Trên đường ra xa sân bay, không biết Văn đã tiếp tục gọi bao nhiêu cuộc, nhưng mãi mãi đầu dây bên kia chỉ đáp lại những tiếng tút tút vô vọng. Anh không còn kìm chế được, cuối cùng nhấn nút gọi cho Nga, cô ta thấy số anh, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Alo, sao anh lại gọi tôi vậy? Chẳng phải anh về rồi sao? Anh gằn giọng hỏi lại:
- Cô đã làm gì Nhiên? Cô đã gửi gì cho cô ấy đúng không?
Nga lắp bắp trả lời:
- Tôi...tôi không có gì cả, tôi không gửi gì cho cô ta.
- Thật chứ? Nếu cô dám làm gì đừng trách tôi.
- Thật!
Văn nghiến chặt răng tắt máy, ra đến sân bay anh vội vàng làm thủ tục rồi lên máy bay chuyến sớm nhất mà đã được đặt bởi một người bạn. Trước khi lên máy bay anh vẫn cố gọi cho cô mấy cuộc nhưng vẫn không tài nào gọi nổi, trong lòng anh bỗng như phát điên. Rốt cuộc, cô bị làm sao mà không nghe máy của anh chỉ một cuộc, anh ngồi trên máy bay chỉ hận một điều không thể phi một phát thẳng về nhà. Hai tay anh nắm chặt, thầm cầu mong cô đừng có chuyện gì cả.
“Nhiên, sao em không nghe máy của anh? Đừng có chuyện gì, nhất định đừng để chuyện gì xảy ra, nếu không anh sẽ không thể sống nổi mất”
Văn thì thầm trong lòng, trên suốt chuyến bay anh đã không biết bao nhiêu lần thở dài, không biết anh đã đứng lên ngồi xuống bao nhiêu lần đến ngay cả người ngồi bên cạnh anh cũng tỏ ra khó chịu. Chưa bao giờ anh trở nên mất hết bình tĩnh thế này cảm thấy trong lòng vô cùng hối hận, hối hận vì đã để cô ở nhà một mình, hối hận vì đã uống rượu say đến nỗi tối hôm qua không thể gọi cô một cuộc nào. Về đến Hà Nội anh vội vàng bắt chiếc taxi về nhà, trên xe anh liên tục giục người tài xế đi nhanh, đến nỗi người tài xế phải thốt lên rằng:
- Này cậu, tôi đi nhanh hết cỡ rồi, nhanh nữa tôi sẽ bị cảnh sát giao thông bắt đấy.
Văn thở dài nhìn ra hai bên đường, bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, khi chiếc xe đến dưới cổng nhà, anh vứt vội cho người tài xế mấy đồng polyme năm trăm nghìn rồi nhanh chóng kéo valy mở cổng lớn sau đó mở cửa nhà chạy thẳng vào phòng ngủ. Cửa phòng khoá chặt, anh run rẩy cầm chìa khoá, vì quá vội còn suýt đánh rơi, tim anh đập thình thịch mất hơn một phút mới mở được cửa, anh nhìn vào trong, đột nhiên anh ném vội chiếc valy chạy thẳng về phía Nhiên. Trên giường, cô đang nằm nhắm nghiền mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt không còn chút sức sống. Anh lay lay người cô nói:
- Nhiên, em sao thế này?
Chạm khẽ vào người cô, anh mới nhận ra cô sốt rất cao, cánh tay bó bột được đặt lên bụng, tay còn lại cầm điện thoại. Văn vội vàng bế Nhiên thẳng ra xe, rồi tức tốc phi đến bệnh viện đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Trong lòng anh như cắt từng đoạn thịt, cái cảnh thấy cô mặc chiếc váy ngủ nằm thiếp đi trong phòng khiến anh đau xót tột cùng. Văn suy nghĩ một hồi liền rút điện thoại của cô, mở ra, trên màn hình điện thoại, vẫn đang hiện lên phần facetime. Anh bỗng thấy hối hận đến vô cùng, có lẽ đêm qua cô đã chờ anh gọi cho cô lấy một cuộc. Là anh sai rồi, anh đã để cô phải chịu thiệt thòi rồi! Đột nhiên Văn thấy bên ngoài màn hình chính thấy ngoài những cuộc gọi nhỡ của anh, còn có mấy tin nhắn mới. Anh liền tò mò ấn vào, là Nga! Trong phần tin nhắn là những hình ảnh khoả thân của chị ta nằm ôm anh. Anh không kìm chế được suýt cầm chiếc điện thoại ném vỡ tan tành. Thế nhưng cuối cùng anh lại giữ được lý trí, chỉ xoá toàn bộ phần tin nhắn đó, vừa hay phòng cấp cứu mở ra, một người bác sĩ nữ cũng ở trong bước ra. Anh vội vàng chạy đến hỏi:
- Bác sĩ vợ tôi sao rồi?
Người nữ bác sĩ nhìn anh, trong lòng bỗng thấy cô gái nằm trong kia thật may mắn khi có một người chồng đẹp trai lại yêu thương mình thế này, cái cảnh anh vò đầu bứt trán chị ta ở trong kia cũng kịp quan sát rồi.
- Vợ cậu bị sốt vi rút sẽ tự khỏi trong năm đến bảy ngày nhưng lại còn gãy tay, lần này cậu mệt rồi.
Anh lắp bắp hỏi lại:
- Vậy là cô ấy có nguy hiểm gì không!
- Qua cơn nguy hiểm rồi, chúng tôi đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt chút cậu nhớ pha oresol cho cô ấy uống nhé. Cậu vào được rồi có lẽ mệt quá mà cô ấy lại thiếp đi.
Văn liền chạy vào, quên cả cảm ơn thấy Nhiên nằm trên giường vẫn thiếp đi, anh ngồi xuống cạnh cô đột nhiên thấy miệng cô mấp máy, anh liền cúi xuống ghé sát tai vào miệng cô nhưng chỉ nghe được mấy từ không rõ ràng. Anh bỗng thây sợ, sợ trong lúc mê sảng này cô lại gọi ra tên người đàn ông đó liền nhắm nghiền mắt.
- Anh Văn…
Văn mở to mắt ngạc nhiên, đột nhiên sững lại, tiếng nói của cô vô cùng rõ ràng và mạch lạc liền sửng sốt nhìn lại, mắt cô vẫn nhắm nghiền, cô gọi tên anh? Gọi tên anh chứ không phải ai khác trong vô thức, cô thì thầm thêm vài lần rồi im bặt. Anh không kìm chế được, bàn tay bỗng nắm chặt tay cô, trong lòng anh vừa vui sướng, lại vừa xót thương.
“Nhiên, nhất định từ hôm nay anh sẽ không để em một mình nữa đâu.”
Văn tự nhủ trong lòng, hướng đôi mắt tinh anh về phía cô nằm, lại nghĩ đến Nga nhớ lại tin nhắn sáng nay trong máy cô, là cô ta gửi từ đêm qua, cũng may cô chưa đọc được dòng tin nhắn đó. Nhưng tất nhiên anh cũng không muốn giấu cô chuyện này bởi anh biết rằng loại người như Nga có thể làm bất kỳ điều gì. Không biết anh đã nằm ngắm cô như vậy bao lâu, cho đến khi người y tá giục anh ra làm thủ tục nhập viện cho cô anh mới đứng dậy đi ra ngoài, sau khi làm xong thủ tục nhập viện anh liền bước vào phòng vừa hay cô cũng tỉnh dậy liền vội vàng hỏi:
- Em tỉnh rồi sao?
Nhiên vẫn nheo mắt, nhìn anh thều thào nói:
- Văn, anh về rồi sao?
- Tôi về rồi, em còn mệt không?
Cô nhìn xung quanh không trả lơi mà hỏi lại:
- Sao tôi lại ở bệnh viện vậy?
- Em bị sốt, em không nhớ gì sao?
Cô định giơ tay lên day trán, thì phát hiện cánh tay rất đau nhức anh liền giữ tay cô lại rồi nói:
- Đừng động đậy, em bị sốt, sáng nay tôi về đã thấy em nằm mê man ở phòng rồi.
- Bảo sao tôi thấy người mỏi nhừ, mà bây giờ mấy giờ rồi?
Anh cúi xuống nhìn đồng hồ trả lời:
- Bây giờ mới mười một giờ thôi, em đói chưa? Tôi đi mua cháo cho em.
Cô nhìn anh một lúc như suy nghĩ điều gì, sau đó liền hỏi:
- Chẳng phải đáng lẽ chiều anh mới về sao?
- Sáng nay tôi gọi em không được, trong lòng như có lửa đốt, gọi cho bác Thu cũng không được, gọi cho ba ba lại đi Vũng Tàu, tôi liền về luôn. Dù sao tôi cũng xong công việc rồi, em tỉnh là tốt rồi, nằm nghỉ ngơi vài hôm nữa mới được ra viện.
Nhiên thở dài, lại làm anh phải mất công quá rồi, đêm qua cô nằm chờ điện thoại của anh, đến lúc nào chẳng biết, đến sáng nay dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Cũng may anh về kịp, nếu không cũng không biết xoay sở thế nào, cô đoán chắc bác Thu giúp việc đến gọi cửa rất lâu nhưng cô sốt không biết gì bác lại nghĩ cô không có nhà. Chợt thấy anh nói vài hôm mới được ra viện cô liền níu tay anh nói:
- Văn, chẳng phải nhà anh có bác sĩ riêng sao, chiều cho tôi về được không? Nằm ở viện khó chịu lắm.
Văn nhìn cô, bản thân anh cũng hiểu nằm ở viện thật sự rất khó chịu vừa hay bác sĩ đến anh liền hỏi xem cô có được về nhà không cũng nói qua về việc ở nhà có bác sĩ chăm sóc riêng, chẳng ngờ người bác sĩ nữ nhanh chóng gật đầu đồng ý. Nhiên bỗng thở phào nhìn Văn, ánh mắt chạm khẽ vào ánh mắt anh, chợt cảm thấy đỏ mặt, mấy ngày hôm nay anh không ở nhà, cô lại thấy nhớ anh,hôm nay thấy anh rồi trong lòng lại vui như trẻ thơ. Nhiên cũng không biết lý do gì nhưng mỗi lần cô gặp chuyện anh đều đến đúng lúc cô cần.
- Anh Văn, cảm ơn anh!
Cô lý nhí nói, thấy cô nói ra mấy lời đó, vẻ mặt anh rất không hài lòng liền đáp:
- Tôi đã nói rồi? Em đừng nói mấy lời vậy được không? Khách sáo lắm!
- Tôi biết là như vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy muốn cảm ơn anh nhiều lắm!
- Em không cần nói vậy đâu, chỉ cần em khoẻ mạnh là được rồi. Còn nếu muốn cảm ơn tôi thì đẻ cho tôi một em bé xinh xinh là được.
Nhiên chau mày không thèm đáp lại, đúng là anh không nghiêm túc được chút nào với cô, anh thấy cô như vậy liền nói:
- Sao vậy? Còn xấu hổ cái gì chứ?
Cô không trả lời câu hỏi chính mà chu môi nũng nịu:
- Tôi đói!
- Để tôi đi mua cháo cho em.
Bóng anh đi khuất rồi, cô mới bỗng nhận dạo này chẳng biết cô học đâu ra cái kiểu nhõng nhẽo nũng nị anh như thế. Mà ngay cả khi yêu Quân, cô cũng chưa bao giờ như vậy. Sau khi ăn xong bát cháo cô cảm thấy người đã khoẻ hẳn, anh thấy cô có vẻ tỉnh táo hơn trong lòng cũng an tâm hơn phần nào. Anh chống hai tay lên cằm, nhìn cô rồi hỏi:
- Tôi đi mấy ngày như vậy em có nhớ tôi không?
- Không!
- Nói dối, vậy tại sao màn hình của em lại ở chế độ facetime đến tận sáng nay? Chẳng phải hôm qua tôi chỉ nhắn tin cho em sao? Em chờ điện thoại của tôi mà nói không nhớ sao?
Cô mở mắt nhìn anh lắp bắp giải thích:
- Tôi...là tôi nhỡ tay ấn linh tinh.
- Vậy tại sao nhỡ tay lại ấn hẳn vào số tôi như thể chỉ việc gọi luôn?
Cô lườm lườm anh, rốt cuộc cũng bị anh phát hiện. Phải rồi người thông minh như anh sao không đoán được ra chứ? Cuối cùng đành đánh trống lảng:
- Tại sao anh lại cầm điện thoại của tôi? Mà điện thoại tôi đâu?
- Điện thoại tôi giữ rồi, em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã. Thấy em thế này tôi thật không yên tâm.
Cô nhìn anh cười gượng gạo, đúng là đã quá vất vả cho anh rồi, buổi chiều hôm đó, sau khi đưa cô về nhà anh liền gọi người bác sĩ quen thuộc của gia đình đến để kiểm tra theo dõi thêm tình hình của cô. Mặc cho cô luôn mồm kêu đã khỏi, thế nhưng nhất định anh vẫn bắt cô nằm một chỗ nghỉ ngơi. Bác Thu buổi tối đó được điều luôn sang nhà cô ba hôm liền. Hỏi ra anh mới biết sáng hôm ấy bác định đến nấu ăn sáng cho cô nhưng gọi cửa mãi không có ai mở nên bác đành về. Điện thoại bác lại vứt một nơi nên anh gọi không được. Chủ tịch Minh biết tin cô ốm, liền cho anh nghỉ việc hẳn ba ngày, sau ngày cô ốm một hôm khi đi công tác ở Vũng Tàu về ông liền tức tốc sang thăm cô còn mua biết bao nhiêu đồ tẩm bổ. Nhiên cảm thấy không khí này ấm áp như hồi còn nhỏ, một chút ốm đau tất cả mọi người đều lo lắng cảm giác này đã lâu lắm rồi cô chưa được nhận. Như hồi còn ở với Quân, mặc dù anh ta rất tốt với cô nhưng đôi khi ốm cô cũng phải gượng dậy mà dọn dẹp để anh ta ra ngoài kiếm tiền. Trong lòng Nhiên chợt thấy có chút xót xa. Đến ngày thứ ba, khi cô đã hoàn toàn khoẻ lại, bác Thu trở về căn biệt thự của Chủ tịch Minh. Buổi tối, sau khi ăn xong, Văn liền đưa cô đi tắm. Anh nhẹ nhàng lấy khăn, nhúng vào chậu nước đổ sẵn dầu gió lau khắp người cô, chẳng phải mùi nước hoa thế nhưng anh cũng thấy nó quyến rũ đến lạ. Văn chợt phát hiện cô gầy đi, dẫu vậy cơ thể vẫn vô cùng hấp dẫn. Anh thở dài, đã bao lâu rồi anh và cô chưa được đụng chạm xác thịt, mỗi lần tắm cho cô anh cảm giác giống như khi đói nhìn thấy miếng bánh rất ngon nhưng lại không thể ăn. Sau khi tắm xong, anh chui vào nhà vệ sinh dội nước lạnh khăp người. Chẳng biết tức giận cái gì mà anh liền tát xuống nơi ấy hai cái còn không thêm rả vài câu, cuối cùng đến khi nó chịu hạ xuống, anh mới thôi tắm. Anh mặc bộ quần áo thể thao ôm tấm thân cường tráng bước vào nhìn Nhiên đang ngồi trên giường mặc bộ đồ ngủ đầy gợi cảm.Trong lòng anh khẽ trách mình mấy câu, biết nhìn thấy cô mặc những bộ đồ này anh lại bị kích thích, thế mà vẫn chọn để tắm cho cô, chợt thở dài, rốt cuộc phải tự an ủ không làm gì được, ít nhất nhìn thôi cũng no mắt. Văn leo lên giường giang tay lên gối của Nhiên rồi nói:
- Nằm xuống đi, mai em muốn tôi cho em đến công ty không?
Cô mở to mắt ngạc nhiên hỏi:
- Thật sao? Sao anh lại thay đổi ý định cho tôi đi làm vậy?
Anh chỉ vào cánh tay rồi nói:
- Em nằm xuống đi tôi có mấy chuyện muốn nói với em.
Cô cảm thấy điệu bộ của anh có vẻ nghiêm túc liền nằm xuống xoay người về anh hỏi lại:
- Có chuyện gì sao?
Anh nhìn cô, đôi mắt tinh anh xoáy sâu vào đôi mắt cô:
- Em có tin tôi không?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Em có tin tôi không? Tôi nói gì em cũng tin tôi chứ?
Cô gật đầu đáp:
- Tôi tin anh, anh nói gì tôi cũng sẽ tin anh.
Anh kéo chặt cô hơn vào lòng, hôn lên trán cô hỏi tiếp:
- Em có tin tôi chỉ chung thuỷ với một mình em không? Em có tin kể từ lúc cưới tới giờ tôi chỉ có một mình em và luôn giữ chừng mực với tất cả nhưng người phụ nữ khác không?
Nhiên gật đầu kiên định, từ khi những hành động của anh với Nga, với Ngọc thật sự khiến cô hoàn toàn tin tưởng ở anh. Văn mỉm cười, vuốt tóc cô cuối cùng lấy hết dũng khí kể lại chuyện đi công tác của mình. Nhiên nghe xong, trong lòng tuy rằng có chút tủi thân không biết lý do gì, nhưng anh đã kể như vậy, lại thêm phần cô biết Nga là con người thế nào, nên cuối cùng cô chỉ hỏi lại một câu:
- Tại sao anh có thể dám chắc chắn, hôm đó anh không làm gì chị ta?
Anh thở dài đáp:
- Em còn nhớ hôm đi Quan Lạn không? Tôi bị kích thích đến như vậy mà vẫn kìm chế được, huống hồ hôm qua tôi say đến nỗi ngủ như chết, em nghĩ tôi đủ sức lực sao? Nếu thế thì tôi lại phi thường quá. Khi cô ta bị tôi nói cho như vậy, tỏ ra rất sững sờ tôi càng khẳng định tôi không hề làm gì cô ta. Tôi nói ra những chuyện này vì tôi không muốn em sống trong hoài nghi, tôi không thích để vợ mình phải suy nghĩ trong lòng.
Nhiên gật đầu, bỗng thấy người đàn ông này vô cùng thông minh. Anh chọn cách kể thật với cô chứ không giấu giếm, giá như anh không kể có thể khi bắt gặp ai nói chuyện đó cô sẽ không còn tin nhưng anh đã nói ra cô hoàn toàn có lòng tin nơi anh. Vả lại thật sự, Nga là loại đàn bà có thể làm bất cứ điều gì. Cô gật đầu nói:
- Tôi tin anh, nhưng tôi nghĩ chắc chắn chị ta vẫn sẽ dùng cái chuyện hôm đó làm tôi và anh trở nên mâu thuẫn mà xem. Có lẽ chị ta nghĩ anh không kể cho tôi, thể nào mai chị ta cũng giả vờ kể lể với tôi cho xem.
Anh nhìn cô, trong lòng bỗng cảm thấy cô đã thật sự trưởng thành rồi. Cô ít nhất đã có lòng tin nơi anh, có lẽ việc chia sẻ thật thế này là bước tạo dựng niềm tin trong tình yêu. Nhiên vòng tay qua ôm anh, thầm khâm phục người đàn ông này. Anh có thể để bản thân không bị rơi vào dục vọng quả thật vô cùng vô cùng đáng ngưỡng mộ. Dường như càng nghĩ cô càng cảm thấy tình cảm mình dành cho anh đã thay đổi. Thế nhưng cô vẫn chưa dám tin, chưa dám khẳng định đó là loại tình cảm gì. Cô không kiềm được, bất chợt nhướn người hôn lên môi anh rồi cúi đầu xấu hổ, anh thấy hành động này của cô, chỉ hận không thể đè cô ra mà xé tan bộ váy ngủ. Đành ngậm ngùi hôn lên môi cô, trong lòng thật sự ngạc nhiên và vui sướng tột cùng! Lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như vậy! Thật lòng mà nói, nếu là Quân, chưa chắc Nhiên đã có thể dễ dàng tin như vậy. Nhưng ở Văn, ngay từ đầu khi bước chân vào cuộc hôn nhân này cô đã có lòng tin tuyệt đối từ anh. Đó là cảm giác. Buổi sáng hôm sau, sau ăn sáng, anh liền chở cô đi làm. Lúc đến công ty, Nga tỏ ra vô cùng sửng sốt khi thấy hai người vui vẻ với nhau. Cô ta đứng dậy lắp bắp chào hai người rồi ngồi xuống, Nhiên không thèm đáp lại đi thẳng vào trong. Vì cánh tay cô bó bột nên cô gần như không làm gì được, chỉ có ngồi đọc tài liệu rồi ngắm Văn, dạo này cô thấy Văn càng ngày càng đẹp trai, hoặc có lẽ cô đang bị ảo tưởng về chồng mình. Nhiên đọc tài liệu một chút chợt thấy Nga thi thoảng lại đưa con mắt thăm dò về phía cô. Cuối cùng cô quyết định đứng dậy, đi ra nhà vệ sinh trong lòng chắc mẩm chị ta sẽ đi theo. Đúng như cô dự đoán, cô vừa bước vào trong nhà vệ sinh đã thấy Nga bước theo sau liền nhếch mép cười, đưa tay trái ra rửa, Nga tiến sát lại gần cô rồi nói:
- Này, bị chồng cắm sừng mà vẫn vui vẻ nhỉ?
Nhiên khẽ nhún vai bình thản đáp:
- Nga, chị đang cố chia rẽ vợ chồng tôi mà bày ra trò nói nhăng nói cuội này sao?
Nga thấy bộ dạng bình thản này của Nhiên trong lòng bỗng tức giận vô cùng liền lôi điện thoại ra đưa bức ảnh khoả thân của cô ta nằm ôm Văn cho Nhiên xem. Mặc dù cô tin Văn, thế nhưng thấy một người con gái nằm cạnh chồng mình cô cũng không khỏi khó chịu, thế nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lại tiếp tục nở nụ cười. Bất chợt cô lấy hết sức dồn vào tay trái giáng thật mạnh bàn tay lên mặt chị ta. Nga bị cú tát bất ngờ liền choạng vạng mất vài giây, sau khi định thần lại liền xông tới định đáp trả. Cô liền cười nói:
- Đánh tôi đi, chị thử đụng vào một sợi lông của tôi xem chị có thể dễ dàng sống mà bước ra khỏi công ty này không? Cái tát này là vì chồng tôi là đàn ông không muốn đánh phụ nữ nên tôi ra tay giúp chồng tôi.
Nga bị cô doạ, liền buông tay xuống, chưa kịp phản ứng cô nói tiếp:
- Sao? Giờ khóc lóc ra ăn vạ với anh Văn anh ấy sẽ tin chị sao? Chị nghĩ gì đến ngay cả khi say anh ấy còn chẳng thèm đụng vào chị nữa là.
- Ai nói anh ta không đụng vào tôi??
- Nếu anh ấy đụng vào chị, tôi đảm bao giờ chị đã không đứng đây mà chấp nhận bị tôi đánh rồi. Loại người như chị chỉ cần anh ấy đụng vào chị sẽ bắt đền bắt vạ ngay. Tôi không ngu mà tin vào cái ảnh đó đâu! Giờ chị có bằng chứng anh ấy đã làm gì chị ví dụ giấy xét nghiệm hay gì đó tôi cũng có thể chưa chắc đã tin! Nói gì mấy cái ảnh này!
- Tôi không....rảnh đi xét nghiệm.
- Tôi đưa chị đi chị dám không? Mới hai ngày thôi mà, xét nghiệm sớm còn kịp. Hay chị không dám? Còn chị nghĩ mang đống ảnh này ra để doạ anh Văn đúng là chị đã nhầm rồi. Đống ảnh này chẳng có tác dụng gì trừ việc khiến chị sau này bị mang tiếng với nhà chồng tương lai của chị, còn anh Văn đủ sức thông minh để dẹp bỏ nó, Cái tát này là cái tát của tôi, vì chị dám ve vãn chồng tôi! Còn chị đừng nghĩ kiện được tôi, anh Văn có thể kiện chị tôi vu khống, và đột nhập phòng của anh ấy đấy.
Nói rồi cô giang tay tát thật mạnh lên mặt Nga sau đó bỏ đi, để lại Nga với khuôn mặt đỏ ửng. Nga đã mất hết bình tĩnh, cầm chiếc điện thoại ném xuống đất vỡ tan tành. Tất cả dữ liệu cũng mất theo chiếc điện thoại đó. Đến khi cơn tức giận dần nguôi, cô ta mới đứng dậy, nhặt chiếc điện thoại đã vỡ vứt vào thùng rác!
Nga! Cô thất bại thảm hại rồi.
Sau khi tát Nga hai cái, Nhiên cảm thấy trong lòng có chút hả hê. Nghĩ lại mấy ngày trước còn thấy hơi xót thương khi cô ta khóc đúng là uổng công cô còn chút tình người. Đối với loại đàn bà này, nếu cô càng nhân nhượng, cô ta sẽ càng lấn tới. Thế nên hai cái tát hôm nay cô hoàn toàn không chút hối hận.
- Alo, sao anh lại gọi tôi vậy? Chẳng phải anh về rồi sao? Anh gằn giọng hỏi lại:
- Cô đã làm gì Nhiên? Cô đã gửi gì cho cô ấy đúng không?
Nga lắp bắp trả lời:
- Tôi...tôi không có gì cả, tôi không gửi gì cho cô ta.
- Thật chứ? Nếu cô dám làm gì đừng trách tôi.
- Thật!
Văn nghiến chặt răng tắt máy, ra đến sân bay anh vội vàng làm thủ tục rồi lên máy bay chuyến sớm nhất mà đã được đặt bởi một người bạn. Trước khi lên máy bay anh vẫn cố gọi cho cô mấy cuộc nhưng vẫn không tài nào gọi nổi, trong lòng anh bỗng như phát điên. Rốt cuộc, cô bị làm sao mà không nghe máy của anh chỉ một cuộc, anh ngồi trên máy bay chỉ hận một điều không thể phi một phát thẳng về nhà. Hai tay anh nắm chặt, thầm cầu mong cô đừng có chuyện gì cả.
“Nhiên, sao em không nghe máy của anh? Đừng có chuyện gì, nhất định đừng để chuyện gì xảy ra, nếu không anh sẽ không thể sống nổi mất”
Văn thì thầm trong lòng, trên suốt chuyến bay anh đã không biết bao nhiêu lần thở dài, không biết anh đã đứng lên ngồi xuống bao nhiêu lần đến ngay cả người ngồi bên cạnh anh cũng tỏ ra khó chịu. Chưa bao giờ anh trở nên mất hết bình tĩnh thế này cảm thấy trong lòng vô cùng hối hận, hối hận vì đã để cô ở nhà một mình, hối hận vì đã uống rượu say đến nỗi tối hôm qua không thể gọi cô một cuộc nào. Về đến Hà Nội anh vội vàng bắt chiếc taxi về nhà, trên xe anh liên tục giục người tài xế đi nhanh, đến nỗi người tài xế phải thốt lên rằng:
- Này cậu, tôi đi nhanh hết cỡ rồi, nhanh nữa tôi sẽ bị cảnh sát giao thông bắt đấy.
Văn thở dài nhìn ra hai bên đường, bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, khi chiếc xe đến dưới cổng nhà, anh vứt vội cho người tài xế mấy đồng polyme năm trăm nghìn rồi nhanh chóng kéo valy mở cổng lớn sau đó mở cửa nhà chạy thẳng vào phòng ngủ. Cửa phòng khoá chặt, anh run rẩy cầm chìa khoá, vì quá vội còn suýt đánh rơi, tim anh đập thình thịch mất hơn một phút mới mở được cửa, anh nhìn vào trong, đột nhiên anh ném vội chiếc valy chạy thẳng về phía Nhiên. Trên giường, cô đang nằm nhắm nghiền mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt không còn chút sức sống. Anh lay lay người cô nói:
- Nhiên, em sao thế này?
Chạm khẽ vào người cô, anh mới nhận ra cô sốt rất cao, cánh tay bó bột được đặt lên bụng, tay còn lại cầm điện thoại. Văn vội vàng bế Nhiên thẳng ra xe, rồi tức tốc phi đến bệnh viện đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Trong lòng anh như cắt từng đoạn thịt, cái cảnh thấy cô mặc chiếc váy ngủ nằm thiếp đi trong phòng khiến anh đau xót tột cùng. Văn suy nghĩ một hồi liền rút điện thoại của cô, mở ra, trên màn hình điện thoại, vẫn đang hiện lên phần facetime. Anh bỗng thấy hối hận đến vô cùng, có lẽ đêm qua cô đã chờ anh gọi cho cô lấy một cuộc. Là anh sai rồi, anh đã để cô phải chịu thiệt thòi rồi! Đột nhiên Văn thấy bên ngoài màn hình chính thấy ngoài những cuộc gọi nhỡ của anh, còn có mấy tin nhắn mới. Anh liền tò mò ấn vào, là Nga! Trong phần tin nhắn là những hình ảnh khoả thân của chị ta nằm ôm anh. Anh không kìm chế được suýt cầm chiếc điện thoại ném vỡ tan tành. Thế nhưng cuối cùng anh lại giữ được lý trí, chỉ xoá toàn bộ phần tin nhắn đó, vừa hay phòng cấp cứu mở ra, một người bác sĩ nữ cũng ở trong bước ra. Anh vội vàng chạy đến hỏi:
- Bác sĩ vợ tôi sao rồi?
Người nữ bác sĩ nhìn anh, trong lòng bỗng thấy cô gái nằm trong kia thật may mắn khi có một người chồng đẹp trai lại yêu thương mình thế này, cái cảnh anh vò đầu bứt trán chị ta ở trong kia cũng kịp quan sát rồi.
- Vợ cậu bị sốt vi rút sẽ tự khỏi trong năm đến bảy ngày nhưng lại còn gãy tay, lần này cậu mệt rồi.
Anh lắp bắp hỏi lại:
- Vậy là cô ấy có nguy hiểm gì không!
- Qua cơn nguy hiểm rồi, chúng tôi đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt chút cậu nhớ pha oresol cho cô ấy uống nhé. Cậu vào được rồi có lẽ mệt quá mà cô ấy lại thiếp đi.
Văn liền chạy vào, quên cả cảm ơn thấy Nhiên nằm trên giường vẫn thiếp đi, anh ngồi xuống cạnh cô đột nhiên thấy miệng cô mấp máy, anh liền cúi xuống ghé sát tai vào miệng cô nhưng chỉ nghe được mấy từ không rõ ràng. Anh bỗng thây sợ, sợ trong lúc mê sảng này cô lại gọi ra tên người đàn ông đó liền nhắm nghiền mắt.
- Anh Văn…
Văn mở to mắt ngạc nhiên, đột nhiên sững lại, tiếng nói của cô vô cùng rõ ràng và mạch lạc liền sửng sốt nhìn lại, mắt cô vẫn nhắm nghiền, cô gọi tên anh? Gọi tên anh chứ không phải ai khác trong vô thức, cô thì thầm thêm vài lần rồi im bặt. Anh không kìm chế được, bàn tay bỗng nắm chặt tay cô, trong lòng anh vừa vui sướng, lại vừa xót thương.
“Nhiên, nhất định từ hôm nay anh sẽ không để em một mình nữa đâu.”
Văn tự nhủ trong lòng, hướng đôi mắt tinh anh về phía cô nằm, lại nghĩ đến Nga nhớ lại tin nhắn sáng nay trong máy cô, là cô ta gửi từ đêm qua, cũng may cô chưa đọc được dòng tin nhắn đó. Nhưng tất nhiên anh cũng không muốn giấu cô chuyện này bởi anh biết rằng loại người như Nga có thể làm bất kỳ điều gì. Không biết anh đã nằm ngắm cô như vậy bao lâu, cho đến khi người y tá giục anh ra làm thủ tục nhập viện cho cô anh mới đứng dậy đi ra ngoài, sau khi làm xong thủ tục nhập viện anh liền bước vào phòng vừa hay cô cũng tỉnh dậy liền vội vàng hỏi:
- Em tỉnh rồi sao?
Nhiên vẫn nheo mắt, nhìn anh thều thào nói:
- Văn, anh về rồi sao?
- Tôi về rồi, em còn mệt không?
Cô nhìn xung quanh không trả lơi mà hỏi lại:
- Sao tôi lại ở bệnh viện vậy?
- Em bị sốt, em không nhớ gì sao?
Cô định giơ tay lên day trán, thì phát hiện cánh tay rất đau nhức anh liền giữ tay cô lại rồi nói:
- Đừng động đậy, em bị sốt, sáng nay tôi về đã thấy em nằm mê man ở phòng rồi.
- Bảo sao tôi thấy người mỏi nhừ, mà bây giờ mấy giờ rồi?
Anh cúi xuống nhìn đồng hồ trả lời:
- Bây giờ mới mười một giờ thôi, em đói chưa? Tôi đi mua cháo cho em.
Cô nhìn anh một lúc như suy nghĩ điều gì, sau đó liền hỏi:
- Chẳng phải đáng lẽ chiều anh mới về sao?
- Sáng nay tôi gọi em không được, trong lòng như có lửa đốt, gọi cho bác Thu cũng không được, gọi cho ba ba lại đi Vũng Tàu, tôi liền về luôn. Dù sao tôi cũng xong công việc rồi, em tỉnh là tốt rồi, nằm nghỉ ngơi vài hôm nữa mới được ra viện.
Nhiên thở dài, lại làm anh phải mất công quá rồi, đêm qua cô nằm chờ điện thoại của anh, đến lúc nào chẳng biết, đến sáng nay dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Cũng may anh về kịp, nếu không cũng không biết xoay sở thế nào, cô đoán chắc bác Thu giúp việc đến gọi cửa rất lâu nhưng cô sốt không biết gì bác lại nghĩ cô không có nhà. Chợt thấy anh nói vài hôm mới được ra viện cô liền níu tay anh nói:
- Văn, chẳng phải nhà anh có bác sĩ riêng sao, chiều cho tôi về được không? Nằm ở viện khó chịu lắm.
Văn nhìn cô, bản thân anh cũng hiểu nằm ở viện thật sự rất khó chịu vừa hay bác sĩ đến anh liền hỏi xem cô có được về nhà không cũng nói qua về việc ở nhà có bác sĩ chăm sóc riêng, chẳng ngờ người bác sĩ nữ nhanh chóng gật đầu đồng ý. Nhiên bỗng thở phào nhìn Văn, ánh mắt chạm khẽ vào ánh mắt anh, chợt cảm thấy đỏ mặt, mấy ngày hôm nay anh không ở nhà, cô lại thấy nhớ anh,hôm nay thấy anh rồi trong lòng lại vui như trẻ thơ. Nhiên cũng không biết lý do gì nhưng mỗi lần cô gặp chuyện anh đều đến đúng lúc cô cần.
- Anh Văn, cảm ơn anh!
Cô lý nhí nói, thấy cô nói ra mấy lời đó, vẻ mặt anh rất không hài lòng liền đáp:
- Tôi đã nói rồi? Em đừng nói mấy lời vậy được không? Khách sáo lắm!
- Tôi biết là như vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy muốn cảm ơn anh nhiều lắm!
- Em không cần nói vậy đâu, chỉ cần em khoẻ mạnh là được rồi. Còn nếu muốn cảm ơn tôi thì đẻ cho tôi một em bé xinh xinh là được.
Nhiên chau mày không thèm đáp lại, đúng là anh không nghiêm túc được chút nào với cô, anh thấy cô như vậy liền nói:
- Sao vậy? Còn xấu hổ cái gì chứ?
Cô không trả lời câu hỏi chính mà chu môi nũng nịu:
- Tôi đói!
- Để tôi đi mua cháo cho em.
Bóng anh đi khuất rồi, cô mới bỗng nhận dạo này chẳng biết cô học đâu ra cái kiểu nhõng nhẽo nũng nị anh như thế. Mà ngay cả khi yêu Quân, cô cũng chưa bao giờ như vậy. Sau khi ăn xong bát cháo cô cảm thấy người đã khoẻ hẳn, anh thấy cô có vẻ tỉnh táo hơn trong lòng cũng an tâm hơn phần nào. Anh chống hai tay lên cằm, nhìn cô rồi hỏi:
- Tôi đi mấy ngày như vậy em có nhớ tôi không?
- Không!
- Nói dối, vậy tại sao màn hình của em lại ở chế độ facetime đến tận sáng nay? Chẳng phải hôm qua tôi chỉ nhắn tin cho em sao? Em chờ điện thoại của tôi mà nói không nhớ sao?
Cô mở mắt nhìn anh lắp bắp giải thích:
- Tôi...là tôi nhỡ tay ấn linh tinh.
- Vậy tại sao nhỡ tay lại ấn hẳn vào số tôi như thể chỉ việc gọi luôn?
Cô lườm lườm anh, rốt cuộc cũng bị anh phát hiện. Phải rồi người thông minh như anh sao không đoán được ra chứ? Cuối cùng đành đánh trống lảng:
- Tại sao anh lại cầm điện thoại của tôi? Mà điện thoại tôi đâu?
- Điện thoại tôi giữ rồi, em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã. Thấy em thế này tôi thật không yên tâm.
Cô nhìn anh cười gượng gạo, đúng là đã quá vất vả cho anh rồi, buổi chiều hôm đó, sau khi đưa cô về nhà anh liền gọi người bác sĩ quen thuộc của gia đình đến để kiểm tra theo dõi thêm tình hình của cô. Mặc cho cô luôn mồm kêu đã khỏi, thế nhưng nhất định anh vẫn bắt cô nằm một chỗ nghỉ ngơi. Bác Thu buổi tối đó được điều luôn sang nhà cô ba hôm liền. Hỏi ra anh mới biết sáng hôm ấy bác định đến nấu ăn sáng cho cô nhưng gọi cửa mãi không có ai mở nên bác đành về. Điện thoại bác lại vứt một nơi nên anh gọi không được. Chủ tịch Minh biết tin cô ốm, liền cho anh nghỉ việc hẳn ba ngày, sau ngày cô ốm một hôm khi đi công tác ở Vũng Tàu về ông liền tức tốc sang thăm cô còn mua biết bao nhiêu đồ tẩm bổ. Nhiên cảm thấy không khí này ấm áp như hồi còn nhỏ, một chút ốm đau tất cả mọi người đều lo lắng cảm giác này đã lâu lắm rồi cô chưa được nhận. Như hồi còn ở với Quân, mặc dù anh ta rất tốt với cô nhưng đôi khi ốm cô cũng phải gượng dậy mà dọn dẹp để anh ta ra ngoài kiếm tiền. Trong lòng Nhiên chợt thấy có chút xót xa. Đến ngày thứ ba, khi cô đã hoàn toàn khoẻ lại, bác Thu trở về căn biệt thự của Chủ tịch Minh. Buổi tối, sau khi ăn xong, Văn liền đưa cô đi tắm. Anh nhẹ nhàng lấy khăn, nhúng vào chậu nước đổ sẵn dầu gió lau khắp người cô, chẳng phải mùi nước hoa thế nhưng anh cũng thấy nó quyến rũ đến lạ. Văn chợt phát hiện cô gầy đi, dẫu vậy cơ thể vẫn vô cùng hấp dẫn. Anh thở dài, đã bao lâu rồi anh và cô chưa được đụng chạm xác thịt, mỗi lần tắm cho cô anh cảm giác giống như khi đói nhìn thấy miếng bánh rất ngon nhưng lại không thể ăn. Sau khi tắm xong, anh chui vào nhà vệ sinh dội nước lạnh khăp người. Chẳng biết tức giận cái gì mà anh liền tát xuống nơi ấy hai cái còn không thêm rả vài câu, cuối cùng đến khi nó chịu hạ xuống, anh mới thôi tắm. Anh mặc bộ quần áo thể thao ôm tấm thân cường tráng bước vào nhìn Nhiên đang ngồi trên giường mặc bộ đồ ngủ đầy gợi cảm.Trong lòng anh khẽ trách mình mấy câu, biết nhìn thấy cô mặc những bộ đồ này anh lại bị kích thích, thế mà vẫn chọn để tắm cho cô, chợt thở dài, rốt cuộc phải tự an ủ không làm gì được, ít nhất nhìn thôi cũng no mắt. Văn leo lên giường giang tay lên gối của Nhiên rồi nói:
- Nằm xuống đi, mai em muốn tôi cho em đến công ty không?
Cô mở to mắt ngạc nhiên hỏi:
- Thật sao? Sao anh lại thay đổi ý định cho tôi đi làm vậy?
Anh chỉ vào cánh tay rồi nói:
- Em nằm xuống đi tôi có mấy chuyện muốn nói với em.
Cô cảm thấy điệu bộ của anh có vẻ nghiêm túc liền nằm xuống xoay người về anh hỏi lại:
- Có chuyện gì sao?
Anh nhìn cô, đôi mắt tinh anh xoáy sâu vào đôi mắt cô:
- Em có tin tôi không?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Em có tin tôi không? Tôi nói gì em cũng tin tôi chứ?
Cô gật đầu đáp:
- Tôi tin anh, anh nói gì tôi cũng sẽ tin anh.
Anh kéo chặt cô hơn vào lòng, hôn lên trán cô hỏi tiếp:
- Em có tin tôi chỉ chung thuỷ với một mình em không? Em có tin kể từ lúc cưới tới giờ tôi chỉ có một mình em và luôn giữ chừng mực với tất cả nhưng người phụ nữ khác không?
Nhiên gật đầu kiên định, từ khi những hành động của anh với Nga, với Ngọc thật sự khiến cô hoàn toàn tin tưởng ở anh. Văn mỉm cười, vuốt tóc cô cuối cùng lấy hết dũng khí kể lại chuyện đi công tác của mình. Nhiên nghe xong, trong lòng tuy rằng có chút tủi thân không biết lý do gì, nhưng anh đã kể như vậy, lại thêm phần cô biết Nga là con người thế nào, nên cuối cùng cô chỉ hỏi lại một câu:
- Tại sao anh có thể dám chắc chắn, hôm đó anh không làm gì chị ta?
Anh thở dài đáp:
- Em còn nhớ hôm đi Quan Lạn không? Tôi bị kích thích đến như vậy mà vẫn kìm chế được, huống hồ hôm qua tôi say đến nỗi ngủ như chết, em nghĩ tôi đủ sức lực sao? Nếu thế thì tôi lại phi thường quá. Khi cô ta bị tôi nói cho như vậy, tỏ ra rất sững sờ tôi càng khẳng định tôi không hề làm gì cô ta. Tôi nói ra những chuyện này vì tôi không muốn em sống trong hoài nghi, tôi không thích để vợ mình phải suy nghĩ trong lòng.
Nhiên gật đầu, bỗng thấy người đàn ông này vô cùng thông minh. Anh chọn cách kể thật với cô chứ không giấu giếm, giá như anh không kể có thể khi bắt gặp ai nói chuyện đó cô sẽ không còn tin nhưng anh đã nói ra cô hoàn toàn có lòng tin nơi anh. Vả lại thật sự, Nga là loại đàn bà có thể làm bất cứ điều gì. Cô gật đầu nói:
- Tôi tin anh, nhưng tôi nghĩ chắc chắn chị ta vẫn sẽ dùng cái chuyện hôm đó làm tôi và anh trở nên mâu thuẫn mà xem. Có lẽ chị ta nghĩ anh không kể cho tôi, thể nào mai chị ta cũng giả vờ kể lể với tôi cho xem.
Anh nhìn cô, trong lòng bỗng cảm thấy cô đã thật sự trưởng thành rồi. Cô ít nhất đã có lòng tin nơi anh, có lẽ việc chia sẻ thật thế này là bước tạo dựng niềm tin trong tình yêu. Nhiên vòng tay qua ôm anh, thầm khâm phục người đàn ông này. Anh có thể để bản thân không bị rơi vào dục vọng quả thật vô cùng vô cùng đáng ngưỡng mộ. Dường như càng nghĩ cô càng cảm thấy tình cảm mình dành cho anh đã thay đổi. Thế nhưng cô vẫn chưa dám tin, chưa dám khẳng định đó là loại tình cảm gì. Cô không kiềm được, bất chợt nhướn người hôn lên môi anh rồi cúi đầu xấu hổ, anh thấy hành động này của cô, chỉ hận không thể đè cô ra mà xé tan bộ váy ngủ. Đành ngậm ngùi hôn lên môi cô, trong lòng thật sự ngạc nhiên và vui sướng tột cùng! Lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như vậy! Thật lòng mà nói, nếu là Quân, chưa chắc Nhiên đã có thể dễ dàng tin như vậy. Nhưng ở Văn, ngay từ đầu khi bước chân vào cuộc hôn nhân này cô đã có lòng tin tuyệt đối từ anh. Đó là cảm giác. Buổi sáng hôm sau, sau ăn sáng, anh liền chở cô đi làm. Lúc đến công ty, Nga tỏ ra vô cùng sửng sốt khi thấy hai người vui vẻ với nhau. Cô ta đứng dậy lắp bắp chào hai người rồi ngồi xuống, Nhiên không thèm đáp lại đi thẳng vào trong. Vì cánh tay cô bó bột nên cô gần như không làm gì được, chỉ có ngồi đọc tài liệu rồi ngắm Văn, dạo này cô thấy Văn càng ngày càng đẹp trai, hoặc có lẽ cô đang bị ảo tưởng về chồng mình. Nhiên đọc tài liệu một chút chợt thấy Nga thi thoảng lại đưa con mắt thăm dò về phía cô. Cuối cùng cô quyết định đứng dậy, đi ra nhà vệ sinh trong lòng chắc mẩm chị ta sẽ đi theo. Đúng như cô dự đoán, cô vừa bước vào trong nhà vệ sinh đã thấy Nga bước theo sau liền nhếch mép cười, đưa tay trái ra rửa, Nga tiến sát lại gần cô rồi nói:
- Này, bị chồng cắm sừng mà vẫn vui vẻ nhỉ?
Nhiên khẽ nhún vai bình thản đáp:
- Nga, chị đang cố chia rẽ vợ chồng tôi mà bày ra trò nói nhăng nói cuội này sao?
Nga thấy bộ dạng bình thản này của Nhiên trong lòng bỗng tức giận vô cùng liền lôi điện thoại ra đưa bức ảnh khoả thân của cô ta nằm ôm Văn cho Nhiên xem. Mặc dù cô tin Văn, thế nhưng thấy một người con gái nằm cạnh chồng mình cô cũng không khỏi khó chịu, thế nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lại tiếp tục nở nụ cười. Bất chợt cô lấy hết sức dồn vào tay trái giáng thật mạnh bàn tay lên mặt chị ta. Nga bị cú tát bất ngờ liền choạng vạng mất vài giây, sau khi định thần lại liền xông tới định đáp trả. Cô liền cười nói:
- Đánh tôi đi, chị thử đụng vào một sợi lông của tôi xem chị có thể dễ dàng sống mà bước ra khỏi công ty này không? Cái tát này là vì chồng tôi là đàn ông không muốn đánh phụ nữ nên tôi ra tay giúp chồng tôi.
Nga bị cô doạ, liền buông tay xuống, chưa kịp phản ứng cô nói tiếp:
- Sao? Giờ khóc lóc ra ăn vạ với anh Văn anh ấy sẽ tin chị sao? Chị nghĩ gì đến ngay cả khi say anh ấy còn chẳng thèm đụng vào chị nữa là.
- Ai nói anh ta không đụng vào tôi??
- Nếu anh ấy đụng vào chị, tôi đảm bao giờ chị đã không đứng đây mà chấp nhận bị tôi đánh rồi. Loại người như chị chỉ cần anh ấy đụng vào chị sẽ bắt đền bắt vạ ngay. Tôi không ngu mà tin vào cái ảnh đó đâu! Giờ chị có bằng chứng anh ấy đã làm gì chị ví dụ giấy xét nghiệm hay gì đó tôi cũng có thể chưa chắc đã tin! Nói gì mấy cái ảnh này!
- Tôi không....rảnh đi xét nghiệm.
- Tôi đưa chị đi chị dám không? Mới hai ngày thôi mà, xét nghiệm sớm còn kịp. Hay chị không dám? Còn chị nghĩ mang đống ảnh này ra để doạ anh Văn đúng là chị đã nhầm rồi. Đống ảnh này chẳng có tác dụng gì trừ việc khiến chị sau này bị mang tiếng với nhà chồng tương lai của chị, còn anh Văn đủ sức thông minh để dẹp bỏ nó, Cái tát này là cái tát của tôi, vì chị dám ve vãn chồng tôi! Còn chị đừng nghĩ kiện được tôi, anh Văn có thể kiện chị tôi vu khống, và đột nhập phòng của anh ấy đấy.
Nói rồi cô giang tay tát thật mạnh lên mặt Nga sau đó bỏ đi, để lại Nga với khuôn mặt đỏ ửng. Nga đã mất hết bình tĩnh, cầm chiếc điện thoại ném xuống đất vỡ tan tành. Tất cả dữ liệu cũng mất theo chiếc điện thoại đó. Đến khi cơn tức giận dần nguôi, cô ta mới đứng dậy, nhặt chiếc điện thoại đã vỡ vứt vào thùng rác!
Nga! Cô thất bại thảm hại rồi.
Sau khi tát Nga hai cái, Nhiên cảm thấy trong lòng có chút hả hê. Nghĩ lại mấy ngày trước còn thấy hơi xót thương khi cô ta khóc đúng là uổng công cô còn chút tình người. Đối với loại đàn bà này, nếu cô càng nhân nhượng, cô ta sẽ càng lấn tới. Thế nên hai cái tát hôm nay cô hoàn toàn không chút hối hận.
Danh sách chương