Editor: sammie

Kỉ Thiệu Quân đã sớm cho người đi nghe ngóng tin tức, sau đó báo cho Lộ Thừa Hữu vẫn còn đang âm trầm: “Lão bà của cậu hình như đã bay tới Xuyên Nhiên rồi.”

Lúc này các khách mời đều được đưa đi, bốn người bọn họ tùy ý ngồi trong gian phòng, Thẩm Diệc Nhạn một bộ không liên quan đến mình, mở miệng nói: “Tất nhiên là có ẩn tình.”

Đặng Cảnh Nam cười rộ lên: “Kẻ kém thông minh cũng có thể nói như cậu.”

Kỷ Thiệu Quân cũng cười: “Chẳng lẽ các cậu không biết trong khi yêu, chỉ số thông minh biến thành số 0 à?”

Thẩm Diệc Nhạn cũng không tức giận, tùy tiện cầm lấy vật gì đó quăng tới Kỷ Thiệu Quân: “Kẻ tám lạng người nửa cân, cậu cho rằng cậu có bao nhiêu?”

“Nhưng tớ là 8 lạng.”

Lộ Thừa Hữu trầm mặc nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng: “Năm mươi bước cười một trăm bước.”

Đặng Cảnh Nam thấy Lộ Thừa Hữu rốt cuộc cũng chịu mở miệng, vì thế cũng tới làm sôi nổi không khí một tí: “Tớ biết nguồn gốc của câu thành ngữ này. Chính là lúc hành quân đánh giặc, một binh sĩ lâm trận chạy trốn, hắn ta chạy năm mươi bước, nhưng hắn lại cười một người lính khác chạy xa hơn, bởi vì người lính kia chạy một trăm bước, hắn cười anh lính kia là một người nhát gan, đã lâm trận mà còn bỏ chạy.”

Thật rõ ràng, chẳng ai cổ vũ.

Đặng Cảnh Nam nhún vai, cũng không chấp nhận: “Nếu không, cậu cũng đi Xuyên Nhiên để xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Lộ Thừa Hữu hiểu mấy năm nay Tô Thiển Oanh đều ở Xuyên Nhiên, có thể nói cô ấy quen thuộc nơi đó hơn so với Nam Thành. Hơn nữa, Tô Thiển Oanh lảng vảng đến Xuyên Nhiên thì chắc chắn có chuyện quan trọng phải làm. Nhưng mà, lí trí là một chuyện, mà đối mặt với sự thật là một chuyện khác, anh không thể hiểu được cách làm của Tô Thiển Oanh, ít nhất anh không nghĩ ra được chuyện gì có ý nghĩa đến mức cô phải bỏ anh mà đi.

“Không đi.” Anh nói xong liền cảm thấy mình có chút tức giận, vì thế lại mở miệng: “Dù sao cuối cùng thì cô ấy cũng về thôi.”

Bọn họ thấy Lộ Thừa Hữu cũng không có gì khác liền muốn tạm biệt, anh tiễn bọn họ đi ra.

Kỷ Thiệu Quân và Đặng Cảnh Nam trực tiếp lái xe đi, nhưng Thẩm Diệc Nhạn chưa đi vội, bởi vì vị hôn thê của anh – Từ Hân Thần đang ở đó chờ anh. Từ Hân Thần bộ dạng dịu dàng thuần khiết, đứng cùng Thẩm Diệc Nhạn rất xứng đôi, chẳng qua là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Lộ Thừa Hữu lắc đầu, suy nghĩ về người khác làm gì, chính anh mới là chú rể đáng thương nhất thế giới chứ.

Mà anh còn phải đối mặt với hai bên cha mẹ nữa, nghĩ đến đó anh có chút đau đầu.

Tiêu Tố Oanh và Tô Văn Uyên từ tức giận Tô Thiển Oanh bây giờ chuyển thành lo lắng, Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An cũng không bàn bạc gì, dù sao đều nhất trí ý kiến: nếu đã biết Tô Thiển Oanh ở đâu, vậy thì mau chóng đón cô về.

Lộ Thừa Hữu lúc này không nghĩ sẽ giải thích nhiều, hiện tại anh tuyệt đối không muốn đi khuyên giải an ủi người khác.

Ngày hôm nay anh thật sự tỉnh táo, cũng biết xảy ra chuyện gì, vốn có chút hưng phấn với hôn lễ, vậy mà anh lại biến thành trò cười.

Tâm trạng anh cũng không tốt lắm, sẽ không tức giận, nhưng vô cùng trầm mặc.

Lộ Thừa Hữu cũng là một người cố chấp, dù sao anh vẫn từng bước làm việc, không để ý tới ánh mắt của người khác, chẳng qua anh chưa về biệt thự, không muốn nghe bọn họ cố ý hay vô tình nhắc tới Tô Thiển Oanh.

Anh nghĩ, tốt nhất cô nên đưa ra một lí do anh có thể chấp nhận được, nhưng chính anh lại nghĩ, không có một lời giải thích nào anh có thể đồng ý.

Đến ngày đi làm, nhân viên trong công ty cũng rất ngạc nhiên, nhưng chẳng ai dám tới hỏi anh lí do.

Phụ nữ lắm chuyện trên thế giới này rất nhiều, Lộ Thừa Hữu tin điều này. Cho nên lúc anh tự mình đi copy một phần tài liệu, liền thấy mấy nữ nhân viên vây quanh cùng nhau bàn về đàn ông.

Về sinh hoạt cá nhân, anh cũng không ngăn cản, chẳng qua sau khi người kia thấy anh lại ngượng ngùng, đặt tờ báo ở phía dưới một tập tài liệu.

Anh chỉ nhìn lướt qua, không làm gì, nhưng anh đi hai bước rồi bỗng nhiên quay lại, mấy người nữ nhân viên kia sợ tới mức đứng tại chỗ không dám cử động.

Nhưng Lộ Thừa Hữu không nhìn các cô, tay anh chậm rãi rút tờ báo ra.

Ở phần giải trí trong đó, có một tiêu đề thật lớn: "Siêu sao Thiên Vương đêm tối đột nhập phòng của người đẹp xa lạ.” Mà trên mặt báo còn tiết lộ hình chụp, xuống phía dưới cũng có hình chụp. Ảnh chụp cũng không rõ ràng, chỉ thấy một người đàn ông lấy tay che cho một cô gái, mặt cô gái bị che mất, chỉ chụp được tóc dài trên đầu.

Ảnh chụp không rõ như vậy, nhưng anh lại nhìn ra, là Lạc Diệc Minh và Tô Thiển Oanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện