Editor: sammie

Buổi hôn lễ này, dường như những người hiểu rõ đều không vui vẻ, Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh đều rất vất vả, một bên là lo lắng trong lòng, một bên phải bày ra khuôn mặt vui vẻ chào đón khách khứa. Khách mời đều đã tới đông đủ, cũng không thể hủy bỏ lúc này được, nếu không ngày mai trên các trang báo của thành phố Thiên Nam sẽ có nhiều phỏng đoán với đám cưới này. Lúc mới bắt đầu, Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An đều hết sức lo lắng, vẫn còn hoài nghi cô bị người nào bắt cóc... Càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng những người có mặt ở đây đều đồng loạt làm chứng việc Tô Thiển Oanh tự mình đi ra, lúc này mới khiến các bậc cha mẹ yên lòng.

Tô lão gia tức giận đến vứt cả chiếc nạng, nói thẳng một câu: nhất định phải bắt nha đầu thúi kia quay trở về, dám mất tích vào giờ phút quan trọng này. Tô Thiển Oanh từ nhỏ đã bị chiều đến hư, chỉ cần không gây ra chuyện lớn gì thì ngay cả mắng nhiếc cô, ông cũng không nỡ. Kết quả là nhiều năm như vậy cô cũng chỉ phạm ít sai lầm, vào lúc này lại gây ra chuyện khiến ai nấy đều kinh ngạc.

Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh tìm cách tạm thời làm chậm lại buổi hôn lễ, về phần khách mời thì xin lỗi. Nhưng Lộ Thừa Hữu không đồng ý, nếu quyết định kết hôn, thì anh sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Nếu để ý sẽ thấy vẻ mặt của anh có chút lạnh lùng kiên quyết, lời nói như đinh đóng cột, chú rể đã lên tiếng, đương nhiên những người khác sẽ không nói nhiều nữa.

Ý của Đặng Cảnh Nam là tùy tiện tìm một người nào đó, mặc áo cưới tham dự một chút, che mặt lại cũng không thể xem là kì quái được, đối với người khác mà nói còn tưởng là ra vẻ thần bí. Nhưng Lộ Thừa Hữu vẫn không đồng ý.

Anh suy nghĩ rất đơn giản, tuyên bố thân thể cô dâu không được thoải mái là được. Lý do vì như vậy nên không thể đứng lâu được, ngược lại có thể khiến người ta tin một chút, cho rằng đúng là cần phải thế.

Chú rể không để cô dâu đi ra chịu khổ, thật là thương yêu vợ.

Cho nên, đôi khi nói dối không thể giấu giếm được sự việc, tốt hơn hết là nói thật, có khi còn đạt được kết quả không nghĩ tới. Điều này Lộ Thừa Hữu đã rút ra được từ khi học trung học.

Có một ngày trời đột nhiên đổ mưa, khiến anh không muốn đi học, anh liền gọi điện cho thầy giáo nói anh bị bệnh không thể tới trường. Thực tế là anh muốn xem hết bộ phim đang xem dở, hơn nữa trời lại đổ mưa.

Kết quả không thể nào tốt hơn. Đến ngày hôm sau, học sinh cùng lớp hỏi anh vì sao không đi học, anh trả lời không cần suy nghĩ rằng ở nhà xem tivi. Mấy học sinh kia lắc đầu: “Chúng tớ đều biết, cậu bị bệnh, đỡ hơn chút nào không?” Anh lặp lại ba lần: ở nhà xem tivi. Nhưng không có một người nào, không có một bạn học nào tin anh, thật sự khiến người ta không biết làm sao.

Mà Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh là thanh mai trúc mã, trong lúc ở bên ngoài cũng không thể hiện tình cảm rầm rộ, bởi vậy người khác tự nhiên sẽ không suy đoán gì nhiều.

Khách khứa thấy vẻ mặt thản nhiên như vậy của chú rể, chẳng có chút gì là khẩn trương hay lo lắng, vì thế cũng không dám ý kiến gì, dù sao đây cũng là việc của nhà người ta.

Đương nhiên Kỉ Thiệu Quân và Thẩm Diệc Nhạn lại có trách nhiệm theo sát chú rể, vì Lộ Thừa Hữu mà cản không ít rượu.

Đặng Cảnh Nam bưng rượu đứng ở một bên, tò mò nhìn Lộ Thừa Hữu, cho dù xảy ra chuyện như vậy, anh vẫn có thể tỏ ra vô cùng bình tĩnh tự nhiên ở trước mặt mọi người . Anh cũng không quên…

Nhớ lúc nãy trong phòng trang điểm, Lộ Thừa Hữu đã thoáng qua một tia thất vọng.

Bởi vì hôn lễ này, Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh đều cảm thấy rất thiệt thòi và mắc nợ Lộ Thừa Hữu, chẳng qua việc trước mắt là phải tìm được Tô Thiển Oanh, hơn nữa làm cha mẹ, chuyện bọn họ quan tâm nhất bây giờ là sợ Tô Thiển Oanh gặp chuyện gì, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện