giờ này lại thấy nhẹ nhõm vô cùng. Không phải cô không tò mò, chỉ là giờ đây cô muốn một cuộc sống an bình với Văn. Hằng ngày được cùng nhau ăn bữa cơm, dù giông bão thế nào cũng đều nắm tay nhau mà vượt qua. Thế nhưng cô không tiếc nuối quãng thời gian đó, lại càng không hối hận vì đã lấy Văn. Cô nhìn bức ảnh cưới được treo ngay đối diện giường, trên bức ảnh ấy cả cô và Văn đều cười rất hạnh phúc! Phải rồi, một người chồng, một ngôi nhà thế này, một mái ấm này dù có thế nào cô cũng không muốn phá nát nó. Không phải chỉ đơn giản là vì trả thù, mà cả tình cảm đang lớn dần trong lòng, và lòng tin của cô dành cho Văn nhắc cô rằng mình đang có cuộc sống rất êm đềm.
- Nhiên, suy nghĩ gì mà thần người ra vậy?
Cô cứ mải mê suy nghĩ mà không để ý Văn đã vào phòng từ lúc nào, cô cúi mặt nói:
- Không có gì, anh làm xong việc rồi sao?
Anh nhìn cô, leo lên giường bóp tay bóp chân chô một chút rồi mới nằm xuống sau đó đáp lại:
- Em có chuyện gì sao?
Cô nằm lên cánh tay như một thói quen lắc đầu đáp:
- Thật sự là không có gì mà.
Anh xoay người, kéo cô vào lòng rồi nói:
- Nhiên, tôi nghe được hết chuyện em và Nga nói với nhau rồi, những lời em nói có phải thật lòng không?
Cô há hốc mồm kinh ngạc hỏi:
- Anh nghe từ lúc nào vậy?
- Tôi nghe từ đoạn cô ta nói mẹ Quân mất rồi, tôi chỉ muốn hỏi em, câu em nói tôi không yêu chồng tôi thì để chị yêu sao là thật hay không thôi?
Cô đỏ ửng mặt, cuối cùng lại im lặng. Anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi nói:
- Không sao, em không muốn nói cũng không sao cả, tôi không ép em. Nhưng tôi muốn nói với em rằng, tôi thật sự rất yêu em, không phải là thích! Mà là yêu, yêu em hơn mỗi ngày!
Nhiên bỗng thấy trái tim lại khẽ rung lên, lời nói này, là thật sự trong lòng anh sao? Cô vòng tay qua người anh, khẽ ôm anh rồi hỏi lại:
- Vậy, chẳng phải anh yêu tôi vì người yêu cũ của anh sao?
Anh cười thành tiếng đáp:
- Thật ra lần đó là tôi nói dối thôi, tôi bịa ra chứ tôi không có người yêu cũ nào đâu!
Cô há hốc mồm ngạc nhiên hỏi lại:
- Thật sao? Vậy tại sao anh miêu tả như thật vậy?
- Vì tôi thích em, lấy em ra làm mẫu hình lý tưởng để miêu tả.
- Thich tôi? Nhưng anh đã thấy tôi mặc váy trắng bao giờ đâu mà nói như vậy?
- Thì tôi tự tưởng tượng ra thế nên em không thấy hôm sinh nhật em đã tặng em váy trắng sao?
- Thật sao?
- Thật mà!
Anh kiên định đáp lại, cô cười thầm trong lòng mặc dù vẫn cảm thấy khó tin:
- Văn, tại sao anh lại thích tôi?
- Tôi cũng không biết có lẽ mắt tôi bị lác nên nhìn nhầm người cũng nên.
Cô tức giận đấm thùm thụp vào người anh rồi nói:
- Ý anh là tôi xấu xí đần độn lắm sao?
Anh cười lớn đáp:
- Có thể trong mắt người khác em như vậy, nhưng mắt tôi có vấn đề nên nhìn thế nào cũng thấy em xinh đẹp thông minh lại vô cùng đáng yêu.
Nhiên nghiến răng ken két:
- Trong mắt người khác tôi như vậy sao?
Anh trườn người xuống, bàn tay khẽ kéo áo cô lên, vuốt dọc tấm lưng nói:
- Sao em không quan tâm vế sau?
Cô không thèm đáp lại, xoay lưng về anh nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Anh kéo cô xoay lại rồi nói:
- Tay bó bột, quay lại đấy làm gì?
- Kệ tôi!
- Tôi không thích kệ, mà Nhiên này tôi có chuyện muốn nói với em!
- Chuyện gì vậy ạ?
- Nhiên, tôi ghen lắm đấy nhé, kể cả thấy em xinh đẹp trong mắt người khác thôi tôi cũng khó chịu rồi, nhưng chuyện đó bỏ qua được. Thế nhưng chỉ cần em nói chuyện với người đàn ông khác lòng tôi cũng phát điên, tôi phải làm sao đây Nhiên? Em nói cho tôi biết, tôi phải làm sao để có thể bình thường lại.
Nhiên bật cười khanh khách, vẻ mặt nghiêm túc này của anh rõ ràng vô cùng đáng yêu, cô lắc đầu đáp:
- Tôi làm gì nói chuyện với ai đâu?
Văn bị cô cười đến mức xấu hổ liền cắn nhẹ lên môi cô, bàn tay lại lần mò lên tấm lưng cô, cô rùng mình nói:
- Đừng!
Anh thấy thế lại hỏi lại:
- Vậy em nói đi, tôi phải làm sao?
- Không cần làm gì, ghen cũng được, tôi tin anh sẽ không đến mức cuồng ghen.
Anh đưa đôi tay về phía bầu ngực, luồn tay qua lớp áo mỏng manh trả lời:
- Nhỡ tôi là tên cuồng ghen thì sao?
Nhiên bất lực trước hành động của anh thở dài nói:
- Đừng nghịch nữa.
Anh vẫn không dừng lại, vẻ mặt đầy trêu ngươi:
- Của tôi tôi thích làm gì kệ tôi, trả lời câu hỏi của tôi đi chứ.
Cô lườm lườm anh, xoay nguời giận dỗi không đáp. Thấy cô giận anh liền buông tay, ôm chặt cô rồi nói:
- Quay lại đây đi, tôi không nghịch nữa, quay lại với tôi đi mà, không nhìn thấy em tôi không ngủ được!
Nhiên liền quay lại cũng không hiểu sao lại dễ dãi như vậy, nghe anh xu nịnh mấy câu đã mềm lòng, Văn vòng tay ôm cô rồi nói:
- Nếu em có gì ấm ức, có gì không vui cứ nói với tôi. Tôi sẽ bằng mọi giá giải quyết giúp em, nếu không được thì tôi sẽ cùng em chịu ấm ức cũng được. Dù sao có chuyện gì hai người cùng nhau vẫn đỡ hơn. À này, cây dâu tây ra hoa rồi đấy, mấy cây cải cũng ăn được rồi.
Cô bỗng bật cười hỏi lại:
- Thật sao, tôi tưởng mấy ngày tôi bị thế này không ai chăm sóc chứ?
Anh lắc đầu, lại hôn cô rồi nói:
- Không, em không biết chứ ngày nào tôi chẳng tưới nước cho cây? Lại còn mua cả vitamin về tưới cho nó đấy. Em thấy có người chồng nào tốt như tôi không, thế mà nói gì em cũng cãi lại, trêu em một chút em cũng giận tôi.
Cô cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ, liền ghé sát đầu vào ngực anh thì thầm:
- Văn, hình như tôi thích anh mất rồi!
Anh kéo đầu cô rồi nói:
- Em nói gì cơ, tôi nghe không rõ!
Cô hít mạnh một hơi đáp lại:
- Hình như tôi thích anh mất rồi, càng ngày càng thích!
- Hình như thôi sao?
Cô bị anh bắt bẻ, liền nghiêng người đấm anh một cái rồi nói:
- Là tôi thích anh rồi, tôi thích anh!
Anh nhìn cô, chỉ hận không thể ôm cô mà nhảy lên vì sung sướng, chỉ khẽ hôn lên môi cô rất nhiều lần. Ngoài kia sương đêm đang rơi, nhưng đám cây xanh vẫn đâm chồi lớn lên, phía bên trong hai trái tim đang đập rất nhanh, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng ngủ ngon lành.
Danh sách chương