Thương nhân gian ác nổi tiếng kinh thành nay cải tà quy chính, chuyện ngày được tuyên truyền đi khắp các hang cùng ngõ hẻm.
Khung cảnh đại hội quyên góp vô cùng hoành tráng, số bạc này Nhậm Vạn Ngân bỏ ra cũng xứng đáng.
“Làm thiện tích đức là điều nên làm, mọi người không phải xúc động như vậy, và cũng đừng cảm ơn ta, cần cảm ơn Ngộ Sắc đại sư và Hình Hoan cô nương. Nhờ được hai vị chỉ dẫn, nhân sinh quan và giá trị quan của Nhậm mỗ tôi mới đạt đến được sự thăng hoa như vậy. Hình Hoan cô nương không chỉ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà tấm lòng lương thiện, tính tình bên ngoài mềm yếu nhưng bên trong mạnh mẽ hấp dẫn sâu sắc tôi, trong dã tính có sự dịu dàng, trong u buồn có sự bứt phá, quả xứng là hình mẫu của nữ nhi, quà tặng của nam giới…”
Lời mở đầu của Nhậm Vạn Ngân ngày càng đi lệch chủ đề, giọng điệu hắn có chút hơi men say, ánh mắt đầy ngưỡng mộ làm các nhân sĩ giang hồ bên dưới không thể hiểu nổi.
Không ai thấy nổi cô nương đang ngồi đoan trang trên ghế đó và Hình Hoan trong tưởng tượng có điểm gì tương đồng.
Nàng diện bộ váy ống tay rộng màu xanh. Chất liệu lụa tơ tằm thượng hạng cũng bị lu mờ trước làn da trắng ngần nơi cổ áo của nàng. Trên bờ vai là một đóa hoa hải đường diễm lệ, rất rực rỡ, không giống với màu xanh bình thường, đó là màu đỏ thẫm. Phần thân dưới váy xếp trông như những làn sóng, ôm sát lấy thân nàng.
Khuôn mặt nàng không quá đẹp nhưng rất thiện cảm. Nàng hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn mông lung, cứ nhìn chằm chằm vào cái ghế trống ở bên cạnh.
“Thần y, cô nương đó có thật là Hình Hoan không?” Làm sao một người có thể thoát xác trong vòng mấy ngày được? Không thể nào, bởi vậy anh em trong giang hồ hoàn toàn có lý do để hoài nghi.
“Đúng mà, đúng mà!” Thần y may mắn có dịp chứng kiến hình ảnh nàng thoát khỏi chiếc áo bông to dày gật đầu xác nhận.
“Nói thật, nhìn kỹ các nét cũng có điểm giống.”
Hình Hoan chẳng màng đế ý những lời bình luận của mọi người, từ đầu đến cuối nàng cứ đờ đẫn nhìn về chiếc ghế bị bỏ trống. Bỗng chốc ảo giác hiện về, dường như có một nam nhi thích mặc áo cà sa xanh lục đang ngồi ở đó, nhìn về phía nàng mỉm cười, cùng nàng hưởng thụ niềm vui thành công sau vụ lừa đảo.
Nghĩ rồi bất giác nàng mỉm cười, rất khớp với những lời ca tụng của Nhậm Vạn Ngân.
“Xem ra đúng là ngàn vàng mua nổi nụ cười giai nhân!” Giọng nói nghe rít qua khẽ răng từ đằng sau chắn ngang lời Nhậm Vạn Ngân, đồng thời khiến Hình Hoan chợt bừng tỉnh.
Giọng nói quen thuộc khiến nàng ngẩng phắt đầu lên, nhác thấy hình bóng tướng công nhà mình, nàng bất giác ngẩn người không có chút phản ứng nào.
“Hình mẫu của nữ giới, món quà của nam giới, hả? Nàng mang quà gì cho hắn?!” Chàng nhìn thẳng chăm chăm vào nàng.
Mất một lúc lâu chàng mới xác định chính xác người ngồi trước mặt mình hiện giờ chính là Hình Hoan.
Vóc dáng thon thả, khuôn mặt thanh tú, khí tiết thanh cao… những cụm từ miêu tả đối với người con gái trước mắt đều không có liên quan gì đến Hình Hoan trong ấn tượng của chàng.
Nhưng nụ cười khắc sâu trên má nàng vừa rồi đã khiến chàng loại bỏ tất cả những nghi ngờ. Không sai, mỗi lần nàng cười với chàng cũng vẫn luôn có thái độ dịu dàng vô ngần như thế.
“Thiếp…” Tất cả mọi chuyện quá bất ngờ, khả năng ứng biến của Hình Hoan vẫn chưa đủ để xử lý tình huống này.
Tuy đã định liệu trước rằng đại sư ra đi chắc chắn sẽ có phiền phức đến nàng, nhưng nàng không ngờ phiền phức ấy lại khó khăn như nhảy vào lò lửa đến vậy. Triệu Vĩnh An đích thân đến bắt người? Nàng nên tiếp tục đóng vai a hoàn của chàng hay cuối cùng có thể gọi chàng một tiếng “tướng công”? Ông trời dường như thấy báo ứng như vậy chưa đủ, Hình Hoan chưa kịp hết bàng hoàng thì một người không thể ngờ tới nữa lại xuất hiện.
“Du dân thất nghiệp các người lại tụ tập phi pháp! Cả người nữa, là thương gia mà không chăm lo nghề nghiệp, lại đàn đúm với đám du dân thất nghiệp này. Quyên góp là chuyện tốt nhưng sao phải tụ tập? Có lệnh chỉ cho phép của triều đình không? Không có tức là phạm pháp! Đi, theo ta về trình quan!”
Không cần biết chuyện trắng đen thế nào đã đòi bắt người thì chẳng còn ai khác ngoài cô nàng quá rãnh rỗi Hiểu Nhàn muội muội? Hình Hoan không cần ngẩng mặt nhìn đều có thể đoán ra người đến là ai.
“Cô cô cô… tại sao lại là cô? Sao chẳng chỗ nào là không thấy mặt cô?” Từ phía dưới có tiếng hỏi lắp bắp.
“Ta cần trở thành “Nữ bộ khoái đệ nhất trong thiên hạ”, ở đâu cần ta là ta có mặt!”
“Ở đây chẳng ai cần cô…”
“Ai nói vậy, Vĩnh An huynh cần ta!”
“…”
Lời nói này vừa thốt lên, bầu không khí xung quanh trở lên khác thường. Tuy không ai biết thân phận thật của Hình Hoan, nhưng nàng vẫn cảm nhận thấy có những đôi mắt lúc ẩn lúc hiện lướt nhìn về phía mình, thấp thoáng như thể đang ẩn giấu sự nhạo báng, châm chọc.
Nếu Triệu Vĩnh An xuất hiện ép nàng vào thế tiến thoái lưỡng nan thì sự xuất hiện của Quản Hiểu Nhàn như đổ thêm dầu vào lửa, khiến nàng cảm thấy vừa nóng như ngồi trên lưng hổ lại vừa cảm nhận rõ rệt mùi vị của sự sỉ nhục. Đó là cảm giác khó mà nuốt trôi được, nàng cúi gằm mặt, lặng lẽ không nói gì, muốn được trốn sau lưng Ngộ Sắc nhưng chợt bàng hoàng nhận ra, y đã không còn ở đây.
“Này này… xin cho hỏi, cảm phiền nói cho ta hay chuyện gì đang diễn ra ở đây?” Kinh ngạc không hiểu chuyện gì, ánh mắt Nhậm Vạn Ngân ngơ ngác. Nhìn một vòng đám người trong giang hồ, hắn lại quay sang nhìn một lát nàng Hình Hoan đang có vẻ mặt bất thường, sau cùng hắn mới nhìn hai con bài Trình Giảo Kim[1] từ đâu chợt bắn ra.
[1] Con bài trong trò chơi điện tử.
“Phải chăng lâu rồi Nhậm công tử không gặp đàn bà? Một con lợn cái cũng được ngài ca ngợi đến mức đó?”. Từ đầu đến cuối, Triệu Vĩnh An cứ nhìn trừng trừng Hình Hoan, không thể giấu nổi sự bực tức trong ánh mắt.
Có thể thấy rõ những lời này là nói trái ngược với suy nghĩ thực trong lòng. Chàng thậm chí còn không thể nào bỏ qua cả sự ngỡ ngàng ban nãy khi vừa mới nhìn vẻ đẹp của nàng, nhưng như vậy thì đã sao? Nàng ta khổ tâm đóng vai xấu xí trước mặt chàng vậy mà lại thoải mái cho người khác tận hưởng vẻ đẹp của mình, thế là ý gì?
“Hả, Phủ họ Nhậm không nuôi lợn.”
“Thật vậy sao? Công tử, con lợn này không dễ nuôi đâu, nói sẽ khiến ngài phải mất mặt!” Triệu Vĩnh An vẫn vừa nghiến răng vừa nói.
Hòa thượng để tóc, thương nhân giàu có nhất… người con gái này không coi chàng ra gì, những gian phu xuất hiện hết người này đến người khác có nghĩa là gì? Có nghĩa là nàng ta luôn có cách để tìm thấy đám đàn ông phẩm vị thấp hèn phải không? Không chỉ phẩm vị thấp hèn mà còn ngu dốt! Tình nguyện vì nàng ta mà vung tay ném ngàn vàng.
Đáng khinh, biết dùng ngàn vàng để mua một nụ cười thì giỏi lắm sao? Có thể hiểu thế nào là có trước có sau? Vị tướng công mà nàng ta vẫn gọi này còn chưa chết, đôi trai gái đáng chết này dám vội mừng thế sao?
“Mang bạc vào đây”. Mối tức này chàng không nhịn nổi. Người vợ vốn muốn từ hôn từ lâu có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, nhưng không thể để gian phu cướp thế thượng phong của chàng trước bàn dân thiên hạ như thế được.
Nghe tiếng ra lệnh của chàng, nô gia nhà họ Triệu lục đục vác một hòm nặng lên. Khi hòm được mở ra, đầy bạc bên trong khiến không ít người phải xuýt xoa thành tiếng. Trong đó, không nghi ngờ gì, người có tiếng xuýt xoa lớn nhất là Hình Hoan.
“Thấy chưa, nếu đã thành tâm muốn làm việc thiện thì hãy như Vĩnh An huynh đây, lặng lẽ mang bạc đến, phóng khoáng quyên góp. Còn ngươi thì ra cái thể thống gì, tụ tập bất hợp pháp, lại còn mù quáng khen ngợi người con gái xấu xí thế kia. Với tư cách là một bộ khoái tận trung có trách nhiệm, ta không bắt ngươi thì còn bắt ai nữa?” Quản Hiểu Nhàn cướp lời nói chen vào, như một lời giải thích cho hành động của Triệu Vĩnh An.
Cách nói hách dịch ấy như đập mạnh vào tim Hình Hoan. Đúng, nàng không đẹp, khuôn mặt tầm thường không thể đáp ứng thẩm mỹ của tướng công nhà nàng; Nàng không đủ nũng nịu, tiếng “Chàng Vĩnh An” ngọt ngào kia nàng không cất lên lời được; Nàng cũng không tài nào học được cách tán dương chàng trong những tình huống như thế này, tình huống mà chẳng hiểu nổi dụng ý của Triệu Vĩnh An là gì.
“Nhị thiếu gia, đầu óc công tử có vấn đề gì không vậy? Nhậm công tử đang vui vẻ quyên góp, công tử sao gây chuyện ồn ào gì chứ?”
“Nàng gọi ta là gì?” Từng câu từng chữ nàng nói ra chàng đều nghe rất rõ, rõ ràng đó là cách xưng hô do chính chàng quy định ra, nhưng giờ phút này chàng thấy nó nghe sao mà chướng tai. Cái từ “Nhị thiếu gia” khô cứng kia nghĩa là gì! Mới có vài ngày, chàng đã vinh quang bị mất chức rồi sao?!
“Nhị thiếu gia.” Nàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, sợ rằng sẽ không còn đủ dũng khí để thanh minh cho mình, “Nếu như công tử và cô nương bộ khoái đây quá nhàn rỗi thì cũng nên tính xem nên chơi trò khác, ở đây đang làm việc chính đáng, không phải trò chơi.”
“Ta cũng đến đây để quyên góp! Vung tay nghìn bạc mà thôi, ta quyên góp được. Cười, ta muốn nàng cười cho ta xem ngay bây giờ!” Chàng đưa ra thông điệp cuối cùng, chờ đợi như chắc chắn nàng sẽ quay lại cười làm nũng hiền lành dễ bảo như mọi khi, cùng chàng về nhà, kết thúc vụ lộn xộn này.
“…” Chi bằng chàng suy nghĩ chín chắn rồi cho ta một lá từ hôn, chính thức đuổi ta ra khỏi nhà thì hơn!
Tiếng lòng ấy tuy Hình Hoan không thể nói thành lời nhưng thực sự nàng khó lòng mà không nghĩ vậy.
Để nhân sĩ trong giang hồ nhanh chóng trả hết nợ cho nhà họ Triệu, nhanh chóng kết thúc cái đại hội đại biểu võ lâm, vừa phải nói dối lại còn diễn kịch, còn phải giặt không biết bao nhiêu áo cà sa cho đại sư, nấu không biết bao bữa cơm cho y. Tuy phần lớn là công của đại sư nhưng nàng cũng đã rất vất vả.
Kết quả thì sao? Kết quả là chẳng hiểu thế nào chàng dẫn Hiểu Nhàn muội muội của mình đến phá rối, lại còn trong chớp mắt vung ra nghìn vàng. Muốn nàng cười thì về nhà hãy tính, cười mỉm, cười to, cười đau đớn, cười ngượng, cười khờ, cười nhăn da không rung thịt… chàng thích kiểu nào nàng sẽ cười hết cho không được sao? Có cần phải làm lớn như thế này không?
“Hình Hoan! Lâu rồi không được nhận thư từ hôn nàng ngứa ngáy chân tay rồi phải không?” Nàng không phản ứng gì, khiến chàng phẫn nộ đến mức như muốn sụp đổ. Để sự uy nghiêm của mình thêm có uy lực, chàng rút chiếc roi bạc chuyên dùng để thực thi gia pháp bên thắt lưng ra.
“Ơ, công tử, thư từ hôn, công tử nhận nhầm người rồi sao?” Đối với người đang cầm hung khí không nên làm căng, nhưng cũng không thể mặc kệ Hình Hoan như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Nhậm Vạn Ngân cố thử tìm một cái kết có hậu.
“Nhận nhầm, người con gái này đã gọi ta là “tướng công” hai năm trời, theo ngươi thì ta quen thân nàng có bằng ngươi không?”
Tiếng thét lớn của Triệu Vĩnh An trên bục khán đài khiến vở kịch càng lúc càng lên cao trào. Anh em giang hồ bên dưới không ngớt lời ngạc nhiên. Không ai có thể ngờ được, thoắt cái a hoàn Triệu gia trang trở thành nhị thiếu phu nhân, càng không thể ngờ được, nhị thiếu gia thỉnh thoảng còn kiêm thêm chân chặt củi!
“Vĩnh, Vĩnh An huynh… cô ta, cô ta, cô ta là nương tử? Sao có thể như vậy! Muội đã từng gặp cô ta, cô ta là người của tên hòa thượng giả…” Đến đây vì nghe báo có tụ tập phi pháp, nhưng Hiểu Nhàn không thể ngờ được ở đây lại có tin động trời như thế.
Quả nhiên đúng là còn có tên hòa thượng nữa! Chàng không còn tâm trí để quan tâm đến lời của Hiểu Nhàn, chàng vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh đến giữ sĩ diện cho mình, “Lạc thú khuê phòng, chúng ta thích đóng vai a hoàn và cậu chủ thì đã sao!”
“Công tử từ hôn, công tử bình tĩnh đã nào, công tử nhận nhầm người rồi, ta đã gặp vị hôn phu của nàng đây rồi.” Trong tình cảnh rối ren này, Nhậm Vạn Ngân cẩn trọng nói từng từ một.
Khá tốt! Lại còn cả vị hôn phu nữa. Quả là chàng đã đánh giá thấp nàng, ánh mắt như đâm lao nhằm thẳng vào Hình Hoan, nhưng khác với kiểu gào thét lúc nãy, nay chàng nói bình tĩnh hơn, “Tự nàng hãy nói đi, ta là gì của nàng?”
“Tướng công…” Ánh mắt đáng sợ của chàng khiến Hình Hoan khiếp sợ buột miệng trả lời theo phản xạ, nhưng khi nhìn khuôn mặt ngạc nhiên sững sờ của Nhậm Vạn Ngân bên cạnh, nàng chợt tỉnh ngộ ra, “Đúng vậy! Trước kia quả đúng chàng là tướng công của thiếp, nhưng chàng đã từ thiếp không biết bao nhiêu lần rồi. Chúng ta đã thống nhất từ sau chàng là ông chủ, thiếp là a hoàn. Chẳng lẽ chàng hối hận rồi sao? Đừng như vậy, thư từ hôn đã viết thì không thể thu lại được, nhị thiếu gia, công tử cần gì phải quyến luyến mãi như thế.”
Nàng vô cùng khôn khéo chuyển đổi tình thế khi đã trót lỡ lời, so với những lần nói dối trước kia, lần này chí ít cũng có nhiều thông tin thật, nhưng sự e sợ trong lòng nàng thì lại tăng chứ không giảm chút nào.
“Ồ, hóa ra công tử là chồng cũ.” Nhậm Vạn Ngân như vỡ lẽ ra mọi chuyện, dù chuyện này Hình Hoan chưa từng kể, nhưng nghe nói ai cũng có chuyện cần giữ riêng cho mình, hắn tỏ ra thấu hiểu. Hắn nhân tiện cũng bày tỏ sự đồng cảm hiếm có: “Chồng cũ, lời Hình Hoan nói công tử nghe rõ rồi chứ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, thôi hãy bỏ qua đi.”
“Cút! “chồng cũ” ai cho phép ngươi gọi như vậy?” Đến tận lúc này, Triệu Vĩnh An mới định thần lại sau những gì Hình Hoan nói. Nàng Hình Hoan mà chàng quen thuộc, nghe chàng quát lên là người mềm nhũn ra, không biết từ chối bất cứ yêu cầu nào của chàng, càng không có chuyện yêu cầu lại chàng không nên quyến luyến cái gì. Trên thực tế, nàng ta cần phải quyến luyến chàng thì mới đúng, “Hiểu Nhàn muội muội, người tổ chức tụ tập phi pháp này trao lại cho nàng, ta dẫn người con gái này về xử lý việc nhà trước!”
“Xử lý việc nhà”, bốn chữ đơn giản ấy khiến Hiểu Nhàn nhanh chóng lấy lại tinh thần phấn chấn hẳn lên, “Vâng! Muội sẽ không để huynh phải thất vọng đâu, chàng cũng không được để muội thất vọng đâu đấy. Vĩnh An huynh, cố lên, chứng cứ rành rành, lần này chàng phải đuổi bằng được ả ta ra khỏi nhà. Đợi muội làm xong việc ở đây, muội sẽ trình bày rõ ràng chuyện của ả và tên hòa thượng giả cho chàng nghe.”
“Đợi, đợi đã…” Đúng là mải mê tâm sự, thật chẳng hay ho chút nào. Nếu họ đã muốn nàng là người ngoài, thì nàng đành chịu giữ đúng thân phận của mình, muốn xử lý việc nhà cũng được. Nhưng… còn đống bạc kia, nói gì thì cũng phải mang mấy hòm bạc đó về nhà trước đã, nàng không thể nào làm chuyện buôn bán lỗ vốn được, trộm gà không được lại mất luôn cả nắm thóc!
“Người đâu! Bịt mắt nàng ta lại, không để nàng ta nhìn tên gian phu kia thêm một phút nào!” Ánh mắt đơ ra bất động của nàng được Vĩnh An lý giải thành ánh mắt lưu luyến không muốn rời xa Nhậm Vạn Ngân.
Khung cảnh đại hội quyên góp vô cùng hoành tráng, số bạc này Nhậm Vạn Ngân bỏ ra cũng xứng đáng.
“Làm thiện tích đức là điều nên làm, mọi người không phải xúc động như vậy, và cũng đừng cảm ơn ta, cần cảm ơn Ngộ Sắc đại sư và Hình Hoan cô nương. Nhờ được hai vị chỉ dẫn, nhân sinh quan và giá trị quan của Nhậm mỗ tôi mới đạt đến được sự thăng hoa như vậy. Hình Hoan cô nương không chỉ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà tấm lòng lương thiện, tính tình bên ngoài mềm yếu nhưng bên trong mạnh mẽ hấp dẫn sâu sắc tôi, trong dã tính có sự dịu dàng, trong u buồn có sự bứt phá, quả xứng là hình mẫu của nữ nhi, quà tặng của nam giới…”
Lời mở đầu của Nhậm Vạn Ngân ngày càng đi lệch chủ đề, giọng điệu hắn có chút hơi men say, ánh mắt đầy ngưỡng mộ làm các nhân sĩ giang hồ bên dưới không thể hiểu nổi.
Không ai thấy nổi cô nương đang ngồi đoan trang trên ghế đó và Hình Hoan trong tưởng tượng có điểm gì tương đồng.
Nàng diện bộ váy ống tay rộng màu xanh. Chất liệu lụa tơ tằm thượng hạng cũng bị lu mờ trước làn da trắng ngần nơi cổ áo của nàng. Trên bờ vai là một đóa hoa hải đường diễm lệ, rất rực rỡ, không giống với màu xanh bình thường, đó là màu đỏ thẫm. Phần thân dưới váy xếp trông như những làn sóng, ôm sát lấy thân nàng.
Khuôn mặt nàng không quá đẹp nhưng rất thiện cảm. Nàng hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn mông lung, cứ nhìn chằm chằm vào cái ghế trống ở bên cạnh.
“Thần y, cô nương đó có thật là Hình Hoan không?” Làm sao một người có thể thoát xác trong vòng mấy ngày được? Không thể nào, bởi vậy anh em trong giang hồ hoàn toàn có lý do để hoài nghi.
“Đúng mà, đúng mà!” Thần y may mắn có dịp chứng kiến hình ảnh nàng thoát khỏi chiếc áo bông to dày gật đầu xác nhận.
“Nói thật, nhìn kỹ các nét cũng có điểm giống.”
Hình Hoan chẳng màng đế ý những lời bình luận của mọi người, từ đầu đến cuối nàng cứ đờ đẫn nhìn về chiếc ghế bị bỏ trống. Bỗng chốc ảo giác hiện về, dường như có một nam nhi thích mặc áo cà sa xanh lục đang ngồi ở đó, nhìn về phía nàng mỉm cười, cùng nàng hưởng thụ niềm vui thành công sau vụ lừa đảo.
Nghĩ rồi bất giác nàng mỉm cười, rất khớp với những lời ca tụng của Nhậm Vạn Ngân.
“Xem ra đúng là ngàn vàng mua nổi nụ cười giai nhân!” Giọng nói nghe rít qua khẽ răng từ đằng sau chắn ngang lời Nhậm Vạn Ngân, đồng thời khiến Hình Hoan chợt bừng tỉnh.
Giọng nói quen thuộc khiến nàng ngẩng phắt đầu lên, nhác thấy hình bóng tướng công nhà mình, nàng bất giác ngẩn người không có chút phản ứng nào.
“Hình mẫu của nữ giới, món quà của nam giới, hả? Nàng mang quà gì cho hắn?!” Chàng nhìn thẳng chăm chăm vào nàng.
Mất một lúc lâu chàng mới xác định chính xác người ngồi trước mặt mình hiện giờ chính là Hình Hoan.
Vóc dáng thon thả, khuôn mặt thanh tú, khí tiết thanh cao… những cụm từ miêu tả đối với người con gái trước mắt đều không có liên quan gì đến Hình Hoan trong ấn tượng của chàng.
Nhưng nụ cười khắc sâu trên má nàng vừa rồi đã khiến chàng loại bỏ tất cả những nghi ngờ. Không sai, mỗi lần nàng cười với chàng cũng vẫn luôn có thái độ dịu dàng vô ngần như thế.
“Thiếp…” Tất cả mọi chuyện quá bất ngờ, khả năng ứng biến của Hình Hoan vẫn chưa đủ để xử lý tình huống này.
Tuy đã định liệu trước rằng đại sư ra đi chắc chắn sẽ có phiền phức đến nàng, nhưng nàng không ngờ phiền phức ấy lại khó khăn như nhảy vào lò lửa đến vậy. Triệu Vĩnh An đích thân đến bắt người? Nàng nên tiếp tục đóng vai a hoàn của chàng hay cuối cùng có thể gọi chàng một tiếng “tướng công”? Ông trời dường như thấy báo ứng như vậy chưa đủ, Hình Hoan chưa kịp hết bàng hoàng thì một người không thể ngờ tới nữa lại xuất hiện.
“Du dân thất nghiệp các người lại tụ tập phi pháp! Cả người nữa, là thương gia mà không chăm lo nghề nghiệp, lại đàn đúm với đám du dân thất nghiệp này. Quyên góp là chuyện tốt nhưng sao phải tụ tập? Có lệnh chỉ cho phép của triều đình không? Không có tức là phạm pháp! Đi, theo ta về trình quan!”
Không cần biết chuyện trắng đen thế nào đã đòi bắt người thì chẳng còn ai khác ngoài cô nàng quá rãnh rỗi Hiểu Nhàn muội muội? Hình Hoan không cần ngẩng mặt nhìn đều có thể đoán ra người đến là ai.
“Cô cô cô… tại sao lại là cô? Sao chẳng chỗ nào là không thấy mặt cô?” Từ phía dưới có tiếng hỏi lắp bắp.
“Ta cần trở thành “Nữ bộ khoái đệ nhất trong thiên hạ”, ở đâu cần ta là ta có mặt!”
“Ở đây chẳng ai cần cô…”
“Ai nói vậy, Vĩnh An huynh cần ta!”
“…”
Lời nói này vừa thốt lên, bầu không khí xung quanh trở lên khác thường. Tuy không ai biết thân phận thật của Hình Hoan, nhưng nàng vẫn cảm nhận thấy có những đôi mắt lúc ẩn lúc hiện lướt nhìn về phía mình, thấp thoáng như thể đang ẩn giấu sự nhạo báng, châm chọc.
Nếu Triệu Vĩnh An xuất hiện ép nàng vào thế tiến thoái lưỡng nan thì sự xuất hiện của Quản Hiểu Nhàn như đổ thêm dầu vào lửa, khiến nàng cảm thấy vừa nóng như ngồi trên lưng hổ lại vừa cảm nhận rõ rệt mùi vị của sự sỉ nhục. Đó là cảm giác khó mà nuốt trôi được, nàng cúi gằm mặt, lặng lẽ không nói gì, muốn được trốn sau lưng Ngộ Sắc nhưng chợt bàng hoàng nhận ra, y đã không còn ở đây.
“Này này… xin cho hỏi, cảm phiền nói cho ta hay chuyện gì đang diễn ra ở đây?” Kinh ngạc không hiểu chuyện gì, ánh mắt Nhậm Vạn Ngân ngơ ngác. Nhìn một vòng đám người trong giang hồ, hắn lại quay sang nhìn một lát nàng Hình Hoan đang có vẻ mặt bất thường, sau cùng hắn mới nhìn hai con bài Trình Giảo Kim[1] từ đâu chợt bắn ra.
[1] Con bài trong trò chơi điện tử.
“Phải chăng lâu rồi Nhậm công tử không gặp đàn bà? Một con lợn cái cũng được ngài ca ngợi đến mức đó?”. Từ đầu đến cuối, Triệu Vĩnh An cứ nhìn trừng trừng Hình Hoan, không thể giấu nổi sự bực tức trong ánh mắt.
Có thể thấy rõ những lời này là nói trái ngược với suy nghĩ thực trong lòng. Chàng thậm chí còn không thể nào bỏ qua cả sự ngỡ ngàng ban nãy khi vừa mới nhìn vẻ đẹp của nàng, nhưng như vậy thì đã sao? Nàng ta khổ tâm đóng vai xấu xí trước mặt chàng vậy mà lại thoải mái cho người khác tận hưởng vẻ đẹp của mình, thế là ý gì?
“Hả, Phủ họ Nhậm không nuôi lợn.”
“Thật vậy sao? Công tử, con lợn này không dễ nuôi đâu, nói sẽ khiến ngài phải mất mặt!” Triệu Vĩnh An vẫn vừa nghiến răng vừa nói.
Hòa thượng để tóc, thương nhân giàu có nhất… người con gái này không coi chàng ra gì, những gian phu xuất hiện hết người này đến người khác có nghĩa là gì? Có nghĩa là nàng ta luôn có cách để tìm thấy đám đàn ông phẩm vị thấp hèn phải không? Không chỉ phẩm vị thấp hèn mà còn ngu dốt! Tình nguyện vì nàng ta mà vung tay ném ngàn vàng.
Đáng khinh, biết dùng ngàn vàng để mua một nụ cười thì giỏi lắm sao? Có thể hiểu thế nào là có trước có sau? Vị tướng công mà nàng ta vẫn gọi này còn chưa chết, đôi trai gái đáng chết này dám vội mừng thế sao?
“Mang bạc vào đây”. Mối tức này chàng không nhịn nổi. Người vợ vốn muốn từ hôn từ lâu có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, nhưng không thể để gian phu cướp thế thượng phong của chàng trước bàn dân thiên hạ như thế được.
Nghe tiếng ra lệnh của chàng, nô gia nhà họ Triệu lục đục vác một hòm nặng lên. Khi hòm được mở ra, đầy bạc bên trong khiến không ít người phải xuýt xoa thành tiếng. Trong đó, không nghi ngờ gì, người có tiếng xuýt xoa lớn nhất là Hình Hoan.
“Thấy chưa, nếu đã thành tâm muốn làm việc thiện thì hãy như Vĩnh An huynh đây, lặng lẽ mang bạc đến, phóng khoáng quyên góp. Còn ngươi thì ra cái thể thống gì, tụ tập bất hợp pháp, lại còn mù quáng khen ngợi người con gái xấu xí thế kia. Với tư cách là một bộ khoái tận trung có trách nhiệm, ta không bắt ngươi thì còn bắt ai nữa?” Quản Hiểu Nhàn cướp lời nói chen vào, như một lời giải thích cho hành động của Triệu Vĩnh An.
Cách nói hách dịch ấy như đập mạnh vào tim Hình Hoan. Đúng, nàng không đẹp, khuôn mặt tầm thường không thể đáp ứng thẩm mỹ của tướng công nhà nàng; Nàng không đủ nũng nịu, tiếng “Chàng Vĩnh An” ngọt ngào kia nàng không cất lên lời được; Nàng cũng không tài nào học được cách tán dương chàng trong những tình huống như thế này, tình huống mà chẳng hiểu nổi dụng ý của Triệu Vĩnh An là gì.
“Nhị thiếu gia, đầu óc công tử có vấn đề gì không vậy? Nhậm công tử đang vui vẻ quyên góp, công tử sao gây chuyện ồn ào gì chứ?”
“Nàng gọi ta là gì?” Từng câu từng chữ nàng nói ra chàng đều nghe rất rõ, rõ ràng đó là cách xưng hô do chính chàng quy định ra, nhưng giờ phút này chàng thấy nó nghe sao mà chướng tai. Cái từ “Nhị thiếu gia” khô cứng kia nghĩa là gì! Mới có vài ngày, chàng đã vinh quang bị mất chức rồi sao?!
“Nhị thiếu gia.” Nàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, sợ rằng sẽ không còn đủ dũng khí để thanh minh cho mình, “Nếu như công tử và cô nương bộ khoái đây quá nhàn rỗi thì cũng nên tính xem nên chơi trò khác, ở đây đang làm việc chính đáng, không phải trò chơi.”
“Ta cũng đến đây để quyên góp! Vung tay nghìn bạc mà thôi, ta quyên góp được. Cười, ta muốn nàng cười cho ta xem ngay bây giờ!” Chàng đưa ra thông điệp cuối cùng, chờ đợi như chắc chắn nàng sẽ quay lại cười làm nũng hiền lành dễ bảo như mọi khi, cùng chàng về nhà, kết thúc vụ lộn xộn này.
“…” Chi bằng chàng suy nghĩ chín chắn rồi cho ta một lá từ hôn, chính thức đuổi ta ra khỏi nhà thì hơn!
Tiếng lòng ấy tuy Hình Hoan không thể nói thành lời nhưng thực sự nàng khó lòng mà không nghĩ vậy.
Để nhân sĩ trong giang hồ nhanh chóng trả hết nợ cho nhà họ Triệu, nhanh chóng kết thúc cái đại hội đại biểu võ lâm, vừa phải nói dối lại còn diễn kịch, còn phải giặt không biết bao nhiêu áo cà sa cho đại sư, nấu không biết bao bữa cơm cho y. Tuy phần lớn là công của đại sư nhưng nàng cũng đã rất vất vả.
Kết quả thì sao? Kết quả là chẳng hiểu thế nào chàng dẫn Hiểu Nhàn muội muội của mình đến phá rối, lại còn trong chớp mắt vung ra nghìn vàng. Muốn nàng cười thì về nhà hãy tính, cười mỉm, cười to, cười đau đớn, cười ngượng, cười khờ, cười nhăn da không rung thịt… chàng thích kiểu nào nàng sẽ cười hết cho không được sao? Có cần phải làm lớn như thế này không?
“Hình Hoan! Lâu rồi không được nhận thư từ hôn nàng ngứa ngáy chân tay rồi phải không?” Nàng không phản ứng gì, khiến chàng phẫn nộ đến mức như muốn sụp đổ. Để sự uy nghiêm của mình thêm có uy lực, chàng rút chiếc roi bạc chuyên dùng để thực thi gia pháp bên thắt lưng ra.
“Ơ, công tử, thư từ hôn, công tử nhận nhầm người rồi sao?” Đối với người đang cầm hung khí không nên làm căng, nhưng cũng không thể mặc kệ Hình Hoan như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Nhậm Vạn Ngân cố thử tìm một cái kết có hậu.
“Nhận nhầm, người con gái này đã gọi ta là “tướng công” hai năm trời, theo ngươi thì ta quen thân nàng có bằng ngươi không?”
Tiếng thét lớn của Triệu Vĩnh An trên bục khán đài khiến vở kịch càng lúc càng lên cao trào. Anh em giang hồ bên dưới không ngớt lời ngạc nhiên. Không ai có thể ngờ được, thoắt cái a hoàn Triệu gia trang trở thành nhị thiếu phu nhân, càng không thể ngờ được, nhị thiếu gia thỉnh thoảng còn kiêm thêm chân chặt củi!
“Vĩnh, Vĩnh An huynh… cô ta, cô ta, cô ta là nương tử? Sao có thể như vậy! Muội đã từng gặp cô ta, cô ta là người của tên hòa thượng giả…” Đến đây vì nghe báo có tụ tập phi pháp, nhưng Hiểu Nhàn không thể ngờ được ở đây lại có tin động trời như thế.
Quả nhiên đúng là còn có tên hòa thượng nữa! Chàng không còn tâm trí để quan tâm đến lời của Hiểu Nhàn, chàng vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh đến giữ sĩ diện cho mình, “Lạc thú khuê phòng, chúng ta thích đóng vai a hoàn và cậu chủ thì đã sao!”
“Công tử từ hôn, công tử bình tĩnh đã nào, công tử nhận nhầm người rồi, ta đã gặp vị hôn phu của nàng đây rồi.” Trong tình cảnh rối ren này, Nhậm Vạn Ngân cẩn trọng nói từng từ một.
Khá tốt! Lại còn cả vị hôn phu nữa. Quả là chàng đã đánh giá thấp nàng, ánh mắt như đâm lao nhằm thẳng vào Hình Hoan, nhưng khác với kiểu gào thét lúc nãy, nay chàng nói bình tĩnh hơn, “Tự nàng hãy nói đi, ta là gì của nàng?”
“Tướng công…” Ánh mắt đáng sợ của chàng khiến Hình Hoan khiếp sợ buột miệng trả lời theo phản xạ, nhưng khi nhìn khuôn mặt ngạc nhiên sững sờ của Nhậm Vạn Ngân bên cạnh, nàng chợt tỉnh ngộ ra, “Đúng vậy! Trước kia quả đúng chàng là tướng công của thiếp, nhưng chàng đã từ thiếp không biết bao nhiêu lần rồi. Chúng ta đã thống nhất từ sau chàng là ông chủ, thiếp là a hoàn. Chẳng lẽ chàng hối hận rồi sao? Đừng như vậy, thư từ hôn đã viết thì không thể thu lại được, nhị thiếu gia, công tử cần gì phải quyến luyến mãi như thế.”
Nàng vô cùng khôn khéo chuyển đổi tình thế khi đã trót lỡ lời, so với những lần nói dối trước kia, lần này chí ít cũng có nhiều thông tin thật, nhưng sự e sợ trong lòng nàng thì lại tăng chứ không giảm chút nào.
“Ồ, hóa ra công tử là chồng cũ.” Nhậm Vạn Ngân như vỡ lẽ ra mọi chuyện, dù chuyện này Hình Hoan chưa từng kể, nhưng nghe nói ai cũng có chuyện cần giữ riêng cho mình, hắn tỏ ra thấu hiểu. Hắn nhân tiện cũng bày tỏ sự đồng cảm hiếm có: “Chồng cũ, lời Hình Hoan nói công tử nghe rõ rồi chứ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, thôi hãy bỏ qua đi.”
“Cút! “chồng cũ” ai cho phép ngươi gọi như vậy?” Đến tận lúc này, Triệu Vĩnh An mới định thần lại sau những gì Hình Hoan nói. Nàng Hình Hoan mà chàng quen thuộc, nghe chàng quát lên là người mềm nhũn ra, không biết từ chối bất cứ yêu cầu nào của chàng, càng không có chuyện yêu cầu lại chàng không nên quyến luyến cái gì. Trên thực tế, nàng ta cần phải quyến luyến chàng thì mới đúng, “Hiểu Nhàn muội muội, người tổ chức tụ tập phi pháp này trao lại cho nàng, ta dẫn người con gái này về xử lý việc nhà trước!”
“Xử lý việc nhà”, bốn chữ đơn giản ấy khiến Hiểu Nhàn nhanh chóng lấy lại tinh thần phấn chấn hẳn lên, “Vâng! Muội sẽ không để huynh phải thất vọng đâu, chàng cũng không được để muội thất vọng đâu đấy. Vĩnh An huynh, cố lên, chứng cứ rành rành, lần này chàng phải đuổi bằng được ả ta ra khỏi nhà. Đợi muội làm xong việc ở đây, muội sẽ trình bày rõ ràng chuyện của ả và tên hòa thượng giả cho chàng nghe.”
“Đợi, đợi đã…” Đúng là mải mê tâm sự, thật chẳng hay ho chút nào. Nếu họ đã muốn nàng là người ngoài, thì nàng đành chịu giữ đúng thân phận của mình, muốn xử lý việc nhà cũng được. Nhưng… còn đống bạc kia, nói gì thì cũng phải mang mấy hòm bạc đó về nhà trước đã, nàng không thể nào làm chuyện buôn bán lỗ vốn được, trộm gà không được lại mất luôn cả nắm thóc!
“Người đâu! Bịt mắt nàng ta lại, không để nàng ta nhìn tên gian phu kia thêm một phút nào!” Ánh mắt đơ ra bất động của nàng được Vĩnh An lý giải thành ánh mắt lưu luyến không muốn rời xa Nhậm Vạn Ngân.
Danh sách chương